Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Ân Tầm
"Có những lời giải thích thật ra cũng uổng công, giống như người sống trên đời nhiều người như vậy nhưng những ai bao dung thì cuối cùng sẽ lựa chọn thứ tha, những người đã khắc nghiệt thì chỉ càng thêm khó khăn."
"Là ai nói tình yêu là một chuyện đơn giản, cô của ngày xưa đã từng nghĩ như vậy. Rồi, cô từng đau, từng khóc. Cuối cùng, khi hai người đi tới ngày sụp đổ thì mới hiểu ra, kỳ thực những người quá ngây thơ như họ chẳng ai có khả năng giữ gìn một tình yêu đã chết."
"Tình yêu bị tuổi xuân giết chết, còn tuổi xuân lại bị tình yêu lưu đày."
"Nếu tôi đã thích thì vì sao lại không được? Tôi không cần cô ấy quá xinh đẹp vì một khi để người đàn ông khác chú ý tới tôi sẽ ghen. Cô ấy có thể không thông minh, vì chỉ cần tôi thông minh là được. Cô ấy có thể không xuất sắc, vì tôi có thể xuất sắc. Cô ấy, có thể không biết chăm sóc người khác thậm chí là không biết chăm sóc bản thân mình cũng không sao, vì tôi có thể chăm sóc cô ấy."
"Cố Sơ, em có thể sợ bất kỳ ai, nhưng chỉ riêng tôi không nên sợ."
"Bắc Thâm của năm năm trước, Bắc Thần của năm năm sau, chúng ta như rẽ vào những quãng thời gian hoang đường, gặp gỡ, quen biết đã định sẵn chỉ dày vò lẫn nhau. Vậy thì hãy mau chóng tỉnh lại đi, thoát khỏi chuyện tình quái đản này. Cứ vậy nhé, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa..."
"Thượng Đế sáng tạo ra anh, vì anh thiếu một chiếc xương sườn... Chiếc xương sườn của anh ở trên người em, chiếc số 5. Vị trí gần tim nhất."
"Có lẽ em sẽ oán trách anh, có những điều anh không thể nói với em được, có những chuyện anh không thể để anh làm. Nhưng nếu em không muốn quên đi quá khứ thì hãy cứ ghi nhớ. Anh tình nguyện ở bên em cùng hoài niệm quá khứ."
"Cho dù cuối cùng sẽ rơi vào kết cục thương tích đầy mình. Nhưng, Sơ Sơ à, anh sẽ bảo vệ em, dù có phải gánh mọi đau đớn, anh cũng sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa..."
"Bắc Thần."
"Ừ."
"Anh sẽ cùng em đi như vậy cả đời chứ?"
"Nếu em muốn, anh có thể cõng em đi hết cuộc đời này."
"Nếu em đã lựa chọn đi cùng một người đàn ông thành đạt xuất sắc thì phải đối mặt với khả năng bị người phụ nữ khác giành giật. Hoặc là em đấu tranh tới cùng, hoặc là em bỏ cuộc, chạy trốn."
"Sơ Sơ, có lẽ em chưa bao giờ hiểu được sức mạnh hồi ức có thể giết chết người, có thể khiến người ta sống không bằng chết, đau khổ tột cùng, có thể khiến người ta rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục. Đã từng có lần, điều anh muốn làm cho em là nắm tay bước về tương lai, nhưng kể từ phút giây này trở đi, anh nguyện gánh chịu mọi đau khổ trong kí ức của em. Đau thương của em hãy để cho anh..."
"Em gái em qua năm nay mới 21 tuổi."
"Ở thời cổ đại, 21 đã là bà cô già rồi."
"Thế em còn 26 rồi này... Ý em là La Trì muốn cầu hôn phải hỏi ý kiến của em chứ."
"Em muốn cưới cậu ta, trước tiên phải được anh đồng ý."
"Này, làm gì có ai suy nghĩ xiên xẹo như anh... Chị cả như mẹ, nghe câu này chưa hả?"
"Có lý. Xem ra phải bắt La Trì tặng cho anh một phần quà lớn mới được."
"Tặng quà cho anh?"
"Thì anh rể như cha."
"Ngày ấy... Năm ấy... Em bướng bỉnh, thà nhịn đói cũng quyết giận dỗi anh.
Ngày ấy... Năm ấy... Em kiêu ngạo, dùng thành tích trong vòng ba phút thắng được của anh một lời hứa.
Ngày ấy... Năm ấy... Trên sân khấu, em vừa đàn ghita vừa hát rất xinh, em không biết rằng ngoài anh ra còn rất nhiều chàng trai chăm chú ngắm nhìn em.
Ngày ấy... Năm ấy... Anh đã yêu cô nhóc thích đỏ mặt là em, nhưng, em chỉ mới 17 tuổi..."
"Em vẫn ở đó, anh không thể quay lại, cho dù thương tích đầy mình, cho dù vượt mọi bão táp mưa sa. Cứ ngỡ hận sâu sắc, thế mà...cũng chẳng bằng yêu sâu đậm..."
"Năm đó, vào giây phút tai nạn xảy ra, tia sáng chói lóa đó đã làm đau đôi mắt anh. Lúc chiếc xe rơi xuống biển, anh đã sợ. Anh sợ từ nay mất đi ánh sáng sẽ không nhìn thấy dáng hình em nữa. Anh cũng sợ mình sẽ mất mạng, không thể quay về Thượng Hải tìm em. Anh sợ cảm giác mất mát ấy, mất mát vĩnh viễn."
"Sơ Sơ...Anh luôn nghĩ mình rất vững vàng, nhưng bây giờ anh sợ hãi rồi..."
"Em là thanh mai của anh, nhưng trong mắt em, anh chưa từng là trúc mã."
"Có một loại người mà cậu gặp rồi thì dù có tìm tiếp, tất cả những người khác đều sẽ mang bóng hình của người ấy..."
"Không ngốc ư? Ngốc nghếch chờ đợi một người, ngây ngô cho rằng trong lòng người ấy có cậu, khờ dại từ chối hoa hồng của người khác, ngờ nghệch lãng phí cả tuổi xuân."
"Nếu trên đời này còn có một loại tình cảm có thể khiến chúng ta cố chấp thì ngoài tình thân, còn có tình yêu. Vì cố chấp nên mọi sự chờ đợi mới trở nên có ý nghĩa."
"Cố Sơ, anh đã từng để em tận sâu trong đáy lòng, khiến anh đau đơn, khiến anh nhung nhớ. Bây giờ, em vẫn ở trong lòng anh, nhưng em đã trở thành cô em gái nhỏ không thể thay thế. Anh tình nguyện lấy thân phận anh trai vì em xông pha biển lửa, chỉ mong thấy em vui cười, hạnh phúc..."
"Năm năm trước anh không có khả năng giữ em lại nhưng năm năm sau anh đã có rồi. Em mà dám rời xa anh, anh sẽ không để em được sống yên."
"Thật ra nói một ngàn, một vạn lí do thì cũng chỉ vì tớ yêu anh ấy, không thể rời xa anh ấy, đơn giản vậy thôi."
"Mệt rồi... Anh ơi em mệt rồi."
"Có mệt cũng phải sống tiếp..."
"Không đâu...giải thoát rồi. Cuối cùng em cũng được...giải thoát rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro