GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM (1) (Lâm Phỉ Nhiên)
"Hóa ra yêu một người lại có thể là chuyện trong nháy mắt."
"Có lẽ thời gian trôi đi, chúng ta sẽ lại gặp được một người khiến trái tim mình đập rộn ràng, cũng có thể chẳng bao giờ có dũng khí vứt bỏ tất cả để yêu nữa."
"Tình yêu nào cũng có cái giá riêng của nó, người ta vốn dĩ đã định song hành cùng nhau đến cuối cuộc đời nhưng vì điều này hay điều khác lại chẳng thể sóng đôi,nhưng có người lại may mắn đi một chặng đường dài về bên nhau vẹn toàn."
"Thời trẻ ai cũng có một người yêu. Cho dù bạn là ai, cao quý hay bần tiện, cô gái kia vẫn luôn ở đó, mọc rễ ăn sâu, bão lũ càn quét cũng không thể che lấp, không thể tiêu hủy..."
"Tình yêu luôn khởi đầu một cách thuần túy, một khi đã dính đến vật chất, nó sẽ chẳng chống đỡ nổi một cú kích động."
"Anh làm sao biết được, có những người nhất định sẽ gặp nhau, có những vết thương nhất định sẽ in hằn trong trái tim. Cho dù bạn không muốn, cho dù bạn chạy trốn,nhưng ý trời thích vờn người, bạn không có vết thương lòng thì nó sẽ mang lại cho bạn nỗi đau đến tận xương tủy."
"Em cứ nghĩ, phong ba bão táp đến đâu cũng không ngăn được quyết tâm yêu anh của em.
Em muốn làm cái cây, mãi mãi không rời xa anh, mạnh mẽ như cây đại thụ.
Nhưng tình yêu của em, trước giờ anh chưa hề cho em cơ hội để cắm rễ trong trái tim anh.
Hóa ra lực bất tòng tâm mới là nỗi bi ai lớn nhất."
"Có phải người đàn ông nào trong đời cũng có hai người phụ nữ như vậy? Một người là cái dằm trong tim anh ta, nó bắt anh ta đau thì anh ta phải đau. Nhưng chỉ cần anh ta muốn thì lập tức nhổ được tận gốc, sau đó cùng lắm nơi ấy sẽ xuất hiện một vết thương, máu chảy xong rồi sẽ khép lại. Người còn lại là một nốt ruồi đỏ, nó không đau, không nhức, nhưng anh ta vĩnh viễn không thể nào xóa mờ, giống như một thói quen đáng sợ, cùng anh ta đau thương đến cuối cuộc đời."
"Trên đời này chuyện đau lòng nhất không phải là em yêu tôi, tôi không yêu em, hay là hai chúng ta yêu nhau không thể đến với nhau. Mà đau lòng nhất chính là sau khi em quay đi, sau khi tôi muộn màng hiểu ra cần phải quý trọng, thì Thượng Đế mới chỉ vào em và mĩm cười nói với tôi: thấy chưa, đó chính là chiếc xương sườn mà xưa kia ta rút trên người con ra đấy, con hài lòng không?
Thật là một vở kịch nực cười."
"Khi chúng ta yêu một người, lúc nào trong đầu cũng không tự chủ được mà tô điểm thêm người ấy cho càng đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro