Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lần hai, lần ba...




Cảm giác lúc vừa tỉnh lại, bên người đã trống không.


Nếu như không có một phòng bừa bãi dấu vết nhắc nhở, tôi thậm chí sẽ hoài nghi hoang đường cùng điên cuồng đêm qua chẳng qua là một giấc mộng.


Đầu ngón tay còn loáng thoáng lưu lại nhiệt độ làn da của người đàn ông, trên gối có nhàn nhạt hương sữa tắm. Nhắm mắt, trong đầu xuất hiện là hình ảnh hắn tối hôm qua ở trong ngực tôi khóc tỉ tê lúc cao triều mất khống chế.


Nhưng mà người đàn ông đã cho tôi một đêm mộng đẹp, ở thời điểm tôi ngủ say rời đi tôi.


Giống như Thư Niệm của nhiều năm trước.


Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà trắng noãn, từ từ lấy sống bàn tay che mắt, cuối cùng vẫn là không ngăn được nước mắt nơi khóe mắt rơi xuống, cũng không biết vì ai mà rơi.


Kha Lạc, như vậy nhiều năm, mày vì sao còn không chịu lớn lên.

   --------

Tôi không biết đây là lần thứ mấy ghé quầy rượu này, cũng không nhớ rõ đã cự tuyệt bao nhiêu người đàn ông tỏ ý hứng thú với mình.


Tôi chờ người đàn ông tên gọi Lý Mạc Diên đó xuất hiện lần nữa.


Mấy ngày này, chỉ cần lắng xuống, trong đầu tôi đều là vẻ mặt của hắn - mỉm cười, kinh ngạc, bất đắc dĩ, chìm đắm, cùng với mê loạn khóc tỉ tê.


Tôi không ngừng nói với mình đây chẳng qua là tình một đêm, đồng thời lại đối với gương mặt đó nhớ nhung điên cuồng.


Mà khi tôi gặp lại hắn đã là chuyện của mấy ngày sau.


Làm xong luận văn ở phòng thí nghiệm, sắc trời đã rất tối, tôi từ chối khéo lời mời cùng nhau đi ăn chung của bạn học, chân tựa như có ý thức vậy, tự nhiên đi đến quầy rượu.


Vừa vào cửa, tôi liếc mắt liền nhận ra người đàn ông cao lớn tựa vào quầy bar bên cạnh vừa uống rượu vừa cùng người khác nói chuyện   trời đất.


Tim tôi trong nháy mắt tràn đầy mừng rỡ.


Xuyên qua dòng người, tôi đi thẳng tới sau lưng hắn: "Mạc Diên, anh hôm nay tới đây."


Người đàn ông đưa lưng về phía tôi tựa hồ bị sợ hết hồn, sặc một miệng đầy rượu, ngụm whisky giá cả không rẻ lập tức phun đầy lên mặt gã đàn ông tóc đỏ cơ bắp đứng đối diện.


Vì vậy hắn lại tay chân luống cuống dọn dẹp cục diện.


Đến khi hắn cuối cùng xoay đầu lại đối mặt tôi, trên mặt lại khôi phục nụ cười phong đạm vân khinh."Đã lâu không gặp, đến đây lúc nào?"


Phong độ nhẹ nhàng, nếu như bỏ qua động tác vội vã lau miệng của hắn.


"Tôi mới vừa ở phòng thí nghiệm làm xong luận văn, thuận đường tới xem một chút." Trời mới biết tôi mỗi ngày phải lượn quanh bao nhiêu khúc cua mới có thể "thuận đường" tới.


"Ừm..."


Tôi đứng ở bên cạnh hắn, hô hấp có chút khó khăn. Hôm nay thời gian làm xong luận văn hơi trễ, sợ bỏ qua thời điểm có khả năng cao nhất gặp người, tôi cơ hồ là một đường chạy tới.


Cảm giác được miệng có chút khát, tôi hướng phục vụ xin một chai nước lọc, trong lúc ngửa đầu uống nước, tôi vẫn chưa nghĩ xong đề tài muốn nói.


Không khỏi phải thừa nhận, đối mặt với gương mặt này tôi liền sẽ cảm thấy khẩn trương, có chút hơi không biết làm sao, chỉ có thể vô ý   thức nắn bóp bình nước vô dụng trong tay.


"..."


"..."


"Ngày đó anh tại sao không nói một tiếng liền   đi."


"À, tôi có việc gấp..."


"Anh có thể đánh thức tôi."


"Xin lỗi..."


Tôi cắn môi dưới, lấy hết dũng khí chuẩn bị phát ra lời mời hôm nay: "Cái đó..."


Người đàn ông tóc đỏ cơ bắp bên cạnh một mực an tĩnh nghe chúng tôi dùng tiếng Trung   đối thoại lại đột nhiên cắt lời: "Các người đang nói gì?"


Tôi nghiêng đầu nhìn hắn một chút, "Hắn là đối tượng hẹn hò của anh?" Tôi không quá chắc chắn hỏi.


"Không phải, mới quen."


"Vậy anh tối nay phải cùng hắn đi?"


"... Đúng thế." Hắn nhún nhún vai, thừa nhận.


Tôi không tránh khỏi thất vọng: "Anh làm sao có thể như vậy, lần này rõ ràng là tôi quen anh trước... Tôi không được sao?"


Hắn nghe vậy có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn tôi cũng biến thành phức tạp.


Còn không chờ tôi mở miệng nữa, tóc đỏ cơ bắp liền đi tới định túm lấy tôi: "Tiểu tử thúi, mày làm gì?"


"Người này là của tôi." Tôi chỉ Mạc Diên, không yếu thế chút nào.


Đối phương lắc cánh tay giễu cợt: "Mày có thể thắng được tao rồi hãy nói."


Cuối cùng chúng tôi quyết định dùng vật tay để thắng được quyền sở hữu Mạc Diên tối nay.


Cánh tay của tóc đỏ cơ bắp quả nhiên sức lực mười phần, tôi ráng chống giữ một hồi, dần dần rơi vào hoàn cảnh xấu.


Khóe mắt liếc thấy Mạc Diên dùng tay đỡ gáy, trên khuôn mặt quen thuộc lộ ra vẻ bất đắc dĩ.


Nếu như tôi thua, gương mặt này tối nay sẽ nằm ở trên giường một người đàn ông khác hoan ái triền miên.


Tôi khẽ cắn răng, lực cánh tay trong lúc bất chợt tràn đầy mạnh mẽ, một hơi đem cổ tay của tóc đỏ cơ bắp áp ngã trên bàn.


Đám người vây xem bùng nổ những lời thán phục không thể tưởng tượng nổi, tôi đứng lên, ôm Mạc Diên lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn.


Người đàn ông này là của tôi.


"Đi thôi." Tôi không ức chế được vui sướng.


Trước khi đi, tôi nhìn về phía tóc đỏ cơ bắp còn đang hoảng hoảng hốt hốt xoa cánh tay một lần cuối cùng, ở đáy lòng nói: Xin lỗi, người này không thể để cho mày.


Tôi đem Mạc Diên về nhà trọ của mình.


Lúc còn ở trên thang lầu tôi liền không khống chế được hôn hắn, hắn đáp lại cũng rất nhiệt tình, đến khi vào phòng, hai người đều đã ở vào trạng thái tên đã lắp vào cung.


Kết quả ngã xuống giường, Mạc Diên bị tôi đè ở dưới người lại đột nhiên lại giãy giụa: " Chờ, chờ một chút..."


Tôi không có chờ hắn nói chuyện, cướp trước một bước mở miệng: "Tôi rất nhớ anh."


Vẻ mặt hắn trong nháy mắt đờ đẫn, thân thể nhưng không tự chủ bắt đầu thả lỏng.


Tôi thừa nhận tôi rất hèn hạ, nhưng nhìn hắn, tôi không nói ra nửa câu tỉnh lược kia.


Tôi rất nhớ anh.. Mặt của anh.


"Mỗi ngày đều muốn gặp anh."


... Nhìn mặt anh.


"Nằm mơ cũng sẽ mơ thấy."


Tiểu Niệm.


"Nếu có thể ngày ngày thấy anh thì tốt quá."


Tiểu Niệm...


Tôi ngưng mắt nhìn người dưới thân. Gương mặt này là Lý Mạc Diên, tôi rất rõ ràng.


Nhưng là thật xin lỗi, những lời này là tôi muốn nói cho một người khác nghe.


Vuốt ve, hôn, mút mát... Tôi đem hết khả năng đi lấy lòng thân thể trước mắt này, nhìn hắn ở trong tay tôi thật cao nâng lên rồi hung hăng rơi xuống, nhìn trên gương mặt đó vẻ mặt vui sướng mê loạn trình độ cao nhất, sự thỏa mãn trong lòng tôi được bổ sung đầy ắp.


Nhưng mà sau khi bị tôi lăn qua lộn lại làm mấy lần, sắc mặt hắn chỉ có thể dùng đáy nồi để hình dung.


Người đàn ông nằm sấp trên giường từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mặc dù cảm giác có chút áy náy, dục vọng nhưng vẫn là thành thực biểu đạt khát vọng đối với hắn.


Cuối cùng lúc kết thúc, tôi từ trên mặt hắn thấy một loại biểu cảm gần như thê lương bi ai.


Lòng bỗng dưng đau nhói, "Mạc Diên." Tôi mở miệng lấy lòng.


"Kêu LEE."


Giọng rất lạnh lùng cứng rắn, xem ra nổi giận thật rồi.


"... Anh không vui sao?"


Không lên tiếng.


"Mạc Diên, Mạc Diên..."


Đàn ông phát điên lộ ra biểu tình "Muốn chết phải không", khả ái đến nỗi tôi thiếu chút nữa đưa tay ra bóp mặt hắn.


"Đừng đi tắm, chúng ta chỉ như vậy đi ngủ đi." Tôi ngăn cản hắn xuống giường, ôm hắn không buông tay.


Hắn cuối cùng không cưỡng được tôi, bị tôi lật lộn lại, một đôi mắt đẹp sáng lấp lánh chăm chú nhìn tôi, mặc dù mang tức giận, nhưng ở dưới tình cảnh này, nhìn có chút ý nũng nịu.


Tôi tiến tới, nghiêm túc hôn một cái lên mí mắt hắn.


"Không cần đi, được không?" Tôi thấp giọng thỉnh cầu.


Mạc Diên từ đầu đến cuối không trả lời, nhưng mà thân thể hắn từ từ buông lỏng xuống nói cho tôi, hắn đáp ứng.


Tôi cũng buông lỏng thân thể, chui vào trong ngực người đàn ông khoan hậu này.


Chẳng qua là vừa nhắm mắt, trước mắt liền hiện ra hình ảnh tôi lúc ngủ say tỉnh lại, bên người không có một bóng người.


Quá khứ, hiện tại, thay nhau biến ảo thành ác mộng.


Tim không ức chế được đập rộn lên, tôi kéo người mơ mơ màng màng đã mau muốn ngủ bên cạnh một cái, hắn miễn cưỡng mở mắt ra: "Làm gì?"


"Chớ thừa dịp lúc tôi ngủ lại chạy mất. Tôi không muốn anh không nói tiếng nào liền bỏ lại tôi một người."


Cái loại đó cảm giác rùng mình từ tim lan ra, tôi không muốn trải qua nữa.


Hắn chẳng qua là nhìn tôi trầm mặc, nhưng cái gì cũng chưa nói.


"Mạc Diên..."


"Lại gì nữa?"


Tôi tới gần, trước vẻ mặt kinh ngạc của hắn và dưới kháng nghị nhỏ xíu, bắt đầu làm lần nữa.


Thật xin lỗi, chỉ có như vậy tôi mới có thể xác nhận, anh vẫn còn ở bên người tôi.

   ---------

Tỉnh lại lần nữa, trời đã sớm sáng bửng.


Ý thức đã thanh tỉnh, mí mắt lại có điểm chần chờ. Mặc dù tối ngày hôm qua đàn ông trong lúc chúng tôi mê loạn làm lần cuối đã đáp ứng tôi, tôi vẫn không thể chắc chắn, mở mắt ra có thể hay không lại là một phòng trống không vắng lặng.


Từ nhỏ đến lớn, thứ tôi quen thuộc nhất chính là cầu mà không được.


Tôi bận bịu buồn bã, đồng thời bên hông lại đột nhiên truyền tới một trận hơi ngứa, xúc cảm ấm áp do một cánh tay ở trên eo cử động mang tới va chạm nhỏ.


Có đôi cánh tay khoác lên ngang hông tôi!


Nhận ra điều này làm tôi bỗng thanh tĩnh lại, có chút tự giễu cười cười, tâm tình thật tốt mở mắt ra.


Khuôn mặt say ngủ của hắn là thứ đầu tiên đập vào mắt tôi.


Cái trán đầy đặn sáng bóng, đôi lông mày cân đối vừa phải, lông mi dài mịn, vừa cong vừa dài, đổ bóng xuống dưới mặt. Sống mũi thật thẳng tắp, đôi môi mỏng, trên cằm lún phún râu mới nhú, tóc mềm mại rũ xuống, khiến cho hắn thêm phần trẻ con, cả khuôn mặt ít đi vẻ nhuệ khí cùng khôn khéo lúc thanh tỉnh, mà tỏ ra thêm phần đơn thuần ôn hòa.


Tôi cẩn thận ngắm nhan sắc hắn khi ngủ, đường nét là quen thuộc như vậy, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.


Gương mặt tương tự, mà tính cách lại nam viên bắc triệt. Sắc bén, khoe khoang, hào phóng, nhiệt tình, những thứ này đều là không thấy được ở trên người Thư Niệm ôn nhu nho nhã.


Thế nhưng tôi đều rất thích, cái này làm cho tôi hốt hoảng vì có một loại cảm giác tương tự phản bội.


Người trước mắt điều chỉnh một chút tư thế ngủ, chân mày hơi nhíu, nhìn ra lập tức sẽ tỉnh lại.


Tôi đột nhiên không biết nên đối mặt hắn như thế nào.


Tôi rón rén xuống giường, vừa vặn giẫm lên một cái quần lót. Hồi tưởng lại tối hôm qua chiến trường tình huống kịch liệt, tôi không tránh khỏi đỏ mặt tim đập mạnh.


Ở phòng tắm tắm xong, tôi đến phòng bếp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn có thể dùng để làm điểm tâm.


Gạo còn dư lại gần nửa túi, sau khi vò qua thêm đủ nước bỏ vào trong nồi cơm điện nấu cháo. Trong tủ lạnh chỉ có mấy cái trứng vịt muối cùng một lon cá hộp chưa mở, tôi nghĩ nghĩ, lại chạy xuống tiệm thức ăn dưới lầu mua vài cái bánh quẩy.


Chờ lúc tôi đem cháo múc vào trong chén bày đến trên bàn, phòng ngủ truyền tới tiếng vang nhỏ xíu.


"Tỉnh chưa?" Tôi mở cửa, nửa cái đầu chui vào thăm dò.


"Ừ." Mạc Diên tựa hồ là định đứng dậy, nhưng   mà mới vừa động một cái liền đổi thành tư thế kỳ quái nhún một cái, mặt trong nháy mắt trở nên xanh mét.


Tôi lấy làm kinh hãi, bật thốt lên hỏi: "Anh đứng dậy không được à?"


Sắc mặt hắn tựa hồ còn kém hơn.


Tôi chạy tới, xuyên qua dưới nách đem nửa người hắn ôm lấy, "Đau hông sao?"


Sắc mặt người đàn ông không tốt lành gì, tôi tự biết đuối lý, "Tôi lấy thuốc giúp anh xoa một chút nhé."


Mạc Diên an tĩnh nằm sấp ở trên giường, tôi trên tay dính đầy dầu hoa hồng, nhẹ nhàng đẩy xoa eo cho hắn.


Thần sắc hắn dần dần hoảng hốt.


"Mạc Diên." Tôi lên tiếng kêu hắn.


"Ừ ?" Hắn phục hồi lại tinh thần.


"Điểm tâm tôi nấu cháo, ăn một chút đi, tôi bưng vào cho anh."


Không đợi hắn kịp phản ứng, tôi liền đi ra ngoài đem bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong bưng đến trước mặt hắn.


Thần sắc Mạc Diên mới vừa hòa hoãn một chút khi nhìn đến bữa ăn sáng đột nhiên lại trở nên phức tạp.


Ngẩn ngơ nửa ngày, hắn đột nhiên tằng hắng một cái, sau đó dùng tay vịn trán.


"Mạc Diên, anh không ăn sao?" Tôi cảm thấy có chút mất mát.


"Đi ra."


"Anh không thoải mái?"


"Đi ra." Giọng hắn hung tợn.


"Anh sao rồi?" Khoé mắt hắn ngấn nước, tôi tiến tới bưng lấy mặt hắn, ngón tay phớt qua một chút nước mắt kia, "Có phải hay không rất đau?"


Mạc Diên thần sắc lại hoảng hốt, ánh mắt lăng lăng nhìn tôi, tựa như xuyên thấu qua tôi.


Nhìn như vậy một hồi, hắn đột nhiên bắt đầu thở hổn hển, tựa hồ bị gợi lên kỷ niệm thống khổ, lộ ra biểu tình mờ mịt không hiểu được.


Chờ đến thời điểm tôi phản ứng lại, tôi đã tiến lên hôn hắn.


Ánh mắt người đàn ông giống như động vật bị thương làm cho tim tôi từng trận thắt lại, chỉ có thể vững vàng đem người ôm vào trong ngực.


"Thật đáng thương..."


Tôi hôn lên mí mắt hắn hết lần này đến lần khác, chỉ cảm thấy thương tiếc.


"Mạc Diên, để cho tôi tới chiếu cố anh đi."


Không muốn nữa kinh hoảng, không muốn nữa bi thương.


Trong nháy mắt kế tiếp, tôi rõ ràng thấy, ánh mắt của nam nhân ươn ướt.


Thân thể ôm trong ngực có chút mềm, nhiệt độ cơ thể quá cao xuyên thấu qua vật liệu may mặc truyền tới.


"Anh đang sốt à?" Tôi cúi đầu tiến tới cụng vào trán hắn, thật rất nóng.


"Thật nóng, tối hôm qua bị lạnh đi."


Hắn lập tức một bộ "thù đại khổ sâu" biểu tình trợn mắt nhìn tôi.


Kẹp nhiệt kế, 38 độ 2, lúc tôi nói cho hắn biết kết quả, hắn liền tỏ ra hốt hoảng.


Chẳng qua là cảm mạo thông thường mà thôi, hắn lại làm như lâm phải đại địch.


Mạc Diên bị bệnh có một loại ngây thơ khả ái. Hắn ngoan ngoãn nuốt vào muỗng cháo tôi đút, ngoan ngoãn uống thuốc giảm sốt tôi đưa, ngoan ngoãn nằm vào trong mền chỉ lộ ra đầu, ánh mắt mơ hồ, còn không ngừng chảy nước mũi.


Đáng tiếc không chịu ngoan ngoãn để cho tôi ôm.


Hắn đầy mặt cảnh giác nhìn tôi, "Cậu đi ra, đến phòng khách đi." không chút sức lực đuổi tôi.


Hắn cũng đang bộ dáng này, chẳng lẽ còn lo lắng tôi sẽ đối với hắn làm gì sao?


Tôi nhìn người đàn ông ngây thơ, chỉ số thông mình tụt xuống âm này, chỉ thấy bất đắc dĩ mười phần.


Bệnh nhân là lớn nhất, tôi ngoan ngoãn lui đến trong phòng khách xem ti vi.


Trong ti vi đang chiếu một chương trình hài kịch, tôi lại không có tâm tư xem, toàn bộ sự chú ý đều tập trung ở cánh cửa phòng ngủ đóng chặt bên trong.


Không biết Mạc Diên thế nào, nếu như ngủ lại đá rơi chăn thì sẽ không tốt.


Tôi rất muốn vào xem hắn một chút, lại lo lắng làm ồn ào không cho hắn ngủ yên.


Thấp thỏm bất an như vậy không biết ngồi bao lâu, trong phòng ngủ đột nhiên truyền tới tiếng động khác thường.


Người đàn ông bọc trong chăn ra đầy mồ hôi ở mặt và cổ, chân mày nhíu lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì, không ngừng lắc đầu.


Tôi chạy đến mép giường, dùng sức lay người hắn, lo lắng gọi: "Mạc Diên, Mạc Diên!"


Hắn cũng không tỉnh lại nữa, mà là giãy giụa bộc phát kịch liệt.


"Anh sao vậy?" Tôi nghe thanh âm mình hoảng lên. Mạc Diên đang dùng sức vò tóc mình.


"Mạc Diên, anh gặp ác mộng, mau tỉnh lại."


Rốt cuộc là giấc mộng thế nào lại khiến cho một người đau khổ đến vậy.


"Không nên như vậy, tôi ở chỗ này, anh đừng sợ, tỉnh lại đi." Tôi bắt lấy bàn tay đang quơ lung tung của hắn, nhiệt độ lòng bàn tay cao kinh người.


Người đàn ông cuối cùng dần dần yên tĩnh lại, bàn tay siết thật chặc tay tôi, hô hấp từ từ vững vàng, lại ngủ mê man.


Giá vừa cảm giác tựa hồ ngủ rất lâu, thời điểm tôi một lần nữa mở mắt, đã là sáng hôm sau.


Mạc Diên đi, thế nhưng lần này ở đầu giường lưu lại một tấm giấy, phía trên dùng tiếng Trung không thuần thục lắm viết ba chữ to: tôi  phải đi.


Tôi đem tờ giấy chộp vào trong tay, nhìn chằm chằm hồi lâu, khẽ mỉm cười —không tệ, có tiến bộ.


Đứng dậy tắm xong, lúc mặc quần áo lại đụng đến tấm danh thiếp, đây là ngày hôm qua tôi thừa dịp Mạc Diên ngủ lấy từ trong túi âu phục của hắn. Phía trên ngoài tên tiếng Anh của hắn, còn có địa chỉ công ty cùng với điện thoại liên lạc.


Lần này không cần mỗi ngày chạy đến quán rượu chờ người nữa, tôi cũng có tiến bộ.


Hai ngày nói dài cũng không dài lắm bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Có thể để cho thầy dùng thi cử chèn ép chúng tôi một cách sạch sẽ, cũng để cho tôi tạm bỏ cái tên kia ra khỏi đầu.


Giữa trưa hai ngày sau, tôi đứng ở trước toà nhà cao ốc nổi tiếng ở LA, một lần nữa chắc chắn, tôi rất muốn gặp hắn.


Đang buổi trưa, trong lầu cũng không có nhiều người, tôi một mình bước vào thang máy, đè xuống nút ấn tầng 28.


Thang máy chậm rãi lên cao, tôi nhìn bốn vách mặt gương sáng bóng, lấy tay sửa lại một chút tóc hơi có vẻ xốc xếch, hướng về phía gương thử cười một cái.


Nhưng mà đến khi chân chính đứng ở trước cửa phòng làm việc của hắn, nghe người ở bên trong dùng thanh âm trầm ổn nói "Mời vào", tim tôi vẫn gia tốc đập.


Tinh thần Mạc Diên hình như không tốt lắm, sau khi tôi vào cửa hắn tiện tay đem văn kiện ném trên bàn, vẻ mặt lười biếng trong nháy mắt thấy tôi liền chuyển thành kinh ngạc..


"Hi~!" Tôi nhìn hắn, nở nụ cười rạng rỡ.


Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc giống như bị sợ hết hồn: "Cậu làm sao biết nơi này?"


"Tôi thừa dịp anh ngủ lấy danh thiếp của anh." Tôi cười, có chút đắc ý.


Mạc Diên không nói gì, trợn mắt nhìn tôi.


"Hai ngày trước phải thi cho nên không có thời gian, hôm nay vừa vặn tan lớp đi ngang qua" tôi lắc lắc túi đồ trong tay, "Mua chút điểm tâm cho anh."


"A... Đa tạ." Hắn ho một tiếng, thân thể giật giật.


Tôi đi tới, kéo ghế ngồi bênh cạnh hắn, mở điểm tâm kiểu Trung Hoa mới mua ra.


Thời gian vừa vặn, những thức ăn tinh xảo kia vẫn còn bốc hơi nóng.


Gắp một cái bánh chẻo tôm, tôi đưa đến miệng Mạc Diên. Hắn biểu cảm mất tự nhiên né tránh mấy cái, cuối cùng vẫn không chống lại được, ngoan ngoãn há miệng ăn.


Thế nhưng chỉ nhai mấy cái liền nuốt xuống bụng.


"Ăn ngon đi."


Mạc Diên hắng giọng một cái, tôi thừa dịp hắn muốn mở miệng, lại gắp một cái đút cho hắn, lần này thuận lợi hơn nhiều.


Xíu mại tôm vi cá các loại, tôi thích nhất thức ăn kiểu Hoa, mỗi lần cũng phải lái xe vòng nửa thành phố mới có thể mua được.


Mạc Diên biểu tình cổ quái nuốt vào một khối xíu mại, sau đó hắn nhìn tôi thở dài, tiếp theo cầm đũa lên, bày ra một bộ tự giận dỗi chính mình, bắt đầu xử lý sạch đám thức ăn.


Tôi buồn cười nhìn hắn tàn bạo gấp từng khối điểm tâm ném vào trong miệng, nhai như là có thâm cừu đại hận với chúng.


Động tác quá mạnh mẽ, ngay cả khóe miệng hắn dính tương cũng không biết.


Tôi nhìn chằm chằm đôi môi mỏng không ngừng khép mở của hắn, đưa tay qua xoa xoa mép hắn, "Bên này của anh có dính nè."


Mạc Diên có chút ngoài ý muốn, liếc tôi mấy cái, hết sức duy trì biểu cảm trên mặt.


Giống như là ma xui quỷ khiến, tôi đưa ngón tay vừa chùi mép hắn lên miệng, lè lưỡi liếm liếm.


Mùi vị rất tốt.


Sau đó ngay tại lúc Mạc Diên luôn miệng ho khan, buổi trưa kết thúc.


"Mạc Diên, anh cuối tuần có rảnh không?" Tôi nhớ tới mục đích chủ yếu hôm nay tới.


Hắn nghe vậy nhíu mày, vẻ mặt có chút mập mờ.


"Chúng ta đi trượt băng có được không?"


Ánh mắt đắm đuối của hắn lập tức viết đầy "Cậu điên rồi à".


"Có được không?" Tôi tiến tới ôm hắn, cà cà một cái lấy lòng.


Hắn mặc dù nhìn như sắp bể mạch máu, nhưng vẫn không có cự tuyệt quyết liệt."Cái này, tôi không biết."


"Vậy bóng rổ? Bóng bầu dục? Cái gì cũng được, chúng ta đi nhảy bungee đi?" Tôi hỏi dồn, không buông tha.


"..." Sau một trận yên lặng quỷ dị, "Rổ, bóng rổ đi."


Ôm chặt cánh tay hắn, tôi không nhịn được hôn hắn.


Nhìn người đàn ông âu phục thẳng tắp, tay chân luống cuống, dáng vẻ hốt hoảng, thật sự là rất khả ái.


"Tôi thật thích anh."


Cám ơn anh nguyện ý phụng bồi tôi, Mạc Diên.


Cuối tuần hẹn gặp mặt ở sân bóng rổ, Mạc Diên mặc một bộ thể thao màu trắng, nhìn qua anh tuấn bộc phát.


Sắc mặt hắn sa sầm khi nhìn chung quanh sân banh toàn một đám người cao thấp mập ốm hỗn tạp, thế mà sau khi nghe tôi khen hắn đẹp trai lại trở nên dương dương đắc ý.


Kỹ thuật đánh bóng rổ của Mạc Diên thật ra không tệ.


Mặc dù kỷ xảo hơi có vẻ thường, vẫn có thể nhìn ra hắn có căn cơ tốt. Lúc mới vừa mở màn, hắn bày ra vẻ mặt không hứng thú lắm, chỉ sau mấy lần chuyền banh đã đổi thành trạng thái hưng phấn.


Lúc thi đấu 3 chọi 3, chúng tôi cùng đội, lúc chạy cũng như trong quá trình chuyền bóng nhận bóng, chỉ một cái liếc mắt chúng tôi cũng hiểu ý đối phương. Loại vô hình ăn ý này kéo dài cho đến khi kết thúc trận đấu, đội chúng tôi chiến thắng, tôi cùng Mạc Diên thở hồng hộc ngồi ở hai bên sân, nhìn đối phương mặt đầy mồ hôi, không nhịn được bật cười.


Hắn cười lên rất đẹp mắt.


Ăn cơm trưa, hắn cùng tôi đi dạo tiệm sách mua sách, đi hàng vỉa hè tìm CD, còn mua được một cái găng tay bóng chày mà tôi thèm muốn đã lâu.


Tôi vốn lo lắng hắn cảm thấy bực bội, không nghĩ tới hắn chẳng những không có một chút bực tức nào, ngược lại nhìn so với tôi còn vui vẻ hơn.


Cuối cùng chúng tôi ghé siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, trên đường về nhà lúc nghe được tôi biết nấu ăn, vẻ mặt hắn là khiếp sợ.


Măng tây nướng, cá xào chua ngọt, ngó sen hấp, cộng thêm một tô canh cá đậu hũ. Sau khi chính miệng chứng thực mùi vị thức ăn tôi nấu không phải là nói dốc, ánh mắt Mạc Diên nhìn tôi tràn đầy sùng bái.


Sau khi ăn xong, "không còn đường nhúc nhích"  Lý tiên sinh bị tôi giữ lại qua đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ái