Có duyên nhất định sẽ có phận (Tào Đình)
"Hồi ấy có ánh nắng chiếu vào trong lớp học, có đám bụi nhỏ li ti bay trong không khí, có mùi hương hoa nhè nhẹ không rõ từ đâu, có con đường phía trước xa xăm không rõ phương nào, có cả mầm thanh xuân chúng tôi cất giữ thật kĩ trong đáy lòng đang nảy nở. Chúng tôi của hồi ấy, một giây trước còn có thể cười một cách nghiêm túc, một giây sau đó lại có thể giả vờ như đang ủ ê rầu rĩ. Đó là những năm tháng coi nhầm những ưu phiền thành những chuyện thường tình thế sự. "
"Rất nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại kì hai của năm cuối cấp ba, tôi vẫn cảm thấy đó là một giấc mơ bị đầu độc. Chúng tôi giống như những mầm xanh nhỏ bé mới nhú lên từ kẻ đất, cố gắng chịu đựng gió mưa vùi dập cho đến khi mưa qua nắng tới, tranh thủ thời cơ, khoe khuôn mặt tươi cười dưới cầu vồng cong cong nơi chân trời. "
"Hồi học cấp ba, tôi thích ngồi trên khán đài nhìn đám con trai phí hoài tuổi thanh xuân bằng cái trò tranh chấp nhau trên sân bóng. Đến khi lên đại học, sân bóng ở trường còn lớn hơn, nhiều hơn nhưng chẳng còn hứng thú đó nữa. Bầu trời càng trong xanh hơn còn tâm hồn tôi lại càng u ám hơn."
"Hoá ra chúng tôi đã đến cái tuổi già nua cùng ngồi ôn lại chuyện cũ rồi ư?"
"Tình yêu đơn phương giống như một mầm xanh sinh trưởng trong một vùng đất tối tăm, dù không ai biết đến nhưng vô cùng sum suê tươi tốt."
"Biết Anh sống một cách khó nhọc, em liền yên tâm."
"Khi bạn còn trẻ trung phơi phới, có người bên cạnh bạn, điều đó không đáng là gì, điều đáng quý là, đến khi về già, người ấy vẫn luôn bên bạn."
"Những ngày tháng mới lạ khác nhau trong cuộc sống trôi qua, nhân sinh luôn là vô tận, có những thứ kết cục chỉ là câu chuyện."
~~Sau mấy tháng cày game thì vớ được truyện này. Một câu chuyện rất thực tế và đau lòng. Quãng thời gian thanh xuân và trưởng thành gói gọn trong 2 từ duyên phận. Bạn nào chưa đọc thì thử xem 😉
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro