
Trích dẫn
Người nắm tay ta neo ta nửa đời phiêu bạc
Ta hôn mắt người che người nửa kiếp lênh đênh.
Nguyện tay phải nghiêm chào tổ quốc
Tay trái nắm lấy tay em.
Uống nhầm một ánh mắt cơn say theo nửa đời
Thương thầm một nụ cười cả một đời phiêu lãng.
Một đời dài như thế tôi chỉ thích mình cậu
Một đời dài như thế rồi cậu cũng thích tôi.
Phải không ?
Dẫu được vạn người ngưỡng mộ
Chỉ cầu được người chú ý.
Ta tặng người một cành hoa
Người tặng ta một trái tim buốt giá
Ta hào phóng một trái tim sâu nặng
Người keo kiệt dù là một ánh nhìn
Ta gửi người một đời hạnh phúc
Người trả lại một kiếp bi ai.
Nơi đây khói sương mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà ?
Hoa rơi người đứng lẻ
Mưa én nhỏ bay đôi.
Chỉ là trong hàng vạn người
Em nhìn anh nhiều hơn một chút.
Vứt lấy giang sơn như họa
Đổi lại nụ cười nàng tựa như hoa.
Tôi vì em mà ngược cả thế giới
Còn em thì cùng cả thế giới ngược tôi.
Tôi thích một người vô cùng thích một người
Người ấy không thích tôi nhất quyết không thích tôi.
Duyên đến thì đón duyên đi thì tiễn
Người đến thì hoan hỉ người đi không sầu bi.
Hoa nở hoa rơi hoa đầy trời
Tình đến tình đi tình tùy duyên.
Những thứ đã từng thiết tha
Hóa ra cũng chỉ là mây của trời.
Đi qua cầu Nại Hà
Uống chén canh Mạnh Bà
Chuyện đời này quên hết
Kiếp sau bớt đau thương.
Tôi không thích kiểu người như cậu
Nhưng tôi thích cậu.
Người ấy là cảnh đẹp phương xa
Tôi nhìn theo mà mắt ướt lệ nhòa.
Trăng trên biển là trăng trên trời
Người trước mặt là người trong lòng.
Ai vì ai mà lưu lạc
Ai vì ai mà điên cuồng.
Em về điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nụ cười.
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu.
Niên niên tuế tuế hoa tương tự
Tuế tuế niên niên nhân bất đồng
Năm năm tháng tháng hoa còn đó
Tháng tháng năm năm khách đổi dời.
Mĩ nhân mắt phượng, dâng mờ lệ
Lầu sơn gác ngọc, chấp hương mê.
Cảnh xưa người cũ, lòng nao để
Luyến tiếc xuân phai, tiếc câu thề.
Thương người quân tử, trao chẳng để
Ngờ đâu phải chuốc, lấy hương thê.
Màn châu rèm ngọc, người mỹ lệ
Chỉ thấy ưu thương, lòng chẳng về.
Em chỉ nói rằng :"Đời em buồn"
Rồi em nức nở lệ sầu tuôn.
Tự do tự tại
Vạn sự tùy tâm.
An nhiên một mình
Bình yên một đời.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu tri
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Nắm tay nàng, cùng nàng cuồng nhiệt ngàn kiếp
Hôn sâu lên mắt nàng, bầu bạn cùng nàng vạn kiếp luân hồi.
Một nửa ngây thơ, nửa dại khờ
Ba ngàn phồn hoa chỉ vì nàng mà lưu luyến.
Ta đem lòng này gửi trăng sáng
Cớ sao trăng sáng chiếu xuống mương.
Hoa nở hoa rơi hoa đầy trời
Tình đến tình đi tình tùy duyên.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không rơi lệ ?
Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát cõi lòng ?
Năm năm tháng tháng hoa còn đó
Tháng tháng năm năm khách đổi dời.
Là sương đang vây trong đáy mắt
Hay là trăng đang khuyết trong lòng ?
Tôi gửi lại một mùa hoa cúc nở
Khi mưa xa chìm dưới bóng hiên trời.
Em buổi ấy tóc chiều bay cuối gió
Có thương thầm một vạt nắng vừa rơi.
Nếu không là duyên chàng sẽ đi ngang mà không vương vấn
Nếu không là phận nàng sẽ đứng đó mà không quay đầu.
Người muốn nhìn ta quân lâm thiên hạ
Ta nguyện vì người dốc hết phồn hoa.
Suốt bao năm lòng ta ưu tĩnh
Tương ngộ chàng tĩnh lặng hóa phong ba.
Em có bao giờ chờ ai
Chờ trời xanh veo đẹp đến ngạt thở
Chờ tay lạnh queo chờ nghe tim tan vỡ
Vẫn tin hạnh phúc kia thuộc về mình.
Nắng bỏ đi nắng không về nữa
Dốc cạn lòng chỉ thấy những cơn mưa.
Có tinh cầu nào buồn hơn trái đất ?
Nơi mà loài người cứ thế buồn vì nhau.
Cỏ đồi, ai nhuộm mà xanh
Áo em, ai nhuộm mà anh thấy chàm
Da trời, ai nhuộm màu lam
Tình ta, ai nhuộm, ai làm cho phai ?
Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử
Sông vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng
Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ
Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông.
Ai làm cho khói lên trời
Cho mưa xuống đất
Cho người biệt ly.
Hồng trần như mộng
Người tỉnh mộng tàn.
Người về qua đỉnh Phù Vân
Nghiêng vai trút gánh phong trần đổ đi.
Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy
Chỉ thấy xanh xanh mấy ngàn dâu
Ngàn dâu xanh ngắt một màu
Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai.
Thời gian là tĩnh
Thứ lưu động là lòng người.
Có một chàng trai trẻ
Thầm lặng thương một người
Cô ấy không hay biết
Lạnh lùng như mây trôi.
Chàng trai hay đứng lặng
Ngắm thành phố thật lâu
Cô lấy làm thắc mắc
Thành phố có gì đâu ?
Một lần cô gái hỏi:
"Anh yêu thành phố này ?"
Chàng trai cười thật khẽ:
"Vì cô ấy ở đây !".
Cảnh vật vô tình
Lòng người hữu ý.
Hương Bỉ Ngạn say lòng lãng khách
Sắc Bỉ Ngạn nhuộm thắm tà linh
Lá kia đợi mãi hoa đâu thấy
Lá buồn ủ rũ sắc hoa khoe
Nại Hà kiều bước chân lòng vương vấn
Canh Mạnh Bà gột rửa nổi cô đơn
Người ra đi không hẹn ngày trở lại
Kiếp trần ai gửi lại cùng hoa.
Ba mươi ba thiên cung cao nhất thiên ly hận
Bốn trăm bốn mươi bệnh khổ nhất bệnh tương tư.
Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài.
Nhân gian đắm mộng say tình
Ai hay duyên hết thì tình cũng tan.
Chàng khoác tăng y nương nhờ cửa Phật
Bỏ cả hồng trần bỏ cả ta.
Bỏ cả giang sơn vì tri kỉ
Ai ngờ tri kỉ thích giang sơn.
Khi hoàng hôn liếm nát bầu trời
Lá bàng đỏ cứa tần ngần trên gió
Dây điện chạy dọc ngang chiều nỗi nhớ
Em thấy mình chết xám nỗi chờ mong.
Uống một câu Ly tao chớ u sầu
Say một đời đền nợ nước Xuân Thu.
Nếu tôi hóa kiếp đời hoa
Xin làm cúc trắng thướt tha dịu mềm.
Ta tưởng ngươi đi về phương Đông
Ta rót cho ngươi chén rượu hồng
Rượu nồng mềm môi ngươi sẽ khóc
Ta cười. Ngươi có hiểu gì không ?
Bầu trời năm ấy không xanh mãi
Anh của tôi giờ đang phải lòng ai?
Nếu em cất tiếng gọi trong ánh hoàng hôn
Liệu có gặp được người dịu dàng như anh ?
Con người ta yêu nhau sao bình yên đến thế ?
Còn mình đây : chông chênh giữa hoa lệ
Hoa của người còn lệ của riêng ta.
Đừng cố níu những điều xa tầm với
Mây của trời cứ để gió cuốn đi.
Người đi,một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.
Ánh trăng rất sáng, sáng cũng vô ích, vô ích cũng vẫn sáng
Tớ thích cậu, thích cũng vô ích, vô ích cũng vẫn thích.
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay.
Không lấy được mùa hạ, ta lấy nhau mùa đông
Không lấy được nhau thời trẻ, ta lấy nhau khi hóa bụi về già.
Ngày người thương thương một người khác
Là ngày trời vẫn xanh nhưng xám ngắt trong lòng.
Hôm nay trời nắng đẹp
Mang muộn phiền ra phơi
Nỗi buồn bốc hơi mất
Hóa thành mây trên trời.
Cô gái ấy thích cuộc sống lặng thinh
Chẳng muốn mở lòng và tin vào ai đó
Không phải vì lòng không biết thương, biết nhớ
Mà bởi trong tim...nỗi lo sợ mơ hồ.
Cô gái ấy chỉ thích được tự do
Thế giới bao la, cô tự co mình lại
Không buồn, không vui, không giận hờn, điên dại
Chỉ mãi quẩn quanh với trống trải vô hình.
Cô gái ấy cũng có những giấc mơ
Có những khát khao chẳng bao giờ được nói
Cũng có những khi thấy chán chường, mệt mỏi
Nhưng chỉ lặng yên giấu nhức nhối trong lòng.
Hơn bất cứ người nào, cô ấy sợ bão giông.
Đi ba con sông chỉ múc duy nhất một gáo nước
Đi cả cuộc đời chỉ tìm kiếm một nam nhân.
Thay áo thư sinh choàng áo lính
Vứt bỏ chữ tình phục chữ binh.
Cởi áo thư sinh choàng áo lính.
Đổi đời thơ mộng lấy gió sương.
Khoác áo lính mang nhiều gian khổ.
Làm sao bằng áo trắng mộng mơ.
Bụi giảng đường đắp xây bao mộng ước.
Nắng thao trường thiêu chết tuổi yêu đương.
Nhưng em ơi anh còn mang nợ nước.
Bảo vệ yên bình cho em trắng áo thư sinh.
Có một lần thầy dạy toán làm thơ
Bài thơ ấy bây giờ đang dang dở
Nhưng câu thơ ý tình bỡ ngỡ
Còn khô khan như môn toán của thầy
Trong bài thơ thầy cộng gió với mây
Bằng công thức tính Cô tang của góc
Lá thu rơi bay vào trong lớp học
Thầy bảo rằng "lá có lực hướng tâm"
Rồi một lần mưa nhè nhẹ bâng khuâng
Thầy ngẫu hứng đọc câu thơ thầy viết
"Gọi mưa rơi dọc ngang bất chợt
Radian của cầu vòng là một số pi".
Em gửi thư tình em vào nắng
Anh lại bảo rằng anh thích mưa.
Em không là mây trắng
Nên chẳng cần gió ru
Em chính là em đó
Hồn nhiên như mùa thu.
Em ơi đừng yếu đuối
Một tẹo đã buồn
Làm sao đi đến cuối
Cuộc đời đầy dao gươm.
Trời đã sập đâu
Sao em buồn thế ?
Sao em âu sầu ?
Cho nỗi buồn lê thê.
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi.
Có con mèo thầm thương chiếc lá
Chẳng màng đến cá mặc cuộn len
Tình yêu là thế thôi em nhỉ ?
Chỉ cần người ấy, chẳng cần gì.
Cơn mưa năm 17 tuổi
Tôi một mình chống đỡ cả bầu trời.
Mặt hồ đang yên ắng, cớ sao lá lại rơi ?
Lòng tôi đang tĩnh lặng, cớ sao người lại tới ?
Em thấy gì trong buổi chiều lạc lõng
Đôi vai gầy không cõng hết đau thương.
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau mà là yêu người khác.
Em chỉ ước mình là cánh hoa
Vô tình rơi vào anh vào một ngày đầy gió.
Chỉ vì người hẹn một câu
Mà ta lỡ chừng đâu một đời.
Nhân sinh như một ván cờ
Đi sai một bước hủy một đời.
Tựa giường ký ức hóa tư lệ
Nhất mộng họa người hóa hư không.
Từ ngày em đến bầu trời bỗng hừng đông
Như vòng hoà âm do vạn vật cùng rung động.
Tôi không đợi em, ai đợi em
Tôi không đợi em, tôi đợi ai
Em không đợi tôi, tôi đợi em.
Nếu nỗi buồn hóa những cơn mưa
Hỏi thế gian chốn nào không ướt.
Có núi có biển có hơi sương
Có thứ hoang đường người đời gọi là yêu đương.
Đừng làm sân ga nhỏ,tàu đến rồi tàu đi
Đừng làm căn gác trọ,người thuê có hạn kì.
Sương thu giấu Phú Sĩ
Mắt tìm không thấy núi
Núi vẫn làm lòng vui.
Anh viết cho em một bản tình ca
Vẽ nụ cười em hiền như màu nắng hạ
Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài
Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt,
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương
Sông mười năm đã hóa thành dâu bể
Thì cuộc đời ai dám hẹn trăm năm.
Tương tư cách trở đôi bờ
Kẻ trông hoa dại, người chờ trăng lên.
Hồng đậu sinh nam quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Nguyện quân đa thái hiệt
Thử vật tối tương tư
Một ánh nhìn tương tư ngàn mộng
Muôn kiếp vọng mộng lại chẳng thành
Áo đỏ em đi giữa phố đông
Cây xanh như cũng ánh theo hồng
Em đi lửa cháy trong bao mắt
Anh đứng thành tro em biết không?
Trèo lên cây bưởi hái hoa,
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân.
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc,
Em đã có chồng, anh tiếc lắm thay!
- Ba đồng một mớ trầu cay,
Sao anh không hỏi những ngày còn không?
Bây giờ em đã có chồng,
Như chim vào lồng, như cá cắn câu.
Cá cắn câu, biết đâu mà gỡ,
Chim vào lồng, biết thuở nào ra?
Nước non non nước tình tình
Vì ai nhan sắc cho mình ngẩn ngơ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro