Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoa Tư Dẫn - Đường Thất Công Tử

Tác giả: 唐七公子 (唐七).
Tên xuất bản Trung Quốc: 华胥引
.

Nam chính: Tô Dự.
Nữ chính: Diệp Trăn.

1. Có lẽ chỉ có kinh qua cái chết mới thấu hiểu ý nghĩa của sự sống.

2. Nếu chàng chết, em sẽ đi theo chàng. (Oanh Ca)

3. Con người ta điều quý nhất là gì? Không phải là tình yêu, mà là lòng can đảm tiếp tục sống vì tình yêu.

4. Suốt nửa đời ta mải mê tìm kiếm, ngu muội vô tình làm mất báu vật trong tay, có ai ngốc như ta không hả trời. Nguyệt nương hỡi, ta nguyện dùng nửa đời còn lại, phổ khúc này mãi mãi nhớ về em. (Dung Tầm)

5. Em nghĩ tình cảm của tôi với em là thế nào? Trước đây tôi đã nói, lấy tôi có nhiều cái hời. Nếu cả đời tôi chỉ lấy một mình em, em có đồng ý lấy tôi? (Tô Dự)

6. Cuối cùng chàng vẫn yêu ta, ta không thua ai, chỉ thua vương vị của chàng. (Mộ Dung An)

7. Tôi ôm cổ chàng, vùi đầu vào hõm vai chàng: "Nếu em chết, có phải chàng cũng không sống nổi, cũng muốn đi theo em?"
     Cánh tay chàng nhẹ run, giọng run run: "Nếu thích tôi, em hãy sống tiếp, ở bên tôi suốt đời suốt kiếp."
     Tôi cười, cố phấn chấn tinh thần: "Đừng lên vội, chàng cứ ôm em thêm lát nữa, quê hương em có một truyền thuyết kể rằng, người ta sau khi chết linh hồn vẫn còn, có một nơi gọi là cầu Nại Hà, các linh hồn quy tụ tại đó để chờ qua cầu, bên kia cầu là một nhân thế mới, họ gọi qua cầu Nại Hà là luân hồi."
     Một tay chàng giữ thanh kiếm cắm vào vách núi, tay kia ôm tôi lơ lửng trên không, xiết chặt tới nỗi như ấn sâu vào xương cốt, tôi khẽ nhích ra, nhìn vào mắt chàng: "Nếu đúng là có một nơi như thế, em sẽ chờ chàng dưới chân cầu Nại Hà. Chàng sinh ra đã là quân vương của Trần quốc, chàng cần lập đại nghiệp, làm rạng danh xã tắc. Không nên bi lụy vì tình. Chúng ta hẹn nhau ba mươi năm, sau ba mươu năm chàng hãy đến tìm em, chúng ta cùng qua cầu Nại Hà, bắt đầu kiếp luân hồi, chưa biết chừng trong vạn kiếp luân hồi, chúng ta có thể làm vợ chồng ở một kiếp nào đó."
     Ánh mắt chàng đau đớn, tôi muốn giơ tay xóa đi nỗi đau đớn ấy, môi chàng chạm vào tóc tôi: "Nhưng nếu không có tôi, em sợ thì sao? Nếu không muốn cùng tôi ở cõi trần, hãy để tôi đi cùng em, có được không?"
     Chàng thản nhiên nói ra những lời đáng sợ đó, tôi sững sờ hồi lâu, lòng đột nhiên cay đắng: "Thực ra không có chàng, em cũng không sợ, em lớn rồi, chỉ là thường giả bộ làm nũng trước mặt chàng, khiến chàng cảm thấy không thể bỏ em mà thôi, chàng xem, có phải em xảo quyệt quá không..."
     "Nhưng tôi sợ". Chàng khẽ ngắt lời tôi: "Không có em tôi sẽ rất sợ."
     Tôi giơ tay vuốt tóc chàng: "Vậy em không chờ chàng ở đó nữa, khi chết em vẫn đi theo chàng, đợi đúng hẹn ba mươi năm, chúng ta cùng qua cầu Nại Hà. Nhưng nếu chàng đến trước sẽ không tìm thấy em, chàng phải lập đại công, phải trở thành minh quân thánh chủ được người đời ca tụng, chàng mang đầy chiến tích quang vinh đi gặp em. Kiếp này em và chàng... kiếp này là không thể, kiếp sau em nhất định..."

8. Không cần hứa hẹn đời sau kiếp sau, ta chỉ cần em đời này kiếp này. (Tô Dự)

9. Tô Nghi khẽ nói: "Ca ca, tẩu tẩu là người thế nào?".
     Trong hang chỉ có tiếng đuốc chảy xèo xèo, giọng chàng trầm trầm: "Rất hay làm nũng, hay giận hờn, hay khóc".
     Tô Nghi ngập ngừng: "Một tiểu thư như thế trong thiên hạ đâu chẳng có, huynh... huynh hà tất..."
     Chàng quay người: "Đó là lúc có ta ở bên". Chàng cúi xuống lầm lũi bó cây đàn vào bao: "Những khi không có ta, nàng kiên cường hơn bất cứ ai."

10. Đời người không coi trọng ngắn dài, có lúc một khắc cũng bằng một đời dài lâu, có lúc một đời chỉ là một khắc ngắn ngủi, tất cả đều là số mệnh.

11. Nếu quên em, người đó chỉ là Tô Dự, không còn là Mộ Ngôn, nếu tôi đã không còn là tôi nữa, theo em tôi có hạnh phúc? Em có yên tâm? (Tô Dự)

12. Bên ngoài gió càng to, cánh cửa chạm trổ hoa văn trung bần bật, ánh nên lay động in bóng chàng lên bức bình phong, gần trong gang tấc là chiếc giường trường buông sát đất. Đằng sau bức trướng, giọng nàng ngắt quãng, chầm chậm, cố tỏ ra bình tĩnh: "Nếu chàng không nhìn thấy, thì... dù em đi xa, chàng cũng có thể coi như em đi du ngoạn đâu đó." Cuối cùng giọng nàng nghẹn ngào, có mặt chàng, nàng không bao giờ có thế kiên cường như nàng mong muốn, nàng bật khóc nói: "Em cũng mong em chỉ nhớ gương mặt vui tươi của chàng, những nụ cười của chàng, em cũng nghĩ, có thể em sẽ cô đơn, nhưng nghĩ đến chàng em sẽ..." Lời chưa dứt nàng đã bật khóc, nhưng vẫn cố nói hết: "Em không muốn lần cuối cùng nhìn thấy lại là gương mặt đau thương của chàng, chàng đừng vào đây."
        Chàng nhẹ nhàng: "Đừng nói bừa, em sẽ khỏi, em chỉ bị ốm thôi." Những ngón tay chàng ấn sâu vào bức bình phong lụa vàng khung gỗ nam, chân quả nhiên không tiếp thêm bước nào nữa, cả đời ít khi chàng yếu đuối như vậy.
        Nàng ngừng khóc, có lẽ không muốn để chàng quá lo lắng, giọng càng nhẹ, gần như thở dài: "Bất luận em đi đâu, Mộ Ngôn, em đều ở bên chàng."
Chàng đứng ngoài khẽ đáp: "Được." Lệ dài lăn trên má, giọng vẫn trầm tĩnh, dịu dàng nhắc nàng: "Nhớ lấy, phải đợi tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro