Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thư Niệm vĩnh viễn tốt nhất



Thần kinh căng thẳng đến tận cùng một lúc mới thanh tĩnh lại kéo theo mệt mỏi, tôi nằm ở trên giường lớn mềm mại ngửa mặt nhìn trần nhà, từ từ điều chỉnh hô hấp, để cho nhịp tim bình ổn.


Không biết nằm bao lâu, bên người truyền tới tiếng va chạm của da thịt cùng ra trải giường, rồi sau đó có người dựa vào đầu giường gỗ phát ra tiếng động, cuối cùng là tiếng đánh bật lửa.


Trong chốc lát, một mùi thuốc lá nhàn nhạt bay vào mũi.


Tôi quay đầu qua, ngẩng mặt ngắm sườn mặt tinh xảo của người đàn ông đang ngậm thuốc lá bên cạnh, nhìn hắn ung dung hít sâu một cái, sau đó ưu nhã chậm rãi nhả khói.


Thân thể hắn phơi bày kèm theo tư thái thích ý, tổ hợp lại mang một loại hấp dẫn trí mạng.


Tôi đột nhiên có chút ghen tị với điếu thuốc lá hắn ngậm trong miệng kia.


Tôi đưa tay tới, lấy đi điếu thuốc hắn mới hút một nửa: "Hút quá nhiều đối với thân thể không tốt."


Người đàn ông giữa ngón tay chỉ còn lại không khí vẫn duy trì tư thế kẹp thuốc xoay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi: "Nhưng không hút thuốc lá, miệng sẽ nhàn rỗi."


Tôi cười vẻ mặt vô tội nhìn hắn, đứng dậy tiến tới chặn lại cái miệng "nhàn rỗi" kia.


Miệng lưỡi ôn nhu hôn, lưu luyến triền miên, không mang theo chút dục niệm nào liền khiến cho cả người đều ấm áp lên.


Lúc môi chúng tôi tách ra, Mạc Diên đỏ mặt.


Vẻ mặt của hắn cố gắng trấn định lại cất giấu một tia thẹn thùng, khiến cho nhịp tim tôi tăng đến mức cực hạn.


Tôi ôm lấy hắn: "Tắm chung không? Tôi chà lưng giúp chú."


Người đàn ông ngoài ý muốn nhìn tôi một cái, rất nhanh cười gật đầu: " Ừ."


Bồn tắm mặc dù rộng lớn, chịu đựng thân hình của hai người đàn ông trưởng thành vẫn là có chút cố hết sức, tôi đem Mạc Diên nửa ôm trên người, nhẹ nhàng khoác nước từng cái từng cái lên người hắn.


Người đàn ông buông lỏng toàn thân dựa vào ngực tôi, nhàm chán lấy tay chơi nước, còn bày mấy trò đùa dai.


Thỉnh thoảng tôi bị hắn bắt được ngón tay, tôi liền chụp bàn tay quấy rối kia kéo đến miệng hôn một cái, sau đó từ phía sau nhìn tai của hắn nhanh chóng đỏ lên.


Tôi nhìn một chút liền không nhịn được tiến tới, lè lưỡi từ từ liếm hôn dọc theo hình dáng lỗ tai hắn.


Thừa dịp hắn giả vờ giận quay đầu, tôi bắt được môi của hắn, lần nữa tỉ mỉ thưởng thức một phen.


Tối nay Mạc Diên giống như là một vòng xoáy to lớn, chỉ cần thoáng đến gần thì tôi sẽ không tự chủ được rơi vào.


Một bồn nước ấm bị mấy phen dày vò như vậy, nước nguội không nói, còn tràn ra ngoài hơn một nửa.


Bất quá trạng thái chật chội như vậy so với trước đây tràn ngập cánh hoa hồng cô đơn đã tốt hơn rất nhiều.


Lần nữa mở nước nóng đầy bồn, thấy rằng tư thế dính nhau quá dễ dàng phát sinh những động tác không liên quan đến tắm rửa, lần này chúng tôi ngồi đối diện nhau, tôi cầm lên một cái chân của Mạc Diên ngâm ở trong nước, một tay nắm mắt cá chân, một tay nhẹ nhàng nắn bóp lòng bàn chân hắn, người đàn ông ngửa đầu ngồi dựa vào bồn tắm, phát ra tiếng cảm thán thoải mái.


Hơi nóng từ mặt nước từ từ bay lên, nhuốm đầy toàn bộ phòng tắm, xuyên thấu qua màn hơi nước tôi nhìn Mạc Diên đối diện choáng váng đỏ mặt mơ màng buồn ngủ, đáy lòng một mảnh mềm mại.


Người đàn ông mở hí mắt đột nhiên dùng một cái chân nhàn rỗi khác chọt chọt bên chân tôi, lên tiếng gọi tôi: "Kha Lạc."


"Ừm ?" Tôi mỉm cười nhìn hắn,  dùng ngón chân của mình kẹp lại chân hắn, ngón tay vẫn nhẹ nhàng nắn bóp chân hắn.


Mạc Diên mở mắt ra, người hơi thối lui về sau, ngồi thẳng sống lưng, cười như không cười mở miệng: "Cùng tôi làm, so với cùng Thư Niệm làm, cái nào thoải mái hơn một chút?"


Giọng hắn nghe thờ ơ, tựa như chẳng qua là thuận miệng nhắc tới, ánh mắt nhưng một cái chớp mắt cũng không chớp nhìn chăm chú vào tôi, đôi môi mím chặt.


Hắn không biết, mỗi lần hắn khẩn trương cũng sẽ không tự chủ mím môi như vậy.


Mạc Diên cho tới bây giờ cũng không nghe qua chuyện của Thư Niệm, vì vậy hắn cũng sẽ không biết tôi và Thư Niệm chỉ có một lần, mà tình hình lần đó tệ hại bao nhiêu.


Trong nháy mắt, tôi tựa như trở lại cái đêm sinh nhật 18 tuổi đó, trở lại ngày tôi ôm đầu gối co ro chờ đợi trên thang lầu; tựa như đối mặt với vẻ mặt hốt hoảng, thất thố khước từ của Thư Niệm; tựa như nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, ở dưới người tôi đau thương mà tuyệt vọng rơi lệ...


Tiểu Niệm... Tiểu Niệm...


Tim đột nhiên bị một bàn tay vô hình nắm chặt, những bi thương đã lâu và chỗ đau bị trùng trùng đè ép đi ra, đau đến tôi cơ hồ không cách nào nói thành lời, chỉ có thể liều mạng cúi đầu, trầm mặc lau chùi.


Tôi không biết nên trả lời câu hỏi của Mạc Diên như thế nào.


Thư Niệm cho tới bây giờ không phải là một đối tượng có thể bị so sánh.


Anh một mực tồn tại trong lòng tôi, ở một nơi tình yêu phong ấn lại.


"Thư Niệm vĩnh viễn là tốt nhất." Yên lặng hồi lâu, tôi rũ mắt, lẳng lặng nói.


Con người thật rất dễ dàng khuất phục với thói quen, tôi đã thành thói quen yêu anh, vì vậy lần nữa không tha cho những thứ khác.


Mà cái này có khi chính là sự trừng phạt của trời cao đối với tôi, tôi yêu người không thuộc về tôi, lại có thể vì vậy lần lượt tùy tiện phá hủy hạnh phúc vui sướng giả tưởng của mình.


Làn nước khẽ động, Mạc Diên giật giật thân thể, đem hai tay gác sau gáy.


Hắn không lên tiếng nữa.


Tôi nhìn hắn, một phút đồng hồ trước, trên gương mặt này còn tràn đầy ôn nhu vui sướng.


Tôi đột nhiên không cách nào ức chế tự mình chán ghét mình.


"Chú LEE..."


Hắn không lên tiếng đáp lại, cũng không nhìn tôi, tự cố đứng dậy cầm sữa tắm, một bên ca hát một bên cẩn thận xoa khắp thân thể.


"Chú LEE."


"Cái gì?" Hắn quay đầu, lẳng lặng nhìn tôi.


"Thật xin lỗi." Tôi cắn cắn môi, cùng hắn đối mặt, "Tôi không biết chú có phải hay không sẽ để ý."


"Hắc, " người đàn ông cúi đầu, lấy tay nghịch bọt tắm trôi trước ngực. "Để ý cái gì?"


"Chú LEE, mặc dù rất thất lễ, nhưng tôi cảm thấy mập mờ không rõ càng không nên, tôi cũng không muốn để cho chú hiểu lầm. Thẳng thắn nói rõ ràng, tôi vĩnh viễn cũng sẽ yêu Thư Niệm, mặc dù anh ấy sẽ không đáp lại tôi."


Tôi chậm rãi, rõ ràng, nói từng chữ từng câu.


Mạc Diên vẫn cúi thấp đầu táy máy nghịch bọt, hừ hừ lên tiếng: "Tôi biết mà."


"Tôi ở cùng chú, nhưng tâm tình đối với Thư Niệm sẽ không thay đổi. Tôi cùng chú cũng không phải là yêu, chúng ta cũng chỉ là quan hệ bạn gối chăn, nếu như chú cảm thấy không thoải mái liền trực tiếp cùng tôi nói đi, chúng ta sẽ đổi một loại phương thức sống chung khác."


Tôi nhìn vào đáy mắt hắn, cố chấp muốn đem ý những lời này rõ ràng truyền đạt cho hắn.


Bởi vì nếu như không làm như vậy, tôi sợ chính tôi sẽ quên, quên chúng tôi... chẳng qua là quan hệ bạn gối chăn.


Mạc Diên an tĩnh, đột nhiên cười lên.


"Cậu nghĩ quá nhiều." Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lấy tay nhẹ nhàng búng trán tôi.


Từ sau ngày hôm đó Mạc Diên không mời tôi tới nhà hắn nữa.


Trong công việc chúng tôi chỉ ở công ty gặp mặt, trao đổi cơ bản đều là chuyện công, thỉnh thoảng ở hành lang gặp phải, hắn liền cười nhạt nhẹ gật đầu một cái.


Chúng tôi biến thành quan hệ đồng nghiệp bình thường nhất, sống chung hòa bình.


Người ngoài xem ra có lẽ cùng trước kia không có gì bất đồng, thế nhưng tôi biết, có ít thứ đã thay đổi.


Ánh mắt hắn sẽ không dừng lại lâu ở trên người tôi; trước kia lúc lên mạng hắn thường lựa chọn chút đề tài có ý nghĩa cùng tôi tán gẫu, bây giờ thì càng muốn một mình hướng về phía máy vi tính yên lặng đánh bài; đã từng có những hành động nhỏ vô tình hay hữu ý cũng tan biến không còn dấu tích.


Hắn lấy tư thái của một trưởng bối, không thèm hời hợt che giấu kéo ra khoảng cách của chúng tôi mà không lộ ra thất lễ chút nào.


"Nếu như chú cảm thấy không thoải mái, liền trực tiếp cùng tôi nói đi, chúng ta đổi một loại phương thức sống chung khác."


Mạc Diên cũng không nói với tôi hắn cảm thấy không thoải mái, mà là trực tiếp đổi phương thức sống chung.


Sau giờ ngọ rỗi rảnh, người thường lười biếng phơi nắng. Mạc Diên ngồi dựa trên ghế làm việc, nửa mắt híp lại nhìn máy tính đánh bài,  ngón trỏ trái nhàn rỗi ở trên bàn thỉnh thoảng gõ gõ.


Cuối thu bắt đầu vào mùa đông, nhiệt độ Thiên Tân lập tức hạ xuống, trong phòng làm việc mặc dù mở máy điều hòa không khí thế nhưng vẫn sẽ cảm giác được lạnh rùng cả mình.


"Chú LEE." Tôi gọi hắn một tiếng, đưa trà nóng để bên tay trái hắn, bên cạnh để lên một đĩa nhỏ trái phỉ.


Mạc Diên cúi đầu nhìn một cái, cười cùng tôi nói cám ơn.


Đó là nụ cười mà bất kỳ một người lớn tuổi nào thấy tiểu bối hiểu chuyện cũng sẽ lộ ra nụ cười vui vẻ yên tâm.


Hắn quay đầu tiếp tục đánh bài, tôi đứng ở bên cạnh, nhìn gò má nhấp nhô không sợ hãi của hắn, trong lòng một khắc cảm thấy từng trận mất mác.


Tôn ti lễ độ, già trẻ thứ tự, quan hệ đơn thuần như vậy không có nửa điểm vượt ra ngoài, chẳng lẽ không phải là thứ tôi vẫn muốn sao?


Tại sao khi hắn thật coi tôi là một người quen xa lạ nhất, tôi lại không cách nào ức chế hoảng hốt trong lòng?


Mỗi ngày đều đóng vai một nhân vật nửa vô hình, ở trong không khí trầm mặc từng giờ từng giờ chống đỡ thời gian làm việc. Thời điểm bận rộn tôi còn có thể khống chế mình không suy nghĩ nhiều, mà một khi rảnh rỗi thì vẻ mặt người kia trong lễ phép lại lộ ra lãnh đạm sẽ luôn khiến cho tôi nhìn một chút liền cảm thấy khó chịu.


Tôi dưỡng thành một thói quen, bên mình thấy được thứ gì lặt vặt sẽ mang đi phòng làm việc thả vào trên bàn Mạc Diên, có đôi khi là mấy viên sô cô la tuyệt đẹp ở trên bàn cơm thấy được, có đôi khi là sủi cảo tôm trong lúc vô tình ăn đến, có đôi khi là cà phê rất thơm chú Thần tự tay pha, hắn thích ăn quả hạch lúc đang đánh bài, mỗi lần nhìn thấy có bán trái phỉ hạnh nhân hoặc là hột đào tróc tay rất dinh dưỡng thì tôi sẽ mang một phần cho hắn, thậm chí ở trong siêu thị nhìn thấy mấy quả táo sáng bóng mượt mà màu sắc tươi đẹp cũng không nhịn được mua về, rửa sạch lau khô, đặt ở trước máy tính của hắn.


Tôi biết mình giống như học sinh trung học làm mấy trò vặt vảnh rất ngây thơ rất con nít, nhưng vẫn là không nhịn được, bởi vì tôi sợ nếu như ngay cả những thứ này cũng không có, hắn căn bản sẽ quên sự tồn tại của tôi.


Mặc dù mỗi lần hắn nhìn thấy mấy việc này cũng chỉ là cười nhạt một chút, rồi sau đó khẽ gật đầu một cái.


Mùa đông năm nay tới sớm hơn so với mấy năm trước, cây cối thật sớm liền rụng sạch lá, mà ở chính giữa đống cây cối đìu hiu kia, lại có một loài hoa cùng những cây khác bất đồng, đón gió rét ngạo nghễ nở rộ.


Tôi đi ra ngoài làm việc trở về, đã nhìn thấy trong vườn hoa dưới lầu của công ty có một buội áp chi mai nở ra nhiều đóa mai màu nhạt, nhụy hoa vàng thắm, cánh hoa tinh xảo màu phấn trắng, nở rộ đầy ấp một cây. Đi đến gần, liền nghe được mùi hoa thơm như có như không, lạnh lùng mà mát mẽ.


Đẹp mà không tục, tự thành phong lưu, như vậy tùy ý khoe khoang khí phách, ngược lại là cực kỳ giống một người.


Tay cầm một cành mai mới bẻ, tôi đẩy ra cửa phòng làm việc khép hờ, Mạc Diên ngồi ở trước bàn làm việc của hắn, hiếm có không đánh bài, mà là nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngơ ngác xuất thần, ngay cả tôi đi tới bên cạnh hắn cũng không phát giác chút nào.


"Đẹp không?" Tôi đưa hoa mai trong tay đến trước mặt hắn.


Người đàn ông bị sợ hết hồn, chợt phục hồi tinh thần lại: "Ách?"


"Trong vườn hoa dưới lầu đấy, hôm nay lại nở, tôi mang một cành cho chú." Tôi cười quơ quơ cành mai, để cho mùi thơm của hoa tỏa ra, rồi sau đó cắm vào trong bình hoa trống không trên bàn hắn.

Mạc Diên yên lặng nhìn tôi làm hết thảy các thứ này, hắn ngồi dựa vào ghế giơ tay lên sờ cằm một cái, cũng không nói gì.


Hắn hôm nay nhìn tâm tình không tệ, tôi cắm xong hoa mai rồi hắn cũng không có ý đuổi tôi đi, tôi liền tựa vào bên cạnh bàn hắn, cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất.


"Không biết qua hai ngày tới khí trời có thể ấm lên không." Tôi ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngày có chút âm u.


Mạc Diên theo tầm mắt tôi cũng nhìn sang: "Làm sao? Có chuyện gì à?"


"Tôi mời Thư Niệm tới chơi, nếu như quá lạnh sợ anh ấy không chịu nổi."


Hai ngày trước lúc gọi điện thoại Tiểu Niệm có nhắc tới đại thiếu gia Tạ gia qua mấy ngày sẽ xuất ngoại đi tham gia một cuộc thương đàm quốc tế, mà từ lần trước lúc gặp ở LA chúng tôi cũng chưa gặp lại, chỉ dựa vào mỗi tuần một cú điện thoại liên lạc, thời gian dài không tự chủ liền sinh ra nhớ tới, cộng thêm khoảng thời gian này tôi trong lòng quả thực bực bội liền thừa dịp cơ hội lần này mời Thư Niệm tới Thiên Tân chơi mấy ngày, thật đáng giận trời lạnh như vậy, anh ấy trời sanh thể hàn, nghĩ nghĩ lại cảm thấy có chút lo lắng.


Mạc Diên "À" một tiếng, vẻ mặt cũng không có gì đặc biệt, đưa tay lấy một trái phỉ lột ra, ném nhân vào trong miệng.


Hắn không nói tiếp, bốn phía an tĩnh, chỉ có thanh âm hắn từ từ nhai hạt phỉ, bầu không khí lại lúng túng.


"Chú LEE, chú cuối tuần có rảnh không?" Yên lặng hồi lâu, vẫn là tôi mở miệng trước.


"Chuyện gì?"


"Có muốn cùng đi xem thi đấu không, tôi có vé." Tôi quan sát vẻ mặt của hắn, dè dặt nói lên lời hẹn.


Từ sau buổi tối đi xem concert đó, chúng tôi ngoài thời gian làm việc không có gặp riêng.


Mạc Diên tay tróc trái phỉ dừng một chút, giương mắt nhìn về phía tôi: "Tôi hẹn người ta đánh golf rồi."


Tôi nhìn hắn: "Chú muốn đánh golf cũng có thể kêu tôi."


Người đàn ông cười mỉm một chút tựa như nghe được chuyện gì buồn cười, nhìn chằm chằm tôi trong mắt tất cả đều là châm chọc: "Không dám nhọc lòng cậu."


Tôi sững sốt, quá lâu không nhìn thấy thần thái như vậy của hắn, tôi cơ hồ quên mất người đàn ông này có bao nhiêu sắc bén.


Hắn tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra ăn trái phỉ, tay bóp vỏ càng ngày càng dùng sức. Tôi đứng nhìn một hồi, trong lòng xông lên chút ủy khuất: "Chú LEE, chú giận tôi."


Người đang cúi đầu chiến đấu cùng trái phỉ bỗng bật cười một tiếng, ngẩng đầu lên: "Tôi tức giận hay không, đối với cậu mà nói rất quan trọng sao?"


Tôi bị hỏi đến nghẹt thở, nhất thời lại không biết nên trả lời như thế nào.


"Chú là trưởng bối." Đối mặt hồi lâu, tôi mím môi, cho hắn một câu trả lời mập mờ thế nào cũng được.


Hắn mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt đơn giản là khinh bỉ.


"Nhớ tôi là trưởng bối thì tốt." Hắn quay đầu, gấp laptop lại, kết thúc cuộc nói chuyện lần này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ái