Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: [ Trì Quách Soái ]

Cánh cửa học đường khép lại

Dưới tán cây bàng cổ thụ, Trì Sính lặng lẽ đứng đó, bóng lưng cao lớn như một bức tường thành vững chãi. Đôi mắt hắn sâu thẳm, lạnh lùng, dường như chẳng có điều gì trên đời này có thể lay động được.

Thành Vũ, người bạn thân duy nhất của hắn, lại mang một vẻ ngoài trái ngược: nụ cười nhạt luôn thường trực trên môi, nhưng ánh mắt lại sắc bén và tàn nhẫn hơn cả Trì Sính. Cả hai, một lạnh lùng đến băng giá, một dịu dàng đến rợn người, là nỗi khiếp sợ không lời của toàn bộ ngôi trường.

Ai cũng biết, đằng sau sự yên bình bề ngoài ấy là những trận chiến không khoan nhượng, nơi họ là những con dã thú thực thụ.

Khương Tiểu Soái, cậu học sinh lớp 10, bước vào thế giới ấy như một cơn gió lạ. Cậu chẳng phải là thiên tài, cũng không có vẻ ngoài nổi bật, chỉ có một trái tim hiền lành, dễ mến không thể lẫn vào đâu được.

Đam mê lớn nhất của cậu là những món ăn ngon, và thế giới của cậu chỉ xoay quanh những điều đơn giản, ấm áp ấy.

Định mệnh trêu ngươi, khi một buổi trưa định mệnh, Tiểu Soái vô tình bước vào lãnh địa của hai con hổ. Một kẻ vô tình chen ngang hàng, một lời xin lỗi vô nghĩa.

Cậu cứ nghĩ sẽ là một trận đòn tàn nhẫn, nhưng không, Trì Sính chỉ nhếch mép, ánh mắt sắc như dao găm khiến kẻ gây rối phải tái mét mặt mày. Thành Vũ đứng bên cạnh, một nụ cười không chạm đến đáy mắt, đã đủ để đối phương hiểu rằng nếu dám làm gì nữa, hậu quả sẽ không hề dễ chịu.

Từ giây phút đó, Tiểu Soái vô tình được bảo hộ. Cậu không hiểu, cũng không muốn hiểu. Cậu chỉ biết Trì Sính lạnh lùng nhưng ánh mắt luôn dõi theo cậu từ xa, còn Thành Vũ dù tàn nhẫn nhưng lại luôn giữ khoảng cách an toàn.

Tiểu Soái hồn nhiên và vô tư, cậu chẳng sợ hãi mà còn mang đồ ăn đến "hối lộ" hai con dã thú ấy. "Này, ăn đi, ăn nhiều mới có sức đánh nhau chứ," cậu thốt lên câu nói ấy khiến Trì Sính, lần đầu tiên trong đời cảm thấy khóe môi mình cong lên.

Một buổi chiều mưa, Trì Sính và Thành Vũ trở về với những vết thương loang lổ. Tiểu Soái nhìn thấy, trái tim cậu thắt lại. Cậu không nói gì, chỉ im lặng lấy hộp sơ cứu, băng bó vết thương cho họ. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, vụng về ấy, lại mang theo một sự ấm áp đến lạ lùng, như những tia nắng len lỏi vào một vùng đất cằn cỗi.

Khi Trì Sính nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cậu, hắn mới hiểu được sự hiền lành của Tiểu Soái không phải là yếu đuối. Thành Vũ nhìn đôi bàn tay băng bó tỉ mỉ, nụ cười trên môi trở nên chân thật hơn bao giờ hết.

Họ, những con dã thú đã quen với bạo lực và sự cô độc, giờ đây lại được chữa lành bởi một cậu bé ngốc nghếch chỉ biết ăn và mỏ hỗn.Ánh mắt của Trì Sính không còn chỉ là sự lạnh lùng vô cảm. Khi nhìn Khương Tiểu Soái, hắn thấy một thế giới mà hắn chưa từng biết đến: thế giới của sự hồn nhiên và những niềm vui nhỏ bé.

Hắn lặng lẽ dõi theo cậu, từ những lần cậu bị bạn bè trêu chọc, chơi đùa, cho đến những khi cậu ngồi một mình trong thư viện say sưa đọc truyện tranh. Cậu như một chấm màu rực rỡ trong bức tranh đen trắng cuộc đời hắn, khiến hắn vừa muốn bảo vệ, lại vừa muốn khám phá.


Thành Vũ cũng vậy, vẻ dịu dàng giả tạo của anh ta dần tan chảy. Anh ta phát hiện ra, những lời nói mỏ hỗn của Tiểu Soái không phải là vô lễ, mà là cách cậu thể hiện sự quan tâm một cách vụng về.


Lần Tiểu Soái nhìn thấy anh ta trở về sau trận đánh và chỉ mắng: "Đánh đấm gì mà be bét thế kia, đau không hả đồ ngốc?", Thành Vũ đã không thể kìm được nụ cười. Nụ cười đó không còn lạnh lẽo, mà mang theo một chút ấm áp, một chút chân thật.

Mối quan hệ của họ không phải là sự đồng cảm dễ dàng. Nó là sự đấu tranh giữa hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Trì Sính và Thành Vũ đã quen với bóng tối, với nắm đấm và sự tàn nhẫn, còn Tiểu Soái lại là ánh sáng, là sự ngây thơ. Nhiều lần, Tiểu Soái đã rơi nước mắt vì Trì Sính và Thành Vũ vẫn không thể thoát khỏi bạo lực.

Cậu từng hét lên: "Tại sao các anh lại không thể sống một cuộc sống bình thường? Em sợ một ngày nào đó sẽ không còn ai bên cạnh các anh nữa!"
Lời nói ấy như một nhát dao cứa vào tim hai chàng trai.

Họ chợt nhận ra, thế giới của họ đã quá quen với bạo lực, đến mức họ không biết cách để sống một cuộc đời khác. Vì Tiểu Soái, họ bắt đầu thử thay đổi. Trì Sính không còn dễ dàng động thủ, hắn học cách kiềm chế cơn giận. Thành Vũ không còn dùng lời nói cay độc để giải quyết vấn đề, anh ta học cách nói ra những suy nghĩ của mình.

Những thay đổi này không đến dễ dàng. Có những lúc họ lại quay về với bản năng của mình, nhưng mỗi lần như vậy, ánh mắt thất vọng của Tiểu Soái lại khiến họ phải dừng lại. Cậu bé đó, với trái tim nhân hậu và sự kiên trì vô tận, đã trở thành điểm tựa tinh thần, là kim chỉ nam cho họ.

Câu chuyện không chỉ dừng lại ở việc hai "lão đại" thay đổi, mà còn là hành trình Tiểu Soái trưởng thành. Cậu học được rằng, không phải ai cũng tốt đẹp từ đầu, và mỗi người đều có những vết thương, những góc khuất.

Cậu đã dũng cảm đối mặt với thế giới đầy rẫy nguy hiểm để bảo vệ những người bạn của mình, và chính sự dũng cảm đó đã làm Trì Sính và Thành Vũ cảm động sâu sắc.


Trong một đêm mưa tầm tã, ba người họ ngồi cạnh nhau. Không cần lời nói, không cần hành động. Chỉ cần sự hiện diện, sự ấm áp của tình bạn đã đủ xua tan mọi nỗi sợ hãi và cô độc.

Họ đã cùng nhau tạo nên một thế giới mới, nơi bóng tối và ánh sáng có thể tồn tại song song, không phải để đối đầu, mà để cùng nhau sưởi ấm, chữa lành những vết thương.Màn đêm buông xuống, những cơn gió cuối thu se lạnh mơn man trên từng tán lá.

Trong căn phòng nhỏ, Trì Sính lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đầy sao. Bên cạnh hắn, Thành Vũ đang trầm ngâm đọc sách, ánh mắt không còn lạnh lùng mà trở nên sâu lắng. Họ không còn là những "lão đại" với ánh mắt tàn nhẫn và nắm đấm bất cần. Họ đã học được cách yêu thương, cách quan tâm, tất cả nhờ một người.

Tiểu Soái nằm cuộn tròn trên chiếc ghế sofa, đã chìm vào giấc ngủ. Khuôn miệng cậu khẽ cong lên, như đang mơ về một món ăn ngon nào đó. Trì Sính và Thành Vũ nhìn cậu, trái tim họ mềm lại. Không một lời nói, không một hành động, nhưng họ đều hiểu. Thế giới của họ đã thay đổi, từ một vùng đất hoang tàn, đầy rẫy bạo lực, giờ đây lại ngập tràn ánh sáng và hy vọng.


Họ đã cùng nhau bước qua những tháng ngày giông bão. Trì Sính học được rằng sức mạnh không nằm ở nắm đấm, mà ở sự bảo vệ.

Thành Vũ nhận ra sự tàn nhẫn không phải là cách duy nhất để sống sót, mà lòng tốt mới là thứ giúp con người trở nên vĩ đại. Còn Tiểu Soái, cậu đã trở thành cầu nối, là sợi dây vô hình gắn kết hai trái tim cô độc lại với nhau.

Ngày mai, họ sẽ bước ra khỏi cánh cổng trường cấp ba, không còn là những thiếu niên bốc đồng, nông nổi. Tương lai mở ra trước mắt họ, một chân trời mới đầy rẫy những thử thách nhưng cũng không thiếu những điều tốt đẹp.


Trì Sính sẽ học cách kinh doanh một cách tử tế, dùng tài năng của mình để tạo ra những giá trị chân chính. Thành Vũ sẽ theo đuổi ước mơ của mình, trở thành một người bác sĩ có thể chữa lành những vết thương thể xác và tâm hồn. Còn Tiểu Soái, cậu vẫn sẽ là chính cậu, hồn nhiên, đáng yêu, với những ước mơ giản dị về một cuộc sống đầy ắp niềm vui.


Cả ba không còn cô độc. Họ đã tìm thấy nhau, tìm thấy một gia đình. Cuộc sống của họ từ đây không phải là một chiến trường, mà là một hành trình dài để khám phá bản thân và cùng nhau trưởng thành. Họ biết rằng dù đi đâu, làm gì, chỉ cần có nhau, họ sẽ không bao giờ cảm thấy lạc lõng.

Câu chuyện khép lại, nhưng hành trình của họ chỉ mới bắt đầu. Trong ánh sáng của buổi bình minh, ba con người ấy, cùng nhau nắm tay, bước đi trên con đường của riêng mình, mang theo những vết thương đã lành và trái tim tràn đầy yêu thương, hướng về một tương lai tươi sáng và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro