Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NT: Tiệm hoa của Tô Anh - Duy Khách - C209

Chương 209: Cuối cùng cũng được ăn thịt

Nửa đêm Khương Triết tới, mang theo hơi lạnh của màn đêm, nằm ở phía sau cô.

Tô Anh bị bừng tỉnh, bàn tay anh lạnh băng, đặt ở trên eo cô, lạnh đến mức khiến cô run rẩy, từ trong mơ tỉnh lại.

"Đánh thức em sao?"

Lưng cô dán lên ngực anh, tiếng nói khàn khàn của người đàn ông vang bên tai cô.

Tô Anh nhẹ nhàng thở ra, või vỗ mu bàn tay anh: "Anh làm em sợ muốn chết!" Lại hỏi thêm: "Nãy nghe anh nói anh ở chỗ khác, rồi sẽ trở lại vào ngày mai mà..."

"Nhớ em."

"...........A."

Cô bĩu môi, bật cười: "Gần đây anh biểu lộ trực tiếp quá, em không quen lắm."

Khương Triết cười, a lên một tiếng: "Trực tiếp?"

Tô Anh đột nhiên cười lớn: "A."

Khương Triết bây giờ so với Khương Triết trước kia, vẫn có chút khác nhau, tuy rằng vẫn lạnh lùng trước sau như một, nhưng trong sự lạnh lùng này, anh vẫn sẽ biểu đạt tình yêu, sự dịu dàng, nhiệt tình bằng lời nói với cô, mà không chỉ ở trên giường.

Lúc cô đang nghĩ miên man, bàn tay anh dùng sức ấn eo cô về phía sau, nhích người lên: "Anh rất kiềm chế."

Tô Anh: "..."

Đầu cô trốn vào trong chăn: "Em buồn ngủ quá!"

Khương Triết cười khẽ, lui về sau, cắn cắn lỗ tai cô: "Cô bé ngốc, ngủ ngon."

Cô ừ: "Ngủ ngon."

- --

Sáng sớm hôm sau, lúc bầu trời ngoài cửa sổ còn xám xịt, cô bừng tỉnh vì cái ôm nóng bỏng của người đàn ông, cô vô cùng cẩn thận né cái ôm khắng khít kia, lại càng bị ôm chặt hơn, trong phút chốc đôi môi mỏng đã dán lên đôi môi cô.

Anh tỉnh rồi.

Rõ ràng Tô Anh đã rất cẩn thận.

Anh thì thầm bên tai cô, âm giọng khàn khàn: "Giúp anh!"

Anh nhẫn nhịn quá vất vả, chỉ giọng nói thôi, đã khiến người ta cảm thấy không thể bỏ qua hơi thở ám mùi tình dục không kiềm chế nổi, không khí xung quanh trở nên khó thở, cả người cô nóng lên, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, chôn cả đầu vào trong gối nằm, cắn môi không nói lời nào...

Cô quá ngại ngùng, còn nghĩ cái gọi là giúp chỉ là lấy tay thôi, giống như lúc trước vậy, thế mà anh lại dùng chân của cô...Tô Anh đang nằm nghiêng, bị anh ôm từ phía sau, chính là trong lúc không cảnh giác gì, eo cô bị anh kéo lại...

Thật muốn chết mà.

Mà tiếng thở dốc thoải mái của người đàn ông lại vang lên từ sau lưng, nóng bỏng ma sát cô, làm cô càng thêm run rẩy, ấp úng nhỏ giọng thúc giục: "Anh, anh nhanh lên một chút đi mà..."

Cô chỉ nghĩ là mau mau kết thúc cuộc tra tấn này cho xong.

Khương Triết nói "được", quả nhiên là nhanh hơn.

Tô Anh tự rước lấy khổ, đôi môi cắn lên một vết hằn nho nhỏ, người đàn ông này tuyệt đối là cố ý!

Lúc Tô Anh nắm chặt bàn tay nhỏ phản kháng, bất ngờ toàn bộ thân trên của cô bất lực ngã trở về trong đống chăn giường, cô hít vào một hơi dài, một âm thanh đều không thể nói ra, hơi hơi giương cái miệng nhỏ như muốn khóc, đau quá.

Khương Triết cũng dừng lại, không phải vì anh đã kết thúc.

Mà là anh vô tình đi vào, đi vào một chỗ.

Anh cẩn thận di chuyển, liền phát hiện thân thể nhỏ nhắn run lên một cái, run run rẩy rẩy, anh hừ lên một tiếng, mồ hôi trên trán lăn dài.

Rốt cuộc Tô Anh cũng phục hồi lại tinh thần, cô lên án: "Anh đã nói anh không đi vào..."

Khương Triết im im: "Anh làm quá nhanh, quá dùng sức."

Huống chi hồi nãy ngón tay anh đùa giỡn xâm chiếm ở nơi đó quá nhiều, đúng thật là anh cố ý làm như vô tình đâm vào, chứ thật sự anh không tính đi vào....

Anh thật sự không có ý đi vào lúc này...

Tô Anh: "..."

Ha.

Khương Triết thấp giọng: "Anh sẽ ra nhanh thôi."

Giọng nói này, chắc hẳn tình huống của anh không tốt hơn cô bao nhiêu cả, Tô Anh miễn cưỡng: "...Được rồi."

Anh chậm rãi rời khỏi, Tô Anh còn nghĩ chuyện này đã kết thúc, liền lật người vào trong chăn, không bao giờ tin mấy chuyện ma quỷ của anh nữa, nhưng lại bị anh kéo eo lại, tiếp tục chuyện vừa rồi, đương nhiên có thể khẳng định việc sau đó anh hoàn toàn cố ý, cứ vài lần đẩy tơid sẽ đi vào một chút, làm cho cả người Tô Anh cứ run run rẩy rẩy liên hồi, hút một ngụm khí nhỏ, liền thở hổn hển...

Cuối cùng lúc anh kết thúc, phía chân trời đã toả sáng rực rỡ, ánh nắng tràn vào xuyên qua cửa sổ, anh buông vòng eo kia ra, cô gái nhỏ mềm nhũn như bông liền ngã vào đống chăn gối, thân hình nho nhỏ cuộn tròn lại thành một khối nho nhỏ, mềm mại như bột, đáng yêu vô cùng.

Anh cười khẽ, kéo chăn che lại cho cô gái nhỏ: "Bé hoa nhài."

Tô Anh run rẩy mở to mắt, thấy khoé miệng mỉm cười của người đàn ông tuấn mỹ, trên trán là lớp mồ hôi mỏng ướt át, không lạnh lùng như thường ngày, ngược lại bây giờ giống như một con sư tử được ăn no, ở giữa mi tâm đều lộ ra nét thoả mãn, lười biếng.

Tô Anh nghĩ đến chuyện vừa rồi anh làm, lập tức giận sôi máu, chỉ vào mũi anh nói: "Anh thật quá đáng!"

Khương Triết cầm cái tay nhỏ nhét trở vào trong nệm, cắn cái miệng nhỏ hồng nhuận: "Thật thoải mái."

Tô Anh: "..."

Khương Triết: "Thời gian còn sớm lắm..."

Tô Anh run lên một cái: "A... không cần đâu!"

Khương Triết: "Hửm?"

Tô Anh nhỏ giọng: "...Quá khó chịu."

Khương Triết cười một tiếng, ngón tay chạm chạm cánh môi có chút sưng đỏ của cô gái nhỏ: "Cô bé nhỏ đáng yêu, là quá thoải mái đi ha."

Tô Anh lắc đầu giống như cái trống bỏi: "Không có! Không có! Không có!"

Khương Triết nhướng mày cười lạnh, nhìn cô cười ha hả.

Tô Anh: "Ách..."

Hình như nói sai rồi.

Lần thứ hai anh cố ý vào được, anh chống ở trên người cô, gắt gao nhìn chằm chằm cô, dường như muốn giấu cô vào chỗ sâu nhất trong não bộ, đôi con ngươi đen nhánh, xuyên thấu qua ánh mặt trời sáng sớm, ánh nắng lấp lánh trong đôi mắt khiến người khác khó bỏ qua, chân thành tha thiết, nồng nhiệt và tràn ngập thâm tình.

"Anh yêu em."

"Trong mơ lẫn hiện thực, anh đều yêu em."

Ở trong trí nhớ Khương Triết, có một sự kiện làm anh hối hận nhất, đó là ly hôn với Tô Anh.

Nhưng tới bây giờ, anh vô cùng cảm ơn cơ hội thứ hai đã tới thêm một lần nữa, sau đó anh sẽ diệt trừ tất cả chướng ngại, tiêu diệt tất cả nguy hiểm, để cưới cô về nhà.

Nhưng mà....

Nếu không phải vô ý đi vào nơi đó một chút, anh thật sự sẽ nhẫn nhịn chờ đợi đến lúc cô nguyện ý chấp nhận anh.

Đi vào một chút, rốt cuộc anh cũng không thể áp xuống được ý muốn điên cuồng, cô bé vừa đáng yêu vừa đáng thương khiến anh cầm lòng không nổi, mềm mại đến mức chỉ chạm vào thôi, dáng người liền nhũn đến mức nhìn không ra, anh thật sự không thể chịu được mà muốn ăn sạch cô! Làm cô muốn khóc cũng khóc không nổi!

- --

Tô Anh thật sự khóc không nổi, cô cảm giác được sự điên cuồng bất chấp của người đàn ông bên trên mình, không có cố kỵ gì, đè trên người cô, liều mạng cử động. Bờ môi anh di chuyển từ cái miệng sưng đỏ của cô đến thân thể, cứ cuốn lấy khiến cô muốn khóc, đôi mắt cô trở nên đỏ hồng, cắn cắn môi vô cùng đáng thương.

Khương Triết thật sự chịu không nổi dáng vẻ đáng thương đến đáng yêu của cô gái nhỏ, khi anh ôm cô khoá ngồi trên người anh, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, nước mắt lạch cạch rơi xuống, ánh mắt hư vô, ngưỡng cái cổ thiên nga duyên dáng, cái miệng nhỏ hé ra hít thở, khó khăn tiếp nhận sự xâm lấn của anh...

Người đàn ông nhìn thân hình xinh xắn lay động lúc cao lúc thấp của cô gái nhỏ, cúi đầu cắn cô: "Anh yêu em, bé hoa nhài."

"Uhm~..."

"Thoải mái lắm sao?"

Tô Anh khóc ô ô đẩy anh: "...Đủ rồi, đủ rồi!"

Anh buồn cười: "Nãy giờ mới vài cái, là ai đủ rồi đây?"

Ánh mắt mê mang, cô gái nhỏ gật đầu, giống như gà con mổ thóc: "Đủ rồi, thật sự đủ rồi, Khương Triết..."

Khương Triết cười: "Đồ yếu đuối."

Lại dữ dội hơn nữa.

Tô Anh chịu không nổi: "....Ô~!"

- --

Vì Tô Anh, nên sau đó họ ở lại trên núi thêm một đêm, Khương Triết ở lại cùng cô, người đàn ông này được ăn uống no đủ, cả người đều lộ ra dáng vẻ gợi cảm lười biếng. Tô Anh bọc mình lại trong những bộ quần áo có thể che lại toàn bộ cơ thể, dáng vẻ khi cô bước đi vô cùng lúng túng khó coi, Khương Triết nhìn dáng vẻ của cô, nhướng mày cười, điệu bộ ngồi xem diễn.

Tô Anh ha hả!

Hại cô như vậy, anh mới là người quá phận, vậy mà còn dám ở đó xem diễn?

Cô thở phì phì.

Người đàn ông lại nhéo khuôn mặt nhỏ hồng của cô, cười nói: "Anh Anh ngốc."

Ánh mắt thâm thuý, hình như có dục vọng nổi lên.

Tô Anh vẫn cảm thấy cô nên đi tìm cột lông xanh để chơi cùng là tốt nhất.

Cô ăn mặc đơn giản, ngồi ở trong nhà kính trồng hoa đọc sách, cột lông xanh còn mang theo chút quả dại ngon trở về, vậy mà thật sự có rất nhiều quả đào chín mọng, cô cắn một cái: "Thật ngọt nha!"

Cột lông xanh vui vẻ giơ tay múa chân, chạy loạn khắp núi!

Lúc Tô Anh xuống núi, tất nhiên lại có thêm một cái túi to mang về, bên trong chứa đầy đào, còn ôm xương rồng về, nhưng mấy cái này không cần cô làm, tất cả đều giao cho Khương Triết. Thật ra Khương Triết cũng chịu thương chịu khó, chỉ là cuối cùng trước khi tách ra, lại muốn hôn hôn cô, bị Tô Anh nhảy qua một bên né tránh, bây giờ môi cô vẫn còn đau đấy...

Khương Triết nhìn dáng vẻ linh hoạt của cô, ánh mắt thâm thuý.

Thật ra khoảng thời gian như bây giờ rất tốt, Tô Anh rất vui, Khương Triết cũng thế, không có nghi kỵ gì, đều vô cùng đơn giản, sạch sẽ, sáng tỏ, là trạng thái tự nhiên cực kỳ tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro