Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Điều kiện trao đổi



Kế tiếp chính là chờ đợi.


Tạ Viêm ở lại Thiên Tân, cả ngày không có chuyện gì làm, trừ vây quanh Thư Niệm là khí thế hung hãn thúc giục tôi tìm người nhanh lên.


Vì chặn miệng Tạ Viêm, tôi phái một nhóm người tứ tán khắp thành phố hỏi thăm tin tức Mạc Diên, sau đó mỗi ngày đem kết quả lục soát nói cho gã.


Dĩ nhiên đều là kết quả đã bị sàng lọc.


Tạ Viêm hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, nhưng cũng không có hung ác ngoan cố như trước, chỉ bất quá mỗi lần sau khi nghe được không tìm được người, gã hừ lạnh một tiếng: "Không tìm được?" "Lại không tìm được?" "Còn không tìm được?" "Đừng tìm nữa..."


Tôi ngẩng đầu, khá có chút bất ngờ nhìn gã.


"Nếu như không phải là tên dân giang hồ kia quá biết tránh né, chính là có người ở sau lưng bảo vệ hắn, vậy có tìm thế nào đi nữa cũng không ích gì." Tạ Viêm lười biếng dựa vào trên ghế sofa, vắt chéo hai chân, cười như không cười nhìn tôi."Nếu không người Lục gia muốn tìm, làm sao có thể nhiều ngày như vậy một chút tin tức cũng không có, cậu nói có đúng không?"


Tôi mím môi không lên tiếng, trên mặt lại không khống chế được nóng lên.


Thật ra thì Tạ Viêm chỉ nói đúng phân nửa — che giấu tin tức là có, không tìm được người cũng là thật.


Tương Tân đã hai lần điện thoại cho tôi, đều nói bên kia không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới Mạc Diên. Xem ra hắn cũng không đi nhờ cậy "người phía trên".


Mà hắn từ đầu đến cuối không trở về công ty cũng không trở về nhà trọ, trên tay không có bất kỳ giấy tờ gì, trong thời gian ngắn muốn rời đi Thiên Tân cũng không dễ dàng như vậy.


Suy nghĩ đến đó, người chắc vẫn còn ở Thiên Tân. Vốn là tôi đã phân phó người âm thầm dò hỏi hành tung của Mạc Diên, phát hiện được cũng không nên kinh động hắn, quan sát gắt gao là được.


Thế nhưng chưa từng nghĩ tới tin tức của người đàn ông này giống như đá chìm đáy biển.


Tôi không tìm được hắn.


Điều này hoàn toàn bất đồng với lần hắn mất tích hai ngày hai đêm trước đây. Lần đó hắn mặc dù là tức giận mà bỏ đi, nhưng thứ nên mang ở trên người cũng không thiếu. Mạc Diên không phải loại người sẽ ủy khuất mình, hắn đối với yêu cầu chất lượng cuộc sống cũng giống như thưởng thức của hắn vậy, ưu nhã có phong cách, tôi không có biện pháp tưởng tượng hắn vì tiết kiệm tiền mà chi tiêu dè sẻn, thậm chí bởi vì không có tiền mà ngủ bờ ngủ bụi. 


Huống chi lần trước nhiều lắm chẳng qua là giận dỗi, mà lần này...


Tôi nhớ tới ngày hôm đó hắn chạy trốn, một giây kia cửa bị khép lại, tôi ở trong ánh mắt hắn thấy được kinh hoảng và tuyệt vọng.


Thư Niệm và Tạ Viêm trở về Thượng Hải.


Lúc sắp đi tôi tiễn bọn họ, dọc theo đường đi Tạ Viêm đều ở đây dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm tôi,  nhìn đến tôi cả người không thoải mái.


Không biết Thư Niệm nói với gã cái gì, gã chẳng những không truy cứu chuyện Mạc Diên bắt cóc nữa, còn thay đổi thái độ trước kia thấy tôi liền như lâm đại địch, thù đại khổ sâu, bây giờ cả ngày cứ cười châm chọc.


Đến sân bay lúc tạm biệt, Tạ Viêm ôm Thư Niệm, mặt treo đầy nụ cười châm biếm: "Quay đầu nói cho tên dân giang hồ đó, lão tử đại nhân đại lượng, hơn nữa xét thấy cống hiến đặc thù của hắn, sẽ không so đo chuyện hắn trước đây vô liêm sỉ bắt cóc Tiểu Niệm."


Tôi nhíu mày một cái, không hiểu gã đang nói gì.


"Bất quá, " lời đột ngột chuyển, "Nếu như hắn còn không biết điều, còn có ý đồ gì với Tiểu Niệm, " đáy mắt Tạ Viêm thoáng qua một tia hung ác, "Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn nữa."


Đi ra sân bay, tôi ngẩng đầu nhìn trời một cái, mây đen che lấp mặt trời, mưa gió sắp tới.


Không biết là tôi bị không khí thấp ảnh hưởng hay gì, ngực đột nhiên bực bội lợi hại.


Điện thoại di động ở trong túi quần rung từng hồi từng hồi, tôi lấy ra nhìn lướt qua, trên màn ảnh bất ngờ hiện lên hai chữ "Tương Tân".

Tôi trong bụng chợt giật mình. Nhấn xuống nút nghe điện, còn chưa kịp lên tiếng, bên kia liền truyền đến thanh âm hốt hoảng của thiếu niên mang theo thở dốc: "Tôi hỏi thăm được tin tức của người kia rồi, có người, có người muốn giết hắn! !"


Ánh sáng xanh trắng chợt vạch qua tầm mắt, quanh co tỏa ra khí tức hỗn độn. Qua mấy giây mới có tiếng sấm rền ầm ầm từ chân trời truyền tới, ở bên tai tôi nổ tung.

Mưa như thác đổ, như trút nước xuống, người chung quanh rối rít lấy tay che đầu bốn phía chạy tứ tán tránh mưa. Tôi đứng ở trong màn nước, lỗ tai dán điện thoại di động, đầu trong nháy mắt trống rỗng.


"Cậu... Nói gì?" Tôi cảm giác môi mình giật giật, nước mưa thuận thế chảy vào trong miệng, thanh âm nghe hàm hồ không rõ, "Mới vừa rồi sấm đánh, tôi không nghe rõ."


"Tôi nói... Giết chết... Nghe lén... Hôm nay... Động thủ..." (Tôi nói có người muốn giết chết người anh tìm kia! Tôi nghe lén được bọn họ đang thương lượng, hôm nay chuẩn bị động thủ! )


Giọng nói mang theo hoảng hốt bị tiếng mưa rơi cắt đứt tan tành, nhưng từng chữ như chùy nặng nề gõ trên ngực tôi.


"... Ở đâu..."


Tôi lầm bầm hỏi, bên tai huyên náo xa dần, trong thế giới an tĩnh lại chỉ còn tiếng huyết dịch đang chảy.


"Cái gì? ?" Tương Tân gằn giọng kêu.


Chết lặng lạnh như băng.


"Tôi hỏi cậu người đó bây giờ ở đâu?! ! ! ! !"


Chỗ đó rất xa, ít nhất tôi nghĩ như vậy.


Tôi không ngừng cúi đầu kiểm tra chỉ đường, xác nhận mình không đi sai đường.


Nhất định là quá xa.


Nếu không tại sao lâu như vậy còn chưa tới?


"Long ca hôm nay nhận một cú điện thoại, nói có người muốn 'Dỡ hàng' . Nghe nói là người đó bị truy đuổi, tôi liền đi theo."


"Hắn chỉ nói muốn mau chóng rời khỏi Thiên Tân, cần giấy căn cước cùng giấy thông hành."


"Tôi nghe có người gọi cho Đồng gia."


Chất lỏng theo gò má tuột xuống, không biết là mưa hay mồ hôi, ngón tay nắm tay lái lộ ra khớp xương tái nhợt.


Đồng Thiện.


Động cơ đột nhiên nổ ầm, giống như dã thú tuyệt vọng gầm thét.


"Đồng gia."


Bóng dáng lão già mũm mỉm xuất hiện ở phòng tiếp khách, tôi đứng lên.


"Ái chà chà, đây là thế nào?" Khuôn mặt phì nộn của Đồng Thiện cười như gió xuân khi nhìn đến tôi trong nháy mắt biến sắc, "Sao cậu lại mắc mưa, ướt như vậy chứ?"


"Bọn bây mắt bị mù rồi à!" Mặt lão lạnh xuống, trợn mắt nhìn một thuộc hạ đứng bên cạnh: "Còn không mau lấy khăn lông cho Kha tiên sinh!"


"Người làm không hiểu chuyện, để cho cháu Kha đây chê cười. Tới tới, đừng đứng, mau ngồi xuống, uống ly trà nóng làm ấm người." Lão đảo mắt đổi trở về khuôn mặt mèo chiêu tài cười híp mắt, Đồng Thiện thần thái bình thường chào hỏi tôi ngồi xuống.


"Không cần." Tôi giơ tay lên từ chối khăn lông đưa tới, đứng không nhúc nhích: "Đồng gia, người ngay không nói lời mờ ám, nghe nói chú LEE đang quấy rầy ở nhà ngài, tôi tới đây hôm nay là hy vọng Đồng gia có thể đem người giao cho tôi."


Đồng Thiện đang nhấp trà hơi dừng lại một chút, nụ cười trên mặt không thay đổi, trấn định bình thường uống một hớp trà: "Lời này của cháu Kha, không biết nghe từ đâu?"


"Tôi cho là Đồng gia trong lòng hẳn biết rõ."


Tôi nhìn người đàn ông đem tính mạng người khác coi như trò đùa trước mặt, cưỡng bách mình kiềm chế xuống tất cả cảm xúc.


"Hửm?" Đồng Thiện đặt ly trà xuống, nhàn nhã nhìn tôi: "Người bạn nhỏ, chú Lục của cậu có dạy cậu chưa, nói chuyện với trưởng bối phải hiểu được chút phân tấc."


"Đồng gia nói đúng. Nhưng chú Lục còn nói cho tôi biết, đối đãi với tiểu nhân thủ đoạn đê hèn không cần lưu tình cái gì."


"Dĩ nhiên, những thứ người kia tự nhiên không thể giống với Đồng gia ngài. Thiên Tân này có ai chẳng biết Đồng gia xưa nay rất mực khiêm tốn, bụng dạ rộng rãi. Tôi hôm nay mở miệng cần người, cũng là vì tin vào danh tiếng của Đồng gia mà tới."


"Mong rằng Đồng gia có thể nhìn ở giao tình những ngày qua, bán cho Lục gia mấy phần mặt mũi."


Sắc mặt Đồng Thiện thay đổi mấy lần, cuối cùng đập bàn cười to: "Tốt, một tên tiểu tử miệng mồm lanh lợi! Xem ra Lục Phong đúng là có người kế nghiệp."


"Thế nhưng, " lão dần dần thu lại nụ cười, híp mắt: "Đồng bá bá của cháu cũng không phải là dễ bị sợ."


"Muốn người, cậu định dùng cái gì để đổi chứ?"


Tôi sững sốt một chút, lời đã mở ra đến nước này, lão lại còn nghĩ nói điều kiện.


Lão hồ ly này, da mặt lại dày đến loại trình độ đó.


Tôi không nhịn được cau mày: "Vậy phải xem Đồng gia muốn cái gì."


"A, người bạn nhỏ giọng không nên quá lớn, " Đồng Thiện cười nhu hòa, làm thế nào cũng không giấu được trong ánh mắt hài hước và chế nhạo: "Nếu tôi nói muốn Phong Dương, cậu trả nổi không?"


Lão chờ nhìn tôi khó chịu.


Tôi lạnh lùng nhìn lão: "Nếu tôi nói trả nổi, Đồng gia dám nhận không?"


Nụ cười của cáo già cứng một giây, con ngươi rụt lại mấy phần, như là sắp sửa nổi giận.

Nhưng mà yên lặng hồi lâu, lão lại hòa hoãn sắc mặt: "Người tuổi trẻ, có chút cá tính vẫn là tốt. Thế nhưng mũi nhọn quá lộ thì phải chịu khổ."


Lão có ý ám chỉ liếc tôi một cái, "Tính tình này của cậu ngược lại là giống Lục Phong lúc còn trẻ như đúc. Năm đó hắn tay trắng dựng nghiệp cũng là không biết sâu cạn như vậy, không biết đắc tội bao nhiêu đại lão trên thương trường. Khi đó nếu không phải có LEE thay hắn từ trong hòa giải, Lục Phong sẽ không thiếu người muốn lật đổ hắn."


"Lấy tài hoa cùng năng lực của LEE mà nói, Lục Phong cầm hắn không khỏi quá đại tài tiểu dụng."


"Nghe nói bây giờ công việc chủ yếu là trông con? A, không yêu nhân tài như vậy, tôi nhìn rất đau lòng." Đồng Thiện một câu cuối cùng ý vị thâm trường.


Trong lúc nhất thời tâm niệm thay đổi thật nhanh, tôi nhớ tới lần đó sau khi đàm phán, thời điểm Mạc Diên và lão ở bên cửa sổ đối mặt, trong nụ cười chứa ý đồ tôi không hiểu rõ.

Bên tai mơ hồ vang lên thanh âm của chú Lục ————


"LEE rất ưu tú. Ban đầu ta muốn hắn trở lại, cũng không phải là bởi vì hắn sa sút kéo hắn một cái, mà là hắn quả thật có năng lực ngồi vững vàng vị trí này."


"LEE là một nhân tài hiếm thấy, nếu không phải khi đó hắn đặt sai tiền đặt cuộc thua trắng cả vốn ban đầu, ta cũng chưa chắc có thể chiêu an được hắn. Cháu ở bên cạnh hắn, chỉ cần hắn chịu, cháu có thể học được rất nhiều việc. Cháu khoảng thời gian này lớn lên rất nhanh."


"Cháu không biết hắn rốt cuộc là dạng người gì, dù sao lấy trước đây..."


"Đừng quá gần gũi LEE."


Ngón tay vô ý thức ở trong lòng bàn tay siết chặt, tôi đè tức giận cuồn cuộn trong lồng ngực: "Y theo ý Đồng gia, muốn như thế nào mới thả người?"


Đồng Thiện cười như không cười: "Vậy phải xem thành ý của Lục gia."


"..."


Cõi đời này chính là có một loại người, ngấm ngầm càng bỉ ổi vô sỉ, cùng hung cực ác, trên mặt càng phải bưng cái giá cao quý, bày ra mặt mũi giả nhân giả nghĩa.


Nhưng mà trong tay lão nắm mạng của người kia, tôi không đánh cuộc được.


Đối mặt hồi lâu, cuối cùng tôi từ từ cúi đầu: "Mời Đồng gia nói điều kiện."


Đối diện vẫn trầm mặc, như là đang thưởng thức tư thái yếu thế của tôi. Cho đến tôi không nhịn được ngẩng đầu lên, Đồng Thiện mới chậm rãi mở miệng: "Chuyện tình lần này, Lục gia phải bảo đảm không truy cứu nữa."


"Có thể."


Tôi đáp dứt khoát, Đồng Thiện không khỏi hai mắt trên dưới quan sát tôi: "Cậu làm chủ được?"


Tôi còn chưa mở miệng, lão tựa hồ nghĩ tới điều gì, gật đầu một cái, không dây dưa đề tài này nữa, quay lại hỏi một vấn đề khó hiểu khác: "Nghe nói cậu và phụ tá họ Thư của Tạ gia kia có điểm giao tình?"


Tôi cau mày.


Năm đó tôi cố chấp cứng rắn kín đáo đưa cho Thư Niệm cổ phần của Kha thị, lại không nghĩ rằng mang đến cho anh nhiều phiền toái như vậy, sự kiện kia sau đó huyên náo sôi sùng sục, Đồng Thiện sẽ biết cũng không kỳ quái.


Chẳng qua là không nghĩ tới lão lại còn có mặt mũi nói đến Thư Niệm.


Thấy tôi nửa ngày không lên tiếng đáp lại, Đồng Thiện cũng không cho là ngang ngược, "Tôi muốn mua lại quyền kinh doanh cảng Thượng Hải nắm trong tay Tạ gia. Cậu giúp tôi khai thông một chút, phương diện giá tiền dễ thương lượng."


Lão tựa hồ đem chuyện mấy ngày trước bắt cóc Thư Niệm quên mất không còn một mống.


Tôi trợn mắt nhìn lão: "Chuyện chuyển nhượng quyền kinh doanh bến tàu lớn như vậy, chỉ sợ không phải tôi người ngoài có thể làm được. Điều kiện này của Đồng gia không khỏi quá làm khó người khác."


"Tôi biết Phong Dương và Tạ thị ở trên phương diện làm ăn có lui tới, hơn nữa lấy giao tình của cậu và Thư phụ tá, muốn nói chuyện cũng không phải việc khó gì." Đồng Thiện không buộc tôi nói câu trả lời, chẳng qua là không nhanh không chậm ném ra một câu: "Hay là nói, cậu cảm thấy LEE... không đáng giá cho cậu mở miệng chuyện này?"


Cái đuôi hồ ly rốt cuộc lộ ra rồi.


Tôi khẽ cắn răng: "Cho tôi hai ngày."


Đồng Thiện hơi gật đầu, cười cao thâm khó lường: "Chờ tin vui của cậu."


Từ biệt thự đi ra, tôi lái xe trở về công ty, thu thập một ít thứ sau đó chạy thẳng tới sân bay.


Tôi gọi một cú điện thoại cho chú Thần, nói với chú mấy ngày gần đây sẽ không về nhà. Chú Thần không hỏi nhiều gì, chỉ dặn dò tôi chú ý thân thể, không nên quá mệt mỏi.


Chuyến bay rất thuận lợi, cộng thêm thời gian chờ đợi thủ tục, sau hơn ba giờ tôi đã đứng ở Thượng Hải.


Tạ Viêm mang dép ra mở cửa, thấy mặt tôi đầu tiên là ngẩn người, sau đó thuận tay đóng cửa lại, trong miệng còn nói nhỏ: "Này nhất định là ác mộng..."


Tôi nhảy tới trước một bước ngăn gã đóng cửa lại, "Anh không nhìn lầm, tôi là tới tìm anh."


Thẳng đến khi Thư Niệm đặt ly trà trước mặt mỗi chúng tôi, khóe miệng Tạ Viêm vẫn có chút co quắp.


"Tiểu Lạc, xảy ra chuyện gì?" Thư Niệm ngồi xuống bên cạnh Tạ Viêm, ân cần nhìn tôi: "Sắc mặt em nhìn không tốt lắm."


Tạ Viêm nghe vậy, lập tức đưa tay ôm Thư Niệm vào trong ngực, " Này, rốt cuộc có chuyện gì, nói nhanh lên, nói xong chạy nhanh. "


Gã đối với chuyện trong vòng một ngày ở hai thành phố nhìn thấy tôi lộ ra bất mãn cực lớn, bệnh ngây thơ lại phát tác.


Tôi dứt khoát: "Tôi tới là hy vọng Tạ gia có thể để lại quyền kinh doanh bến cảng."


Lần này không chỉ Tạ Viêm, ngay cả Thư Niệm đều kinh ngạc đến hơi há hốc miệng.


"Cái gì?" Tạ Viêm một bộ hình dáng 'Tôi không nghe lầm chứ ', "Đầu óc cậu bị cửa máy bay kẹp rồi à?"


"Tôi rất tỉnh táo." Tôi liếm liếm môi khô khốc, "Tôi biết nhượng quyền bến cảng tổn thất của Tạ gia sẽ rất lớn, tôi mang theo một ít tài liệu tới, số liệu trong đó tôi ở trên máy bay đã sửa đổi qua, anh trước tiên nhìn một chút."


Tôi đem túi tài liệu bỏ lên bàn.


Tạ Viêm nghi ngờ cầm lấy, mở ra, mới vừa liếc mấy cái liền sắc mặt đại biến: "Cậu điên rồi?"


Gã cầm trên tay là mấy thương vụ hợp tác gần đây giữa Phong Dương và Tạ thị, lợi nhuận đánh dấu thuộc về Phong Dương cơ hồ toàn bộ đều nhường lại.


"Tôi nói tôi rất tỉnh táo."


Lông mày Tạ Viêm lập tức nhíu lại: "Cậu đột nhiên muốn hải cảng làm gì?"


Thư Niệm đã từ trên tay Tạ Viêm cầm qua mấy tài liệu, đọc xong cũng lo âu nhìn tôi.


Tôi tránh ánh mắt anh, nhìn về phía Tạ Viêm: "Cái này anh trước đừng để ý, chỉ cần nói có đồng ý hay không."


"Không thể nào, nghĩ cũng đừng nghĩ." Tạ Viêm như đinh chém sắt cự tuyệt.


"Còn có cái này, " gã rút văn kiện từ trong tay Thư Niệm quăng đến trước mặt tôi, "Những số liệu này đều là chính cậu sửa lại? Lục Phong có biết ông ta nuôi phải sâu mọt không? !"


"Tôi sửa tôi sẽ chịu trách nhiệm." Tôi nhìn những giấy tờ tán loạn, cắn môi một cái, "Anh nếu không yên tâm, hoặc là cảm thấy những thứ này còn chưa đủ, chúng ta có thể ký hiệp nghị ngay bây giờ..."


"Tiểu Lạc, em không nên như vậy." Thư Niệm cắt đứt lời tôi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


Tôi cúi đầu, trong lòng loạn thành một đoàn: "Thật xin lỗi, đột nhiên chạy tới nói những thứ này làm khó hai người. Tôi biết nghe rất buồn cười, nhưng chuyện này đối với tôi rất quan trọng."


"Tạ Viêm, lần này coi như là tôi thiếu anh, sau này vô luận như thế nào cũng nhất định sẽ trả lại. Cho nên xin anh giúp tôi."


Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của người đàn ông đối diện: "Van cầu anh."


Tạ Viêm ngẩn người.


"Cậu..."


Gã nhúc nhích môi một chút, chỉ phát ra một đơn âm liền không nói tiếp.


Lực trùng kích của ba chữ kia tựa hồ quá lớn, chấn động gã nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.


"Hừ, coi như tôi đồng ý, đám lão già hội đồng quản trị cũng sẽ không đồng ý." Yên lặng hồi lâu sau, Tạ Viêm ngó mặt đi chỗ khác hậm hực nói.


"Cho nên cậu chờ ngày mai họp hội đồng quản trị bị pháo oanh tạc đi."


Tôi một lát sau mới rõ ràng ý trong lời nói của gã.


Chưa có gì chắc chắn, nhưng là kết kết thật thật có lòng tốt.


" Ừ, cám ơn."


Tôi dùng thời gian một đêm đem tất cả tài liệu xem lại lần nữa, viết ra giấy tất cả vấn đề có thể gặp, chuẩn bị từ ngữ để ứng đối.

Tôi không nhớ đã bao lâu không có giống như bây giờ, đối với cục diện không biết trước tràn đầy không xác định. Tựa hồ chỉ cần có người kia ở bên người, sẽ không cần vì loại cục diện này lo lắng.


Thói quen nhìn hắn ở trên bàn đàm phán kinh thải tuyệt diễm, biện luận vô song, thói quen nghe hắn phun châu nhả ngọc từng chữ đều chắc chắn. Thói quen tin tưởng hắn đủ cường đại, thói quen lệ thuộc vào hắn.


Thói quen là một thứ đáng sợ.


Nó sẽ ở trong lúc lơ đãng xâm nhập vào cuộc sống của bạn, vào suy nghĩ, từng bước xâm chiếm luôn tình cảm.


Mà bạn không thể đỡ nổi.


Đầu ngọn bút vô ý thức lướt trên giấy, từ từ vòng quanh thành một khuôn mặt mơ hồ, tóc mái hơi dài, lông mày hơi cong cong ý cười.


Sau đó là hai mi mắt góp thành hình chữ bát, con mắt trợn tròn linh lợi, tóc thẳng đứng, khuôn mặt bánh bao, miệng mở ra trách móc nổi giận.


Tôi chọt chọt gò má hắn bật cười.


Dần dần, trong ánh mắt những sinh khí lanh lợi tán đi, hắn hoang mang nhìn tôi, kinh hoảng mà luống cuống.


Vẻ mặt sau cùng hắn để lại cho tôi bị cánh cửa nặng nề từng tấc từng tấc cắn nuốt, tựa như cùng đường cong trên giấy đã không cách nào sửa lại, mực nồng đậm khắc vào trong trí nhớ.


Nhắm mắt liền không tránh thoát ác mộng.


"Mạc Diên..."


Tôi hướng về phía không khí khẽ nói, nhưng thanh âm gì cũng không phát ra được.


Mạc Diên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ái