Hóa ra anh vẫn ở đây (Tân Di Ổ)♥
"Chẳng ai trốn tránh được những xao động thanh xuân."
"Ngoài cậu ra, còn có ai phát hiện được nét khác biệt của cô? Tất nhiên, tốt nhất là vĩnh viễn đừng có ai khác nhìn ra nữa."
"Lúc Tô Vận Cẩm nhìn cậu căm hờn, cả người bị cơn giận dữ thiêu đốt bừng bừng, nhưng trong lòng cậu dấy lên thứ niềm vui ác độc, rằng chỉ có thế này cô mới để ý đến sự tồn tại của cậu, chỉ có thế này cô mới nhìn cậu chăm chú."
"Tại sao lại như thế, kí ức của cậu về một người lại sâu sắc tới vậy, người ấy lại chẳng có chút cảm giác nào? Cậu làm cách nào cũng không hiểu nổi, rõ ràng là cô đã quay đầu lại, nếu ánh mắt ấy không nhìn cậu thì là nhìn ai chứ? Cậu không muốn cô ấy nhìn người khác, phải làm thế nào đây?"
"Tô Vận Cẩm, cái gì em cũng không nói! Thứ đàn bà ích kỉ này, dựa vào cái gì chỉ có thể là anh đi tìm em, chứ em thì không thể đi tìm anh, bốn năm rồi, anh vẫn cứ ở đây, nhưng em thì ở đâu chứ?
Cô ở đâu ư? Cô vốn chẳng đi đâu xa, có điều không dám quay đầu lại."
"Trên thế giới này, đâu có điều luật quy định rằng, anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh?"
"Đừng nói chỉ là ngộ nhận nữa, cho dù là ngộ nhận, lần này anh sẽ không buông tay ra đâu"
"Không, anh sẽ không buông tay, cho dù làm tổn thương lẫn nhau thì anh vẫn muốn ở bên em"
"Một người đã có thời gian gần gũi như da thịt trên người, hóa ra cũng bặt vô âm tín giữa biển người mênh mông."
"Ông trời có thể xui khiến hai kẻ có tình trùng phùng nơi chân trời góc bể, thế mà bốn năm dài đằng đẵng không đưa đẩy cho bọn họ hội ngộ lấy một lần, ắt hẳn trừng phạt bọn họ yêu nhau còn chưa đủ sâu nặng..."
"Nếu chỉ có thương cảm mới làm cho em bằng lòng bên anh, thế thì cứ thương cảm anh cả đời cũng được."
"Cũng phải, con người ta phải nếm trải cái không hạnh phúc thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc...
Khi còn son trẻ chúng mình đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn. Ngược xuôi ngang dọc, hóa ra anh vẫn ở đây..."
~~Trình Tranh của lòng em :*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro