Ngu xuẩn không có thuốc chữa
Ngày hôm sau Tạ Viêm lái xe chở tôi và Thư Niệm đi Tạ thị, dọc đường gã thỉnh thoảng từ trong kính chiếu hậu liếc tôi, trên mặt lại bắt đầu xuất hiện cái loại vẻ mặt kỳ quái đó.
Tôi đụng phải ánh mắt quỷ dị lại khó hiểu của Tạ Viêm mấy lần, tôi quay đầu, cau mày nhìn về phía ngoài cửa xe.
Thư Niệm ngồi ở vị trí phó lái trực tiếp quay đầu lại, hơi có vẻ lo lắng nhìn tôi: "Tiểu Lạc, vành mắt em đều thâm quầng, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt ư?"
".. . Ừm, đột nhiên đổi chỗ, ngủ không quen." Tôi phủi tóc trên trán xuống, che giấu trả lời.
Thư Niệm còn muốn nói điều gì, xe đột nhiên kịch liệt chao đảo một chút, sau đó là tiếng mắng của Tạ Viêm: "Chết tiệt! Mấy người làm đường đều chết sạch rồi à? Khắp nơi đều là hố!"
Thanh âm tức giận khi nghiêng đầu thấy người bên cạnh liền ngừng. Tạ Viêm lái xe chậm lại, đưa tay sờ trán Thư Niệm: "Sao vậy? Sao sắc mặt em lại tái nhợt, là mới vừa rồi hoảng sợ ư?"
Thư Niệm đã ngồi lại chỗ cũ, đầu ngửa về phía sau tựa vào ghế, từ góc độ của tôi chỉ có thể nhìn thấy gần nửa bên gò má của anh.
Anh nhắm mắt lại, tựa hồ nghỉ một hồi, sau quay đầu cười với Tạ Viêm: "Không sao, đột nhiên có chút choáng váng, bây giờ đã ổn rồi."
"Không có chuyện gì thật chứ?" Tạ Viêm lại nhìn kỹ sắc mặt của Thư Niệm, cau mày nói nhỏ: "Có phải khoảng thời gian này em quá mệt mỏi rồi không? luôn cảm thấy em gần đây không có tinh thần lắm."
"Ừm, đại khái là có chút thiếu máu đi." Thư Niệm nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Uống chút nước đường đỏ là được."
"... Loại nước này không phải là đàn bà mới uống sao?" Tạ Viêm đánh tay lái, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
"Đầu óc anh đang suy nghĩ gì thế!" Thư Niệm đưa tay vỗ đầu Tạ Viêm, vừa bực mình vừa buồn cười: "Đường đỏ tính ôn, giúp cho khu hàn ích khí, nuôi gan bảo vệ tỳ, đối với thân thể đàn ông cũng rất tốt."
Anh vừa nói vừa xoay đầu lại, "Tiểu Lạc, em có chút cảm mạo, buổi tối cũng uống một chén đi."
Không biết là do trước đó dầm mưa bị cảm lạnh hay không, giọng hơi khàn, tôi khụt khịt mũi, cười cười với Thư Niệm: "Không được, em xế chiều hôm nay bay về."
"Nhanh như vậy?" Thư Niệm có chút giật mình.
" Ừ, " tôi cúi đầu vân vê vạt áo, "Em sợ chậm không kịp."
Hội đồng quản trị so với dự đoán của tôi còn khó giải quyết hơn.
Tạ Viêm trong buổi họp giới thiệu thân phận của tôi, lập tức đưa tới xì xào bàn tán phía dưới, mà tôi lại nói lên muốn nhượng quyền quản lý cảng của Tạ thị không khác nào hạ một quả đạn tạc trong đầu đám người đang nghĩ sâu xa kia, tình cảnh nhất thời nổ tung.
Mấy nguyên lão hơi có chút tư lịch thậm chí định phất tay áo bỏ đi.
Cũng mayTạ Viêm ổn định cục diện, mấy thành viên hội đồng mặc dù trên mặt không vui, nhưng rốt cuộc kiêng kỵ Tạ Viêm xem như có thân phận thiếu gia Tạ thị nhiều cổ phần nhất, chỉ hừ hừ lần nữa ngồi xuống.
Đến khi tôi cầm trên tay tài liệu đã sửa sang lại cả một đêm phân phát ra, hội trường vốn ồn ào liền dần dần an tĩnh lại, chỉ còn âm thanh lật giấy sột soạt.
Cho đến lúc người cuối cùng cũng buông tài liệu trong tay xuống, tầm mắt tập trung ở trên người tôi, tôi mới chậm rãi mở miệng: "Tôi biết thu mua hải cảng đối với các vị thành viên ban quản trị mà nói quá đột nhiên, nhưng tôi hy vọng các vị có thể tin tưởng thành ý của tôi. Trừ giá cả thu mua ra, những thứ khác tương ứng điều kiện bồi thường, tôi cũng đã cặn kẽ nói rõ ở tài liệu trong tay các vị, còn có nghi vấn hay dị nghị gì, các vị thành viên ban quản trị đều có thể nói ra."
"Cậu chắc chắn phần đề án này không phải cậu đang nói đùa với chúng tôi?" Hiện trường trầm mặc một hồi, một thanh âm đầu tiên phá vỡ yên tĩnh.
"Tôi nghĩ tôi không cần thiết đùa giỡn cùng các vị." Tôi hướng về phía thanh âm mỉm cười một cái.
"Phong Dương cắt mất nhiều lợi ích như vậy để đổi một hải cảng đối với mình chỗ dùng cũng không lớn, tựa hồ có chút kỳ lạ." Một vị cao tuổi trầm giọng nói.
"Vấn đề này liên quan đến nội bộ buôn bán vận hành của Phong Dương, thuộc về phạm vị cơ mật, không tiện cùng các vị tường thuật." Tôi dừng một chút, "Tôi có thể cùng các vị bảo đảm tính chân thực cùng hữu hiệu của phần đề án này."
Vị cao tuổi lại trầm mặc một chút, "Chuyện Kha tiên sinh muốn biểu đạt chúng tôi đã hiểu, nhưng chuyện quan trọng như vậy cần mở họp nội bộ hội đồng quản trị nghiên cứu, ba ngày sau sẽ cho Kha tiên sinh câu trả lời xác thực..."
"Thật xin lỗi, tôi không chờ được ba ngày." Tôi cắt đứt lời ông, "Tôi cần câu trả lời trong hôm nay."
Tiếng nói vừa dứt, hội trường lần nữa bàn luận sôi nổi, các ánh mắt khác nhau hướng tới, phần lớn tràn đầy hiểu lầm và phòng bị.
"Kha tiên sinh, xin thứ cho tôi nói thẳng, chỉ dựa vào một tập giấy như vậy, cũng không đủ để cho chúng tôi tin..."
"Tôi lấy 20 % cổ phần Kha thị coi như bảo đảm. Nếu như Phong Dương cuối cùng không thể thực hiện các điều khoản viết trên đề án, tôi sẽ đem tất cả cổ phần Kha thị của tôi đền bù tặng cho Tạ thị." Tôi đứng lên, chậm rãi nhìn vòng quanh toàn bộ hội trường, "Như vậy, các vị còn có vấn đề gì không?"
...
Lần này an tĩnh đến ngay cả rơi cây kim đều nghe thấy.
"Nếu như mọi người không có điều gì dị nghị nữa, hiện tại bắt đầu giơ tay biểu quyết." Tạ Viêm lười biếng dựa vào trên ghế một chút, xoay bút vòng vo trong tay, "Tán thành tổng cộng vượt quá 50%, thì đề án thông qua. Ngược lại thì bác bỏ."
"Ai đồng ý đem hải cảng chuyển nhượng cho Phong Dương, xin giơ tay tỏ thái độ. Thư Niệm, em ghi chép lại."
Không người lên tiếng. Các cổ đông trố mắt nhìn nhau, ai cũng không muốn đánh vỡ thế bế tắc này trước.
Tôi nắm chặt bàn tay chờ đợi.
Tựa hồ qua rất lâu, lâu đến tôi cả người cơ hồ phải bị chìm ngập trong cảm xúc lo sợ, rốt cuộc có một cái tay ở bên cạnh Tạ Viêm giơ lên.
Thư Niệm nhìn tôi cười cười: "Tôi thiếu chút nữa quên tôi cũng có thể giơ tay."
Thấy có người dẫn đầu, tiếp theo liền lục tục có mấy người giơ tay theo, mặc dù nhìn qua chỉ lác đác cũng vẫn là khiến cho lòng an tâm chút ít.
Thư Niệm ghi lại từng tên, lại đợi một hồi, anh đẩy mắt kiếng: "Không còn ai nữa sao?"
Anh dừng một chút, "Như vậy mời các cổ đông không tán thành đề án giơ tay."
Lần này người giơ tay nhiều hơn một chút, trong đó phần lớn đều là những người tóc bạc. Người lớn tuổi nhìn vấn đề luôn là sâu xa và cẩn thận hơn người trẻ tuổi, tôi ném ra cám dỗ càng lớn, càng dễ dàng khiến bọn họ sinh ra phòng bị.
Hơi thở mới vừa thả lỏng chút ít lại trở nên khó khăn.
Thư Niệm tính toán trên giấy chốc lát, kết quả hiện tại là: phía tán thành nắm 21% cổ phần, phía phản đối nắm 33% cổ phần, còn có số cổ đông nắm 9% cổ phần bỏ quyền.
Hai bên đều không quá một nửa.
Tôi trong lòng đánh giá, Tạ gia trong tay nắm 37 % cổ phần, thả vào bất kỳ bên nào đều đủ sức nặng để lật đổ cục diện.
Tất cả tầm mắt đều tập trung vào trên người người đàn ông ngồi ở ngay chính giữa.
Tạ Viêm nghiêng đầu chống nửa bên tai, trầm tư không lên tiếng.
Trong yên lặng lâu dài nổi lên tiếng nín thở chờ đợi căng thẳng, dần dần ngay cả Thư Niệm đều bắt đầu cảm thấy bất an: "Thiếu gia, ý anh là..."
"Ừ ? À..." Tạ Viêm phục hồi tinh thần lại, ánh mắt vội vã quét qua hội trường một vòng, khẽ ho khan một tiếng mở miệng: "Phần đề án này ngắn hạn xem ra là Tạ thị tổn thất lớn một chút, nhưng Phong Dương đưa ra điều khoản bồi thường ở rất nhiều phương diện thế vào những hạng mục mất mát của Tạ thị, lợi nhuận lâu dài mang tới tương đối khả quan."
"Nếu Kha tiên sinh nguyện ý lấy 20 % cổ phần Kha thị coi như bảo đảm, tôi nghĩ chúng tôi có thể tin tưởng thành ý của cậu."
Ánh mắt Tạ Viêm rơi vào trên người tôi: "Cho nên tôi cũng..."
"Ta không đồng ý."
Một tiếng uy nghiêm trầm thấp vang lên, một người đàn ông tuổi tác chừng năm mươi tuổi, mặt mũi tương tự Tạ Viêm đến 70 % đẩy cửa đi vào.
Tạ Viêm ngẩn người, không tự chủ được đứng lên: "Ba? Sao ba lại tới đây..."
"Hừ! Con dĩ nhiên không hy vọng ta tới." Tạ Phong —— cha của Tạ Viêm, chủ tịch Tạ thị trong khi nói chuyện đã đi tới trước mặt Tạ Viêm, khoát tay ngăn trở ý đồ mở miệng của gã, "Con có chuyện gì chờ quay về hãy nói, bây giờ giải quyết chính sự trước."
Nói xong ông không nhìn Tạ Viêm nữa, xoay người đối mặt toàn bộ hội trường, "Tôi lấy thân phận chủ tịch Tạ thị tuyên bố, Tạ gia không chấp nhận phần đề án này."
"Ba!"
"Con im miệng!" Tạ Phong cũng không quay đầu lại, ra lệnh cho Tạ Viêm.
"Lão gia..."
Tạ phong nghe tiếng quay đầu, nhíu mày: "Thư Niệm, chuyện này con cũng không nên chen miệng vào."
Thanh âm của ông rất bình thản, nghe không ra quá nhiều cảm xúc, lại khiến cho Thư Niệm xấu hổ cúi đầu.
"Hôm nay hội đồng quản trị bàn tới đây thôi, mọi người tan họp đi, Tiểu Viêm, con ở lại."
Tạ Phong phất phất tay, tất cả mọi hi vọng mỏng manh trước kia trong nháy mắt biến thành bọt nước.
Mắt thấy các cổ đông đang rối rít đứng dậy chuẩn bị rời đi, tôi không kiềm chế được nữa mở miệng:
"Tạ tiên sinh."
Tạ Phong nghiêng mặt sang bên, tỉnh bơ quan sát tôi một cái, khách khí mà hời hợt gật đầu: "Hy vọng Kha tiên sinh có thể hiểu cùng tôn trọng quyết định sau cùng của hội đồng quản trị."
"Nhưng mà..."
"Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng." Tạ Phong cắt đứt lời tôi, "Xin Kha tiên sinh đừng làm người khác khó chịu."
Đây đã là một cuộc trò chuyện không có cách nào tiếp tục nữa.
"Tôi có thể hỏi một chút tại sao không?" Tôi chưa từ bỏ ý định, "Mặc dù Tạ thị chuyển nhượng hải cảng sẽ gặp tổn thất nhất định, nhưng tôi tự nhận là điều kiện bồi thường mà Phong Dương đưa ra hoàn toàn đủ để đền bù phần mất, hơn nữa xét lâu dài càng có lợi cho sự phát triển của Tạ thị. Cho nên, Tạ tiên sinh, có thể cho tôi một lý do ngài không đồng ý?"
Lần này Tạ Phong chân chính xoay người lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi một hồi: "Người trẻ tuổi, cậu rất thông minh, cũng biết vận dụng vốn liếng như thế nào." Ông ngừng lại một chút, "Điều kiện cậu đưa ra quả thật rất mê người, nhưng Tạ thị cho tới bây giờ không chấp nhận đem nguyên tắc ra đổi chác. Mà mục đích thật sự cậu muốn hải cảng tựa hồ cũng không đơn thuần."
Tạ Viêm và Thư Niệm cùng nhau nhìn tôi.
Tạ Phong ngắm bóng dáng vị cổ đông cuối cùng đi ra khỏi phòng, không nhanh không gấp nói tiếp: "Mời cậu trở về chuyển lời cho họ Đồng, đừng để ý đến hải cảng của Tạ thị nữa."
...
Tim tôi ở trong âm cuối của câu nói này hoàn toàn chìm đến đáy.
"Tiên sinh, tiên sinh... Xin ngài thức dậy."
Giọng nữ ôn hòa vang bên tai tôi, êm ái dễ nghe, lại khiến cho tôi đột nhiên thức tỉnh.
"Tiên sinh, đã đến Thiên Tân, mời ngài chuẩn bị rời máy bay." Tiếp viên hàng không mỉm cười nói với tôi.
Hành khách trên máy bay đã xuống hết, tôi có chút lúng túng, xách cặp táp, đi lách qua nữ tiếp viên khẽ gật đầu cám ơn, mặt cô từ đầu đến cuối đều duy trì nụ cười chuyên nghiệp đột nhiên đỏ lên.
Sân bay lớn như vậy dày đặc những dòng người đông đúc, náo nhiệt nhưng lại an tĩnh. Gặp nhau, lướt qua, không liên quan gì nữa.
Một trận mưa lớn rửa sạch không khí Thiên Tân, nhưng cuối cùng cũng xóa không hết sự lạnh lùng của thành phố này.
Điện thoại di động hơi rung, là Tương Tân gởi tới tin nhắn: Người còn an toàn, thời gian eo hẹp.
Đồng Thiện là con cáo già, ở thương trường chinh chiến nhiều năm như vậy, tất nhiên biết cái gì mới là có lợi nhất đối với mình. Lão trước muốn hạ thủ với Mạc Diên không phải chuyện bắt cóc Thư Niệm bại lộ, mà vì thân phận nội gián của Mạc Diên cũng đã ra ánh sáng, lão đường cùng mới ra hạ sách nầy. Rốt cuộc cũng không có ai dám đồng thời đắc tội hai nhà Tạ Lục, lão muốn đem tất cả mọi chuyện đều đẩy lên đầu Mạc Diên chết không đối chứng, nhưng không ngờ tới tôi sẽ tìm tới cửa nhanh như vậy.
Điều kiện Đồng Thiện nói mặc dù khó giải quyết, cũng không phải hoàn toàn không có đường sống, đủ có thể thấy lão cũng không phải là nhất định đẩy Mạc Diên vào chỗ chết, huống chi lợi ích trước mặt, bên nặng bên nhẹ lão tự nhiên hiểu. Mà tôi đồng ý với điều kiện của lão, tương đương với cho thêm lão một tầng bảo vệ, lão không cần phải gấp gáp.
Cho nên trong thời gian ngắn, Mạc Diên sẽ an toàn, điều này tôi biết, nhưng vẫn không ngăn được tâm tình lo lắng.
Mà cho tới giờ khắc này, tôi không thể không lần nữa nhìn thẳng vấn đề mình phải đối mặt —quyền kinh doanh hải cảng, Tạ gia nhất định không nhả.
Nên làm gì đây...
Tiếng chuông reo không bao lâu đã có người nhận, giống như là sợ quấy rầy đến người bên cạnh, thanh âm đầu kia điện thoại hơi trầm thấp, sau mấy tiếng loạt xoạt xỏ dép đi ra chỗ khác, người kia mới khôi phục giọng nói bình thường.
"Tôi chưa nói với cậu quấy rối mộng đẹp của người khác là loại hành vi hết sức thất lễ à?"
"Chưa nói."
Đối diện cười khẽ một trận, "Vậy tôi vừa nói rồi đó."
"Tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với anh." Tôi bây giờ không có tâm tư cùng y nói đùa.
"Hửm? Vinh hạnh của kẻ hèn này."
"Nửa giờ sau, gặp ở chỗ cũ."
Trước khi cúp điện thoại, đối phương tựa hồ lầm bầm câu gì đó.
Quán cà phê nằm ở trên một con đường không quá nổi bật nhưng lại có một cái tên rất đặc biệt, Endless Night.
Đêm vô tận.
Quán nhỏ mở cửa suốt đêm, thời gian này hầu như không có khách. Mấy cậu em phục vụ ngồi ở phía sau quầy ba ngủ gà ngủ gật, lúc nghe tiếng leng keng của chuông gió khi có người vào quán thì giật mình một cái, chùi nước miếng theo phản xạ nói một câu: "Hoan nghênh quý khách đến quán."
Người đàn ông thân hình cao lớn, ưu mỹ đi thẳng vào, quần áo khéo léo, kiểu tóc không loạn, hoàn toàn không nhìn ra sự chật vật khi nửa đêm bị vội vàng đánh thức, đẩy khỏi giường.
"Nửa giờ, vừa đúng." Y ngồi xuống trước mặt tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đối với sự đúng giờ của mình rất là hài lòng.
"Xin lỗi, giờ này còn tìm anh ra ngoài. Nhưng bây giờ trừ anh, tôi không biết có thể tìm ai." Tôi liếm liếm môi khô khốc, thành khẩn nói.
"Cậu như vậy làm tôi sợ đó, tôi là người làm thuê mà." Người đàn ông hơi cười, vẻ mặt ôn hòa, "Nếu thật áy náy thì mời tôi một ly cà phê đi, thế nào? Đêm khuya bàn công việc có thể cần nâng cao tinh thần."
Nói xong y cũng không chờ tôi phản ứng, quay đầu nói với phục vụ, "Một ly cà phê đặc, cho thêm vị tiên sinh này một ly cà phê sữa, đắng một chút, cám ơn."
"Tôi không uống cà phê." Tôi cau mày, lại có chút hiếu kỳ: "Hơn nữa tại sao anh lại muốn uống đắng?"
"Khử lửa."
"..."
Cà phê rất nhanh bưng lên, có khử lửa hay không không biết, nhưng quả thật đắng rất nâng cao tinh thần.
"Hôm nay tìm anh..."
"Chờ một chút, chờ một chút." Đối phương bỗng nhiên giơ tay lên ngăn cản tôi, vẫn cười híp mắt: "Vụ lần trước vẫn còn chưa thanh toán đâu."
Thấy tôi nghi ngờ, y không nhanh không chậm nhắc nhở: "Tìm người ở kho hàng phía tây."
"Cái đó để nói sau, bây giờ có..."
"Không được, để sau cậu lại quên." Y uống một hớp cà phê, lần nữa cắt lời tôi, "Cậu mới vừa rồi quên kìa."
"Chiêm Lạc*!"
"Aí chà, cậu tức giận thật à? Được rồi, không đùa với cậu nữa, nói đi người bạn nhỏ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Chiêm đại luật sư rốt cuộc thu hồi thần sắc cợt nhả, bày ra bộ dạng chuẩn bị làm việc.
( *Chiêm Lạc x Ôn Đình Vực là nhân vật trong bộ Đơn giản yêu hận của Lam Lâm)
"... Tại sao không nói chuyện?" Đợi một hồi không thấy tôi mở miệng, y lại cầm ly cà phê lên: "Tôi tính phí theo giờ rất đắt đó, cậu đừng lãng phí..."
"Tôi muốn đem cổ phần Kha thị chuyển nhượng."
Tôi làm quyết định, ngẩng đầu nhìn y, đi thẳng vào vấn đề.
"Phụt! Khụ... Khụ..."
Gương mặt tuấn tú đối diện trong nháy mắt phồng thành màu gan heo, tôi dùng khăn giấy lau đi cà phê văng tung tóe, có chút khó hiểu: "Phản ứng của anh quá lớn đi."
"Khụ... Cậu chuyển cho ai số lượng lớn vậy, khụ, Lục Phong?"
Tôi lắc đầu.
"Còn người nào khác à? Giới thương nhân lúc nào lại có người mới mà tôi không biết." Sắc mặt Chiêm Lạc từ từ khôi phục như thường.
"Không phải người mới, anh biết hắn, Đồng Thiện."
"Cái gì? ! Cậu phải đem cổ phần Kha thị bán cho Đồng Thiện? !" Miệng Chiêm Lạc há hốc có thể nuốt vào một quả trứng gà, "Cậu rất thiếu tiền à? Dùng làm gì?"
"Không phải bán, " tôi dừng một chút, hít sâu một hơi, "Là tặng."
Tình cảnh trong lúc nhất thời an tĩnh lại.
Chiêm Lạc chậm rãi bưng ly cà phê lên, kinh hoảng một chút, có chút không thể làm gì khác hơn cười khổ: "Cậu tốt nhất không nên nói với tôi, cậu rạng sáng đem tôi từ trên giường đào dậy chính là vì trò đùa dai này."
Tôi không nói gì, chẳng qua là nhìn y.
Đối mặt hồi lâu, nghi ngờ trong mắt Chiêm Lạc càng ngày càng sâu, cuối cùng nhíu mi, "Cậu... Nghiêm túc?"
" Ừ."
"Lý do?"
"..." Lý do trước khi Chiêm Lạc tới tôi cũng đã nghĩ xong, nhưng mà bị cặp mắt tựa như có thể biết rõ hết thảy kia nhìn chằm chằm, lời lấy lệ liền cứng ở cổ họng.
"Lại là vì người của Tạ gia kia?" Ngón tay Chiêm Lạc thon dài đà giỡn quai tách cà phê, vẻ mặt y có chút ngưng trọng: "Cậu không phải nói người đã được cứu ra à?"
"Không phải Thư Niệm. Là người khác..."
Tôi dừng một chút, ở trong đầu châm chước giải thích.
Chiêm Lạc đợi một hồi, vẻ mặt từ nghi ngờ đột nhiên biến thành nghiền ngẫm, "Tôi nói, cậu sẽ không phải là vừa ý Đồng Thiện chứ ?"
"..."
"Hoặc là, " y thấp giọng, thoáng híp mắt: "Cậu làm điều gì sai trái, cái chuôi rơi vào trong tay con cáo già kia?"
...
Tôi chân chính cứng họng.
Yên lặng hồi lâu, tôi cuối cùng không trả lời, nhưng không nhịn được hỏi vấn đề luôn quẩn quanh trong đầu tôi mấy ngày nay: "Nếu như có một người... đối với anh mà nói rất quan trọng, hắn làm chuyện khiến cho anh thất vọng, anh sẽ làm sao?"
"Hử?" Chiêm Lạc đầu tiên là sững sốt một chút, tiếp đó vẻ mặt xuất hiện chút vi diệu: "Tại sao đột nhiên hỏi như vậy?"
"..." Tôi rũ mắt, trong đầu loạn thành một nùi, vô ý thức mở miệng liền nghe thanh âm mình mờ mịt lại khốn đốn: "Tôi một mực tin tưởng hắn, cũng có chút... lệ thuộc vào hắn, hắn mặc dù có thời điểm nói chuyện cay nghiệt, nhưng tôi biết, hắn là thật lòng đối tốt với tôi." Tôi dừng lại một chút, lỗ mũi hơi có chút ê ẩm, "Tôi lớn như vậy rồi, chỉ gặp được mấy người thật lòng tốt với tôi như vậy, nhưng họ hết lần này tới lần khác đều bị tôi tổn thương qua."
Chiêm Lạc nhìn tôi, cũng không lên tiếng, chỉ trầm mặc nghe.
"Tôi biết hắn hận tôi, tôi vẫn luôn biết... Tôi chẳng qua là làm bộ như không biết, tôi chẳng qua là... Nghĩ đợi ở bên cạnh hắn."
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc sôi trào trong lòng.
"Thế nhưng vẫn là không được, hắn đã không muốn lại để cho tôi ở bên cạnh hắn. Cho nên hắn mới có thể làm những chuyện kia... Mới hại người tôi quan tâm..."
"Kha Lạc."
"Nhưng mà tôi nên làm thế nào với hắn cho phải đây..."
"Kha Lạc."
"Những ngày qua, tôi vừa nhắm mắt là có thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn,l à dáng vẻ lần cuối cùng tôi thấy hắn... Hắn ở đó trong tay người ta, ngay cả sống hay chết cũng không biết, tôi..."
"Kha Lạc!"
Chiêm Lạc khẽ quát một tiếng, tôi rùng mình giống như tỉnh lại từ trong mộng.
Chân mày y nhíu chặt: "Đừng nói nữa."
Tôi thẫn thờ nhìn khăn giấy y đưa tới, theo bản năng lau mặt một cái, lại ướt cả tay.
Chiêm Lạc nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Lúc y hỏi câu này, tôi đang uống cà phê đã sớm nguội một ngụm lại một ngụm.
Chất lỏng màu nâu sẫm ở trong khoang miệng tôi tràn đầy—— thật sự là rất đắng.
Mà tôi cần loại mùi vị này khiến cho mình thanh tỉnh lại, mới có thể nhớ lại, giải thích từng chuyện một.
Tôi cho là câu chuyện rất dài, thế nhưng sự thật cũng không phải như vậy.
Nguyên lai giữa chúng tôi có thể nói với người ngoài chỉ có như vậy le que mấy câu.
Tôi ngượng ngùng ngừng nói.
Chiêm Lạc ngược lại không quá để ý, bản năng luật sư khiến cho y từ trong miêu tả lung tung của tôi nhanh chóng hiểu mọi chuyện mạch lạc, hơn nữa lời ít ý nhiều tổng kết: "Bây giờ tình huống chính là cậu muốn dùng cổ phần Kha thị để đổi người trở lại?"
Tôi gật đầu một cái, nhận được một ánh nhìn xem thường.
"... Thế nào, anh cảm thấy không thể thực hiện được sao?" Tôi trong nháy mắt lại khẩn trương.
"Không phải không thể thực hiện được, là ngu xuẩn không có thuốc chữa." Chiêm Lạc thở dài lắc đầu, nhỏ giọng thầm thì: "Yêu quả nhiên rất ảnh hưởng tới chỉ số thông minh."
"..." Tôi không để ý tới nóng mặt, chỉ nghe thấy thanh âm mình lưỡng lự: "Anh có biện pháp tốt hơn?"
Chiêm Lạc khẽ hừ một tiếng, muốn cười nhưng không cười liếc tôi, đứng dậy mặc áo khoác lên, ở trên cao nhìn xuống bĩu môi: "Nếu không cậu hơn nửa đêm tìm tôi là vì cái gì?"
Đúng vậy, tôi biết năng lực của người này.
Y quả thật cũng nói ra mục đích ban đầu tôi gọi điện cho y, thế nhưng y không biết là trong nửa giờ đợi y, tôi đã sửa lại quyết định.
So với những nhân tố không ổn định có thể mang tới biến cố, tôi tình nguyện bỏ ra thứ tôi có thể xác định, chỉ sợ vạn nhất.
Tôi không sợ bí quá hóa liều, chẳng qua là không muốn thua.
Dù là khả năng có bất ngờ chỉ có một phần vạn, tôi cũng sẽ không cầm tính mạng của hắn mà mạo hiểm.
Nhưng lời Chiêm Lạc đã nhắc nhở tôi, thật ra thì còn có thể có một biện pháp càng ổn thỏa, chính là đem tất cả tiền đặt cuộc nắm hết trong tay.
Lúc chúng tôi đi ra quán nhỏ trời đã tờ mờ sáng, sương sớm mang mong mỏng lạnh lẽo, nhỏ vụn phủ lên mặt, có không thoải mái không nói ra được.
Chiêm Lạc ngáp, để lại một câu " Chờ tin tức của tôi" liền lái xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro