Chúng ta hòa đi
Vào phòng, tôi đưa Thư Niệm đi phòng cho khách, đồng thời cho người đem Mạc Diên mang tới thư phòng.
Đến khi tôi lên sân thượng, tên côn đồ cắc ké ở cửa kho hàng bắt được đã bị trói tay chân, ném ở trên mặt đất.
Trước đó tôi không chú ý tới, giờ cẩn thận quan sát, phát hiện đó bất quá là một đứa trẻ, tóc tai rối bời, quần áo đơn bạc bị lôi kéo nhăn nhó nhàu nhĩ, nó ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt bẩn thỉu mang chút vẻ sợ hãi bất an.
Tôi phất phất tay để cho người nới lỏng dây trói cho nó, nhìn nó cúi đầu xoa cổ tay, giọng bình thản mở miệng: "Cậu tên gọi là gì?"
Tên nhóc côn đồ kia ngẩng đầu nhìn tôi một cái lại cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: "Tương Tân."
"Bao nhiêu tuổi?"
"16."
"Cậu làm việc cho ai?"
"... Tôi không thể nói, nói lão đại sẽ đánh chết tôi."
Bả vai nhóc con co rúm, khẩn trương nói.
"Không ai dám đánh chết người ở dưới mắt Lục gia."
"Lục, Lục gia?" Tương Tân trong nháy mắt trợn to hai mắt, "Lục gia của Phong Dương? !"
Tôi nhìn nó không nói gì. Ở T thành, không ai không biết bảng hiệu chữ vàng này của Lục thị.
"... Tôi là giúp thủ hạ của Long ca." Người đối diện hiển nhiên nội tâm vùng vẫy một hồi, cuối cùng ủ rũ cúi đầu nói.
"Người ở bên trong kho hàng là các ngươi bắt?"
"Tôi không biết..." Tương Tân cẩn thận liếc tôi một cái, thật nhanh tiếp theo: "Long ca chỉ là phân phó để tôi trông người kia."
Dáng vẻ của nó không giống như là đang nói dối, loại tiểu lâu la này trong bang phái sẽ không biết quá nhiều nội tình. Huống chi đối phương trói người nếu là vì lợi dụng điểm yếu uy hiếp Tạ Viêm, chủ mưu sau màn cũng không khó khăn đào ra.
Bây giờ Thư Niệm người đều cứu ra, những chi tiết này cũng sẽ không cần nóng lòng, thế nhưng không biết tại sao, tâm tình nóng nảy càng ngày càng nặng, từ từ quanh quẩn ở ngực, ép tới người không thở nổi.
Hai tay không tự chủ nắm chặc, tôi nhìn chằm chằm ánh mắt Tương Tân, từng chữ từng câu hỏi: "Người đàn ông mang mặt nạ đó cùng các ngươi có quan hệ thế nào?"
Tương Tân nghe vậy ngẩn người, có chút khốn hoặc nháy mắt một cái, thật lâu mới phản ứng được: "Người nọ tôi không biết, lúc tôi nhìn thấy hắn hắn đều mang mặt nạ." Nó nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Nghe nói là người cấp trên phái xuống."
"Cấp trên?" Tôi nhíu mày lại, "Cái nào cấp trên?"
"Tôi cũng không biết, Long ca chỉ nói cho tôi là cấp trên giao phó để cho hắn đến xem... con tin."
Lúc nó nói đến "con tin" lại liếc tôi một cái.
Tôi không đếm xỉa tới những thứ kia, "Hắn ở trong kho hàng nói gì?"
"Không biết, hắn đầu tiên là kêu tôi đi ra ngoài, còn để cho tôi ở bên ngoài đóng cửa... Sau đó tôi ngồi ở bên ngoài ngủ, về sau nữa các người đã tới rồi..."
Thanh âm của nó càng nói càng nhỏ, mà nghi ngờ trong đầu tôi lại càng ngày càng nhiều —————
Tại sao Mạc Diên sẽ xuất hiện ở kho hàng; Tiểu Niệm bị bắt cóc, hắn là trước đó đã biết tình huống hay không; đoạn thời gian bọn họ đơn độc ở trong kho hàng chuyện gì đã xảy ra; "cấp trên" của hắn là ai, có gì liên quan đến người lợi dụng điểm yếu uy hiếp Tạ Viêm...
Từng vấn đề tới dồn dập, suy nghĩ hỗn loạn như tê dại.
Huyệt thái dương nhảy đau dữ dội, tôi không nói nữa, chỉ dùng ánh mắt tỏ ý bọn họ dẫn Tương Tân đi.
Đến khi người cũng đi mất, tôi nhắm mắt lại tĩnh tâm, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tạ Viêm.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, thanh âm người đàn ông thanh mang theo tiếng gió, có chút khẩn trương: "Có phải Tiểu Niệm lại xảy ra chuyện gì không?"
Trên đường trở về Thư Niệm đã gọi điện cho gã, Tạ Viêm đã đến T thành, gã rất nhanh sẽ chạy tới.
Thế nhưng có một số việc tôi phải hiểu rõ trước khi Tạ Viêm tới.
"Tiểu Niệm không sao, đã ngủ lại." Tôi nghe bên đầu điện thoại kia thanh âm thở phào nhẹ nhõm, "Tạ Viêm, người bắt cóc Tiểu Niệm lợi dụng điểm yếu uy hiếp anh kết quả là người nào?"
"Tôi chỉ biết là trong tay bọn họ có một tuyến qua S cảng, Tạ gia đón lấy bến tàu làm gãy đường tài lộ củ họ, " Tạ Viêm thở hổn hển, "Bọn họ phái người cùng tôi âm thầm tiếp xúc mấy lần, không chiếm được tiện nghi liền ngu ngốc động đến Tiểu Niệm, khốn kiếp!"
Tôi trầm mặc một chút, châm chước hỏi: "Biết lai lịch đối phương là gì không?"
"Không biết, nhưng tựa hồ ở T thành rất có thế lực." Tạ Viêm nói tới chỗ này dừng một chút, giọng trở nên có chút kỳ quái: "Những người đó còn tiết lộ, bây giờ ngay cả Phong Dương đều không phải là đối thủ của bọn họ. Cho nên khuyên tôi thức thời một chút."
" Này, Phong Dương không phải thật kém như vậy đi..."
...
Trong nháy mắt đó, tôi có loại cảm giác kỳ diệu, tựa hồ tất cả chi tiết trước nghĩ không hiểu vào thời khắc này đều thông suốt.
Phong Dương thường xuyên đấu thầu thất bại, luôn tránh tôi gọi điện thoại, hoàn toàn không có tâm tư trạng thái làm việc, vốn nên giờ làm việc nhưng lại xuất hiện ở kho hàng...
Không biết làm sao liền nhớ lại mấy đêm mình vì tìm ra nội gián mà lăn lộn khó ngủ. Tôi đột nhiên có chút buồn cười.
Thật ra thì sớm nên nghĩ đến, có thể thần không biết quỷ không hay làm được loại trình độ này, dõi mắt toàn bộ Phong Dương, còn ai vào đây chứ?
Mà sự thật cũng chứng minh, nội gián quả thật không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, trừ kỹ thuật vững vàng còn cần năng lực chịu đựng trong lòng tương đối tốt ——— nói thí dụ như, ở nơi này dưới loại tình huống này, còn ung dung tự mình uống rượu.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy người đàn ông đầu quấn băng gạt nghiêng dựa vào trước tủ sách, nhẹ nhàng lắc ly rượu đỏ trong tay, bên tay kia là nút bần bịt chai, trong phòng tràn đầy mùi rượu nhàn nhạt
"Chú..."
Tôi dừng lại bước chân, trợn to hai mắt ——— hình ảnh trước mắt yên lặng an nhàn, cũng không trong bất cứ dự nghĩ nào.
Mà một giây kế tiếp, khẩn trương và hốt hoảng trong mắt hắn lại để cho tôi không tự chủ được muốn cau mày.
"Tôi cần một lời giải thích."
Người đàn ông bưng ly rượu, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, " Được."
"Tại sao phải làm như vậy?"
"Tôi không có cường bạo cậu ta." Hắn ngước mắt lên, đáp rất mau.
"Tôi nói là chú tại sao phải làm nội gian? Chú làm việc cho ai?" Tôi hỏi dồn dập, trong dự liệu thấy hắn đổi sắc mặt, né tránh tầm mắt tôi.
Lòng tôi thẳng tắp chìm xuống.
Vốn cho là hắn cho dù không phủ nhận, ít nhất cũng sẽ phân bua mấy câu, có thể làm kim bài luật sư, dựa vào chính là bản lĩnh cưỡng từ đoạt lý.
Thế nhưng hắn một câu cũng không nói.
Bọn tôi im lặng rất lâu, lâu đến cổ họng từng trận căng lên: "Chú Lục có chỗ nào có lỗi với chú, Tiểu Niệm lại có chỗ nào đắc tội với chú, chú tại sao lại đối với bọn họ như vậy?"
Ánh mắt người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào nơi khác nghe vậy đột nhiên quay đầu, "Bọn họ không có. Vậy còn cậu? Cậu dám nói cậu đối với tôi không có nửa điểm thiếu nợ?"
Trong ánh mắt hắn chợt lóe lên tức giận đau thương giống như một ngọn lửa nhiệt độ cao, trong nháy mắt làm phỏng mắt tôi.
Tôi lăng lăng nhìn hắn: "Vậy chú sao không trực tiếp hướng tới tôi?"
Có như vậy trong nháy mắt, tôi cơ hồ cho là tôi từ trong mắt hắn tìm được đáp án, nhưng mà một khắc sau, hắn liền che giấu tất cả cảm xúc, hai tay buông lỏng, dứt khoát nói: " Được, lần này là tôi sai rồi."
Cặp mắt đối mặt tôi kia, hờ hững không có gì cả.
Tôi nhìn hắn, hàn khí lạnh như băng từ ngực vọt lên, theo hô hấp từ từ bay lên, từng điểm từng điểm thu vào đáy mắt.
"Chuyện của công ty, tôi sẽ hướng Lục Phong xin tội, tôi chờ hắn xử trí, cậu chớ nhúng tay. Chuyện Thư Niệm, lần này là tôi sai trước, tôi xin lỗi cậu ta. Nhưng nhìn ở điểm cậu ta không bị thương chút nào, " hắn dừng một chút, cười một tiếng, "Còn có chúng ta những năm này... giao tình."
Môi người đàn ông có chút run rẩy.
Đợi hồi lâu không thấy tôi đáp lời, hắn xoay người lại cầm lên một cái ly, rót chút rượu đưa tới, mang vẻ lấy lòng: "Coi như chú LEE cầu xin cậu. Tha tôi một mạng, chúng ta hòa đi."
Chúng ta hòa đi.
Trong mấy ngày hắn mất tích, tôi ngay cả nằm mơ cũng nhớ tới những lời này: Mạc Diên, tôi sai rồi, đừng giận tôi, chúng ta hòa đi có được không...
Mà hôm nay, hắn đứng ở trước mặt tôi, ăn nói khép nép cầu tôi: "Chúng ta hòa đi."
Tôi rốt cuộc đưa tay nhận lấy cái ly trong tay hắn.
Sau đó ở trong nháy mắt bả vai hắn buông lỏng xuống, toàn bộ tạt vào trên mặt hắn.
Tôi cảm thấy toàn bộ tim đều trống rỗng.
Khi đó, tôi cũng không biết người đàn ông này sẽ không lâu sau rời đi Thiên Tân, rời đi tôi. Cho tới sau đó rất nhiều đêm yên tĩnh, tôi nằm ở trên giường trừng mắt nhìn bóng tối, vẫn sẽ một lần một lần nhớ tới màn này.
Hắn ngốc lăng nhìn tôi.
Trong yên lặng vô biên, có người ở bên ngoài gõ cửa.
"Đi vào."
Một bóng người xuất hiện ở cửa, "Kha thiếu gia, người của Tạ gia tới rồi, nói phải giao người cho bọn họ."
Tôi giương mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của người đàn ông một chút, quay đầu: "Anh nói cho anh ta, người là tôi bắt được, tự nhiên thuộc về tôi xử trí."
"Nhưng là bọn họ vô cùng giữ vững..."
"Anh nói cho Tạ Viêm yên tâm, tôi sẽ xử lý." Tôi cắt đứt hắn.
Người đàn ông đối diện bởi vì những lời này sống lưng căng thẳng.
Thuộc hạ theo lời lui ra ngoài, trong phòng lần nữa an tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở càng ngày càng thô trọng, từ từ mài đau màng nhĩ.
Không phải là chưa từng hận qua hắn.
Trong kho hàng, thời điểm cởi mặt nạ của hắn ra, tôi chưa từng hy vọng là mình chưa từng biết qua gương mặt này như vậy.
Đem hắn giao cho Tạ Viêm hoặc giả là lựa chọn tốt nhất, cho Tạ gia một câu trả lời hợp lý, cũng cho Phong Dương một câu trả lời.
Sau đó hết thảy kết thúc.
Tôi nhắm hai mắt: Kha Lạc, mày nhìn xem, chuyện không phải rất đơn giản sao?
Cửa rất nhanh bị gõ lần nữa, người tới trong thanh âm mang chút khó khắn: "Kha thiếu gia, ngài hay là tự mình..."
Tôi cau mày.
Tôi có thể để Tạ Viêm đem người mang đi, nhưng không nắm chắc được gã dưới cơn tức giận có thể làm ra chuyện gì.
Nếu như người đàn ông nóng nảy như rồng lửa đó tại chỗ đối với Mạc Diên động thủ...
Một khắc cuối cùng cửa khép lại, tôi thấy kinh hoảng trong mắt hắn.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng khóa lại, tôi rũ xuống ánh mắt, trong lòng mặc niệm, đi thôi.
Lúc xuống lầu, gặp phải Tạ Viêm mang người đi lên, vừa thấy được tôi liền sắc mặt bất thiện hỏi: "Người đâu?"
"Tôi nói rồi, người là tôi bắt được."
Tôi đưa tay níu lấy tay vịn, chặn lại thân người gã muốn vòng qua tôi lên lầu.
Ngực Tạ Viêm bị cánh tay tôi ngăn lại, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào tôi, giọng lạnh như băng: "Cậu có ý gì?"
Tôi thản nhiên: "Chính là ý trên mặt chữ."
"Cậu muốn bao che cho hắn?" Tạ Viêm híp ánh mắt.
"Anh nghĩ thế nào cũng được. Thế nhưng anh tốt nhất rõ ràng đây là đâu, người Lục gia muốn còn chưa tới phiên anh ra tay."
"Không tới phiên tôi ra tay? !" Tạ Viêm trong nháy mắt bùng nổ, "Tên khốn kia động tới Tiểu Niệm, cậu mẹ nó nói với tôi không tới phiên tôi ra tay? ! Thao! Tôi để cho hắn chết một trăm lần cũng không đủ!"
Một cổ lực mạnh từ trên cánh tay truyền tới, Tạ Viêm hất tay tôi ra, sãi bước đi lên lầu, tôi từ phía sau níu lấy bả vai gã, gã dừng lại quay đầu, mắt vằn tia máu nhìn tôi, từng chữ từng câu nói: "Cậu mẹ nó nếu như đối với Tiểu Niệm còn có một chút lương tâm, liền bỏ tay khỏi người tôi!"
Tôi sững sốt một chút, lực đạo trên tay hơi thả lỏng.
Cửa từng phòng của lầu ba cái này tiếp theo cái kia bị thô bạo mở ra, Tạ Viêm trong mắt cáu kỉnh càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng tay Tạ Viêm đặt trên nắm cửa thư phòng, vặn mấy cái, rồi sau đó nhìn tôi: "Mở cửa ra."
"Tôi nếu như nói không thì sao?"
Tạ Viêm nhìn chăm chú vào tôi hồi lâu, đột nhiên lãnh khốc cười một chút, tay vung nắm đấm, tay cầm khóa kim loại rơi xuống đất, phía trên dính loang lỗ vết máu.
Tạ Viêm dùng tay không bị thương đẩy cửa ra, một làn gió lạnh xông tới mặt. Thẳng ngay cửa cửa sổ mở rộng, rèm cửa sổ bằng lụa trên dưới tung bay.
Tôi nhìn căn phòng không có một bóng người, trong lòng nhất thời trăm vị tạp trần.
Tạ Viêm chạy mấy bước vọt tới bên cửa sổ, nhìn khắp mọi nơi một chút, quay đầu nhớn nhác hướng về phía đám người mình mang tới nói: "Mau đuổi theo!"
"Ngăn bọn họ lại!"
Mấy người quần áo đen ngăn ở cửa thang lầu.
"Kha Lạc! !" Tạ Viêm vô cùng tức giận, lập tức nắm lấy cổ áo tôi, trên tay gân xanh cơ hồ đứt đoạn, cắn răng nghiến lợi gầm thét: "Tránh ra!"
Tôi vừa muốn mở miệng, một thanh âm cướp lời tôi.
"Tạ Viêm, anh nháo đủ chưa!"
Tôi và Tạ Viêm đồng thời ngừng tay.
Hung ác kiêu căng trong mắt gã biến mất một chút, hung tợn trợn mắt nhìn tôi một cái rồi tức tối hất tôi ra.
Tôi nghiêng đầu nhìn người kia.
Nhìn anh lúc lên lầu chân so với bình thường khập khiễng một chút, tôi hô hấp chậm lại, trong nháy mắt xông tới áy náy.
"Đánh thức em sao?" Tạ Viêm đi nhanh tới muốn đỡ anh, bị Thư Niệm khoát tay cự tuyệt.
"Em không sao, trước đó hơi mệt, mới vừa rồi nghỉ ngơi một chút đã tốt rồi." Thư Niệm nhìn Tạ Viêm một lát, lại quay đầu nhìn tôi, "Hai người là đang làm gì, đánh nhau sao?"
Tôi tránh được ánh mắt anh, cúi mặt nhìn mặt đất.
Thanh âm Tạ Viêm có chút hậm hực: "Ai bảo cậu ta bao che thứ xã hội đen đó."
Thư Niệm vừa không biết làm sao vừa buồn cười nhìn gã, "Lần này may mà Kha Lạc hỗ trợ, nơi xa như vậy cũng có thể tìm được, lúc trở lại còn mang em đi bệnh viện làm kiểm tra, bây giờ lại mượn biệt thự của Lục tiên sinh để cho em nghỉ ngơi. Mà anh việc đầu tiên là bày ra dáng vẻ muốn cùng cậu ấy đánh nhau, không phải quá không hợp tình hợp lý à?"
"..." Tạ Viêm yên lặng hồi lâu, buông một câu: "Vậy cậu ta cũng không thể bao che tên xã hội đen đó..."
"Người nọ không có làm gì em cả."
"Bắt cóc em đã đủ vô liêm sỉ!"
"Bắt cóc em không phải anh ấy."
"Không phải chính phạm, cũng là đồng mưu!"
"Anh ấy còn cứu em."
"Cáo chúc tết gà, không tốt đẹp gì!"
"..."
Thư Niệm lắc đầu một cái, tầm mắt trong lúc vô tình rơi vào trên tay bị thương của Tạ Viêm.
"A, anh bị thương?" Thư Niệm lấy làm kinh hãi, dè dặt kéo qua bàn tay đã sưng đỏ giống như bánh bao cẩn thận kiểm tra, lông mày lập tức nhíu lại.
"Á~~~ nhẹ một chút, đau ~" Tạ đại thiếu gia đánh rắn theo côn, lập tức bắt đầu hanh hanh tức tức.
Thư Niệm áy náy nhìn về tôi: "Kha Lạc ở chỗ em có thùng cấp cứu không? Tạ Viêm anh ấy chính là tánh tình nóng nảy một chút, không có ác ý, em đừng để ý..."
" Vâng, em hiểu mà, không sao." Tôi mím môi một cái, "Hơn nữa người đúng là ở trong tay em làm mất, là em sai."
"Hừ! Tôi xem ra là cậu cố ý thả đi chứ gì? !" Tạ Viêm hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn không âm không dương nói.
"Tạ Viêm!" Thư Niệm bận bịu kéo cánh tay gã, tôi hướng Thư Niệm lắc đầu, để cho anh không cần quá căng thẳng.
"Trước tiên xử lý vết thương ở tay đi." Tôi nhìn về phía Tạ Viêm, "Những chuyện khác sau đó mới nói."
"Cái gì? Cậu đừng mơ đánh trống lảng..." Tạ Viêm vừa nghe lại giậm chân, bị Thư Niệm kéo đi, không tình nguyện đi xuống lầu.
Thẳng đến bóng người bọn họ từ khúc quanh thang lầu biến mất, tôi mới thở ra một hơi. Tiện tay nới lỏng cà vạt một chút, cảm giác cả người đều mệt mỏi lợi hại.
Cửa sổ thư phòng mở ra khiến gió lạnh tràn vào từng cơn, thổi đến đầu người cũng thanh tỉnh.
Tôi đứng ở bên cửa sổ suy nghĩ một hồi, quay người lại hướng về phía ngoài cửa phân phó: "Đi đem Tương Tân mang tới đây."
Người rất nhanh liền bị mang ra. Rốt cuộc còn là một đứa trẻ, Tương Tân từ lúc vào thư phòng liền tò mò quan sát trái phải, nó nhuộm tóc vàng highlight, ăn mặc một bộ côn đồ cắc ké nhưng vẫn còn nhìn ra được sự đơn thuần tương xứng với tuổi.
"Tôi có thể thả cậu ra."
Thấy nó rốt cuộc ngưng tìm tòi nghiên cứu, đem tầm mắt chuyển tới trên người tôi, tôi mở miệng nói.
Trước khi ánh mắt kinh ngạc của nó trừng lớn hơn, tôi lại nhàn nhạt tăng thêm một câu: "Nhưng là có điều kiện."
"... Ngài muốn tôi làm gì?" Nhóc con mặt đầy phòng bị nhìn tôi, "Chuyện phạm pháp tôi sẽ không làm đâu."
Tôi nhíu lông mày: "Hửm? Bắt cóc chẳng lẽ không phạm pháp?"
"Người nọ không phải tôi trói, tôi chỉ phụ trách trông chừng mà thôi!" Tương Tân ưỡn ngực, cứng cổ rêu rao, "Hơn nữa chúng tôi chỉ là đem hắn nhốt ở trong kho hàng, cũng không làm gì hắn!"
Xem ra nó hoàn toàn không biết phương diện pháp luật còn có cách nói "đồng phạm tội", cũng không hiểu tội bắt cóc hình thành cũng không chỉ là động tác "trói".
"Nếu cậu không tự cảm thấy sai, vậy thì đi giải thích với cảnh sát đi." Tôi phất phất tay, ngoài cửa lập tức có hai người đàn ông cao lớn đi vào.
"Ai, đừng mà." Thiếu niên nóng nảy, nhảy tới trước một bước, ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi: "Tôi không thể đi bót cảnh sát, tôi đã quá 16 tuổi, bọn họ sẽ giam tôi lại mất."
"Thì? Không phải mới vừa còn nói rất cứng sao?" Tôi cố làm kinh ngạc.
Trong thanh âm Tương Tân đã mang theo nức nở: "Không phải... Tôi, tôi không thể vào tù, nhà tôi còn có bà nội, bà đã lớn tuổi rồi không người chăm sóc..."
Tôi ngẩn người: "... Cha mẹ cậu đâu?"
"Không có." Nó cắn môi, "Tôi không có cha mẹ, tôi là bà nội nhặt được trên băng ghế dài cạnh thùng rác gần bệnh viện."
"Bà nội dựa vào lượm ve chai kiếm sống, rất khổ cực nuôi tôi lớn, tôi muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền cho bà nội mua một căn nhà lớn, để cho bà an hưởng tuổi già, nhưng mà tôi không có bản lãnh, lại vụng về, đi công trường người ta chê tôi nhỏ tuổi không chịu thuê, công việc khác tôi không đi học lại không làm được..."
Nó tự mình lẩm bẩm, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói lớn tiếng: "Nói những thứ này với ngài cũng vô ích! Đại thiếu gia từ nhỏ ngậm thìa vàng, ra đời sống trong nhung lụa như ngài căn bản sẽ không hiểu cuộc sống của người nghèo khó khăn bao nhiêu!"
Tôi nhìn nó bởi vì kích động mà mặt hơi đỏ lên, mặt mũi trẻ tuổi kia từ từ biến thành một gương mặt thiếu niên khác, mang quần áo đá bóng bẩn thỉu, mi mắt quật cường, cũng 16 tuổi.
Tương Tân sai rồi, tôi cho tới bây giờ đều không phải là cái gì đại thiếu gia, sinh ra liền bị cha mẹ vứt bỏ giãy dụa ở tầng dưới chót cuộc sống gian khổ, tôi so với ai khác càng hiểu rõ.
Bướng bỉnh cùng quật cường trong mắt Tương Tân dưới sự trầm mặc của tôi dần dần biến mất, thay vào đó là từ từ xông lên sợ hãi cùng bất an.
"Ngài..." Chỉ nói một chữ liền ngừng, môi thiếu niên mím chặt thành một đường thẳng, hồi lâu sau hít sâu một hơi, tựa như là làm ra quyết định trọng đại gì: "Ngài nói đi! Chỉ cần ngài không đem tôi giao cho cảnh sát, chuyện gì... Chuyện gì tôi cũng đồng ý!"
Sống lưng nó ưỡn thẳng, mắt đầy cương quyết.
Tôi thở dài, lời nói đã nghĩ kỹ cũng không nói ra, chỉ nhẹ nhàng: "Không cần lo lắng, sẽ không để cho cậu làm gì vi phạm pháp luật."
"Cậu chỉ phải trở về bang phái của cậu, tôi muốn cậu giúp tôi lưu ý tin tức của một người."
"..." Tương Tân đợi một hồi, nghi ngờ hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó." Tôi cầm ra một chiếc điện thoại di động nhỏ đưa cho nó, "Bên trong có lưu số của tôi, chính là, nhớ, có bất kỳ tin tức gì của người kia cũng phải thông báo cho tôi trước tiên."
Tương Tân cúi đầu nhìn điện thoại mấy lần, tò mò giương mắt: "Người kia là ai?"
Tôi trù trừ, móc ra bóp da trong ngực áo, từ bên trong lớp ghép rút ra một tấm hình.
Bức hình này đã được ép rất bằng phẳng, thế nhưng dấu vết nếp nhăn phía trên vô luận như thế nào đều không hết.
Thật ra thì tình cảm không phải cũng như vậy sao?
Đã tạo thành tổn thương, cho dù sau này có cố gắng sữa chữa thế nào, cuối cùng vẫn không trở về được dáng vẻ hoàn mĩ không tỳ vết lúc ban đầu.
Tôi gọi Tương Tân đến gần, ngăn cản bàn tay muốn cầm bức hình của nó, dùng bóp da che ở đoạn từ cổ trở xuống của người đàn ông, chỉ để lộ ra mặt, ngón tay chỉ cho nó: "Người này, hắn gọi là Lý... gọi là LEE. Cậu cẩn thận nhận rõ gương mặt này, về sau nếu như có gặp được, hoặc là nghe được tin tức có liên quan đến hắn, nhất định phải lập tức nói cho tôi."
Tương Tân gật đầu một cái, hứng thú đánh giá người trong hình.
"Nhìn đủ rồi chưa." Tôi đem hình nhét vào trở về bóp da, nhìn chằm chằm Tương Tân một lần nữa dặn dò: "Bất kể nghe được hoặc là thấy cái gì, tìm cơ hội trước tiên liên lạc với tôi. Còn nữa, không nên để cho bất kỳ người nào phát hiện."
Tôi để cho người đưa Tương Tân trở về, nhìn nó đi tới cửa lại không nhịn được gọi nó lại: "Sau khi xong chuyện này rồi, cậu cũng không cần đi theo hắc đạo lăn lộn nữa, ước muốn của cậu tôi sẽ giúp cậu hoàn thành." Câu chuyện dừng một chút, "Cho nên chính cậu cũng phải cẩn thận."
Ánh mắt sau cùng của cậu nhóc nói cho tôi, tôi có thể tín nhiệm nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro