Hóa ra anh vẫn ở đây | Tân Di Ổ
Khi còn son trẻ chúng mình đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn. Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây.
1. Thời gian trôi qua, vết thương dù sâu tới đâu cũng đóng thành thứ vảy vô hình cùng với máu thịt, quên vào chỗ bị thương sẽ trở nên càng cứng chắc hơn.
2. Người ta luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc, cũng giống như người ta gặp phải người không thích hợp, thì mới biết được ai dành cho mình.
3. Một người có thời gần gũi như trên da thịt, hóa ra cũng bặt vô âm tín giữa biển người mênh mông.
4. Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phủ bằng tất thảy từng nhát từng nhát, phạt sạch hết những dấu tích dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài.
5. Tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh đủ tuyệt vọng.
6. Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh.
7. Tôi vốn ngỡ rằng cậu vẫn chưa biết cách yêu người khác , hoá ra chỉ là cậu không biết cách yêu tôi.
8. Hạnh phúc không phải khi được nghe câu "Anh yêu em", không phải được nghe những lời thề non hẹn biển, mà chính là trải qua trăm cuộc bể dâu quay đầu vẫn còn tìm được hơi ấm ấy, có thể mỉm cười thốt lên rằng "Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây."
9. Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phũ phàng bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài...
10. Có một hình bóng đặc biệt trong lòng bạn? Sau khi người ấy đi rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Những thứ còn sót lại của người ấy, dần dần đã bị ngày tháng xóa sạch. Những năm tháng thanh xuân xa vời mà tươi đẹp ấy, cũng đã tan dần theo ký ức, dần dần khô héo. Vào lúc thời gian qua mất rồi, đã đi hết một vòng tròn, người đó...liệu có quay trở lại nơi bắt đầu để đợi bạn?
11. Mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề. Trình Tranh cố nhiên cậu là con giời, cô tuy chỉ là một ngọn cỏ ven đường nhưng cũng tự coi mình là độc nhất vô nhị.
12. Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành.
13. Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc. Khi còn son trẻ chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn. Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro