Anh Không Thích Thế Giới Này, Anh Chỉ Thích Em - Kiều Nhất
1, Lúc ra ngoài ăn cơm, tôi đột nhiên dừng lại nói với hắn:"Anh rể, chúng ta làm như vậy có phải là có lỗi với chị gái em không?"
Mới đầu hắn còn lộ ra vẻ mặt bị sét đánh giống như nhân viên phục vụ, lâu rồi cũng quen dần, hôm qua còn rất bình tĩnh trả lời một câu: "Chị gái em dưới suối vàng sẽ chúc phúc cho chúng ta".
Có một lần tôi tâm huyết dâng trào, nói với hắn: "Em sẽ đóng vai nam phụ si tình".
Sau đó nhanh chóng vào vai, gào lên với hắn: "Tôi mới là người yêu thương Kiều Nhất nhiều nhất! Tôi sẽ không nhường cô ấy cho anh!"
Hắn ngồi bên cạnh giá sách, vừa thờ ơ lật sách vừa thoải mái trả lời: "Thì anh cứ mang cô ấy đi".
Tôi ngẩn ra, kịch bản không nên phát triển như vậy chứ.
Tôi nói: "Tối nay tôi sẽ mang cô ấy đi, vĩnh viễn rời xa anh!"
Hắn gập sách lại cái rụp, lạnh lùng nói: "Anh thử xem. Nếu cô ấy dám bỏ nhà theo trai, tôi sẽ đánh gãy chân cô ấy".
2, "Vận may của em luôn luôn không tốt, chuyện may mắn nhất của em trong đời có lẽ chính là gặp anh, cho nên em đặc biệt đặc biệt trân trọng. Từ nhỏ đến giờ, chuyện duy nhất em có thể kiên định chính là yêu anh."
3, "Trước kia tôi từng đọc được một câu trong sách, ấn tượng rất sâu, nói trong cuộc đời người, tình yêu không phải là hiếm, gặp người hiểu mình mới là hiếm."
4, "Nhưng mà...anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em."
5, "Anh bắt đầu thích em từ bao giờ?"
"Không nhớ."
"Nhưng vì sao là em?"
"Vì sao không phải em?"
"Em rất hẹp hòi lại hay ghen."
"Anh cũng thế."
"Em sợ mình không đáng được anh thích."
"Anh cũng thế."
"Em chưa yêu bao giờ, không biết tình yêu là gì."
"Anh cũng không biết... Nhưng anh biết, chỉ cần nghĩ có thể cùng em sống phần đời còn lại, anh đã tràn ngập chờ mong vào tương lai."
6, "Trăng dưới biển là trăng trên trời, người trước mặt là người thương trong lòng."
7, "Mau mau! Chỗ kia!"
"Đó là chỗ dành riêng cho người khuyết tật."
"Không sao! Em khuyết não!"
8, "Sau này chúng ta không xa nhau nữa, được không?"
"Nửa đêm thần kinh cái gì đấy?"
"Cứ trả lời em đã."
"Từ khi gặp em đã không nghĩ tới chuyện xa nhau."
9, "Lúc mười mấy tuổi, tôi non nớt cho rằng mình sẽ không yêu bất kì ai, tôi không tin mình biết yêu. Nhưng hắn nói với tôi, yêu là thiên phú loài người sinh ra đã có, cắm rễ trong tính mạng của mỗi người, bất kể đất đai xung quanh cằn cỗi thế nào, nó cũng không biến mất, chỉ cần có người đánh thức là nó nhất định sẽ mọc lên."
10, "Vì sao anh cưới em sớm như vậy?"
"Đêm dài lắm mộng, tế sớm khỏi ruồi."
"..."
11, "Em nói em nuôi anh... Có phải anh rất cảm động không?"
"Không, tức giận đến cả đêm không ngủ."
"Vì sao?"
"Có nuôi cũng là anh nuôi em. Sau này không được nói như thế nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro