3
Ngoại ô kinh thành, ở đại doanh, cạnh đống lửa trại.
Y nhận thấy bên cạnh có thêm một người yên lặng ngồi xuống, nghiêng đầu lại nhìn. Thoáng chốc đối mặt với khuôn mặt tươi cười hớn hở của người mới tới.
"Tại sao Điện hạ lại đến y trướng?" Trong cái lạnh man mác của đêm mùa thu, giọng nói của y vẫn ôn hòa kỳ lạ.
"Cố đại phu không chào đón ta sao. Tốt xấu gì ta vẫn luôn nhớ tình bạn xưa của đôi ta, ân tình ngày trước mà Cố đại phu làm cho ta, ta luôn ghi tạc ở đây này."
Ngón tay thon dài chỉ vào vị trí giữa ngực trái. Thanh âm ái muội chọc ghẹo.
Rốt cục khiến y không chịu được tỏ ra vẻ mặt chán nản. "Ngươi đừng làm mấy cái trò đó nữa, ta sẽ nghĩ là ngươi bị tâm thần phân liệt đấy."
"Ơ? Tâm thần phân liệt là cái gì? Ngươi lại nói mấy từ mà ta không hiểu rồi."
"...."
Cả hai nhất thời yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng củi tách tách rất nhỏ cháy trong lửa.
Thật lâu sau, vẫn là hắn mở lời trước.
"Ân nhân, hiện giờ ta rất khó chịu. Có cách nào để trị bệnh không?"
Nghe tiếng, y hơi kinh ngạc quay sang, chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lấp lánh giữa ánh lửa.
"Bệnh trong người thì uống thuốc. Còn nếu là tâm bệnh thì ta không chữa được."
"A, đúng là tâm bệnh rồi. Bởi vì mẫu hậu ta còn ở trong tay bọn họ."
Cho nên ngày mai nếu đem quân đánh vào, cũng chẳng khác nào tự tay giết chết chính mẹ đẻ của mình vậy.
"Ta thật sự không nghĩ như thế là vĩ đại. Cái gì mà vì thiên hạ bá tánh chứ, bất quá là muốn tiếp tục mạng sống mà thôi."
"Có lẽ đó là số mệnh của mẫu hậu rồi, từ nhỏ huynh đệ bọn ta đã tương tàn. Cái trò tranh quyền đoạt vị này cũng đã chơi hai mươi mất năm, vậy mà bọn họ không mệt....."
"Mẫu hậu là người tốt duy nhất trong hoàng cung, đến hôm nay ...."
"Bà nói sẽ không trách ta, can tâm tình nguyện hy sinh vì số phận của bà là như thế, nhưng ta vẫn thấy khó chịu ....."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro