Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

87.


  Thật đáng thương.
Tôi tự đánh giá mình như thế.
Lạnh từ đầu đến chân, lại từ chân mà buốt giá...Cảm giác này thật kỳ lạ.
Tôi không hận người đó, mà thực ra tôi cũng không có tư cách để mà hận.
Nếu muốn trách, cũng chỉ có thể trách tôi đem trò chơi xem thành sự thật.
Tự bịt mắt mà lừa mình dối người.
Một đứa con trai lại ngốc nghếch đến như vậy, vốn chỉ xứng đáng nhận lấy những điều không hay ho.
...
Ép buộc bản thân cư xử như thường lệ, ép buộc bản thân không được thất thố, phải biểu hiện thật tốt như bình thường, có điều tôi vẫn nhịn không được. Một ngày thứ năm, trời âm u, tôi đem tất cả dũng khí ra mà ngốc một lần cuối cùng.
Tôi hỏi người đó: "Chuyện của chúng ta, đối với anh có bao giờ là thật không?"
Người đó giật mình, vừa cười vừa xoa đầu tôi, hỏi: " Cậu rảnh quá sao? Nói cái gì ngốc vậy?"
Tôi cười thật tươi: "Giỡn với anh thôi mà."
...
Cười đi, cười đi, ngửa đầu mà cười to đi.
Chỉ có như vậy, mới có thể mang dòng chất lỏng sắp rơi ra nuốt lại vào trong, để chúng thối nát ở trong lòng, thiêu cháy cả cõi lòng.
...
Đáng thương, có phải không?
Giây phút một người muốn khóc mà phải cười, là đáng thương nhất trên cả thế gian.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro