Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bắt đầu lại




 

Tôi bệnh nặng một trận.

         

Mới đầu chẳng qua là choáng váng đầu một chút, cả người mất sức, sau đó bắt đầu ho khan nhẹ, lúc lạnh lúc nóng. Tôi không để tâm lắm, tùy tiện dùng chút thuốc đối phó, vậy nên tình trạng càng ngày càng hỏng bét.

         

Đến cuối cùng bệnh biến thành sốt cao kéo dài không ngừng. Ngũ tạng lục phủ sốt nóng như lửa, người bọc mấy lớp mền dày vẫn cảm thấy lạnh.

         

Dường như là tất cả các vấn đề chất chứa trong thân thể mượn lý do thái độ ưu tư cùng tự giận mình mà buông thả của tôi, bạo phát ra một lần.

         

"Sốt vẫn chưa lui." bàn tay hơi lạnh của chú Thần rời khỏi trán tôi, chú quay đầu nhìn chú Lục đang đứng ở một bên, lo lắng nói: "Có nên mời bác sĩ Tô tới xem lần nữa?"

         

Người đứng sau một mực cau mày.

         

"Tiểu Lạc, rất khó chịu đi, có muốn ăn chút gì không?" Thấy chú Lục không có trả lời, chú Thần quay đầu, lại sờ đầu tôi, ôn nhu hỏi.

         

"Cháu gì cũng không muốn ăn." Tôi lắc đầu.

         

Chú Thần thở dài một cái, nhìn tôi trong ánh mắt tràn đầy cảm thương.

         

"Tiểu Lạc." Chú Lục đột nhiên mở miệng,   "Cháu ở LA xảy ra chuyện gì?"

         

Trong lòng cả kinh, tôi theo bản năng đảo mắt nhìn chú, chú Lục cũng không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ có ánh mắt nhìn rất sâu.

         

Đó là điềm báo trước nổi giận.

         

"Cháu cùng bạn học cắm trại lạc đường, đi lạc trong rừng cây dính một đêm mưa thôi." Tôi rũ mắt xuống, bình tĩnh nói.

         

Tôi không trông cậy chú Lục sẽ tin tưởng, chẳng qua là phải cho chú một cái lý do cho qua chuyện.

         

"Được rồi, được rồi, tiểu Lạc còn bệnh, để cho nó nghỉ ngơi đã." chú Thần lên tiếng hóa giải lúng túng, chú cẩn thận chỉnh lại bình truyền dịch, đắp lại chăn cho tôi, sau đó xoay người kéo chú Lục đi ra ngoài.

         

Lúc ra cửa, chú Lục nhìn tôi một cái ý vị thâm sâu, "Tiểu Lạc, nếu cháu bị bệnh mà không muốn khỏi sẽ rất lâu lành."

         

"Anh nói cái gì thế." chú Thần trách cứ chú Lục, "Trên đời nào có ai bị bệnh mà không muốn khỏi."

         

Tôi không có lên tiếng, thậm chí không có ngẩng đầu.

         

Chú Lục nói không sai, bệnh sẽ bị tâm kéo dài.

         

Chẳng qua là cảm lạnh thông thường mà thôi, nằm gần nửa tháng, cũng không chỉ là vì vi rút.

         

Trong lòng tôi cảm thấy đây là tôi đáng bị.

         

Lúc sốt mơ mơ màng màng, tôi nhìn thấy một gương mặt.

         

Trên gương mặt đó mang nụ cười ôn nhu, nhìn tôi hỏi: " Này, cậu không sao chứ?"

         

Thỉnh thoảng thay đổi biểu tình: "Thật đáng   yêu, người bạn nhỏ muốn cùng chú hẹn hò à?"

         

Lột tôm trong chén mình cho tôi, nghiêm túc hỏi: "Có món quà nào cậu đặc biệt muốn không?"

         

Mờ mịt nhìn tôi, ánh mắt đau đớn: "Nếu là... Nếu là tôi trước kia làm chuyện gì gạt cậu, cậu chớ để   ý... Là chú không tốt..."

         

Kinh hoảng thất thố: "Tôi đi về trước... Sau này...   Chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa, cứ như vậy đi..."

         

Vẻ mặt mỉm cười, không biết làm sao: "Tôi nói hết rồi, bệnh của tôi đã tốt lắm."

         

Bi thương mà vô lực vuốt tóc tôi: "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi... Tôi cái gì cũng có thể cho cậu... Chỉ trừ tình yêu."

         

Trước giáo đường, người đàn ông bình tĩnh hạnh phúc thêm đau thương: "Tôi chẳng qua là muốn, nếu như có một ngày, hắn bởi vì tình cảm cấm kỵ này mà chịu tội, có thể để cho tôi tới thay hắn gánh vác."

         

Từ từ, gương mặt đó biến thành một người khác đường nét tương tự.

         

Khóe miệng khẽ nhếch khi lần đầu tiên nghe thấy tên tiếng Anh của tôi, cười cùng tôi cụng ly.

         

Người đàn ông mặc áo choàng tắm bưng hai ly rượu chát, mỉm cười: "Thế nào?"

  

Nét mặt xanh mét cùng với nụ cười gượng gạo: "Tôi chỉ làm TOP."

         

Mặt đầy không thể tin mờ mịt đi theo đám người "WOW ~   WOW ~ "

         

Nghe được tôi nói sẽ chiếu cố hắn, trong nháy mắt hốc mắt hồng lên.

         

Một khi lên cơn sốt thì trở thành người bạn nhỏ ngây thơ.

         

Vì nghe phải chọn bóng rổ hay là bóng bầu dục mà biểu tình khốn nhiễu thất thố.

         

Luôn vì so đo vấn đề trên dưới mà chơi xấu nháo không chịu nằm yên.

         

"Sao lại ướt cả người như vậy? " đau lòng trách cứ.

         

"Cút ra ngoài. " mặt không cảm giác.

         

Tôi vùi lấp ở trong mộng, đột nhiên không muốn tỉnh lại nữa.

         

"Tiểu Lạc, Tiểu Lạc?"

         

Là ai gọi tôi?

         

"Tiểu Lạc, tỉnh lại đi, tới giờ uống thuốc rồi."

         

Thanh âm thật ôn nhu...

         

"Tiểu Lạc..."

         

Tay, cảm giác hơi lạnh, giúp tôi xua tan cơn sốt làm cả người hít thở không thông.

         

Tôi mở mắt ra, người trước mặt hình ảnh nhạt nhòa, tựa như còn cách một tầng mộng vậy nhìn không rõ lắm.

         

Thế nhưng tôi biết, tôi đã tỉnh mộng.

         

Nuốt xong nước cùng thuốc, tôi trả ly lại, giương mắt đã nhìn thấy đáy mắt chú Thần ánh lên vẻ thăm dò cùng lo âu.

         

Trong lòng than thầm, cái gì nên tới cũng sẽ tránh không khỏi.

         

Quả nhiên, chú Thần nhận lấy ly xong cũng không có rời đi, mà do dự hỏi: "Tiểu Lạc, có thể cùng chú Thần nói một chút không?"

         

Tôi mỉm cười gật đầu một cái.

         

Chú Thần ngồi xuống ở mép giường, ngón tay vô ý thức vuốt ve ly nước, tựa hồ đang nghĩ ngợi làm sao mở miệng.

         

"Tiểu Lạc, cháu ở LA... Có gặp phải chuyện gì không? Ách, ý chú nói... Một ít chuyện đặc biệt..."

         

Tôi chớp chớp mắt: "Là chú Lục để cho chú   tới hỏi sao?"

         

Chú Thần nhìn về phía tôi, nghiêm túc lắc đầu một cái, "Là chú cũng muốn hỏi. Tiểu Lạc, từ sau khi cháu từ LA về, chú cảm thấy cháu rất khác trước."

         

Chú gãi đầu một cái: "Cụ thể khác ở đâu chú cũng không nói được, chính là cảm giác... Thật giống như thành thục..."

         

Chú Thần mặt đầy như có điều gì suy nghĩ nhìn tôi, sau đó đột nhiên thức tỉnh vậy: "A, chú cũng không phải là nói cháu trước đây không   chín chắn..."

         

"ừ, cháu biết." Tôi hơi cúi đầu, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên: "Chú Thần, chú có từng nghĩ tới ngoài chú Lục ra chú sẽ yêu người khác?"

         

"Ách?" chú Thần sững sốt một chút, mặt ửng   đỏ: "Chú... chú không có nghĩ tới cái vấn đề này."

         

"Chú Thần, " tôi tựa vào đầu giường, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Yêu một người quá mệt mỏi."

         

Không có câu trả lời, không khí lại an tĩnh lại.

         

Qua thật lâu, thanh âm của chú Thần mới thật thấp truyền ra, nghe như than thở vậy: "Đúng vậy, rất mệt mỏi."

         

"Thế nhưng, cho dù cực khổ đi nữa, cũng muốn chung một chỗ." Chú dừng một chút, tựa hồ nhớ tới cái gì, nhẹ nhàng cười: "Cái này, chính là tình yêu đi."

         

Tôi mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mặt, chú cùng chú Lục chia lìa hai mươi năm.

         

Tôi vĩnh viễn cũng không quên được biểu tình trên mặt của chú Lục khi tôi nói sẽ giới thiệu cho chú một người tên là Trình Diệc Thần.

         

Cái người đàn ông trong mắt mọi người như Tu La tái thế đó, sẽ hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi khẩn trương hỏi chú đem người mà chú yêu dẫn về nhà, phải làm gì đây.

         

Tôi nghĩ, tất cả đau lòng cùng luống cuống đời này của chú Lục đều dùng ở trên người một người.

         

May mắn là đáng giá.

         

"Cháu bây giờ rốt cuộc biết, chú Lục tại sao lại thích chú như vậy, chú Thần à." Nam nhân trước mắt suy nghĩ viễn vong, tôi lên tiếng trêu chú.

         

Không ngoài dự liệu mặt chú đỏ lên, lắp bắp: "Trẻ nít không nên nói bậy bạ."

         

"Ai, " tôi cố giả bộ ủy khuất,   "Chú Thần, chú mới vừa rồi còn nói người ta thành thục."

         

"..."

         

Chú Thần không nói trừng tôi.

         

Tôi cười một tiếng, mím môi: "Chú Thần, cháu rất tốt, không cần lo lắng cho cháu." Suy nghĩ một chút, lại bổ sung:   "Còn nữa, cũng thay cháu cám ơn chú Lục."

         

"Để cho hai người phí tâm rồi."

         

Chú Thần lẳng lặng nhìn tôi một hồi, rốt cuộc cười đưa tay xoa đầu tôi một cái, "Tiểu Lạc, cháu trưởng thành rồi."

         

Bệnh của tôi rốt cuộc từ từ tốt lên.

         

Giống như phân biệt rõ ràng giới tuyến vậy, hết thảy chuyện ở LA cũng theo cơn bệnh nặng dần dần đi xa.

         

Cõi đời này có quá nhiều chuyện, không cách nào thụt lùi cùng hối hận, tỷ như thời gian, tỷ như cảm tình.

         

Chúng ta cũng chỉ có thể không ngừng đi tới trước.

         

Buổi sáng sau khi tôi khỏi bệnh, tôi ngồi uống sữa bò mà chú Thần đã chuẩn bị, đối diện là chú Lục đang xem báo đột nhiên mở miệng: "Tiểu Lạc, bắt đầu ngày mai cùng chú đi công ty."

         

Không có lý do gì, cũng không cần hỏi.

         

"Vâng." Tôi buông xuống ly.

         

Hết thảy, nên lại bắt đầu.

         

Tôi vào Phong Dương.

         

Công ty lớn chế độ hoàn thiện, từ trên xuống dưới cấu trúc chặt chẽ, tất cả mọi người mới đều trải qua sàng lọc cùng thẩm tra thủ tục nghiêm khắc, ở Thiên Tân, Phong Dương của Lục thị là"Long môn" mơ ước của tất cả các thanh niên tìm kiếm việc làm.

         

Vì vậy khi chú Lục mang tôi đến cuộc họp buổi sáng của công ty, hướng tất cả mọi người tuyên bố sau này tôi sẽ trở thành phụ tá riêng của chú, dưới đài xôn xao không nhỏ.

         

Lính nhảy dù từ trên trời xuống, cho tới bây giờ đều là đề tài bát quái lớn nhất trong công ty mà cạnh tranh chức vụ kịch liệt như này.

         

"Ai, các người có thấy không, có thấy không, phụ tá mới tới của tổng tài thật là đẹp trai u ~~~ "

         

"Kính nhờ thu thu miệng của cô lại, cô lúc nào nhìn thấy tổng tài giới thiệu nhân viên mới chưa, theo tôi nhìn, bối cảnh của hắn khẳng định không đơn giản, cô hãy dùng não thật tốt đi."

         

"Ai nói không có, trước không phải có một người kêu là Trình cái gì Thần đi..."

         

" A lô phải chết cô rồi, người kia lưỡi cây của cô cũng dám nói bậy, cẩn thận để cho tổng tài nghe được, cô liền chuẩn bị về nhà tự kiếm ăn đi."

         

"... Người kia hay là cũng giống như thế~ "

         

"Tôi nói cô làm sao như vậy không nhìn ra, lúc buổi sáng hắn cùng tổng tài đứng chung một chỗ khí tràng có bao nhiêu tương tự, gương mặt đó thấy thế nào cũng có bóng dáng tổng tài, muốn ta đoán a, hừ hừ, thái tử gia rốt cuộc nổi lên mặt nước rồi."

         

"Ngươi vừa nói như vậy, nghĩ lại đúng là có   chút giống..."

         

Có chút nhức đầu bóp bóp mi tâm, tôi đứng dậy mở cửa phòng làm việc.

         

"Giám đốc Lương, phiền chị đem tất cả tài liệu các CASE của công ty gần nửa năm qua cho tôi xem một chút."

         

Các nữ công nhân viên đang bận bịu bát quái ở phòng ngoài trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người tựa hồ cũng đột nhiên phát hiện mình còn có rất nhiều công việc chưa xong.

         

Hai tay nhận lấy một xấp tài liệu thật dày mà giám đốc Lương mặt đỏ bừng như trái cà đưa tới, tôi cười nói cám ơn, sau đó đóng cửa lại.

         

Phòng ngoài an tĩnh kéo dài rất lâu, sau đó mới có thanh âm nho nhỏ bắt đầu lẩm bẩm: "A, phụ tá đi vào trong phòng làm việc từ lúc nào..."

         

Ngồi vào chiếc ghế xoay tròn mềm mại thư thích, nhìn vòng quanh cả phòng làm việc rộng rãi quý phái, nhìn thêm chút nữa tài liệu trọng yếu văn kiện trưng bày trước mắt, tôi cũng phải hỏi mình: Kha Lạc, mày là dựa vào cái gì ngồi ở chỗ này?

         

Tôi không tin trên cái thế giới này thật sự có chúa cứu thế, càng không ngây thơ cho là chú Lục cho tôi hết thảy các thứ này chẳng qua là đồng tình đối với một đứa cô nhi.

         

Chú là một thương nhân, không phải nhà từ thiện.

         

Trước khi biết chú Thần, tôi từng một lần cho là chú Lục đối với tôi còn có tâm tư khác thường.

         

Cho tới bây giờ chưa có người nào cưng chìu tôi giống như chú vậy, tất cả mọi thứ tôi mong muốn, cho dù chẳng qua là thuận miệng nhắc tới, chú cũng có thể như ảo thuật vậy đưa đến trước mặt tôi.

         

Không giống như sự ôn nhu của Thư Niệm dành cho tôi, sự thương yêu của chú Lục bao hàm nghiêm khắc, chú rất cưng chìu tôi, nhưng cho tới bây giờ sẽ không dung túng tôi.

         

Phàm là chuyện chú cho là tốt đối với tôi, chú rất ít cùng tôi thương lượng, đều là trực tiếp thay tôi quyết định.

         

Giống như đó là chuyện đương nhiên, mà tôi cũng đương nhiên đón nhận.

         

Đến nỗi nguyên do trong này, không phải là tôi không có nghĩ tới, chẳng qua là theo bản năng không muốn đi tra cứu.

         

Có lẽ tôi cũng không muốn biết chân tướng sự thật.

         

Lúc tôi 17 tuổi, tôi đã biết tôi rất giống mẹ.

         

Ánh mắt trố ra của chú Lục khi lần đầu tiên thấy tôi, cơ hồ cùng ông ngoại giống nhau như đúc.

         

Từ một khắc tôi ra đời trở đi, trong cuộc đời tôi chưa từng có cái từ "cha" này, cũng không phải là một sinh mạng được mong đợi, từ vừa mới bắt đầu, tựa hồ tôi chính là dư thừa.

         

Tất cả những người từng cho tôi ôn tình ấm áp, cũng đều từng cho tôi tổn thương.

         

Người đàn ông này, nếu coi như là chú Lục, tôi có thể tôn kính hắn, cảm kích hắn, tin cậy hắn.

         

Nhưng nếu như coi là một thân phận khác, tôi sợ mình sẽ hận hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ái