Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 1



Quách Thành Vũ cảm thấy mình không ổn lắm, hay đúng hơn là vì người bên cạnh mà thấy mình không ổn lắm. Đầu tiên là Khương Tiểu Soái hỏi y hôm nay có phải bỏ hơi nhiều muối vào đồ ăn không, y nếm một chút lại không cảm thấy gì, nhưng vẫn xin lỗi Khương Tiểu Soái nói có thể là do hôm nay không để ý. Y vốn nghĩ rằng do gần đây làm việc quá mệt nhọc, nhưng lâu dần y mới cảm thấy không đúng, y bắt đầu không nếm ra được hương vị của đồ ăn, nếm không ra gia vị mặn ngọt thế nào, y thậm chí đi mua một đống chanh cắt ăn nhưng trong miệng cũng không có chút vị chua gì cả.

Như vậy không đúng. Quách Thành Vũ nghĩ, mũi y có thể ngửi được mùi và vị chua của trái chanh trong tay, nhưng đầu lưỡi lại nếm không ra một chút hương vị, thực sự là gặp quỷ. Vì chuyện này y không còn dám bước vào phòng bếp, sợ bị phát hiện vị giác có vấn đề, nhưng y đi viện kiểm tra, kết quả lại là không có gì xảy ra cả.

Y lần đầu tiên cảm thấy bệnh viện thật vô dụng, chính y còn biết y có vấn đề, xong bệnh viện lại bảo y tật gì cũng không có? Nhưng y có thể nói chuyện này với ai? Đến bệnh viện cũng không điều tra ra được, nói mình trong một đêm vị giác mất tích còn không phải sẽ bị cho là tăng ca quá vất vả nên choáng váng hay sao? Mà cái này còn biết giải thích thế nào? Trúng tà? Gặp quỷ? Bị hạ cổ? Quách Thành Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có thể, nếu khoa học không cách nào giải thích, vậy chỉ còn huyền học.

"Cake và Fork?" Ánh mắt Quách Thành Vũ nhìn người phụ nữ trước mặt mang chút dò xét. "Không phải chứ, trên thế giới có mấy thứ đó từ khi nào vậy?"

"Trên thế giới còn có người ngoài hành tinh, cậu từng thấy chưa?"

"..." Quách Thành Vũ há miệng thở dốc, y lúc này chỉ cảm thấy thế giới này quỷ vl. "Tch, người ngoại quốc mấy cô đều biết cái này? Bên tôn giáo phương Tây sinh ra hả?"

"Anh trai à, tuy theo huyền học nhưng tôi vẫn là người Trung Quốc." Bói toán sư trước mặt y nói. "Những chuyện không tưởng trên thế giới này còn hiếm sao?"

Cũng đúng.

Quách Thành Vũ không muốn quan tâm cái gì là không tưởng với có tưởng, cake rồi fork, y chỉ muốn biết mình phải làm sao bây giờ? Bói toán sư nói với y chuyện này không có cách nào thay đổi, cho đến khi cậu gặp được cake của mình. Cake đối với cậu sẽ giống như tên khoa học của nó, giống như một miếng bánh kem thơm ngon, hấp dẫn cậu, dụ dỗ cậu, cậu sẽ khát vọng có được tất thảy của nó.

"Còn không phải bị hạ cổ hay sao."

Nhưng bói toán sư lắc đầu phủ định cách nói này của y, nói cake và fork không nhất thiết sẽ phát sinh tình yêu, nhưng y nhất định sẽ muốn ăn hắn.

"Ý cô là tôi muốn ăn nó?"

"Không nhất định." Bói toán sư cười cười. "Thể dịch của nó cũng sẽ có tác dụng với cậu."

Quách Thành Vũ nghe lời tổng kết của người đối diện.

"Biện pháp giải quyết của cậu chính là, hoặc ăn cake của cậu, hoặc khiến hắn làm tình với cậu, để hắn cho cậu ăn no."

"Vậy nếu tôi không có cake thì sao."

"Cậu nhất định sẽ có, tiên sinh." Cô sờ sờ lá bài trong tay. "Kết quả bói toán của tôi sẽ không sai."

Quách Thành Vũ đi một chuyến này về xong chỉ thấy tam quan hoàn toàn thay đổi, y bỗng chốc liền từ một người bình thường biến thành một con quái vật phải ăn người hoặc làm tình, nếu y nói với người khác nhất định sẽ bị cho là bệnh tâm thần.

Cake cùng fork? Mình sẽ vì vậy mà khát vọng mọi thứ của ai đó? Vớ vẩn.

Y vĩnh viễn sẽ không biến thành quái vật của dục vọng.

Trì Sính chỉ cảm thấy Quách Thành Vũ gần đây rất kỳ quái, rủ y đi chơi, không chơi, hỏi đang làm gì? Đi công tác. Điện thoại vẫn nghe như thường nhưng mặt người không thấy được một lần. Hỏi Khương Tiểu Soái thì nói là đi làm, nhưng hỏi Lý Vượng thì lại nói tên kia gần đây căn bản không có việc gì cần đi công tác.

Đúng là giỏi quá, không đi làm lại không gặp được người, đang trốn hắn? Trì Sính nhìn tin Quách Thành Vũ nhắn đêm nay hạ cánh trả lời một câu biết rồi, sau đó nghĩ nghĩ lại thêm câu tối nay ở chỗ cũ, thấy người ta trả lời OK mới hài lòng bỏ máy xuống. Ngô Sở Uý bên cạnh nhìn khóe miệng hắn cong lên, hỏi có chuyện gì mà vui thế. Trì Sính đáp không có gì, có chút việc, cất máy đứng lên đi vài bước, quay đầu lại nói với Ngô Sở Uý đêm nay về trễ chút, hẹn Quách Tử.

Quách Thành Vũ, lại là Quách Thành Vũ. Sắc mặt Ngô Sở Uý cứng đờ, cậu muốn ngăn cản nhưng lại tìm không thấy lý do, cuối cùng chỉ có thể ngồi trên sofa giận dỗi. Cậu đã liên hợp với Khương Tiểu Soái nhiều lần, khi hai người ra ngoài liền tìm lý do giữ một người lại, không được thì từ hai người biến thành bốn người, dù sao tóm lại không để hai người họ ở riêng với nhau. Nhưng dù có là bốn người cùng đi, hai người kia cũng có thể ngăn cách họ bằng một khoảng không riêng.

Chuyện này sao có thể không làm Ngô Sở Uý khó chịu, cậu đã làm mọi thứ có thể nhưng vẫn không thể tách hai tên này ra, thậm chí mỗi lần nói ra cũng có thể thấy nụ cười gần như hài hước của Quách Thành Vũ.

Cậu không thể biến thành Uông Thạc thứ hai.

Cậu cũng sẽ không biến thành Uông Thạc thứ hai.

Lúc Quách Thành Vũ đến chỗ cũ trong lời Trì Sính đã gần 11h, thời điểm King Club mới bắt đầu sinh hoạt về đêm, y vừa vào đã có người muốn dán lấy y nhưng bị khéo léo tránh thoát, đầu ngón tay gõ gõ ngực đối phương, đuôi mắt cong lên cười nói tối nay có hẹn. Trì Sính ngồi ở vị trí cũ nhìn bạn nối khố giống hoa hồ điệp cọ qua vạt áo ong bướm xung quanh, nhận lấy một rồi lại một câu Quách thiếu sau đó dừng lại bên người hắn.

Cơ mà hoa hồ điệp không mở miệng nói chuyện thì càng tốt.

"Trì Tử." Quách Thành Vũ đến gần liền sờ đùi hắn, cảm giác chất vải dưới tay làm y không tự giác nhíu mày. "Cậu không có tiền à? Sao lại mặc trang phục quá quý vậy?"

Bộ đồ Trì Sính đang mặc Quách Thành Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra là trước đây y mua cho hắn, nhưng đến giờ đã qua mốt rồi. Y liếc qua một lượt, phát hiện ngoại trừ khuyên tai y mới mua cách đây không lâu, toàn bộ đều là đồ đã quá quý, tuy rằng lúc này mặc vẫn nhìn được, nhưng cũng chỉ là nhìn được thôi.

"Đại Bảo nói vẫn còn mặc được."

Lời vừa ra Quách Thành Vũ còn gì không hiểu nữa, y hừ một tiếng nhìn Trì Sính nói cậu còn rất chiều cậu ta ha, mấy thứ rác rưởi này cậu cũng mặc, cậu đi công tác không phải cũng ăn mặc thế này chứ, có ai nghĩ Trì thiếu phá sản không? Trì Sính liếc y nói có rác cũng là cậu mua cho tôi.

Không sai, trước đây quần áo của Trì Sính là một tay Quách Thành Vũ bao thầu, ở nhà, ra đường, tham gia các sự kiện... Thế nên Trì Giai Lệ còn nói nếu không có Thành Vũ, với cái gu ói ẻ của Trì Sính, ra đường ai nhận ra hắn là thiếu gia họ Trì, còn tưởng là ăn mày đến nhà họ Trì xin cơm. Nhưng hiện tại Trì Sính ở bên Ngô Sở Uý không còn nhận quần áo Quách Thành Vũ mua, mỗi lần Lý Vượng mang qua Ngô Sở Uý đều kêu gã mang về, cậu sẽ mua cho Trì Sính không cần phiền đến Quách Thành Vũ. Quách Thành Vũ làm sao không hiểu, cuối cùng cười bảo Lý Vượng cầm về. Y biết Ngô Sở Uý không thể mua thứ gì tốt, nhưng không ngờ Trì Sính quẫn bách đến mức muốn mặc quần áo quá quý đến gặp y.

Quách Thành Vũ trong lòng thực ra cũng không vui, y không quá bận tâm chút ghen tuông mịt mờ của Ngô Sở Uý, nhưng nếu Ngô Sở Uý nói cậu sẽ xử lý quần áo của Trì Sính, vậy y sẽ để cậu làm, dùng một chút thoái nhượng đổi lấy niềm tin giữa bạn thân và bạn trai hắn y cảm thấy cũng không lỗ, dù sao y cũng không muốn lại thêm một Uông Thạc, thêm một lần sáu năm, nhưng không có nghĩa y có thể chấp nhận Ngô Sở Uý để Trì Sính mặc quần áo quá quý ra cửa, như vậy không chỉ Trì Sính mất mặt, mà là cả Trì gia.

Trì Sính thấy Quách Thành Vũ thoáng chốc lạnh mặt cũng biết y nghĩ gì, chủ động lại gần cụng ly hỏi y gần đây có việc gì mà bay nhảy khắp nơi. Quách Thành Vũ vừa nghe làm sao không biết tên này đã nắm hết hành tung của mình, nên cũng chỉ cười nói hay tôi để Lý Vượng theo cậu luôn. Trì Sính đáp cậu đừng nói lảng đang hỏi nghiêm túc.

Quách Thành Vũ không giấu gì kể lại hết một năm một mười chuyện gần đây xảy ra với mình cho hắn, Trì Sính vừa nghe liền cảm thấy y đang nói dối, nhưng cũng biết y sẽ không nói dối mấy chuyện này, hắn gọi người mang chanh cắt miếng tới đưa đến trước mặt Quách Thành Vũ.

"Cậu ấy, xem xiếc khỉ đúng không?" Dù vậy Quách Thành Vũ vẫn nhận lấy nửa trái chanh trong tay Trì Sính, ngay trước mặt hắn cắn một miếng lớn, thậm chí mặt không cảm xúc nuốt xuống. Trì Sính nhìn động tác biểu cảm của y, cau mày tiến tới bóp cằm y xem là ăn thật hay giả, Quách Thành Vũ một phát tát bay tay hắn rồi ném nửa trái chanh còn lại đến trước mặt hắn. Trì Sính đương nhiên biết y có ý gì, tiếp được liếm một cái đã bị chua đến nhăn mày, vậy cũng chứng minh vị giác của Quách Thành Vũ có vấn đề, mà lý do có thể chính ở cái thứ cake fork quái quỷ kia.

"Chắc chắn là cái này?" Trì Sính cầm ly rượu hỏi y. "Không có khả năng khác?"

"Không có." Quách Thành Vũ nói, trong mắt cũng có chút bực bội. "Chỉ có cô ấy liếc một cái đã nhận ra vấn đề của tôi, thậm chí có thể chỉ ra những thay đổi gần đây của tôi đến bảy tám phần."

"Vậy cậu biết cake của cậu là ai sao? Khương Tiểu Soái?"

"Không phải Soái Soái." Quách Thành Vũ lắc đầu, y không phải không nghĩ đến Khương Tiểu Soái, nhưng họ cũng lên giường trong khoảng thời gian y bị mất vị giác, căn bản không giống như người kia nói, chứng minh Khương Tiểu Soái không phải cake của y.

Trì Sính không thèm để ý cake của Quách Thành Vũ là ai hay là cake của hắn là ai, là Khương Tiểu Soái thì sẽ bớt được nhiều phiền toái, không phải cũng không vấn đề gì chỉ là cần chút thời gian. Quách Thành Vũ nhìn Trì Sính một cái liền biết hắn lại âm mưu gì, một phát tát lên đùi hắn. "Đừng gây chuyện, không có vị giác thì không có vị giác, tôi còn chưa muốn chia tay, muốn thì cậu tự chia."

"Thật sự treo cổ trên một cành cây?"

"Cậu không phải cũng vậy?"

Hai người nhìn nhau cười dựa vào gần nhau chạm cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: