Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NT: Cấu kết - Tâm Thường - Chương 46, 47, 48

Chương 46:
Cô đi dọc theo con đường này đi thẳng đến đường lớn Hải Uyển, sau đó dừng lại, nhìn chăm chú vào dòng sông trong mưa. Nơi này là năm năm trước Trần Nam Thừa cùng Dư Anna kết hôn, ngày đó cô nghĩ không ra địa phương tìm chết, cũng là Diệp Tích Thượng cứu cô.

Cô ngồi vào rào canh bờ sông, đột nhiên cảm thấy hôm nay tựa hồ có một chút xíu tương tự năm năm trước.

Cố Hoài Nam dẩu môi, rất nhanh hủy bỏ ý nghĩ của mình: không giống nhau, Diệp Tích Thượng không phải Trần Nam Thừa, không phải anh.

Ngay từ lúc Giang Thiệu biết được tình cảm của Diệp Tích Thượng đối với Diệp Tiểu An không tầm thường, chỉ là không thể nghĩ đến là yêu. Cô chợt không có dũng khí, thân thế bọn họ giống nhau, Diệp Tích Thượng có thể không hề cần nguyên do đi thương yêu người, tại sao cô đánh bại Diệp Tiểu An trong lòng anh, chiếm đoạt địa vị tốt?

Mặc dù nghĩ như vậy, Cố Hoài Nam cũng không cam lòng, cô nhìn nước sông mịt mờ mênh mông, ít điểm không cam lòng càng phát ra càng chiếm cứ nội tâm mất mác cùng khổ sở của cô.

Bỗng dưng, cô từ trên rào canh đứng lên, vậy mà cô chưa kịp xoay người nhảy xuống, một đôi cánh tay có lực liền từ phía sau lập tức đem cô kéo xuống. Cô sợ hết hồn, cây dù trong tay rơi xuống lăn lộn trong dòng sông.

Diệp Tích Thượng hận không thể ăn luôn cô, mắt bị nước mưa ngâm đỏ lộ ra hung ác. "Em không thể để cho anh bỏ bớt tâm? Không phải mỗi lần em từ nơi này nhảy xuống anh đều có thể trùng hợp cứu được em!"

Giờ phút này đường lớn Hải Uyển trừ hai người bọn họ ra có lẽ không có người khác, nếu không phải anh không yên lòng đi theo phía sau cô, không dám nghĩ mới vừa rồi không phải bọn họ tách nhau một lần cuối cùng.

Diệp Tích Thượng ôm tay của cô đều lạnh, vừa nghĩ tới một màn mới vừa rồi da đầu đều tê dại, cảm xúc tức giận cùng sợ hãi lần lượt lộ ra ngoài, anh cắn răng buông cô ra, đẩy cô ra một chút, bởi vì mưa quá lớn không thể không lớn tiếng kêu ra.

"Cố Hoài Nam, anh, CMN, chịu em đủ rồi! Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần em muốn ly hôn anh liền đồng ý, anh không ngăn em! Em thích tìm ai thì tìm người đó! Cái hiệp nghị chó má gì, trở về anh liền xé! Anh trông nom em không nổi!"

Diệp Tích Thượng rống hết, xoay người rời đi, không có một chút lưu luyến. Cố Hoài Nam nháy mắt mấy cái, cái miệng nhỏ hé mở ra, chợt bật cười, sau đó chạy lên đi từ phía sau nhào tới trên người Diệp Tích Thượng.

Diệp Tích Thượng tính phản xạ trở tay từ chối cô, "Đi xuống cho anh! Em muốn nhảy sông thì cứ nhảy đi, không ai quản em!"

"Em không! Ai nói em muốn nhảy sông!" Cố Hoài Nam cắn lỗ tai của anh một cái, vui vẻ. "Em muốn trở về tìm anh! Nào biết anh vẫn đi theo em! Anh nói xem, tại sao anh đi theo em?"

"ANh ăn no không có việc gì làm mới đi theo em! Em coi như chưa từng thấy qua anh, anh đi đây!" Diệp Tích Thượng nổi giận, khéo léo dùng sức đem Cố Hoài Nam từ trên thân kéo xuống ném xuống.

Anh đi mau, Cố Hoài Nam mặc quần dài bị nước mưa làm cho ướt nhẹp cũng dính vào trên đùi, cô nhìn xem, định kéo khóa kéo ra đem váy cởi tiện tay ném một cái, giày xăng-̣đan cũng không cần, chân không đuổi theo, chạy đến trước mặt Diệp Tích Thượng, lại nhảy lên trên người anh.

Đáng tiếc lại bị Diệp Tích Thượng lôi xuống.

Cố Hoài Nam cũng tức giận, hướng về phía bóng lưng của anh hô to. "Anh bước một bước, ngay cả quần áo em cũng cởi!"

Diệp Tích Thượng mắt điếc tai ngơ, căn bản mặc kệ cô. Cố Hoài Nam dậm chân một cái đi theo anh, cầm quần áo hai ba lần liền cởi ra vứt xuống trên đầu anh. "Anh lại đi, ngay cả áo lót em cũng cởi!"

Diệp Tích Thượng ném y phục xuống đất vẫn không ngừng bước như cũ, rất nhanh, một cái nịt vú màu trắng tinh chuẩn nhét vào trên vai anh.

"Diệp Tích Thượng, anh lại bước một bước! Em cởi quần lót bên trong! Dù sao em là vợ của anh, em mất mặt thì anh cũng mất mặt!"

Lần này Diệp Tích Thượng rốt cuộc không nhịn được rồi, dừng lại bước chân, mắng lên, bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình, cũng không thể thật làm cho cô toàn lõa thể, bây giờ mặc dù tầm nhìn là mười mét, coi như không ai nhìn, người chịu nước mưa lạnh lẽo cũng đủ.

Anh tức giận đằng đằng xoay người lại. "Có phải muốn bị đánh hay không ——"

Lời còn chưa nói hết, Cố Hoài Nam cũng đã lần nữa nhào tới trong ngực anh, Tựa như tiểu hồ ly cười híp mắt ngước đầu nhìn anh. "Em không tìm đánh, em liền tìm anh, em mặc kệ Diệp Tiểu An là người nào, dù sao anh lấy em thì chính là người của em."

Anh đã cởi áo sơ mi ra, thân thể Cố Hoài Nam mềm mại dán vào mình, bộ ngực mềm mại cũng đều cùng anh tiếp xúc không cự ly. Lấy góc độ Diệp Tích Thượng nhìn sang, nhìn một cái không sót gì, thị giác cùng xúc giác đồng thời kích thích, đầu của anh cũng nổ tung.

Cố Hoài Nam như gấu Koala giắt trên người anh, ôm cổ anh. "Vẫn chưa trả lời tại sao đi theo em?"

"Ăn no không có việc gì làm!" Diệp Tích Thượng tức giận.

Cố Hoài Nam rất hài lòng với đáp án, "Em không muốn ly hôn, anh có thể chớ khi dễ em hay không?"

"Lúc nào thì anh khi dễ qua em? Không cảm thấy em vẫn luôn là ngươi bá đạo khi dễ anh?"

"Anh không muốn em chính là khi dễ em! Anh cho em xem, nhìn thấy không ăn, cùng anh ngủ trên một cái giường lâu như vậy cũng không lau súng cướp cò qua, là em quá không phụ nữ hay anh thật trông khá mà dùng không được! Diệp Tích Thượng, có phải phương diện kia của anh thật không được phải không?"

Diệp Tích Thượng không còn kịp cởi áo sơ mi xuống nữa, không thể làm gì khác hơn là kéo vạt áo ra đem cô khỏa đến trong ngực sưởi ấm, vì vậy Cố Hoài Nam cố ý giãy dụa ở trên người anh thời điểm anh hỏa rất nhanh liền bị quyến rũ. Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không nói ra được am hiểu sâu không đáy.

Cố Hoài Nam một tay ôm cổ của anh, một cái tay khác thám xuống, xâm nhập khe hở đai lưng của anh chui vào bên trong quần lót, nhướng mày mắt. "Nếu như nó thật không thể dùng được, vậy em cũng không cưỡng cầu."

Diệp Tích Thượng hít sâu một hơi, xoay người đem cô chống đỡ ở rào canh, một tay ôm cô một tay nhanh chóng kéo khóa quần ra, thả cái đó đã trướng đến không được ra, vật kiện nhanh chóng tiếp xúc với chân cô qua lớp vải mỏng, ánh mắt ác ngoan.

"Bản thân mình tìm, Cố Hoài Nam! Em dám kêu đau anh liền ném em vào trong nước!"

Dứt lời đẩy tầng mỏng manh kia ra, hỏa nóng một mặt cứ như vậy xông vào. Cố Hoài Nam quả thật đau, nhưng hiệu quả này chính là. . . . . .

"Ông xã. . . . . . Em nhớ tới một câu nói. . . . . ." Cố Hoài Nam đau có chút phát run, ôm anh thở gấp. "Lính dù. . . . . . Trời sinh chính là bị bao vây . . . . . ."

Diệp Tích Thượng hiểu cô nói những lời này vào thời điểm này có ngụ ý gì, muốn hỏa cũng kềm nén không được nữa, cố gắng hòa nhập hết sức.

Chương 47:
Đau nhức phía dưới đánh tới, người giống như bị bổ mở, Cố Hoài Nam căn bản hung hăng cắn chặt, phía dưới hung hăng run rẩy, toàn thân như một dây đàn kéo chặt cương ở trong ngực Diệp Tích Thượng.

Cô không kêu ra, ôm cổ anh, cố nén muốn chịu đựng qua loại đau đớn không thể hình dung này.

Đường lớn Hải Uyển cách mấy mét liền có một sân trời cạnh bờ sông, Diệp Tích Thượng xoay người đem cô chống đỡ trên mình cùng đá vây sân trời để che chở cô, thận trọng nâng thân thể của cô. "Có phải rất đau hay không?" Ở một khắc phá thân thể của cô kia liền hối hận, lại quên cô còn non, trước bởi vì cô mà lý trí bỏ lỡ trong nháy mắt trở lại trong đầu, đem cô ôm chặt chút, không biết mình có nên lui ra ngoài hay không.

"Đừng. . . . . . Trước đừng động, ông xã. . . . . ."

Giọng nói của Cố Hoài Nam xào xạc, tràn đầy uất ức. Diệp Tích Thượng cúi đầu hôn mặt của cô an ủi, đau lòng lại tự trách. "Không động, buông lỏng một chút, anh không động."

Mưa to tầm tã, màn mưa khi bọn anh tách ra chung quanh một khoảng che chắn, toàn bộ thế giới tựa hồ cũng bị một đoàn mưa bụi bao phủ.

"So với Kim Kim nói còn đau hơn nhiều. . . . . ." Cố Hoài Nam qua một hồi lâu mới trở lại bình thường một chút, đầu chôn vào cổ anh nũng nịu. "Diệp Tích Thượng, rốt cuộc thì anh cũng là người của em. . . . . ."

Hơn nữa còn là nơi năm năm trước cô được anh cứu lên, có lẽ đó chính là ám hiệu trời cao cho cô, ám hiệu cô đến tột cùng ai mới là người cứu giúp trong sinh mệnh cô, chỉ tiếc không lý do bị cô kéo dài năm năm.

Cô nói chuyện đều thở gấp, lại vẫn không thay đổi bản tính nghịch ngợm. "Không nghĩ tới cả đời em chỉ có một lần Động Phòng Hoa Chúc mà lại ở dưới tình huống như thế này, không có rượu, không có gì, không có tắm, ngay cả giường cũng không có, Diệp Tích Thượng, anh làm em tủi thân."

Cả đời cô, cũng sẽ chỉ gả một lần, vừa gả cho anh lại yêu anh, như thế nào đi nữa cũng sẽ mặt dày mày dạn đi theo người đàn ông này, Cố Hoài Nam chợt không nghĩ ra trước kia tại sao mình có thể có ý niệm ly hôn với anh.

"Bây giờ nói cái này đã muộn!" Diệp Tích Thượng cắn răng nghiến lợi, lại muốn che chở cô vào trong ngực che mưa, lại muốn chống lại dục vọng xông loạn trong thân thể.

Anh bỗng nhúc nhích nho nhỏ này, thân thể Cố Hoài Nam cũng cứng đờ, cô đau, ngay tiếp theo phía dưới cũng truyền đến trận co rúc lại, Diệp Tích Thượng bị cô bọc thật chặt, phản ứng của cô, anh cảm thụ được phi thường rõ ràng, so sánh với nước mưa lạnh, nóng bỏng bên trong cơ thể cô để cho anh cơ hồ khắc chế không được.

Diệp Tích Thượng cố nén, hung ác quyết tâm. "Kiên nhẫn một chút, anh. . . . . . Ra ngoài."

Anh vô cùng chậm chạp vô cùng chậm rãi từ trong thân thể cô thối lui ra, từng chút từng chút thoát khỏi độ ấm của cô, Cố Hoài Nam cũng cắn đôi môi tím rồi.

Diệp Tích Thượng ôm cô, nhặt lên cái quần dài bị cô vứt bỏ đắp lên hạ thân cô, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại trong xe, không để ý tới toàn thân mình ướt đẫm, lấy ra một tấm thảm nhỏ bao cô thành bánh chưng nhỏ, dùng khăn lông lau tóc dính đầy nước cho cô.
Động tác của anh cũng không dịu dàng, tựa hồ mang theo một sự bực bội, Cố Hoài Nam bị anh xoa đầu nhỏ trở mình. "Anh nhẹ một chút, nhẹ một chút nha! "

Diệp Tích Thượng không để ý tới cô, đem tóc cô lau đến khi không hề thấy nước chảy nữa, kéo dây nịt an toàn qua thắt cho cô, nổ máy xe một cước chân ga lao ra ngoài.

Cố Hoài Nam còn trong trạng thái như một cái bánh chưng nhỏ, tựa vào nơi đó liếc khuôn mặt căng cứng của anh. "Xong chuyện rồi?" Cô trừ đau ra cái gì cũng không cảm giác được.

Diệp Tích Thượng hít sâu mới chịu đựng kích động mà không đem cô vứt xuống trong nước thật. "Về nhà sẽ tiếp tục! Em cũng không nhìn một chút đây là địa phương nào để làm sao!"

"Vậy anh cũng không đem em làm ở đây." Cô mới vừa nhỏ giọng đánh câu cũng cảm giác sắc mặt của anh trầm hơn chút.

Toàn thân anh đều ướt, nước mưa theo cằm nhỏ chảy xuống, quần áo ướt đẫm trở nên trong suốt dán chặt lên thân thể anh, bắp thịt của toàn thân cứ như vậy lộ ra. Phong cảnh tốt như vậy khiến cái miệng nhỏ nhắn của Cố Hoài Nam len lén nâng lên, tầm mắt toàn tâm toàn ý rơi vào bụng dưới anh. "Ông xã ơi."

"Nói!" Giọng nói của Diệp Tích Thượng rất hầm hầm.

"Anh ghê gớm thật." Cố Hoài Nam ca ngợi tự đáy lòng, vẫn không có cơ hội khen trang bị tiêu chuẩn của anh quá xuất sắc, hôm nay rốt cuộc bị cô bắt được rồi, mặc dù để cho cô "Ăn" thật đau khổ.

Chỉ tiếc đang mưa, nếu không mọi người nhất định sẽ thấy một xe việt dã ở trên đường cái rộng rãi chợt giống như mất khống chế tưởng chừng sắp nhảy lên, sau đó dừng ngay vào ven đường.

Diệp Tích Thượng xoay người nắm được Cố Hoài Nam, cổ chợt gần hơn, giọng xót xa: "Anh đang lái xe, có thể đừng ở chỗ này hay không, loại thời điểm này câu dẫn anh? Anh không phải Thánh Nhân! Cố Hoài Nam!"

"Em chỉ bắp thịt trước ngực anh, anh nghĩ đi đâu vậy. . . . . ." Cố Hoài Nam làm bộ vô tội nhìn anh.

Diệp Tích Thượng nặng nề tốn hơi thừa lời, kiềm chế thở ra một hơi, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong cho cô một nụ hôn hung ác, hôn trên người mình lửa đốt càng vượng mới chống đỡ trên môi cô, giọng nói cảnh cáo cô.

"Em tốt nhất nên van xin trận mưa hôm nay đừng có ngừng, hơn nữa càng rơi xuống càng lớn, lớn để chúng ta không về nhà được, nếu không anh sẽ khiến em trong vòng ba ngày không xuống giường được! Mặc kệ em khóc lóc hay là cầu xin anh, giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương, nhất luật đều vô dụng."

Anh nói xong chắc chắn, sau đó buông cô ra lần nữa nổ máy.

Cố Hoài Nam bởi vì lời nói của anh trong lòng bắt đầu không ngừng nhảy lên “bùm bùm”, trên mặt chợt bắt đầu nóng lên: không có nghe sai, anh nói. . . . . . Là ba ngày?

Cũng không biết Cố Hoài Nam cầu nguyện như thế nào, trận mưa sa này thế nhưng bắt đầu càng rơi xuống càng nhỏ, theo mưa nhỏ đi, tốc độ lái xe của Diệp Tích Thượng cũng bắt đầu gia tăng tốc độ, bọn họ về đến nhà lúc mưa cơ hồ ngừng hẳn.

Diệp Tích Thượng đem cô từ trong xe một đường ôm lên lầu, trong thang máy trái tim Cố Hoài Nam cũng đã như đánh trống, mãi cho đến khi bị anh ôm vào phòng tắm đặt ở bồn rửa mặt, nhìn dưới mí mắt anh đang bắt đầu cởi từng cái từng cái quần áo của mình, trái tim cũng sắp nhảy ra từ trong cổ họng.

Diệp Tích Thượng có vóc người tuyệt vời, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng lần này lại làm cho cô khẩn trương không thôi, huyết mạch căng phồng.

"Bắt đầu sợ?" Diệp Tích Thượng đem vật che đậy cuối cùng trên thân thể giơ tay ném một cái, tầm mắt nhìn chằm chằm cô.

Cố Hoài Nam mãnh liệt lắc đầu, con ngươi chuyển loạn. Diệp Tích Thượng đứng ở trước người cô, đưa tay lướt qua bên người cô mở cái van nước xả vào bồn tắm, sau đó một tay chống bên người cô, nâng cằm nhỏ của cô lên.

"Sao không nhìn anh? Thời điểm anh mặc trang phục em hận không thể đem anh nhìn hết, hiện tại anh không có mặc y phục, xem ra em không dám nhìn rồi hả?"

"Em nào có không dám!" Cố Hoài Nam không chịu nổi khiêu khích, nhanh chóng liếc anh một cái, bị con ngươi anh bởi vì dục vọng mà đốt sáng khiếp sợ lại cũng không dời mắt được.

Diệp Tích Thượng kéo thảm ra một góc nhỏ, từ từ đem bên trong bóc ra ngoài, đầu ngón tay từ môi của cô dọc theo đường cong cần cổ đẹp đẽ trượt xuống, tới trước ngực thì hơi dừng lại, đầu ngón tay điểm nơi đó. Rốt cuộc Cố Hoài Nam vẫn còn là một cô nương, vội vàng dùng tay che mình, đỏ mặt thành anh đào.

Diệp Tích Thượng cúi đầu nhẹ phụ bên tai cô. "Rốt cuộc anh có thể dùng hay không, sẽ làm cho em tỉ mỉ thử nghiệm một lần." Dứt lời đóng vòi nước, ôm cô lên bước vào bồn tắm, đây là trước đó không lâu cô yêu cầu đổi bồn tắm cực lớn, đủ để cho hai người ở bên trong giày vò.

Thân thể Cố Hoài Nam ngâm vào trong nước nóng mới thoải mái hơn một chút, còn không đợi cô buông lỏng liền bị anh giam cầm vào trong ngực, đưa tay cởi quần bên trong của cô. Đến bây giờ Diệp Tích Thượng mới phát hiện hôm nay quần cô mặc bên trong là kiểu dây buộc, còn là màu trắng thanh thuần, bởi vì ướt đẫm mà trở nên hết sức hấp dẫn, chân trong lúc phong cảnh này cơ hồ lộ ra nguyên hình. Anh sửng sốt một chút, thời điểm lần nữa giương mắt nhìn cô, đáy mắt một mảnh ánh lửa. Cố Hoài Nam bị anh nhìn không được tự nhiên, nhắm mắt cười. "Nhìn có được hay không?"

"Chờ sau khi anh bắt đầu, xem em còn có thể đắc ý được bao lâu, đến lúc đó ngàn vạn đừng khóc." Ngón tay Diệp Tích Thượng nhẹ vẽ ở trên eo cô, tính ám hiệu bấm bấm, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo dây, quần lót buông lỏng ra, Cố Hoài Nam cũng trở thành trần truồng như anh.

"Vậy phải xem anh có bản lãnh để cho em khóc hay không."

Cô kẹp chặt chân, che ngực lại, khi anh nhìn soi mói máu chảy thẳng hướng dâng trào, mà Diệp Tích Thượng lại ngược lại với cô, máu toàn thân chỉ tuôn đi xuống một chỗ.

Trên mảnh vải nhỏ màu trắng bị nhuộm một vệt màu đỏ, Cố Hoài Nam lúng túng không thôi, bắt lại chuẩn bị ném nó ra ngoài, lại bị Diệp Tích Thượng ngăn lại. Tay anh lớn, cầm quần lót nhỏ phụ nữ như vậy đặc biệt tức cười lại để cho Cố Hoài Nam tim đập dồn dập, chỉ là vẻ mặt của anh ngược lại.

"Có phải cho rằng em sớm bị Trần Nam Thừa ăn sạch sành sanh rồi hay không?" Cố Hoài Nam biết anh đang muốn nói gì, chọn tính trêu chọc dùng tiểu cước cọ xát trên đùi anh. "Tại sao nét mặt của anh giống như thật đáng tiếc?"

Cô vốn định giữ đến thời điểm tốt nghiệp kết hôn, đáng tiếc cô quá ngây thơ, người đàn ông tham ăn nào để lâu như vậy mới làm? Lại nói cũng phải cảm ơn Dư Anna, khi cô vẫn là bạn gái của anh ta đã thay cô tận hết nghĩa vụ, phục vụ người đàn ông này cũng đem tim thay đổi, người đàn ông rốt cuộc là bởi vì tình dục mà yêu.

Nếu sự thật là như vậy, Diệp Tích Thượng có thể cũng sẽ vì vậy mà. . . . . . Yêu cô?

"Anh tiếc nuối chính là không sớm một chút thu thập em, đối với em quá tốt mới có thể để cho em càng ngày càng vô pháp vô thiên." Tay anh giương lên quần lót tinh chuẩn rơi vào thùng rác, thân thể áp hướng cô, bức cô đến mép bồn không còn đường có thể lui. Cố Hoài Nam tóc loạn tán trên vai, lộ ra làn da trắng nõn dụ hoặc anh. Anh nâng một túm lượn quanh ở trên tay, dùng đuôi tóc quét ở trên vai cô.
Cố Hoài Nam không tránh thoát nhột, đôi tay che chở trước ngực không thể làm gì khác hơn là dùng tiểu cước đạp anh, đúng với mong muốn trong lòng anh, dễ dàng bị anh nắm cổ chân, nâng lên thật cao, chân vừa lúc làm lộ mật cốc, nước ở dưới như hư như thật. Con mắt sắc của Diệp Tích Thượng thâm trầm hơn, lấn người gần sát cô, chân của cô bị buộc cao trước ngực. Anh cố ý đến gần, vật kiên định cứng rắn như đá vừa đúng chống đỡ giữa hai chân bị anh mở ra, nhiệt nóng bỏng của cô.

Ánh mắt của anh đang nói cho cô biết, không nên vào lúc này nhắc đến tên người đàn ông khác. Thế nhưng tư thế dạng độ cao khó khiến Cố Hoài Nam miệng đắng lưỡi khô, hạ thân tựa hồ càng ngày càng trướng ra, gì đó tùy thời cũng sẽ xông tới. "Anh. . . . . . Sẽ không liền muốn tiếp tục chứ? Dầu gì em cũng là lần đầu tiên."

Cô khẩn trương, nhịp tim không dứt, hô hấp cũng không dám dùng quá sức.

"Không phải mới vừa rồi rất phóng khoáng sao? Hiện tại túng?" Diệp Tích Thượng cố ý hạ xuống, cúi đầu ngậm lấy vành tai mượt mà. "Người có thể để cho anh mất khống chế thật không nhiều, Cố Hoài Nam, em được coi là thứ nhất."

Cùng cô nán lâu là một chuyện rất nguy hiểm, không phải là bị cô ép điên khùng chính là điên khùng cùng cô, từ trước đến giờ anh nổi tiếng tỉnh táo lại cũng sẽ làm ra chuyện quá quắt như vậy, liều mạng ở trong trường hợp hạ quyết tâm muốn cô, anh không dám tưởng tượng sau này còn có thể bị cô gái này kích thích làm ra chuyện gì. Diệp Tích Thượng càng ngày càng cảm thấy sẽ không cho cô xem điểm màu sắc một chút, Cố Hoài Nam thực sẽ cưỡi đến trên đầu anh làm mưa làm gió.

"Em và cha giao thiệp báo kiện nhỏ sao?"

Cố Hoài Nam chuyển mắt to chột dạ, một mặt đề phòng anh có thể đột nhiên xâm lấn, một mặt cười lấy lòng. "Cha mắng anh à? Em cũng không phải đâm thọc á..., chính là tùy tiện oán trách mấy câu, không nghĩ tới cha lại cho là thật chứ sao."

"Tùy tiện oán trách mấy câu? Nói anh khi dễ em, lấy tư cách đoàn trưởng tự cho mình là đúng ra lệnh cho em, cưỡng bách em phục tùng ý nguyện của anh, can thiệp em giao hữu, mưu hại em, đả thương bạn của em thậm chí còn áp dụng bạo lực gia đình với em, tiếp đó lại bạo lực lạnh nhạt em, để mặc cho bản thân mình tự sinh tự diệt, những thứ này đều có thể coi là oán trách mấy câu?"

Diệp Tích Thượng hơi dằn xuống, tay vê đẩy cánh hoa kín kẽ của cô ra khảm đi vào, đầu Cố Hoài Nam muốn nổ tung, hô hấp càng thêm khó khăn. "Đừng kích động, em nói là sự thật nha, anh nhét em vào B thị đi một mình, em trở lại cũng không thấy bóng dáng của anh, cũng không gọi điện thoại lần nào, tựa như không muốn thấy em."

Cô càng nói dáng vẻ càng uất ức, Diệp Tích Thượng ngoắc ngoắc môi, tay sâu đến đáy nước, khẽ nâng cao thân thể của cô tựa hồ điều chỉnh góc độ chuẩn bị tùy thời tiến vào. Cái chân kia của Cố Hoài Nam cơ hồ bị anh gánh trên vai, tư thái tôi cần tôi cứ lấy. Nhìn con ngươi anh đen nhánh lóe sáng loáng, Cố Hoài Nam khẩn trương tới cực điểm, giống như bị người đặt ở trên tấm thớt, đỉnh đầu treo một thanh chẳng biết lúc nào sẽ bị đao chặt xuống.

Diệp Tích Thượng dĩ nhiên nhìn ra cô khẩn trương, cố ý tiếp tục dùng sức cố gắng xâm nhập cô, lúc cô nhắm mắt lại chuẩn bị thừa nhận thì nắm cằm của cô, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô.

"Một chút cũng không nhớ qua tại sao anh rời B thị? Tại sao không muốn mang em trở lại? Trong đầu em tất cả đều là Sách Thế Kỳ?"

Cố Hoài Nam bỗng dưng mở mắt ra, Diệp Tích Thượng dùng thêm chút sức bóp cô. "Nếu như em nói là, lần sau gặp được anh ta, anh không cần xuống tay lưu tình, đánh anh ta cũng không dám tới gặp em nữa, có lá gan vừa kéo vừa ôm đối với phụ nữ của anh, cô nam quả nữ ở một chỗ trắng đêm, phải có bản lãnh lần lượt nhận quyền của anh."

Anh nói nhẹ nhõm, hàm nghĩa lại nặng, Cố Hoài Nam bị anh bóp hé mở miệng nhỏ, mặt kinh ngạc mất hồn, rất là đáng yêu mê người.

Lúc hôn hạ xuống môi cô, lôi kéo tay của cô ôm cổ của mình, Diệp Tích Thượng thở dài bé không thể nghe. "Phó đoàn của anh bị thương nhập viện mới vừa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, thời khắc mấu chốt anh bay đi B thị, chẳng lẽ em cho rằng anh chỉ vì đi đánh một trận? Bình thường em đầu óc thông minh thế nào vừa đến lúc mấu chốt lại đình chỉ vận chuyển? Còn em nữa, cô gái, thời điểm nên để cho em đau khổ đến rồi."

Mắt Cố Hoài Nam mở lớn hơn, đợi cô rốt cuộc lấy lại tinh thần, Diệp Tích Thượng đã hôn lên môi của cô bắt được cái lưỡi cô cắn, cô bị đau hít vào tức giận lại lật người đè cô vào đáy nước.

Ở dưới nước, Diệp Tích Thượng điên cuồng hôn trước nay chưa có, bàn tay trực tiếp cầm thứ mềm mại trước ngực cô vuốt ve, mút vào môi lưỡi của cô, không cho cô có bất kỳ cơ hội thở dốc. Anh là cao thủ rất ấm ức, nhưng Cố Hoài Nam không phải, ở trong nước lại phịch lại chống cự, trong chốc lát trong phổi liền bắt đầu nghẹn đau, dùng lực đánh anh đẩy anh, Diệp Tích Thượng thủy chung bất động như sơn, không bị ảnh hưởng chút nào, chuyên tâm thưởng thức vẻ đẹp của cô.

Cố Hoài Nam thông qua trong miệng anh truyền tới khí lại kiên trì một lát hoàn toàn không được, Diệp Tích Thượng giống như bấm tốt thời gian kéo cô nổi trên mặt nước. Cô từng ngụm từng ngụm hô hấp. "Tiết Thần bị thương làm sao anh không nói cho em?"

Diệp Tích Thượng nhíu nhíu mày, tay kéo, Cố Hoài Nam lần nữa bị anh kéo xuống dưới nước khi dễ, đợi cô lại không kiên trì nổi thì mới nhân từ để cho cô nổi trên mặt nước để thở.

Cố Hoài Nam tiếp tục liều mạng hấp thu dưỡng khí, nhưng mà trên mặt lại cười, vịn vai anh bất tri bất giác cười. "Diệp Tích Thượng, anh đang ghen phải không?"

Diệp Tích Thượng coi như không nghe thấy, giống như đứa bé không thoả mãn, từng phát từng phát không ngừng hôn cô. Cố Hoài Nam vừa cười vừa tránh, giữ lấy mặt anh không để cho anh hôn, nhưng cô nào ngăn cản được hơi sức của anh, lần thứ ba bị anh kéo xuống dưới nước.

Lần này Diệp Tích Thượng cũng không quá mức chấp nhất môi của cô, từng tấc hôn xuống phía dưới. Cố Hoài Nam vẫn không hề có kinh nghiệm như cũ dùng sức phịch hao phí mất thể lực, trong miệng bắt đầu phun bong bóng. Diệp Tích Thượng để cô nổi trên mặt nước, mình lại theo thân thể của cô đi xuống.

Cố Hoài Nam rất nhanh phát giác ý đồ của anh, kinh hãi. "Diệp tích —— a! Ưmh!" Cô bị tay anh từ trong nước đưa ra kiềm ở mép bồn để cho cô tựa vào bồn tắm, sau đó bụm miệng cô lại, chặn lại tất cả kháng nghị, chỉ có thể trơ mắt cảm thụ môi anh càng ngày càng đi xuống phía dưới, giống như cái tay bò sát trên bắp đùi cô.

Nụ hôn của anh đi tới trước ngực cô, trước tiên là dọc theo liếm một vòng, rồi sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm quả dâu tây. Cố Hoài Nam bị anh khống chế đầu, không nhìn thấy chuyện anh làm với mình, chỉ có thể cảm thụ, cho đến khi anh há mồm trong nước ngậm đỉnh mềm mại.

Để cho cô muốn nhịn không được run chuyện tình vẫn còn ở phía sau: tay của anh đi giữa hai chân đang kẹp chặt của cô, ngón tay khép lại bao cô, ngón cái vừa vặn đè hẹt đậu đỏ nhô ra, đầu ngón tay đảo qua, bàn tay thô ráp xẹt qua mảnh non mềm.

Phía trên bị anh ngậm lấy, dưới mặt bị anh che phủ, anh mút hút ô mai, răng mài lúc nhẹ lúc nặng. Trong miệng anh rất nóng, đầu lưỡi mềm lại có đàn hồi và sự dẻo dai, giống như là coi cô như một món ăn ngon.

Cố Hoài Nam bị anh trêu chọc phát nhột, đẩy tay của anh cũng chỉ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. Diệp Tích Thượng buông cô ra, một bên dâu tây khác lại rất nhanh bị che phủ, dùng đôi môi tựa như đùa dai đè ép nó, sau đó nặng nề hút, cảm giác bén nhọn từ nơi đó truyền tới trong đầu Cố Hoài Nam. Tay của Diệp Tích Thượng cũng không còn nhàn rỗi, dùng ngón tay đùa bỡn chất mật bên ngoài, một mảnh cánh bướm đang kẹp khẽ kéo lên, một ngón tay nhân cơ hội nhàn nhạt thử dò xét ở ngoài cửa động.

Cố Hoài Nam khẩn trương mở to mắt, khi đầu ngón tay anh phá vỡ mà vào, lúc đầu quả tim run lên, đau như dự liệu không có đến, Diệp Tích Thượng lại trượt vào sâu hơn, ngón tay thăm dò vào nửa cây, khẽ hướng lên nhất câu, dưới lưng cô cứng lên.
Nơi đó ê ẩm căng căng, an ủi đến khiến cô kêu rên. Diệp Tích Thượng ăn quả dâu tây, nhẹ nhàng cắn mút, đợi nó đứng thẳng thì mới buông ra tiếp tục hôn đến bụng.

Nơi này là nơi Cố Hoài Nam cực kỳ nhạy cảm.

Diệp Tích Thượng chợt nhớ lại những lời Trần Nam Thừa đã nói với anh, nổi trên mặt nước. Cố Hoài Nam mở mắt ướt nhẹp, môi còn bị tay của anh chặn, gương mặt đỏ tươi.

Diệp Tích Thượng đưa cái tay khác vào trong nước tiếp tục thăm dò vào, liếm vai mượt mà của cô. "Nghe nói chỗ mẫn cảm nhất của em là nhỏ bụng, đúng không?"

Nghe nói? Nghe ai nói?

Cô còn bị anh che môi, không cách nào nói chuyện. Diệp Tích Thượng rút tay ra, lại thăm dò vào, lặp lại động tác này làm cho người ta mặt hồng tim đập. Hằng năm anh thường huấn luyện, chỉ tay thường mang theo vết chai cứng rắn, ở bên trong tầng tầng lớp lớp thổi mạnh, Cố Hoài Nam vừa nhột vừa thoải mái, bụng dưới từng trận trống không.

"Có muốn thêm một cây không?" Anh hỏi, đương nhiên sẽ không để cho cô trả lời, bỗng dưng lại xâm nhập hai ngón tay, cố ý làm cho cô ra nhiều dịch nhất.

Cố Hoài Nam hít vào một hơi, lắc đầu, nức nở nghẹn ngào phát ra kháng nghị, Diệp Tích Thượng lại hoàn toàn không dư để ý tới.

"Có biết lần ở Ngự Cảnh Uyển gặp phải Trần Nam Thừa, cậu ta nói cái gì với anh hay không?" Diệp Tích Thượng thả chậm tốc độ, từng tấc cảm thụ mật dịch của cô bao chặt, trên mặt không khác thường, nhưng lửa nóng bụng dưới cũng đã trướng đến nóng lên, nhớ lại ở mùi vị ở trong cơ thể cô bao quanh thật là tuyệt vời. "Cậu ta nói, em khó thuần phục lại nhiệt tình, nhất là. . . . . . nhiệt tình ở trên giường."

Cố Hoài Nam nhìn chằm chằm anh, lúng túng tới cực điểm.

Khóe miệng Diệp Tích Thượng nhếch lên, "Anh muốn nghiệm chứng xem, em không phải phản đối chứ?" Dứt lời lần nữa tiến vào trong nước, trực tiếp trượt đến chân cô bị chính mình chiếm, rút ngón tay ra trực tiếp há mồm ngậm cánh hoa nhỏ của cô.

Cố Hoài Nam cắn chặt răng, cả người cứng đờ, muốn khép chặt chân, Diệp Tích Thượng không cho cô như ý nguyện, đôi tay thay đổi giữ chặt nâng mông của cô lên để cho mình dễ dàng ăn cô hơn. Anh hút cánh hoa nhỏ của cô, đầu lưỡi đồng thời thăm dò vào cửa động, không có làm quá nhiều dừng lại, trực tiếp đi vào rất nhanh.

Cố Hoài Nam sắp muốn điên rồi, tránh không được sự kiềm chế của anh, đôi tay chỉ có thể tiếp tục để bên bồn cúi đầu nhìn anh trong nước đối với mình muốn làm gì thì làm. Chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ làm chuyện như vậy, cùng anh bình thường nghiêm trang tương phản quá lớn.

Chờ ngón tay Diệp Tích Thượng thay thế lưỡi của anh lần nữa chiếm cứ thân thể cô, cũng đem thân thể của cô cùng nhau kéo vào trong nước thì Cố Hoài Nam đã như một con tôm luộc chín, toàn thân ửng hồng, đáy mắt hiện đầy sương mù mờ mịt, ướt nhẹp nhìn anh.

"Ông xã. . . . . ."

"Hả?"

"Em. . . . . . Em. . . . . ."

"Em làm sao?" Diệp Tích Thượng làm bộ không hiểu hỏi ngược lại.

Anh thả một phần nước ra, mực nước vừa đúng có thể bao phủ qua anh đào nhỏ của cô, Diệp Tích Thượng đối với nơi đó miệng yêu thích không thôi, chuẩn bị khẽ liếm mút trêu chọc. Anh câu dẫn cô, hành động thế nào đều không tiến một bước, Cố Hoài Nam nhanh chóng muốn khóc lên, cắn răng một cái, đẩy tay của anh ra, dùng sức đẩy anh kéo dài qua đến trên người anh. "Rốt cuộc anh muốn là hay không cần làm? Không phải tuyên bố muốn cho em ba ngày không xuống giường được sao?"
Cô mới vừa nói xong cũng cảm giác cây gậy sắt bị cô vừa đúng ngồi ở xuống dưới đùi động, Cố Hoài Nam cắn môi, tay dò xuống phía dưới, cầm cái đó mặt phút chốc đỏ vài phần, nuốt một ngụm nước bọt. "Nó có thể bể mất hay không?"

". . . . . ."

Cô liếm môi một cái, "Có lạnh hay không?"

Diệp Tích Thượng nhíu mày, cô hỏi đương nhiên sẽ không là người của anh, mà là anh. . . . . ."Nếu như lạnh?"

Cố Hoài Nam khẽ nâng thân thể lên, "Em. . . . . . Giúp anh sưởi ấm."

Ám hiệu như thế, Diệp Tích Thượng thế nào nhịn được, con mắt sắc chợt rét, lập tức ngồi dậy. "Em phải giúp anh sưởi ấm thế nào?"

"Tựa như như vậy." Cố Hoài Nam nắm nhiệt hỏa của anh nhắm ngay mình, khi anh nhìn soi mói một chút xíu rơi xuống, để cho mình ăn vũ khí hạng nặng.

Vậy mà số đo của anh thật đáng sợ, Cố Hoài Nam căn bản không làm được, ngay cả đầu mới chỉ đi vào nửa. "Giống như. . . . . . Có chút khó khăn, không vào được."

"Có thể đi vào hay không, em còn không rõ ràng lắm?" Diệp Tích Thượng kiềm chế sự vọng động của mình, chậm rãi hướng lên trên đi vào, đồng thời giữ hông của cô ấn xuống. Thô lớn từng tấc chen vào, Cố Hoài Nam thở không dám thở, vịn vai anh cắn môi.

"Cái đó. . . . . . Có thể thương lượng hay không?"

"Cố Hoài Nam! Bây giờ em nhận thức kinh sợ đã là chậm quá!" Diệp Tích Thượng cắn răng nghiến lợi, rống giận khiến thân thể run lên cô, phía dưới siết chặt, đến phiên anh hít sâu một hơi. "Buông lỏng một chút, chớ buộc chặt như vậy, không tốt đi vào."

Cố Hoài Nam khó nhịn thở gấp, "Em thế nào có loại cảm giác. . . . . . Bị anh giày xéo?"

Chữ cấm kỵ không ngờ kích thích đến Diệp Tích Thượng, thể ‘dục vọng bên trong’ chi thú bị Cố Hoài Nam hoàn toàn buông thả, đôi tay nắm chặt hông của cô chợt đi lên chen vào, cả căn hoàn toàn tiến vào.

Cố Hoài Nam không kịp đề phòng bị anh xỏ xuyên qua, một hơi lại nghẹn trong cổ họng không phát ra được. Anh kín kẽ đem cô lấp đầy, không lưu lại một chút đường sống.

Chợt trên vai anh ăn đau, Cố Hoài Nam hung hăng cắn anh một hớp, tay nhỏ bé đấm anh lung tung: "Anh chết đi, Diệp Tích Thượng! Muốn đi vào cũng không nói cho em biết một tiếng, em đều sắp. . . . . . Cũng sắp. . . . . ."

"Cũng sắp như thế nào?" Anh lui về sau, mượn sức lực lại lần nữa tiến vào. Cố Hoài Nam không có phòng bị, lần nữa bị anh đoạt lấy hoàn toàn, sức lực mạnh như thế kích thích, thế nhưng để cho cô cứ như vậy đạt tới cao trào.

Cô còn hơn hồi nãy, quan trọng hơn nữa là bao quanh dục vọng của anh, Diệp Tích Thượng cũng chỉ có thể nhịn, không cho cô thời gian thích ứng của mình, bắt đầu ở trong cơ thể cô mãnh liệt luật động.

"Đừng. . . . . . Chậm. . . . . . Chút. . . . . ."

Động tác của anh vừa nhanh vừa nặng, Cố Hoài Nam cảm giác bị anh duy trì, thân thể cơ hồ co rút.

"Xin lỗi, chậm không được." Diệp Tích Thượng vòng chặt thân thể của cô, sâu đậm tiến vào, hoàn toàn rút lui ra khỏi, hết sức có thể muốn cô, mỗi một cái cũng sâu dồn chặt vào chỗ sâu nhất. Cố Hoài Nam bị dục vọng anh như gió bão mưa rào dọa sợ đến khóc lên, ôm chặt lấy vai anh co lại.

Diệp Tích Thượng như thế nào lại để cho cô trốn, một cánh tay liền đem cô kéo trở về, nặng nề ngồi vào trên lửa nóng của mình, lợi dụng trọng lực toàn thân cô để cho cô chợt nuốt mình, cái loại khoái cảm bị cô vây quanh cùng chèn ép muốn chết từ hông mắt tán tới toàn thân. Diệp Tích Thượng ôm cô nâng thân thể từ trong bồn tắm lên, lôi khăn tắm bao lấy cô trở lại phòng ngủ, trên giường lớn công chúa đem lấy cô đặt đến trên giường, cả quá trình cũng không có rời khỏi thân thể của cô.

"Có nhớ em thiếu anh năm năm nghĩa vụ người vợ hay không?" Cánh tay Diệp Tích Thượng chống đỡ trên cô cong gối kéo cao, thân thể của cô mở ra thật to, trước eo ếch dùng sức đính vào giày vò. "Anh chỉ hướng em đòi nợ ba ngày."

"Ba ngày. . . . . . Sau đó?" Cố Hoài Nam bị anh dùng chữ không câu, ý thức càng tan rã.

"Ba ngày sau đó, đem những thứ em nợ anh năm năm, trả lại." Diệp Tích Thượng giảo hoạt câu khóe miệng, cúi đầu hôn cô, đồng thời gia tăng tốc độ chống đỡ nơi mềm mại nhất của thân thể cô.

Chương 48:

Rất nhiều năm trước kia, Cố Hoài Nam vẫn còn là thiếu nữ đã không ít lần đánh bậy đánh bạ đến tràng diện Trần Nam Thừa thân mật cùng bạn gái, sau hai người ở chung một chỗ càng không ít lần bị anh dụ dỗ mê hoăc, vì vậy Cố Hoài Nam đối với chuyện dục vọng cũng không tính là xa lạ, nhưng giờ phút này Diệp Tích Thượng còn mãnh liệt xuyên sỏ mang đến khoái cảm trong thân thể cô mà cô cũng chẳng bao giờ cảm thụ qua.

Cõi đời này, tính cách của người đàn ông ở trên giường, cũng sẽ biến thành dã thú bị ham muốn khống chế, điểm này Cố Hoài Nam tối nay coi như là thiết thân thể nghiệm rồi. Trong ngày thường người đàn ông này nghiêm túc nói năng cẩn thận loại thời điểm này thật là nhiệt tình không dứt ra được, cố ý đem cô trong trong ngoài ngoài từ trên xuống dưới ăn thấu triệt đã nghiền, Cố Hoài Nam không nhớ rõ bị anh làm mấy lần, cuối cùng chỉ còn lại có phần tiếp nhận.

Cánh tay anh tựa như thép ôm mình, có lúc cô cũng sẽ nghĩ, nếu như Diệp Tích Thượng bỗng nhiên nảy sinh ác độc, có thể đem thắt lưng cô cắt đứt hay không?

Bỗng dưng, một va chạm thật sâu làm cho Cố Hoài Nam bị kích thích cả người co rụt lại, chỉ cần anh đụng chạm cô như vậy, cô sẽ co rút lại, sau đó sẽ cảm giác được cái vật ở bên trong thân thể cô tựa hồ trở nên kiên cố cứng rắn hơn, dĩ nhiên người cuối cùng được lợi bây giờ đang ở trên người cô không tiếng động cười yếu ớt.

"Đã bảo đừng. . . . . . Như vậy. . . . . ."

Cố Hoài Nam nện cho anh một cái, đáp lại cô là liên tiếp tiên sâu vào.

Diệp Tích Thượng đem cô trở mình, không có vội vã đi vào, tay lại tiếp tục sờ ở chân cô, cúi đầu ghé vào bên tai Cố Hoài Nam, tiếng nói trầm trầm: "Nam Nam, ẩm ướt."

Anh muốn ngắm ở ngoài cửa động liếm, phía trên dính đầy căn cứ xác minh Cố Hoài Nam động tình, khiến cho trên mông nhỏ của cô cũng dính vào.

"Nguồn nước đầy đủ trơn, dễ dàng anh. . . . . . Hành quân." Cô nói xong cũng chôn đầu nhỏ, mắc cỡ không mặt mũi gặp người, may nhờ trong phòng không có mở đèn, nếu không cô phải tìm một cái lỗ để chui vào.

Diệp Tích Thượng nhất thời cười, quay mặt của cô qua mổ một ngụm."Anh là không quân, không phải là hải quân."

Anh nắm tóc của cô kéo về phía sau, ép cô ngẩng đầu lên, mút lấy làn da bên gáy cô, tay sau bưng lấy ngực của cô, thỏa mãn cầm vuốt ve, mượn nước trơn dốc sức chen vào.

"Bất quá không sao, coi như là vũ trang bơi qua 5000m."
Cố Hoài Nam không rõ, Diệp Tích Thượng tà ác hướng trong lỗ tai cô thổi nhiệt khí, "Nói đúng là, anh sẽ đem toàn bộ tinh lực cùng thể lực đều dùng ở trên người của em, như thế nào?" Dứt lời lại tiến sâu hơn trước mấy phần, thỏa mãn nghe cô hé mở miệng tràn ra tiếng ngâm.

"Mấy lần. . . . . . Anh còn có. . . . . . Khí lực?" Cô bị anh đụng phát ra thanh âm mảnh nhỏ, tay nắm ga giường cũng bởi vì thế mà trắng bệch.

"Em cảm thấy thế nào?" Diệp Tích Thượng hoàn toàn rút lui ra khỏi, đè ép âm cuối cường thế xuyên vào, đổi cầm eo mảnh khảnh, khiến cô càng thêm dán chặt vào mình để dễ dàng kết hợp.

Cố Hoài Nam mềm nhũn nằm xuống giường, nức nở."Làm sao anh còn không có. . . . . . Ăn no, em cũng. . . . . . chống đỡ rồi."

"Nơi nào chống đỡ rồi hả?" Anh buông ngực cô vì thỏa mãn ăn no ra, tay trượt vào chỗ hai thân thể kết hợp: vuốt ve cánh hoa, kích thích cô run rẩy. "Nơi này?" Sau đó lại duỗi thân đến phía trước đè lại bụng của cô, cảm thụ mình tùy ý phóng túng trong cơ thể cô. "Hay là nơi này?"

Cố Hoài Nam khó nhịn kêu một tiếng, nức nở lợi hại hơn."Cầu xin, van xin. . . . . . Van anh. . . . . ."

"Anh nói rồi, van xin anh cũng vô dụng, chính em không nên đốt lửa kêu gào với anh, nếu anh không thỏa mãn em chẳng phải là khi dễ em ư? Sau đó lại để cho em có cơ hội đến trước mặt cha báo cáo?" Diệp Tích Thượng hôn tới nước mắt bên khóe mắt cô, bộ dáng cô mềm mại yếu ớt như vậy anh một chút cũng không có cảm thấy đau lòng, ngược lại càng kích thích muốn ở trên giường hành hạ chết sự vọng động của cô. "Khóc cũng vô dụng, anh thế nhưng không phải ai hạ chiến thiếp cũng nhận, em ném, không nhận thì thật xin lỗi mình, Nam Nam. . . . . . Mau cảm thụ anh đưa cho em, sau này nhớ lâu một chút."

Anh tách chân Cố Hoài Nam, đặt mình trong chân cô, một tay chống bên người cô, một cái tay khác giữ chặt cái mông tròn của cô rất tự nhiên mà khởi xướng một vòng tấn công mạnh cuối cùng, nhanh chóng mà cuồng mãnh ra vào, mỗi một lần rút lui ra sau cũng bị một lần tàn nhẫn đẩy ra, cả cây phá vỡ mà vào, tuyệt đối xưng không hơn ôn nhu, cũng không cần ôn nhu, anh muốn chính là xâm lấn cùng chiếm lĩnh như vậy.

Cố Hoài Nam đều sắp điên rồi, tê dại cùng nhột còn khó có ngôn ngữ có thể hình dung cảm giác đã nghiền cũng cơ hồ muốn đem cô nuốt hết, còn kèm theo một loại đau mơ hồ, cô tránh không thoát, trốn không thoát, loại đau này có lẽ là do anh đụng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô tạo thành, vọng động cùng trống rỗng như nước xoáy mút chặt cô.

Anh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, Cố Hoài Nam cảm giác mình lúc nào cũng sẽ bị anh đụng hư, mà lại sợ không nỡ để anh rời đi, u cốc nhỏ yếu ớt theo bản năng có xu hướng đẩy cứng rắn ra phía ngoài, khi anh thật thối lui khỏi lúc ngược lại hết sức bao lấy không để cho anh đi —— Diệp Tích Thượng yêu chết muốn chết loại hành hạ ngọt ngào này, đổ ở phía sau cô vừa đứng thẳng động vừa cúi đầu thở gấp.

"Anh ta nói không sai, thân thể của em quả thật nhiệt tình làm cho người ta khó có thể điều khiển tự động, chỉ tiếc loại nhiệt tình này, anh ta không có cơ hội cảm thụ, cũng không phải lần đầu tiên của em cũng thuộc về anh ta ."

Anh nói có chút nảy sinh ác độc, động tách cũng theo đó mà tàn nhẫn, bất kể cô đã nức nở biến thành khóc nức nở, lần nữa ép cô thừa nhận. Vừa nghĩ tới cô gái phía dưới từng là bạn gái Trần Nam Thừa, Diệp Tích Thượng sẽ tự giác gia tăng lực đạo, không rõ ràng lắm tại sao khi đó Trần Nam Thừa cố ý nói như vậy, chẳng lẽ chỉ vì khích bác ly gián? Anh ta cũng không có tình ý, huống chi từ rất nhiều năm trước anh biết Cố Hoài Nam có tình cảm đối với Trần Nam Thừa.

Trên tấm lưng cô trắng ‘lõa lồ’ động tác của anh sáng ngời thành một cái mê hoăc người, tóc dài tán loạn, mu bàn tay bắt lấy eo anh, không biết là muốn kháng cự hay là muốn nhiều hơn, thanh âm bởi vì bị đè nén ẩn nhẫn, muốn anh dùng sức mới có thể không có lựa chọn nào khác phóng thích ra.

Đối mặt thế công anh cường hãn, Cố Hoài Nam thật sự không có cách nào làm nửa điểm phản kháng, hoàn toàn nhận rõ một chuyện: người đàn ông im lìm ăn dấm mình sẽ dẫn tới mất mạng . . . . . .

Cô hoài nghi mình có còn mạng chịu qua ba ngày không, tại sao bọn họ chết nhanh trong động tác, thế nhưng anh lại giống như người vận động làm nóng dường như chơi chết đi được?

Cô lần này thật là đùa quá rồi, con cọp không phát uy, cũng tuyệt đối không thể cho anh là mèo bệnh. "Em muốn. . . . . . Nhìn anh. . . . . Ông xã. . . . . ."

Cô mềm nhũn van xin, Diệp Tích Thượng còn chưa có biện pháp nói không, nhanh chóng đem cô lật người, nhấc bắp đùi của cô lên đột nhiên đâm vào, eo ếch đong đưa càng lúc càng nhanh, tay thắt cằm của cô, để cho họ nhìn nhau. Cố Hoài Nam mượn ánh trăng cửa sổ thấy rõ mắt của anh, giống như Hắc Diệu Thạch thâm trầm đốt phát sáng, cô kiều diễm, so với trước kia bất cứ lúc nào cũng muốn người khiếp hồn phách.

Ở mấy cái đâm sâu, một cỗ nhiệt lưu hướng vào trong cơ thể cô, nhiệt năng mạnh mẽ tưới nhụy hoa của cô. Cố Hoài Nam bị bỏng đến cực kỳ thoải mái lại kích thích, ê ẩm mau đến an ủi để nở rộ ra, phủ lấy kiên định của anh rụt bụng lại đã tới cao triều.

Diệp Tích Thượng lẳng lặng hưởng thụ cảm giác bị cô quấn chặt, hôn vai của cô, liếm mồ hôi hột trên da tinh mịn của cô, một trận tốt mới đưa mình. Cố Hoài Nam còn đang thở dốc, chưa từ giữa hành hạ bình phục lại, Diệp Tích Thượng nằm nghiêng ở bên người cô, nắm tay nhỏ bé của cô ôn ôn nhu nhu hôn.

Cố Hoài Nam ỉu xìu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy lên án. Diệp Tích Thượng siết chặc khuôn mặt đỏ thẫm của cô. "Đừng cho rằng anh không biết em có chủ ý gì, rốt cục thấy bộ dạng anh thất khống rồi, rất đắc ý có phải không?"

Tâm tư nhỏ bị vạch trần, biểu tình ủy khuất của Cố Hoài Nam thoáng chốc không thấy, há mồm nghịch ngợm cắn ngón tay của anh. Cô muốn đi tắm, nhưng không có một chút khí lực, người đàn ông này hết lần này tới lần khác đều ở một bên có chút hả hê nhìn cô giãy dụa không chịu hỗ trợ. Cố Hoài Nam không khỏi cắn răng, "Anh tiến bộ rồi đấy Diệp Tích Thượng, người đàn ông trước kia ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đi đâu rồi? Hiện tại là một mặt người dạ thú!"

"Này phải cảm tạ em bồi dưỡng." Tay Diệp Tích Thượng sờ soạng nơi nào đó của cô, đầu ngón tay dính đầy dịch sềnh sệch. "Anh báo đáp em có thể sẽ lâu dài sâu xa, em không thiệt thòi."

Là loại "Lâu dài sâu xa" nào, từ trong ánh mắt xấu xa của anh là có thể nhìn ra, Cố Hoài Nam khép chân lại đẩy anh. "Em nói sai rồi, anh căn bản không bằng cầm thú!"

Diệp Tích Thượng cười, ôm cô đi tắm rửa, trở lại làm cho cô thoải mái khoan khoái nằm ở trên giường, anh thì ngồi ở bên giường lau tóc cho cô. Cố Hoài Nam vừa mệt lại vừa buồn ngủ, gối lên chân của anh vòng eo của anh, ngửi mùi hương mát mẻ trên người anh liền buồn ngủ.

Diệp Tích Thượng tắt máy sấy, động tác nhẹ vô cùng nâng đầu của cô đem cô chuyển qua trên gối gối đầu, không có nhiệt độ của anh, Cố Hoài Nam bỗng dưng mở mắt mông lung buồn ngủ, mân mê cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị. Diệp Tích Thượng vội vàng nằm theo, để cho cô uốn trong lòng ngực của anh ôm mình, vỗ nhẹ lưng cô dụ dỗ, cho đến khi vẻ mặt cô thoả mãn tiếp tục ngủ, anh mới chậm rãi nhếch khóe miệng lên, vẽ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Đúng là vẫn còn đến một bước này, Diệp Tích Thượng còn chưa nói cho cô biết, nhớ sự vọng động của cô vẫn bị anh hung hăng đè ép, nhất là một thời gian ngắn gần đây, cơ hồ mỗi đêm cũng bởi vì quá muốn cô mà không cách nào ngủ. Đối mặt với Cố Hoài Nam, anh trở nên càng ngày càng không lý trí, có khi chỉ cần một câu nói thậm chí một động tác hoặc một ánh mắt của cô, thú tính trong nội tâm anh sẽ phải xông ra khỏi lồng tre khiêu chiến tự chủ của anh, mấy ngày qua định ở trong đoàn không có trở lại, vốn định tĩnh táo một chút, không nghĩ tới Tiểu Hỗn Đản này thế nhưng sử dụng một chiêu này tới buộc anh, càng không có nghĩ tới anh vừa thấy được cô liền bỏ việc công.

Thời gian lâu dài ở cùng Diệp Tích Thượng, Cố Hoài Nam vốn là ngày đêm điên đảo làm việc và nghỉ ngơi đều sớm bị anh vô hình điều chỉnh, vừa đến thời gian tự động mở mắt. Cô liếc xuống đồng hồ báo thức đầu giường, thời gian còn sớm, khó khăn trở mình, chỉ cảm thấy toàn thân vừa đau vừa nhức, chỗ khác: vừa động liền đau rát.
Diệp Tích Thượng đem cô vòng vào trong ngực ngủ, thấy anh gần ngay trước mắt, đôi môi Cố Hoài Nam không tự chủ giương lên ngây ngốc cười, đầu ngón tay khẽ điểm mi tâm của anh, nhỏ giọng lầm bầm: "Người đàn ông xấu xa, vẫn bị em ăn đi? Để anh giả đứng đắn, còn không phải giống người đàn ông khác ăn vào liền ói không ra, hại em thiếu chút nữa bị anh hành hạ chết! Bại hoại!"

Nói xong tỉ mỉ thưởng thức một phen gương mặt anh tuấn, tâm tình thật tốt ở trên môi anh hôn trộm. Mặc dù cô chưa tỉnh ngủ, rồi lại không bỏ qua cơ hội khó có được là tỉnh lại trước nhìn anh ngủ, kéo ngăn kéo ra chuẩn bị lấy thuốc lá.

Anh ôm chặt, hành hạ Cố Hoài Nam thật lâu mới kéo đến bên giường, sợ động tác quá lớn sẽ đánh thức anh, không thể làm gì khác hơn là gục ở chỗ này vươn tay vào trong ngăn kéo sờ loạn, nhưng cuối cùng lấy ra cũng là mấy cái hộp. . . . . . Áo mưa an toàn.

Này cũng là Diệp Cẩm đột nhiên chuẩn bị trước cho con trai, Cố Hoài Nam nhìn cái hộp áo mưa an toàn hỗn tạp chợt nhớ tới vật chuyện gì đó, vùi đầu cười lên thiếu chút nữa ra tiếng, lấy điếu thuốc ra hút vẫn còn đang cười.

Thật ra thì Diệp Tích Thượng ở lúc cô trở mình đã tỉnh lại, cô hành hạ như thế dĩ nhiên không có biện pháp tiếp tục giả vờ ngủ, cánh tay buộc chặt ôm hông của cô ở cô trên bụng hôn một cái. "Sớm như vậy?"

Cố Hoài Nam thấy anh tỉnh, ngậm lấy điếu thuốc khơi mào anh, tùy tiện nhạo báng. "Vị gia này, ở trên giường lớn của bản cô nương ngủ ngon giấc không?"

Diệp Tích Thượng liếc cô một cái, tính trả thù nhéo cái hôm ê ẩm của cô, Cố Hoài Nam nhe răng trợn mắt “ôi” một tiếng, ngắt thuốc chui vào trong chăn cùng anh náo, không có mấy cái đã bị anh tung mình ngăn chặn chế phục rồi.

Hai người đồng thời nhớ lại điên cuồng tối hôm qua, con mắt Diệp Tích Thượng thâm sâu chút ít, Cố Hoài Nam cũng là vẻ mặt vui vẻ thực hiện được. "Nói cho anh biết bí mật nhỏ, em và Kim Kim đã len lén đánh cuộc."

"Đánh cuộc gì?"

"Đánh cuộc lần đầu tiên của chúng ta là anh chủ động hay là em chủ động, sự thật chứng minh là em cười đến cuối cùng, người nhịn không được là anh." Mặc dù cô lần nữa bức bách, nhưng nếu không phải Diệp Tích còn có tâm, cô nào có thể được như ý?

Diệp Tích Thượng với biểu tình ngưng trọng, không nghĩ tới hai cô gái này không an phận lại lén lút đánh cuộc. "Còn đánh cuộc khác sao?"

Cô có chút đỏ mặt, "Còn đánh cuộc lần đầu tiên của chúng ta anh có thể kiên trì được bao lâu, cậu ấy kiên quyết nói anh sẽ không vượt qua năm phút đồng hồ, em đây nhất định phải giữ mặt mũi cho người đàn ông của mình nha, không thể để cho cậu ấy chê cười, nói khẳng định anh không ít hơn nửa giờ, kết quả anh vượt qua một canh giờ, lực chiến đấu vẫn còn để cho em không chịu nổi, chỉ có điều. . . . . . Cũng chứng minh anh quả thật không có vấn đề, có thể sử dụng, hoàn toàn có thể dùng."

"Lại cùng Dư Kim Kim đánh cuộc loại này, xem ra anh không thu thập em!"

Cố Hoài Nam ôm anh làm nũng, "Em liền biết anh sẽ không để cho em thất vọng! Chứng minh em có lòng tin với anh, chẳng lẽ muốn em đánh cuộc như cậu ấy là anh chỉ có năm phút đồng hồ? Hừ, Dư Kim Kim, nha đầu chết tiệt kia quá không hiểu chuyện người đàn ông của em rồi."

Diệp Tích Thượng nhất thời cứng họng, lại bị cô làm nghẹn nói không ra lời, đoán cũng biết là Tiết Thần khẳng định nói cái gì cùng Dư Kim Kim. Anh không nói lời nào, Cố Hoài Nam còn không buông tha. "Có đúng hay không sao?"

Diệp Tích còn có thể nói gì, mặt cương nghiêm khẽ gật đầu một cái, anh làm sao không biết xấu hổ nói cho Cố Hoài Nam trước tối hôm qua vật đàn ông của mình là một hàng thật giá thật . . . . . .

Cố Hoài Nam nhận được thừa nhận, vui vẻ cười. "Ông xã, thật ra thì em muốn nhắc nhở anh, có phải đã quên một chuyện hay không?"

Mỗi lần vẻ mặt Cố Hoài Nam tựa như tiểu hồ ly giảo hoạt, anh phải bắt đầu suy nghĩ có phải lại bị cô tính toán gì rồi hay không, khi tầm mắt anh đi theo ánh mắt cô liếc về mấy hộp áo mưa an toàn trên đầu giường, huyệt Thái Dương phút chốc hung hăng nhảy, nhìn lại thấy Cố Hoài Nam cười đến vui vẻ.

"Anh là lính nhảy dù, không có bao dù tại sao có thể nhảy dù đây? Vạn nhất xảy ra mạng người thì làm sao bây giờ đây!" Cô vuốt bụng của mình. "Anh nói xem, trong bụng em có thể đã có em bé rồi hay không?"

Diệp Tích Thượng đột nhiên cảm giác nhức đầu, không thể nhịn được nữa nắm cằm nhỏ của cô. "Lúc này ước chừng em thỏa mãn rồi!"

Mẹ kiếp! Anh lại đem chuyện ngừa thai tối trọng yếu này quên đi! Cũng là sắc gây họa, cô gái này không biết có bao nhiêu đắc ý, bởi vậy nghiệm chứng mình lực ảnh hưởng ở trước mặt anh đủ để cho anh luôn luôn cẩn thận lại dời tảng đá đập chân của mình.

Chuyện này để cho Diệp Tích Thượng rất buồn bực, anh cho rằng Cố Hoài Nam làm xong điểm tâm bưng đến tủ đầu giường nặng nề để xuống, không nói tiếng nào đi thay quần áo. Cố Hoài Nam nằm lỳ ở trên giường nâng cằm lên thoải mái nhàn nhã nhìn, cười đến ngọt ngào. "Anh còn phải đi làm nhỉ? Vậy em làm sao trả nợ đây?"
Diệp Tích Thượng mặc xong quân trang đi ra ngoài liếc mắt liền thấy bóng mờ trước ngực cô, cổ họng một trận nóng ran, nhẫn nhịn, nhịn không được, tiến tới một thanh mò lên chỗ tinh tế chân thật hôn một phen, bàn tay to nhu trên ngực của cô, cắn răng nói. "Chớ đắc ý, vật nhỏ."

Cố Hoài Nam thật đúng là đắc ý không được bao lâu, cô mơ màng ăn cơm ngủ thẳng xế chiều thì Diệp Tích Thượng tan việc. Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh đã cảm thấy có người lên giường, đem cô từ trong chăn moi ra hôn còn giở trò đối với cô, không đầy một lát đã bị anh lần mò động tình, sau đó một cây gậy nong nóng thô sáp xâm nhập giữa hai chân cô, nhắm ngay vị trí đâm vào.

Từ vừa mới bắt đầu anh đã động đậy hung mãnh, Cố Hoài Nam còn chưa ngủ tỉnh liền trực tiếp bị sóng triều anh mang đến bao phủ, ừ a a ngâm lên, thân thể theo bản năng tiếp nhận anh, phối hợp anh luật động. Cũng không biết anh làm bao lâu, lúc Cố Hoài Nam mở mắt phát hiện trời đã tối rồi, vịn vai anh thừa nhận anh cường thế, cho đến khi cuối cùng anh cũng buông thả.

Cô thở gấp, nghe Diệp Tích nói nhỏ bên tai. "Ngày mai ngày mốt cũng không đi làm." Nói xong dùng lửa nóng cứng ngắc như cũ ở bên trong thân thể cô cố ý bắn một chút làm ra ám hiệu. "Có em chịu đựng."

Cố Hoài Nam mềm nhũn, hừ, chỉ có thể mặc cho bị kẻ giết.

Diệp Tích Thượng nói được là làm được, thật không cho cô xuống giường, ăn cơm ở trên giường, tắm tùy anh hầu hạ, trừ phi đi nhà cầu mới không để cho anh theo. Cố Hoài Nam bị anh hành hạ sống mơ mơ màng màng, chết đi sống lại, hoàn toàn cảm nhận được nhu cầu mãnh liệt của người đàn ông này, còn có thể lực hơn người.

Trong ba ngày này, bọn họ trừ ăn cơm ra ngủ chính là đòi nợ trả nợ, phảng phất cõi đời này chỉ còn lại có ba sự kiện đáng giá làm, cho nên khi Giang Thiệu gọi điện thoại tới lúc đầu óc Cố Hoài Nam còn có chút phát mộng. Giang Thiệu không giống với Diệp Tích Thượng, là một người kinh nghiệm phong phú tro cốt cấp sắc sói, vừa nghe tiếng cô nói chuyện mềm nhũn hơi thở mong manh cũng biết chuyện gì xảy ra. "Diệp Tích còn ở đó mà nói..., đem điện thoại cho anh ấy."

Cố Hoài Nam nhắm mắt lại vứt di động cho người đàn ông bên cạnh, không biết bọn họ nói những thứ gì, chỉ nghe thấy giọng nói Diệp Tích Thượng lành lạnh. "Tôi cám ơn cậu, bất quá đây là hai chuyện khác nhau, hiện tại không rảnh, hôm nào hãy nói."

Anh cúp điện thoại, Cố Hoài Nam cũng tỉnh lại, dùng chân đạp đạp anh. "Em tò mò, ngày đó Giang Thiệu đến tột cùng đã nói với anh như thế nào, có thể làm cho anh kiềm nén không được bỏ lại anh em của mình đi thành phố B tìm em?"

Diệp Tích Thượng hừ cười, "Nếu như anh cùng cô gái khác cả đêm ở chung một chỗ, em ——"

"Em sẽ chặt cô ta!"

Cố Hoài Nam tàn bạo nói, mi tâm Diệp Tích Thượng giãn ra. "Em không tin anh?"

"Tin tưởng, nhưng tin tưởng là một chuyện, khó chịu là một sự việc khác."

Linh quang trong đầu Cố Hoài Nam chợt lóe, chợt nhớ tới sự kiện thật lâu trước kia. "Đợi một chút, em nhớ anh từng đã nói, có một cô gái đối với anh mà nói quan trọng giống như tính mạng, mỗi lần anh cùng cô ấy gọi điện thoại đều giống như biến thành người khác."

"Còn đoán không được cô ấy là người nào?"

"Hiện tại đoán được." Cố Hoài Nam lầm bầm, "Diệp Tiểu An."
Anh cam chịu, hai tay không thành ở trên người cô sờ, Cố Hoài Nam nhíu mày vểnh miệng lên không lên tiếng. Diệp Tích Thượng nhạy cảm cảm giác được tâm tình cô biến hóa, đem cô ôm chầm tới hôn mộ cái. "Biết anh yêu cô ấy, tại sao vẫn còn ép anh muốn em?"

"Bởi vì tin tưởng anh." Cố Hoài Nam sâu kín, những ngày kia cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ anh, nghĩ Diệp Tiểu An, cũng nghĩ mình. "Anh quý trọng cô ấy bảo vệ cô ấy thương cô ấy cưng chìu cô ấy, cũng bởi vì thân thế cùng chuyện từng trải qua của Tiểu An giống nhau như đúc với anh, anh biết mình muốn cái gì, cho nên biết cô ấy muốn cái gì, cho dù anh yêu cô ấy, nhưng anh biết các người cần nhất cũng không phải là tình yêu, mà là tình thân, có lẽ chuyện Cảnh Thiên cùng ba ba để cho anh xác định không vì ái tình mà càng thêm quan tâm củng cố tình thân, anh là một người nặng tình cảm như vậy hiểu được cái gì gọi là quý trọng, sẽ không bởi vì yêu cô ấy mà để cho giữa hai người sinh ra nửa điểm mà ngày sau có thể gặp lại sẽ có khả năng là người lạ, anh yêu đối với Tiểu An không phải là tình yêu nam nữ nông cạn như vậy, cô ấy là một phần tính mạng của anh, không thể phân cách, không tha xâm phạm, anh tham món lợi nhỏ yên tĩnh tựa như yêu ba ba cùng mình, nhưng là nơi này của anh. . . . . ."

Tay cô phủ ở lồng ngực của anh. "Có lẽ từ rất sớm rất sớm đã bắt đầu, anh cũng đã đem phong bế tình yêu của mình ở nơi này rồi, bởi vì sợ có một ngày người anh coi trọng sẽ rời khỏi anh, cho dù từng thật có yêu cô ấy, nhưng chút tình cảm này đã được anh khắc chế cùng ẩn nhẫn lâu dài sớm cũng bị sinh sôi mài mực không còn sót lại chút gì rồi."

Diệp Tích sớm đã dừng lại hôn cô, ôm cô như vậy, nghe tiếng nói dịu dàng cả cô ở bên tai, tay cô chỉ bộ ngực anh tựa hồ đã xuyên thấu qua da, sâu vào bên trong thân thể anh, vững vàng bắt được trái tim của anh, nắm chặt, để cho anh mơ hồ không ngăn chặn đau, cũng trong loại đau đớn này lại cảm nhận được một loại chưa bao giờ có ——

Lòng trung thành.

"Hơn nữa anh đã nói anh yêu thích em." Mặc dù đó là cô buộc anh nói, Cố Hoài Nam gối trên vai anh, phồng khuôn mặt nhỏ lên sinh hờn dỗi. "Cũng không biết tại sao, anh nói em đều sẽ tin tưởng, anh khó chịu, lại vụng về trong việc biểu đạt tình cảm, sẽ không dễ dàng nói những lời buồn nôn này——"

"Nam Nam."

"Tại sao?"

"Nếu như anh yêu em, em có thể có một ngày giống như Cảnh Thiên đột nhiên rời khỏi Diệp Cẩm như vậy. . . . . . Rời khỏi anh?"

". . . . . ."

Cố Hoài Nam bởi vì những lời này của anh mà cả người cũng hóa đá rồi, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn mặt của anh, cố gắng ở anh trên mặt tìm được một tia sơ hở, đáng tiếc không có, vẻ mặt anh thật tình đến mức làm cho cô muốn khóc.

Ánh mắt của cô thoáng chốc đỏ, cổ họng ứ nghẹn. "Em. . . . . . Em sợ tìm không được người giống như anh không cần tất cả của em đều hoàn mỹ, bất kể người khác nói cái gì đều đem em làm thành công chúa cần che chở dung túng, kẻ ngu mới có thể rời khỏi anh, trừ phi. . . . . ."

Cô không có nói tiếp, sợ mình khóc lên.

Nếu anh không rời, cô liền không chê. Cố Hoài Nam cùng anh, khát vọng chỉ là một ngôi nhà đầy đủ, một người thân vĩnh viễn sẽ không rời đi.

"Không có trừ phi, anh không phải là Trần Nam Thừa, không phải mỗi người đàn ông đều như vậy." Diệp Tích Thượng tin tưởng Trần Nam Thừa rời khỏi cô tuyệt đối có ẩn tình, chỉ bất quá mặc dù có vô vàn chân tướng thì hiện tại cũng đã chậm rồi.

Cô là một người duy nhất có thể tìm tòi nghiên cứu đến nội tâm của anh, đưa nhiều thứ tiềm ẩn đã nhiều năm thấu triệt ra ngoài, để cho anh lần đầu tiên không chỗ nào che dấu trước mặt một người. Diệp Tích Thượng hết sức xác định một chuyện.

Cố Hoài Nam phải ở sau Diệp Tiểu An, anh nhất định... sẽ không phóng tay người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro