Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TF1: Ngày ấy ... Năm ấy...

Ngày ấy... Năm ấy... Em bướng bỉnh, thà nhịn đói cũng quyết giận dỗi anh.

Ngày ấy... Năm ấy... Em kiêu ngạo, dùng thành tích trong vòng ba phút thắng được của anh một lời hứa.

Ngày ấy... Năm ấy... Trên sân khấu, em vừa đàn ghita vừa hát rất xinh, em không biết rằng ngoài anh ra còn rất nhiều chàng trai chăm chú ngắm nhìn em.

Ngày ấy... Năm ấy... Anh đã yêu cô nhóc thích đỏ mặt là em, nhưng, em chỉ mới mười bảy tuổi.

Ngày ấy... Năm ấy... Anh nói với em, làm bạn gái của anh nhé, em lại đỏ mặt.
Ngày ấy... Năm ấy... Em nói với anh rằng hoa ngọc lan rất đẹp, em muốn có tất cả ngọc lan trên đời này.

Ngày ấy... Năm ấy... Em nói với anh, tới đảo Cổ Lãng phải làm rất nhiều việc, phải đi tìm đường này, tìm cảnh đẹp này, tìm đồ ăn ngon này, còn phải tìm mèo nữa. Ánh nắng ở đó rất rực rỡ, cũng rất nhiều mèo, ở đó anh có thể dệt cho mình một giấc mơ lớn.

Ngày ấy... Năm ấy, em kể anh nghe quê hương Quỳnh Châu của em rất đẹp, biển ở đó xanh vô tận. Khi trời mưa, những bậc thềm xanh màu rêu trên con đường du lịch rất lãng mạn. Anh hứa với em sẽ có một ngày sẽ cùng em che ô dạo bộ trên con đường đó.

Ngày ấy... Năm ấy... Em nói em thích những món đồ nhỏ nhặt anh tặng em, chúng là những món quà tuyệt nhất em từng được nhận.

Ngày ấy... Năm ấy... Em nói với anh rằng em rất muốn có một chuyến du lịch thích đi là đi ngay, gửi mọi hy vọng vào bầu trời sao xa xôi. Trong lều, em đã ngủ rất ngon, trước giờ anh không hề biết thì ra bảo vệ một người cũng là một điều hạnh phúc.

Ngày ấy... Năm ấy... Em khóc hết lần này tới lần khác khi xem bộ phim của Trương Quốc Vinh, ôm anh và nói: Chúng ta phải ở bên nhau một đời, thiếu một năm, một tháng, thậm chí là một giờ cũng không được.

Ngày ấy... Năm ấy... Em đã lạnh nhạt với anh, em nói: Chúng ta chia tay đi.
Ngày ấy... Năm ấy... Em nói em không còn thích những món đồ chơi rẻ tiền ấy nữa, những món quà đắt đỏ nhất mới xứng với thân phận của em, còn anh thì không xứng.

Ngày ấy... Năm ấy... Em mở cánh cửa khách sạn, em nói: Em đã thuộc về hắn rồi.

Ngày ấy... Năm ấy... Anh ra nước ngoài nhưng lại đứng dưới cửa sổ nhà em tới tận khi trời sáng, chỉ muốn được nhìn em lần cuối cùng.

Ngày ấy... Năm ấy... Em đã đính hôn, con tim anh cũng đã chết.

Ngày ấy... Năm ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: