#42
1.
Sao chẳng còn nhớ rỏ? Mọi thứ dần nhạt nhoà rồi hoàn toàn biến mất, thứ còn lại duy nhất là một trang giấy trắng. Trên trang giấy ẩn hiện những vệt màu sắc không rõ ràng. Chỉ nhớ rằng từng tô cho nó một ít tím, một ít đen, một ít đỏ, một ít hồng. Thế mà giờ chỉ còn lại mớ hổn độn. Đến lúc thay trang giấy mới rồi.
2.
Mấy ai hiểu đây. Không nên quá đấm chìm vào điều gì đó. Để đến một ngày chính mình bị thương vì nó.
3.
Tôi mong mọi thứ có thể biến mất, biến mất như ảo ảnh. Ước gì bản thân tôi cũng biến mất luôn thì tốt quá. Tôi cứ như vậy bị bỏ rơi trên thế giới này. Vào khoảnh khắc này tôi dần xa chân trời hơn. Rơi xuống vực đen xâu thẳm.
4.
Tôi mong thần thời gian cho chậm lại những năm tháng này. Tôi sợ sẽ giống như hắn ta nói không nên lời bởi một dấu chấm. Biết sao được biết sao được. Thời gian trôi nhanh trôi nhanh. Cũng như ngày đó đến gần. Tôi sợ tôi không đủ mạnh mẽ để chấp nhận. Tôi nghĩ mình sẽ điên lên vì điều đó mất. Em là hy vọng của tôi, tôi ước mình có phép màu gom em lại bên cạnh mình. Nhưng tôi chẳng thể làm gì, tôi chỉ có thể yêu em mà thôi.
5.
Rồi một ngày nào đó, chú hổ nhỏ sẽ xây dựng tổ ấm cùng một con hổ nhỏ khác. Bạn không thể giữ mãi chú hổ đó được. Dù đau lòng cách mấy cũng phải chịu đựng. Chú hổ ấy không chỉ của riêng bạn, bạn chỉ là một số nhỏ trong hàng ngàn người yêu thương nó. Liệu nó có biết sự hiện diện của bạn? Liệu bạn sẽ gặp được nó? Và nhiều dấu chấm hỏi lớn hơn thế. Bạn không thể để chú hổ nhỏ đợi bạn được. Nó cần đi tìm hạnh phúc của mình. Nhưng đừng vội buồn biết đâu một ngày nào đó, chú hổ nhỏ nói với bạn rằng bạn chính là hạnh phúc của nó? Nếu có một ngày như thế, bạn hãy cười lên chúc cho chú hổ nhỏ được vui vẻ thì nó mới thật sự hạnh phúc. Bạn nhé!
6.
Life, fall in love.
Cuộc đời nhận lại từ chúng ta những nỗi đau. Cuộc đời cô đơn bởi cơn gió. Chúng ta luôn muốn mình đúng. Nhưng lúc nào cũng sai. Có lẽ chúng ta sinh ra là để mắc sai lầm? Có phải cuộc sống chính là như vậy?
7.
Bạn là một viên pha lê, bạn thật đẹp, thật quyến rũ, nhưng khi bạn vỡ, bạn chẳng còn là gì cả vì chẳng ai thích một viên pha lê đã vỡ. Tôi là viên đá xấu xí, chẳng ai màng để ý, nhưng tôi không dể vỡ, khi tôi vỡ tôi vẫn là viên đá. Đó là sự khác nhau giữa tôi và bạn. Bạn có thể đẹp, có thể quyến rũ nhưng...khi buông tay, bạn sẽ vỡ vụng còn tôi sẽ vẫn nguyên vẹn tiếp tục lăn lộn trên mặt đất bụi bặm.
8.
Thật ra từ bắt đầu đã là sai lầm, nhưng vẫn bướng bỉnh cho là đúng mà tiếp tục rượt đuổi. Liều lỉnh với tay đưa hy vọng có thể nắm được sợi giây mỏng manh của kí ức nhưng càng cố gắng thì đổi lại chính là sự hối tiếc một thời. Đến khi buông bỏ được thì người ở cạnh đã không còn nữa. Đến lúc này mới nhận ra quá khứ thì là gì chứ chẳng phải có ta và người là đủ rồi sao? Nhưng khi nhận ra cũng là lúc đã mất đi, mất đi cũng đồng nghĩa với không bao giờ tìm lại được. Nên mới nói, hãy làm những việc mà bạn của tương lai không phải ghét bạn của bây giờ.
9.
Bỏ lở một lần cơ hội, cũng đồng nghĩa với từ bỏ cơ hội mãi mãi.
10.
"Trên thế gian, bất luận là sinh linh nào, mỗi giờ mỗi khắc đều phải trải qua vô số lần "đi lướt qua nhau", không chừng trong số đó, lại có thứ vô cùng quý giá mà kiếp trước bạn phải tốn cả ngàn năm mới có thể cầu được, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời"
11.
"Liệu bạn có rời xa tôi, nếu tôi có một sự lựa chọn khác không?"
12.
Một là sơ mi carô, hai là sơ mi đen.
Một là cái ôm của sự chở che, hai là nụ hôn của sự chia ly.
Một là cùng nhau đến cuối đường, hai là gặp nhau điểm cuối cùng.
Một là cơn gió thổi nhẹ, hai là sóng thần gầm rú.
Một là tiếng nói của con tim, hai là lời mách bảo của lý trí.
Một và hai. Tôi sẽ bước đi cho riêng mình.
13.
Ai rồi cũng sẽ có mong muốn như thế, mãi mãi chỉ dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó. Nhưng với tôi nó không còn quan trọng nữa, vì mọi thứ đã nằm lại phía sau, phía sau của chính tôi" 🌸
14.
Ngày mai, khi mặt trời ló dạng, hãy mở cửa ra và nơi đó có em.
15.
Đừng bao giờ quay lại ăn cỏ cũ, bởi vì tình yêu giống như một bàn cờ, đã đi rồi thì không được hối hận, đi nhầm một bước, sẽ thua luôn cả ván. Cho dù mềm lòng, cho cả hai một cơ hội quay lại, nhưng vết thương trong tim đã thành xẹo.
16.
Thật sự thì không thích đợi chờ gì về người khác, nhưng lại có một số người được ngoại lệ. Phải nói là mình may mắn hay họ may mắn? Thật sự thì có thể nghĩ là cả 2, nhỉ? Là mình thì có người có thể làm cho mình phải chờ đợi. Là họ thì có người có thể chờ đợi họ. Hoặc là cam tâm hoặc là không tình nguyện. Dù mình có cam tâm hay không, họ có tình nguyện hay không thì tất cả đều có thể đạt được mục đích, không phải sao?
17.
Em và anh đích thực phải xa nhau. Trong nhiều năm ấy, dù anh có thể sẽ yêu người khác, có thể sẽ kết hôn cùng người khác, cho dù anh có thể sẽ làm cha của những đứa con của người phụ nữ khác. Em vẫn giữ trọn tình yêu với anh. Tình yêu của em dành cho anh, kể cả cả đời không gặp vẫn không hề thay đổi. Bởi vì có thứ tình yêu gọi là hoài niệm, không bao giờ quên và luôn cam tâm tình nguyện.
18.
Nếu gặp được anh một lần nữa, em sẵn sàng nắm tay "Kỉ Niệm" cùng lướt qua Anh.
19.
Ngày xanh và hanh hao. Rồi ngày lại mưa và ủ rũ. Đêm nằm nhẩm đếm những chuyện ẩm ơ của bản thân. Thấy hình như có thể nối chúng lại thành dây mà thắt cổ tự tử. Bước chân đến chổ bà lão chèo thuyền, không ngần ngại gì mà nốc sạch li trà "tẩy kiếp". Tôi gọi đó là kiểu tự tử tinh thần. Giá mà thế. Sáng ra chả còn nhớ được gì. Anh là ai? Chị là ai? Hôm qua chúng ta đã từng nói yêu nhau à? Hôm qua chúng ta đã từng hôn nhau à? Hôm qua? Hôm qua đã không còn lại gì.
20.
Cuộc sống thứ cuối cùng chúng ta hướng đến cũng chỉ là niềm vui và hạnh phúc. Bây giờ có thể chưa thấu.... nhưng có thể 30 hay 40 năm sau đó lại là điều ta thèm khát. Lúc đó chúng ta chẵng còn sức nữa đâu mà bon chen giành giựt.
21.
Tự nhận thấy mình đang sống trong điều kiện tốt hơn rất nhiều người thế mà có bao giờ cảm thấy đủ??... Con người là loài tham lam nhất trong muôn loài... Và tôi cũng là con người... Tôi chưa bao giờ thấy đủ với hiện tại nên tôi đã làm lỡ mất những thứ tốt đẹp nhất mà đến bây giờ tôi mới nhận thấy... Phải chăng tôi luôn ít kỉ với những thứ cũ kĩ và quá tham lam với điều mới mẽ(?) "ĐỦ" có thể là quá xa vời đối với tôi và một vài người khác nữa...
22.
Ngay lúc này... Tôi nghĩ mình đã làm mờ được hình ảnh của Người trong tôi.
Nhưng cũng ngay lúc này... Tôi gặp lại Người với câu hỏi "em vẫn khỏe chứ? "...
Ngay lúc này... Tôi tự hỏi... Tại sao? Tại sao? Tôi lại lở mất nhịp đập lần nữa cũng với 1 người? Cảm xúc trong tôi hiện tại là gì? Yêu? Hận? Hối tiếc? Hay là tội lỗi?
Tôi - chính tôi.. đánh lạc mất chính mình một lần nữa... Vì Người🍀
23.
Khi em đang lo lắng cho tương lai đang cận kề, hay vẫn đang chìm đấm trong quá khứ đã qua. Thì hãy nhìn sang bên cạnh, nơi mà anh luôn đợi em, yêu em bằng cả trái tim anh.
24.
" ... Không phải vì em sợ đơn độc. Không phải vì không có anh em sẽ không sống được. Mà vì những khoảnh khắc đã từng nhìn thấy anh trong thế giới của mình khiến em tin rằng. Đôi khi không được thương, được quan tâm một người còn tệ hơn cả cái chết, tệ hơn cả việc phải khóc hằng đêm dài dăng dẳng... "
25.
Khi những vết thương nhỏ gặp nhau sẽ tạo thành những nỗi đau thật lớn.
26.
Nỗi đau đôi khi không phải là mất đi thứ quý giá nhất của mình mà là nhìn nó mất đi ngay trước mắt của mình.
27.
Em không thể sống hòa thuận với nỗi đau. Em cũng không thể thành thật với nụ cười. Em chỉ là chính em khi nghĩ về anh.
28.
Đi hết một vòng thật lớn... Tới cuối cùng em chỉ thương có anh thôi
29.
Phải làm sao để có thể quay lại cuộc sống khi xưa.
Phải sống tiếp thế nào...
Khi nơi sâu thẩm trong trái tim sớm biết đã chẳng thể quay đầu được nữa.
Có những chuyện chẳng thể bù đắp.
Có những vết thương giấu kín bên trong. Vĩnh viễn cũng chẳng thể giống như thuở ban đầu...
30.
Con người sinh ra là để chết đi.. Con người chết đi để được sống lại.. Sống và chết thực ra cũng chỉ là một vòng lập trình. Đúng thì tiếp tục phiá trước, sai thì quay lại từ đầu. Đó là quy luật.
----nguồn Tam Cô-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro