[PN Chất Dị Ứng] Cơn Ác Mộng Của Tống Dục
Sau khi Nhạc Tri Thời thuận lợi thi đại học xong, Tống Dục ngoài mặt vẫn duy trì tình cảm với cậu ở mức độ tình anh em.
Tống Dục biết bản thân đang đi vào con đường hủy diệt, nhưng anh căn bản không thể khống chế. Một ngày nọ, bức thư của anh tình cờ bị cha mẹ phát hiện.
Kỳ thật không thể tính là tình cờ, căn bệnh của Nhạc Tri Thời chính là điềm báo rõ ràng nhất.
Ban đầu hai người bị bắt phải tách ra, sau khi xác định chắc chắn không thể quay lại như xưa nữa, anh viết cho cha mẹ mình một bức thư, trong thư không có một chữ sám hối nào, nhưng dường như toàn bộ đều là sám hối.
Vốn anh không định học tiếp lên nghiên cứu sinh, nhưng giáo sư Hà không đành lòng nhìn một tài năng nghiên cứu khoa học xuất chúng cứ như vậy mai một, vì thế cử anh đến một sở nghiên cứu ở Tây Nam. Ông biết điều kiện ở đó rất gian khổ, công việc chính là khảo sát và lập bản đồ nghiên cứu dự báo và khả năng tái thiết sau thiên tai, đúng là chuyện Tống Dục muốn làm.
Đương nhiên Tống Dục bằng lòng.
Anh rời khỏi thành phố nóng bức quanh năm, rời khỏi bầu không khí ẩm ướt luôn bốc lên đêm ngày từ mặt sông quen thuộc. Tống Dục rất ít liên lạc với người nhà, thậm chí cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Nhạc Tri Thời.
Người không thể chịu đựng nổi trước nhất chính là anh, tốn công sức hai mươi mấy năm học cách làm một người anh trai, bây giờ một lần nữa phải học cách trở thành người xa lạ.
Nhưng chuyện anh giỏi nhất là giả vờ lạnh lùng.
Có rất nhiều công việc nhiệm vụ đang chờ đợi, ở nơi rừng núi này, anh trở thành một nhà nghiên cứu địa chất chân chính.
Đến những khu vực gặp thiên tai, anh gặp được rất nhiều đứa trẻ có cảnh ngộ giống Nhạc Tri Thời, từng chứng kiến một bà mẹ Tây Tạng quỳ xuống cầu nguyện trên đường quốc lộ, xin cho con cái mình được bình thường bình an lớn lên.
Ý nghĩa của 'bình thường' trong mắt đại đa số mọi người đều như nhau, Tống Dục không khỏi nhớ tới, rất lâu trước kia anh từng nói với Nhạc Tri Thời về những màu sắc ngụy trang, bây giờ anh có chút hối hận. Có lẽ anh không nên ôm tư tâm, yêu cầu cậu đừng sống tầm thường như những người khác, yêu cầu cậu phải trở nên đặc biệt, ở trong lòng thầm yêu cầu cậu phải yêu mình.
Có cuộc sống bình thường bình an đã là tốt lắm rồi.
Sau đó anh đi theo một đội đo vẽ bản đồ đặt chân lên đỉnh Everest để đo đạc lại độ cao mới nhất của đỉnh núi, nhưng bọn họ gặp phải một trận bão tuyết lớn, cả đội không thể đi tiếp, cũng không thể trở về.
Trong lúc bị kẹt ở đó Tống Dục đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, phần lớn là về Nhạc Tri Thời. Vài đội viên không có tố chất tâm lý tốt như anh, lại có người vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, "Chúng ta sẽ không chết ở đây chứ."
Tống Dục vẫn ít nói như ngày thường, không đáp lại, nhưng trong lòng anh chợt nghĩ, nếu bây giờ tốc độ thông tin không chớp nhoáng như vậy thì tốt quá, sẽ không xuất hiện tình huống sau khi xảy ra tai nạn truyền thông thi nhau đưa tin cập nhật, tuy chuyện này nghe rất ích kỷ.
Nếu thật sự phải vĩnh viễn ngủ lại nơi này, anh hy vọng Nhạc Tri Thời cả đời này không nên biết tin.
Trên ngọn núi cao nhất địa cầu, Tống Dục trước nay luôn tôn thờ chủ nghĩa duy vật bắt chước người mẹ Tây Tạng kia nhắm mắt cầu nguyện với gió tuyết, anh chỉ cầu phúc cho cha mẹ, cho Nhạc Tri Thời, chỉ chừa lại chính bản thân mình.
Mở mắt ra lần nữa, đột nhiên Tống Dục nhớ đến món đồ chơi phi hành gia vũ trụ mà Nhạc Tri Thời rất thích trước đây, cậu ba hoa với anh làm phi hành gia khó như thế này thế nọ, cuối cùng đòi anh phải làm phi hành gia đi hái sao về cho mình. Anh đứng trên đỉnh Everest rất muốn nói với Nhạc Tri Thời rằng, anh không thể trở thành phi hành gia vũ trụ, bây giờ anh đang đứng ở nơi gần với bầu trời nhất toàn Trái Đất, vẫn không thể giúp cậu hái sao trên trời.
Có lẽ Nhạc Dịch trên trời cho rằng đội nghiên cứu của bọn họ đang làm chuyện đúng đắn, cho nên đối xử cực kỳ từ bi với Tống Dục, để anh bình an xuống núi cùng những người khác. Tất cả mọi người hân hoan báo bình an cho người nhà , có người mừng rỡ như điên, có người rơi nước mắt vì sống sót sau tai nạn.
Chỉ có một mình Tống Dục lạc lõng đứng giữa bọn họ, trong tay nắm một cục đá rất bình thường nhặt trên đỉnh Everest.
—-------------
Lời tác giả:
Sau buổi tối come-out với người nhà, cẩn thận dỗ dành Nhạc Tri Thời ngủ xong, Tống Dục mới gian nan rơi vào mộng mị, sau đó mơ thấy cơn ác mộng này.
Anh ôm Nhạc Tri Thời từ sau lưng rất lâu, im lặng không nói gì, cũng không ôm quá chặt, sợ cậu khó thở tỉnh giấc, nhưng Nhạc Tri Thời rất nhạy cảm phát hiện ra, nửa mê nửa tỉnh vuốt ve cánh tay Tống Dục, mơ màng nói rất yêu anh, ôm chặt anh.
[ Viết thành Tiểu kịch trường (?) trên weibo, lưu lại lên đây đề phòng nửa năm sau các bạn lại không tìm thấy ]
----------------
Hôm nay mở máy tính lên định mở bát truyện mới, tự nhiên ma xui quỷ khiến mở tab của chị nhà lên thế là lại quay xe...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro