Thư Niệm
Tôi tên là Kha Lạc.
Tôi nghĩ nếu như trời cao có thể cho mỗi cá nhân cơ hội để lựa chọn vận mệnh của chính mình, tôi sẽ không muốn mang họ Kha.
Đó là dòng họ đại biểu cho kim tiền cùng quyền thế, khiến cho mọi người hâm mộ, nhưng cũng là nỗi sỉ nhục lớn nhất mà tôi cả đời này cũng không thoát khỏi.
Hoặc là ngược lại mà nói, họ đối với tôi cũng vậy.
Tôi đã từng có một người mẹ, thế nhưng bà lúc tôi vừa mới sinh còn gào khóc đòi sữa đã tự sát.
Mà tôi ngay cả ba tôi là người hay quỷ cũng không biết.
Nói cách khác, tôi vừa mới sinh ra đã là một cô nhi.
Bất quá không có vấn đề gì, so với những người đã từng nếm được thân tình ấm áp cùng quan ái sau đó mới mất đi, tôi hạnh phúc hơn nhiều.
Dẫu sao từ vừa mới bắt đầu đã không biết loại cảm thụ đó, cho nên cũng sẽ không khó chịu.
Tôi ở cô nhi viện đến năm 17 tuổi, nơi đó là ngôi nhà đầu tiên của tôi, mặc dù không phải ấm áp gì, nhưng là nơi duy nhất tôi có thể nương thân.
Kế tiếp trong vòng một năm tôi đợi thành niên, xảy ra quá nhiều chuyện.
Tôi được nhà họ Kha nhận nuôi.
Đã 17 tuổi lại còn được một gia tộc nổi tiếng nhận nuôi, nghe giống như chuyện cổ tích khi còn bé mà các nữ tu kể cho chúng tôi mỗi ngày trước khi đi ngủ.
Thế mà nó quả thật đã xảy ra.
Những con người với đủ loại khuôn mặt vặn vẹo nói cho tôi loại này xin nuôi còn có ý nghĩa khác: Nhận tổ quy tông.
Hắc, tôi ngay cả hình dạng cha mẹ thế nào cũng không biết nhưng đột nhiên lòi ra tổ tông.
Tôi bắt đầu ở Kha gia trải qua cuộc sống của một "thiếu gia".
Sở dĩ mở ngoặc kép, là bởi vì đại khái không có nhà nào thiếu gia sống uất ức như tôi vậy.
Tôi từ lúc ở cô nhi viện về, Kha gia trên dưới không một người muốn nhìn thẳng mặt tôi. Vừa hay, tôi cũng muốn bọn họ một mực coi thường sự tồn tại của mình như vậy, bởi vì ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng rơi vào trên người tôi giống như đang nhìn... một con chó.
Cũng đúng, nghiệt chủng do một người đàn bà bị người ta làm lớn bụng rồi vứt bỏ sinh ra, có ai sẽ coi ra gì đâu.
Chỉ có một người sẽ nhìn tôi chăm chú thật lâu, lâu đến tôi không thể không hoài nghi ông thật ra chẳng qua là nhìn xuyên thấu qua tôi để tìm kiếm một linh hồn tương tự - linh hồn của cô con gái nhỏ mà ông yêu quý nhất.
Rất nhanh, ông ngoại qua đời, để cho người ta kinh ngạc chính là trong di chúc của mình ông đem hơn phân nửa di sản chia cho tôi, hơn nữa chú thích sau khi tôi trưởng thành sẽ thừa kế hai mươi phần trăm cổ phần của Kha thị.
Có thể tưởng tượng được, chuyện kế tiếp có thể quay thành phim truyền hình lúc 8 giờ, điển hình ân oán tranh đoạt chốn hào môn.
Trước kia các loại chú cậu cô dì xem tôi như nguyên nhân bệnh truyền nhiễm tránh còn không kịp, trong một đêm bắt đầu giống như đèn kéo quân tới tới lui lui trước mặt tôi, những thứ kia mặt mày vui vẻ nịnh hót giống như con ruồi vậy để cho tôi choáng váng đầu óc, còn có chán ghét.
Tôi cười lạnh nhìn bọn họ giống như con khỉ diễn trò ở trước mặt tôi.
Tôi biết, trong mắt bọn họ, tôi vẫn là một con chó. Chỉ là từ một con cho hoang đi lạc nhặt được trong cống thoát nước đột nhiên được phát hiện đeo một chiếc vòng cổ nạm vàng, khắp người treo chi phiếu.
Trên bản chất cũng không có gì khác nhau.
Việc này không quan trọng, bởi vì tôi căn bản cũng không quan tâm.
-----------
Tôi gặp Thư Niệm là ở thời điểm cách mấy tháng sẽ đến sinh nhật 18 tuổi của tôi.
Người đàn ông này có nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng lấy tay vỗ lấy người tôi đang bị sặc rượu, ân cần hỏi: " Này, cậu không có sao chứ?"
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có được sự quan tâm cùng ấm áp chân chính thuộc về mình.
Để cho tôi ở sau này rất nhiều năm quyến luyến không dứt ôn tình.
Chúng tôi rất hợp nhau, việc cùng ở cô nhi viện lớn lên nhanh chóng kéo gần lại khoảng cách của chúng tôi, tôi lần đầu tiên vui vẻ cùng một người hàn huyên về việc tôi thích đá bóng, chân tường sân thể dục cũ nát bên ngoài cô nhi viện có một lỗ chó, cuối tuần được uống nước trái cây, móng tay dài của các nữ tu, ly cà phê không khác gì nước rửa nồi...
Mà sự thật anh đã ba mươi tuổi làm tôi ngạc nhiên.
Nhưng cuộc nói chuyện của chúng tôi rất nhanh đã bị cắt đứt, anh bị một người tên là "Tạ Viêm của Tạ thị" hung hung dữ dữ kêu đi -_-
Mà tôi sau khi bị người đàn ông họ Tạ kia hung hăng trừng mắt nhìn vẫn rất cao hứng, bởi vì tôi lưu lại một chuỗi số điện thoại cho Thư Niệm, mặc dù không biết anh có thể hay không gọi cho tôi.
Anh quả nhiên có gọi cho tôi, nói cho tôi địa chỉ của công ty bọn họ, thật ra thì anh không nói tôi cũng biết, lần trước sau khi tiệc rượu kết thúc tôi có len lén nghe qua danh tiếng của Tạ thị, là một công ty rất có thực lực, mấy năm gần đây phát triển cũng rất nhanh.
Nghĩ đến người đàn ông mặt lạnh họ Tạ đối đãi hung dữ với Thư Niệm, hừ, nhị thế tổ.
Tôi tự mình đi đưa quần áo cho Thư Niệm, tâm tình lại không cách nào khống chế vui sướng tung bay.
Đi trên đường trong lúc vô tình tôi nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên tấm kính cửa hàng là một bóng dáng thiếu niên lôi thôi lếch thếch, nghĩ nghĩ, tôi đi vào một cửa tiệm chuyên bán đồ thể thao Adidas.
Tôi thề tôi đời này không có như vậy quẫn bách khó chịu qua, mặc bộ quần áo mới mua tới gặp anh, lại bị anh phát hiện quên xé mác nhãn hiệu.
"Thật đáng yêu, người bạn nhỏ muốn cùng chú hẹn hò sao?"
Mặc dù biết anh không có ác ý, chẳng qua là trêu chọc tôi một chút, tôi lấy dũng khí tiếp nhận lời của anh: "Đúng vậy." "Anh... Buổi tối có rãnh rỗi hay không?" "Tôi muốn mời anh ăn cơm."
Nhìn người đàn ông này ngây ngốc "Ách?" "A?" không ngừng, tâm tình lại vui vẻ.
Quá trình ăn cơm vượt quá tưởng tượng mong đợi của tôi, hai người không thể ăn cay một người nước mắt một người nước mũi dùng cả tay bốc ăn, tôi nói cho anh những câu chuyện cười trong trường học, hai người phì cười vì hình ảnh đối phương chảy nước mắt nước mũi, còn cùng nhau uống hết một chai rượu lớn.
Thật sự là rất vui, cho tới trước lúc nhìn thấy những người theo dõi như quỷ thoắt ẩn thoắt hiện ở cửa, tôi đều quên tôi không có tư cách không chút kiêng kỵ như vậy hưởng thụ vui sướng.
Lúc tôi điên cuồng lái xe chở Thư Niệm, thấy anh bị sợ đến nỗi gò má tái nhợt, người thành thật như anh, đại khái cho tới bây giờ lái xe đều không vượt qua tốc độ giới hạn đi.
Nhưng mà tôi cuối cùng vẫn bỏ qua, nếu không tránh khỏi, cần gì phải giãy giụa chứ ?
Tôi cam chịu số phận nói cho Thư Niệm, sau này tôi sẽ không đi tìm anh nữa, bởi vì tôi bây giờ có đặc thù "Giá trị con người", bên cạnh tôi không thể lưu lại một người bạn bè nào.
Quyền thế và tài sản để cho người mất trí. Ông ngoại trước khi chết để lại chúng cho tôi, để cho những thứ chó điên kia kịch liệt đấu đá, cũng không có cho tôi mang đến một tia an ủi cùng vui mừng, chẳng qua là khiến tôi trở nên càng cô độc cùng tịch mịch mà thôi.
Nhưng là Thư Niệm nói, anh sẽ phụng bồi tôi.
Anh sẽ phụng bồi tôi.
Những lời này tựa như một lưỡi dao sắc bén, trong khoảnh khắc liền bổ ra khối u tối đục ngầu một mực quanh quẩn ở trong lòng tôi, trong giây phút sáng ngời khiến cho cặp mắt đã quen với bóng tối của tôi muốn rơi lệ.
-----------
Tôi cơ hồ chiếm đoạt hết thời gian của Thư Niệm trừ lúc anh ngủ và làm việc, mặc dù tôi ngay cả thời gian anh ngủ cũng rất muốn chiếm làm của riêng, nhưng là tôi nói với bản thân, bây giờ còn chưa được, vẫn chưa tới thời điểm.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi.
Anh đối với tôi rất ôn nhu, ôn nhu đến gần như cưng chìu, anh không đành lòng cự tuyệt tôi đưa ra yêu cầu gì, thậm chí là những ý tưởng tự do phóng khoáng không hợp lý.
Tôi biết anh rất cực khổ, gần đây mấy lần gặp mặt đều thấy trong nụ cười của anh có dấu vết mệt mỏi.
Nghe nói sếp của anh giống như là một bạo chúa không có tình người, anh mỗi ngày phải cố gắng làm việc, tan việc còn phải cùng tôi tên tiểu quỷ này chạy đông chạy tây...
Tôi không phải là không có áy náy cùng đau lòng, nhưng là hết thảy các thứ này, tôi cũng chỉ có thể làm bộ như không biết chút nào.
Bởi vì tôi không biết nếu như tôi ngưng bám người dây dưa như vậy, anh còn có thể hay không nguyện ý tới gặp tôi.
Tôi không khống chế được mình.
Tôi yêu Thư Niệm.
Giống như một người sắp chết chìm chờ đợi bó rơm cứu mạng, tôi đã chờ quá lâu.
Rốt cuộc đến lúc tôi mười tám tuổi.
Trưa hôm nay tôi cố ý chạy đi kế cận công ty anh, cùng anh ăn chung cơm trưa, có chút xấu hổ nhắc nhở anh hôm nay là ngày đặc biệt, trong lòng tôi nhiều hơn là tràn đầy hưng phấn.
Anh đáp ứng tôi buổi tối sẽ đến nhà tôi cùng tôi qua sinh nhật, tôi cao hứng đến không biết tay chân để vào đâu mới phải.
Buổi chiều cúp giờ học, tôi đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, bắt đầu nấu bữa tiệc lớn tình yêu mà tôi đã chú tâm sắp đặt đã lâu.
Nghĩ đến biểu tình kinh ngạc khi thấy một bàn món ăn này của người đàn ông luôn cười ôn nhu kia, tôi liền không ngăn được tâm tình cao hứng.
Tôi vừa xào thức ăn vừa ngâm nga ca, một bên trong lòng yên lặng tập luyện cảnh tượng buổi tối.
Hôm nay Thư Niệm hỏi tôi muốn quà tặng gì, tôi không có nói cho anh, có một món quà, tôi đã muốn lâu lắm rồi.
Chẳng qua là không biết anh có thể hay không nguyện ý cho tôi.
Thời điểm tôi nghĩ như thế, đột nhiên liền xấu hổ. Tôi lấy tay quạt không khí xung quanh gò má, một cái tay che kín mặt, có chút nóng nóng.
Sáu giờ rưỡi, thức ăn toàn bộ đã sắp xếp xong, tôi nhìn một chút bàn ăn, cảm thấy so với thời gian dự trù hơi sớm một chút, không sao, có khi Thư Niệm cũng sẽ tới sớm thì sao .
Tôi chỉ như vậy mang tâm tình mong đợi cùng hưng phấn ngồi ở bên cạnh bàn thấp thỏm bất an chờ đợi, chờ đợi tiếng gõ cửa vang lên có khi chỉ một khắc sau thôi.
Nhưng là tôi không có chờ được.
Lúc cây kim đồng hồ chỉ bảy giờ rưỡi, tôi bắt đầu gọi điện cho Thư Niệm.
Tôi nói với chính mình, không nên hoảng hốt, Thư Niệm không phải loại người sẽ không nói một lời mà lỡ hẹn, nhất định là có chuyện trì hoãn.
Thế nhưng một mực gọi điện thoại tới tám giờ rưỡi còn không có gọi được.
Nói không gọi được cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì điện thoại là thông, chỉ là không có người nghe.
Tôi mở cửa, đi ra ngoài.
Thật ra thì tôi cũng không biết tôi phải đi nơi nào, chẳng qua là ngơ ngác đi tới cửa thang lầu, mờ mịt nhìn bên ngoài đường phố không có một bóng người, trong lòng lẩm bẩm: Có lẽ anh lạc đường.
Lấy lý do này đến bản thân mình đều cảm thấy buồn cười.
Gió ban đêm có chút lạnh, tôi ôm cánh tay co rúc ở trên thang lầu, muốn hấp thu một chút ấm áp.
Thế nhưng vô dụng, kia một mảng lớn lạnh lẽo thấu xương, không phải bên ngoài gió lạnh, mà là từ trong tim, lan tràn đến tứ chi.
Tôi không biết mình ngồi như vậy bao lâu, còn phải ngồi bao lâu.
Cuối cùng cũng gọi thông điện thoại của Thư Niệm, bên trong rốt cuộc không còn truyền tới nữa từng đợt "Đô... Đô... Đô..." lạnh như băng , mà là "Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy..."
Liền giống như một thanh âm tuyên cáo thế giới sụp đổ.
Tôi nghĩ, không sao đâu, thật không sao mà.
Bị vứt bỏ vốn chính là thói quen từ lúc tôi vừa sinh ra.
Đúng, tôi đã quen rồi.
Bao nhiêu năm sau, mỗi khi hồi tưởng lại cái đêm lạnh như băng này cùng nỗi tuyệt vọng chờ đợi, tôi không nhịn được nghĩ, nếu như khi đó Thư Niệm thẳng đến cuối cùng cũng không có xuất hiện, câu chuyện có phải hay không sẽ có kết cục khác?
Anh vẫn tới.
Anh dáng vẻ đầu đầy mồ hôi, một bộ vội vội vàng vàng chạy đến, khó khăn thở hổn hển, yếu ớt đến người khác nhìn cũng có thể cảm giác được, anh thân thể không thoải mái, rất không thoải mái.
Nhưng mà hết thảy các thứ này trong nháy mắt anh thấy tôi, đều bị anh thu thập sạch sẽ không dấu vết.
Anh luôn là như vậy, đem tất cả tệ hại của mình cất giấu, đem tốt đẹp để lại cho tôi.
Không ngừng cho tôi kéo dài hy vọng yếu ớt.
Khi nhìn đến một khắc kia anh xuất hiện, tất cả bất an, khủng hoảng, khổ sở cùng thất vọng đều không thấy, chỉ còn lại nồng nặc ủy khuất cùng nỗi mừng như điên vì mất mà lại được.
Tôi đem mặt dính sát ở trên người anh: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không tới... Anh không muốn gặp tôi..."
Ngay cả mình đều cảm thấy bản thân mềm yếu đáng xấu hổ.
Thư Niệm bất ngờ tới trễ để cho tôi hiểu được, tôi đã không thể rời bỏ người đàn ông này.
Tôi yêu người đàn ông này, tôi muốn người đàn ông này.
Tôi cùng anh thổ lộ.
Tôi dốc vào tất cả tình cảm nồng nhiệt hôn cùng lấy hết dũng khí bày tỏ nhưng chỉ đổi lấy biểu tình hoảng sợ của anh cùng lời khiển trách nghiêm khắc: "Cậu cũng không phải là đồng tính luyến ái! Ẩu tả cái gì! Ai dạy cậu mấy thứ bát nháo này!"
Tôi không có ẩu tả, tôi là nghiêm túc, nghiêm túc nghĩ một mực một mực cùng anh chung một chỗ.
Tại sao không thể tiếp nhận tôi? Tôi đã trưởng thành, sau này tôi có thể chiếu cố anh thật tốt, cho anh cuộc sống tốt nhất...
Nhưng là Thư Niệm vẻ mặt đầy đau lòng cùng biểu tình thất vọng đâm thương tôi thật sâu, khiến tôi không ngăn được nói: "Là anh làm cho tôi biến thành như vậy."
Cho nên anh phải chịu trách nhiệm.
Tôi giống như một tên vô lại vậy, đem tất cả sai lầm cùng tội lỗi đổ lên đầu anh, nhìn anh từ kinh ngạc đến tuyệt vọng, trong thân thể vô số tế bào đều ở đây rêu rao đau lòng cùng không đành lòng, nhưng tôi đã không thể buông tay.
Sau đó, tôi cường bạo anh.
Tôi thậm chí không biết vì sao phát sinh, một câu nói kia của anh: "Sau này chớ tới gặp tôi... Tôi cũng sẽ không tìm cậu, đến đây chấm dứt đi..." kích thích tôi, khiến cho tôi hoàn toàn mất đi khống chế.
Người đàn ông này ôn nhu vỗ sau lưng tôi hỏi "Cậu không có sao chứ? "
Người đàn ông này lớn lên ở cô nhi viện cũng giống như tôi.
Người đàn ông này cùng tôi ăn cay đến chảy nước mắt nước mũi.
Người đàn ông này đối với tôi ôn nhu cười, thỏa mãn tất cả suy nghĩ tự do phóng khoáng cùng nũng nịu của tôi.
Người đàn ông này nói sẽ một mực phụng bồi tôi.
Người đàn ông này trở thành mối tình đầu của tôi.
Tôi cường bạo anh, sau đó tôi biết, chúng tôi không thể trở về như trước nữa.
------------
Lúc tôi tỉnh lại, ý niệm đầu tiên là giơ tay lên đi sờ bên người, nhưng chỉ mò tới một giường trống không.
Anh đi rồi.
Tôi ngơ ngác trợn tròn mắt nằm trên giường rất lâu, đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Mọi thứ tối hôm qua giống như một đoạn phim dài tập vậy ở trước mắt tôi hỗn loạn phát ra không ngừng, những thứ kia tuyệt vọng, điên cuồng, mê loạn.
Tôi rốt cuộc có được người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong, nhưng cũng hoàn toàn mất đi anh.
Tôi từ từ co rúc người, đem mặt chôn thật sâu ở chiếc gối tối hôm qua anh nằm, ngửi mùi vị khiến cho tôi say mê, rốt cuộc đau khóc thành tiếng.
Thư Niệm...
Thư Niệm...
Tiểu Niệm...
Tôi biết tôi không nên lại đi tìm anh.
Tối hôm qua anh kinh ngạc khiếp sợ và kinh hoảng chống cự cũng rất rõ ràng nói cho tôi biết: Tôi bị cự tuyệt.
Nhưng là vừa nghĩ tới sau này không thể gặp mặt anh nữa, lòng tôi giống như bị người dùng tay dùng sức nắn bóp qua vậy, đau xót đến tôi không cách nào nhịn được.
Tôi không có cách nào khống chế mình không gặp anh nữa.
Thật ra thì tôi không biết đi nơi nào tìm anh, cũng không biết nếu như anh vì né tránh tôi mà ẩn nấp, tôi nên làm cái gì.
Nhưng mà có lẽ là trời xanh nghe được lời cầu nguyện vô vọng của tôi, lại để cho tôi ở trên đường chính thấy được Thư Niệm.
Tôi một mực không cách nào lĩnh hội một người mất đi hồn phách sẽ là hình dáng gì, cho đến khi tôi nhìn thấy cặp mắt kia.
Ánh mắt trống rỗng, không có bất kỳ hào quang, tựa như tất cả cảm tình đều đã khô cạn.
Anh giống như một con rối mất đi sợi dây thao túng, máy móc đi qua tôi, trên thân thể đơn bạc kia ngay cả một chút xíu tức giận cũng không cảm giác được.
Giống như là đã chết vậy.
Tôi đột nhiên sợ, Thư Niệm như vậy, tựa như một người trong nháy mắt có thể sẽ biến mất không dấu vết, để cho người muốn đưa tay bắt, nhưng lại không dám chạm.
Tại sao có thể như vậy... Là tôi đem anh biến thành cái bộ dáng này sao...
Lòng tôi bị thống khổ níu chặc, đau đến không thở nổi.
"Tiểu Niệm..."
Không có trả lời.
"Tiểu Niệm!"
Vẫn không có đáp lại.
Tôi chạy tiến lên, từ phía sau lưng hung hãn ôm lấy anh.
Thân thể anh chấn động mạnh, ngay sau đó bàn tay tôi vắt chéo ôm qua ngực anh cảm nhận được trái tim trong lồng ngực kia bắt đầu cấp tốc nhảy lên.
"Tiểu Niệm..."
Tim anh là vì tôi mà đập mạnh sao? Tôi đối với anh... Còn có thể ôm mong đợi sao...
Tiểu Niệm... Tôi thích anh... Thật thích anh...
---------
Tiểu Niệm bị bệnh đã mấy ngày.
Sốt cao không lùi, cả người sốt mơ mơ màng màng.
Cái loại đó gương mặt phát sốt hồng hồng khiến cho người lo lắng, nhưng lại cảm thấy khả ái.
Tôi đáp ứng Tiểu Niệm tuyệt không ép buộc anh lần nữa, anh mới chịu ở lại nhà tôi để cho tôi chăm sóc.
Đoạn này cuộc sống, tôi mỗi ngày cảm thấy hạnh phúc đồng thời cũng quấn vòng quanh sâu sắc bất an cùng khủng hoảng.
Anh ở ngay tại nhà tôi, mỗi ngày mở mắt ra một cái liền nhìn thấy, có thể mớm thuốc cho anh, nhìn anh ăn cơm, giúp anh lau người, thậm chí... Thậm chí thừa dịp anh ngủ tôi ở bên cạnh nhìn một lần lại một lần vuốt ve mặt anh.
Cái loại thận trọng bảo vệ này, lại để cho tôi cả người hạnh phúc sắp nổ tung.
Nhưng những thứ hạnh phúc này là tôi trộm được.
Tôi trộm lén đổi thuốc mà bác sĩ cho Tiểu Niệm, hơn nữa ở bên trong tăng thêm thuốc ngủ.
Bệnh của anh lâu như vậy cũng không thấy tốt hơn, thật ra thì cũng không phải là do thể chất anh quá kém.
Tôi biết như vậy đối với thân thể anh không tốt, lâu dài đi xuống có thể làm thân thể anh yếu hơn, nhưng là tôi không có cách nào.
Đây là phương pháp duy nhất có thể giữ anh lại mà tôi có thể nghĩ được.
Mỗi ngày buổi tối sau khi anh ngủ, chính là thời điểm hạnh phúc nhất của tôi, bởi vì tôi có thể lặng lẽ vào phòng ôm anh.
Thỉnh thoảng còn có thể len lén hôn anh.
Thuốc ngủ rất tốt, anh mỗi lần ngủ rất an tĩnh, tôi đối với anh làm gì, anh cũng sẽ không có phản ứng.
Tôi ôm chặt lấy anh, nhiệt độ cơ thể anh vốn cao hơn người bình thường, xuyên thấu qua lớp quần áo ngủ truyền đến trên người tôi, người đàn ông tôi yêu nằm ở bên cạnh tôi, thế nhưng tôi làm thế nào cũng không cảm giác được thỏa mãn.
Xin anh thích tôi có được hay không?
Mỗi ngày mỗi ngày tôi đều ở bên tai anh như vậy một lần lại một lần nhẹ giọng thỉnh cầu, giống như nói nhiều lần liền thật có thể ứng nghiệm vậy.
Rốt cuộc thì bị anh phát hiện, ở một ngày buổi tối tôi cứ theo lẽ thường ôm anh đọc những lời nguyền kia, sau đó lại hôn anh, nhưng tôi phát hiện anh đã tỉnh.
Mà những lời tôi nói trước đó, toàn bộ bị anh nghe thấy.
Tôi vì sự bỉ ổi của mình không ngóc đầu lên được.
Có thể do Tiểu Niệm hiền lành, anh cho tới bây giờ đều không chân chính cự tuyệt tôi, cho nên sau khi hết thảy mọi việc bị lộ ra, tôi nhưng vẫn cưỡng bách lấy được một cái hôn của anh.
Tất cả dục vọng của tôi đều là mong mỏi chiếm anh làm của riêng, thế nhưng tôi chỉ có thể cầu xin anh, có thể cho tôi ôm anh ngủ đã tốt lắm rồi.
Tôi không thể tổn thương anh nữa.
Bệnh của Tiểu Niệm cuối cùng từ từ tốt lên.
Tôi bị anh đuổi đi học, lúc sắp đi tôi hoang mang hỏi anh: "Tôi buổi tối tan học trở lại... Anh sẽ còn ở đây chứ ?"
Tôi lấy được nụ cười bảo đảm của anh.
Thời gian trong ngày tôi cũng không có biện pháp thuyết phục mình tập trung học tập, thầy ở trên đài nói cái gì tôi hoàn toàn không nghe lọt, trong đầu đều là dáng vẻ của Thư Niệm cùng với... về đến nhà có lẽ lại phải đối mặt với căn phòng không có một bóng người lạnh như băng cùng tịch mịch.
Tiếng chuông tan học đã vang lên rất lâu, cho đến toàn bộ người trong trường học đều đi hết sạch tôi mới chậm rãi từ chỗ ngồi đứng dậy.
Lần đầu tiên, tôi lại không muốn trở về. Bởi vì tôi sợ lúc tôi trở về, cái người nở nụ cười ôn nhu với tôi kia đã đi rồi.
Dẫu sao bị một người con trai nhỏ hơn mình 13 tuổi đối đãi cùng lừa dối như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy chán ghét đi.
Nếu như anh đi, cũng vậy... là chuyện nằm trong dự liệu...
Tôi không biết bằng cách nào đi được về nhà, thời điểm đứng trước cửa móc ra chìa khóa, tay lại không khống chế được run rẩy.
Tiểu Niệm... Sẽ còn ở đây không?
Cửa mở ra, đầu tiên lộ ra là ánh đèn nhu nhu trong phòng khách, sau đó là mùi thức ăn thơm phức tranh nhau bay ra, cuối cùng, mới là người đàn ông đứng ở đó mỉm cười.
Trong nháy mắt đó, lòng tôi bị thứ gì lắp đầy.
Đó là thời khắc hạnh phúc nhất, thỏa mãn nhất trong cuộc đời 18 năm của tôi.
-----------
Cuộc sống vui vẻ luôn là cực nhanh trôi qua, rất nhanh, giai đoạn học cao trung của tôi kết thúc, tôi phải đến Thiên Tân học đại học.
Lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học Thiên Tân tôi thậm chí hận mình, tại sao phải thi đậu nguyện vọng 1?
Thiên Tân cách Thượng Hải cũng không coi là xa, thế nhưng tôi biết, giữa tôi và Tiểu Niệm cho tới bây giờ đều không phải là khoảng cách không gian.
Mấy ngày này sinh hoạt chung một chỗ, hai người tựa như lại trở về trước lúc sinh nhật 18 của tôi, thậm chí so với khi đó còn hạnh phúc hơn.
Mỗi ngày sáng sớm nghe anh dùng thanh âm trầm thấp dễ nghe kêu tôi thức dậy, ăn xong bữa ăn sáng, mang bữa trưa anh đã chuẩn bị sẵn liền đi học. Buổi tối tan học về nhà thì có thức ăn ngon đợi sẵn, ăn xong chúng tôi cùng rửa chén, anh không để cho tôi giúp anh thu dọn nhà, nói tôi đang trong giai đoạn chuẩn bị thi cử, không cho phép tôi trễ nãi thời gian. Đuổi tôi đi học xong, anh liền an tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi đã tận lực vặn nhỏ tiếng, hoặc là đọc sách. Một lúc sau, sẽ đưa tới cho tôi thuốc bổ não cùng thức ăn đêm, dặn dò tôi không được thức quá muộn chú ý nghỉ ngơi. Đến lúc tôi lên giường chuẩn bị ngủ, lại ép tôi uống một ly sữa bò ấm, nói là sẽ giúp ngủ ngon...
Anh không ngại tôi trước đây đối với anh như thế, chịu ở lại bên người tôi phụng bồi tôi, tôi cũng đã rất thụ sủng nhược kinh. Mà đây dạng cưng chìu ngọt ngào, lại để cho tôi sinh ra một chút xíu hi vọng.
Có lẽ... Tiểu Niệm đã từ từ tiếp nhận tôi cũng không chừng...
Mang như vậy thận trọng hy vọng, tôi quyết định lần nữa cùng anh bày tỏ.
Nhưng mà anh đánh tôi.
Ở thời điểm tôi một lần nữa cường hôn anh, anh cho tôi một cái bạt tai không nhẹ không nặng.
Hạ thủ không nặng lắm, nhưng hung hãn đánh đau tôi.
Anh có chút hối hận thất thố cùng tôi nói xin lỗi, tôi nhưng quật cường tránh ra bàn tay anh đưa tới muốn sờ gò má bị đánh đỏ của tôi.
Tôi đánh cuộc tất cả tự ái cùng kiêu ngạo, nhưng chỉ đổi lấy một cái tát này.
Tôi không có biện pháp không bắt buộc mình từ bỏ ý định.
Chẳng qua là lúc anh nửa đêm tới sờ tóc tôi từng lần một nói "Thật xin lỗi ", tôi không cách nào khống chế mà rơi lệ.
----------
Tôi rốt cục vẫn phải rời xa Thư Niệm.
Trên phi cơ bay đi Thiên Tân, qua ô cửa sổ máy bay nho nhỏ, tôi nhìn thành phố Thượng Hải nơi tôi đã lớn lên 18 năm từ từ biến thành một điểm nhỏ trong tầm mắt, tim như bị đao cắt.
Nơi đó có toàn bộ thanh xuân của tôi, cùng một tình yêu chưa trọn vẹn.
Trước khi đi, tôi muốn đem hai mươi phần trăm cổ phần Kha thị mà ông ngoại để lại cho tôi đưa cho Tiểu Niệm, nhưng bị anh cự tuyệt.
Thật giống như từ vừa mới bắt đầu, anh sẽ không chịu nhận từ tôi bất cứ thứ gì.
Bất luận là tiền bạc, hay là cảm tình.
Cuối cùng khi tôi bùng nổ khóc tỉ tê sau khi đã kiềm chế hồi lâu, anh mới miễn cưỡng đáp ứng thay tôi giữ bộ phận tài sản kia.
Tôi luôn là như vậy, mặc dù từng lần một đối với anh và tự mình nói: "Tôi đã trưởng thành." Có thể thật ra thì vẫn là một tiểu quỷ ngây thơ, gặp phải chuyện không giải quyết được cùng không cách nào đạt thành tâm nguyện, tôi chỉ biết dùng nước mắt giải quyết.
Tiểu Niệm cũng là bởi vì nhìn thấu điểm này mới không cách nào yêu tôi đi.
Tôi còn chưa trở thành một người đàn ông chân chính có thể bảo vệ anh.
Nhưng là tôi cuối cùng sẽ lớn lên, cho nên xin cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy.
Đây là tôi một lần cuối cùng ở trước mặt anh rơi lệ, hoặc là nói, là tôi một lần cuối cùng rơi lệ.
Tôi thề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro