Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bắt cóc



Tôi cuối cùng cũng không có cơ hội nói với Mạc Diên chuyện công ty có nội gián, hắn gần đây tâm sự rất nặng nề.


Đảo qua đoạn thời gian trước hắn luôn tỏ vẻ hăng hái vui vẻ,  bây giờ thường hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, trong công việc cũng hoàn toàn không tập trung.


Tôi không biết hắn gặp phải việc khó khăn gì, nhìn hắn mỗi ngày thường xuyên nghe điện thoại, vội vàng đi ra ngoài, trừ yên lặng giúp hắn chia sẻ công việc, tôi cái gì cũng không thể làm.


Có lúc không nhịn được muốn hỏi, lời đến khóe miệng luôn là lại nuốt trở về.


Hắn bây giờ ngay cả điện thoại cũng chặn cuộc gọi của tôi, tôi nghĩ tôi đã mất đi tư cách để quan tâm hắn.


Lúc nhận được điện thoại của Tạ Viêm, tôi đang nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Diên biến mất sau cửa mà ngẩn người.


Tiếng chuông reo rất lâu tôi mới hoàn hồn lại, nhìn một chút dãy số hiện ra trên màn hình điện thoại, xa lạ, nhưng lại có chút quen mắt.


"Xin chào, anh tìm ai?"


Điện thoại vừa tiếp thông liền nghe được âm thanh người đối diện lầm bầm lầu bầu nguyền rủa, sau khi nghe tôi nói câu kia đối phương bỗng cao giọng: " Mẹ kiếp! Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại! Tiểu Niệm ở Thiên Tân bị người ta bắt cóc! Cậu lập tức phái người đi thăm dò bọn họ đem người giấu chỗ nào rồi, tôi bây giờ bay qua đó ngay!"


Sóng âm nóng nảy xuyên thấu qua điện thoại truyền tới trong lỗ tai tôi, khiến tôi ngốc ra một trận. Theo bản năng nhíu mày, đây là thái độ nhờ vả người khác sao?


Chờ một chút, hắn nói cái gì... Tiểu Niệm... Bắt cóc...


"Ầm!" Cái ghế bị động tác tôi đột nhiên đứng lên làm ngã xuống đất, tôi nắm chặt điện thoại áp lên tai, rất sợ nghe lầm một chữ: "... Tạ Viêm? Anh mới vừa nói cái gì? !"


Thẳng đến để điện thoại xuống, đầu óc tôi vẫn còn ong ong vang.


Tốc độ nói của Tạ Viêm rất nhanh, giọng không che giấu được nóng nảy cùng hung ác, mặc dù như vậy, tôi vẫn nắm được tin tức mấu chốt.


Tạ gia trước đó vài ngày đột nhiên sang lại hải cảng Thượng Hải, giữ lại một lô hàng ngầm lớn, đối phương đã từng nhiều lần phái người công khai ám chỉ, Tạ Viêm cũng không để ý đến, không nghĩ tới đối phương chó cùng dứt giậu, lại bắt cóc Thư Niệm đang đến Thiên Tân công tác làm con tin để đàm phán với Tạ Viêm.


Trong giọng nói xen lẫn tiếng thở dốc rất nặng, Tạ Viêm hiển nhiên đang chạy nhanh. Sau đó tôi nghe được trong điện thoại tiếng hắn hung hăng đóng cửa xe rồi nổ máy vọt đi.

Cúp điện thoại, bên tai tôi vẫn lẩn quẩn câu nói sau cùng của Tạ Viêm.


"Tôi đã đáp ứng toàn bộ điều kiện của bọn chúng đổi lấy bọn chúng bảo đảm Tiểu Niệm bình yên vô sự, thế nhưng bọn này rất liều mạng, tôi không thể đem tính mạng của Tiểu Niệm đi đánh cuộc, bọn chúng có thể nói được là làm được..."


Thứ liều mạng... Đem tính mạng của Tiểu Niệm đi đánh cuộc...


Tim chợt co thắt lại, tôi nhắm mắt, nói với mình: Kha Lạc, tỉnh táo, bây giờ không phải là lúc hoảng loạn...


Ráng bình ổn tinh thần, tôi nhanh chóng ấn xuống một chuỗi con số, tận lực bình tĩnh mở miệng: "Là tôi, có chuyện cần anh hỗ trợ..."


Thiên Tân lớn như vậy, muốn tìm một người nói dễ vậy sao, huống chi là bị giấu đi.


Tin tức truyền về tốc độ cũng không chậm, nhưng vẫn là giây phút khó khăn tiếp nhận.

"Người ở một kho hàng cũ phía tây, còn sống."


Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về phía sau xe, trong buồng xe yên tĩnh đến nghe thấy thanh âm xé gió.

Tôi cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ toàn bộ tinh thần chăm chú để cho mình nhanh một chút, nhanh một chút nữa.


Tiếng thắng xe chói tai vén lên một mảnh bụi đất tung bay, đuôi xe đánh một đường vòng cung rồi dừng lại.Trên mảnh đất vắng lặng trống trải, trừ một kho hàng cũ kỹ dấu vết loang lỗ, bốn phía chỉ có cỏ dại mọc cao.


Một người ngồi trên ghế canh trước cửa kho hàng cũ nát kinh ngạc nhảy cỡn lên, hốt hoảng nghiêng đầu nhìn một dàn xe khác đang lục tục chạy tới, gã liền co cẳng chui vào trong bụi cỏ.


Bây giờ không có thời gian để ý tới thứ khác, tôi một tay hắt cái ghế cản trở ra, bắt lấy chốt cửa trong nháy mắt, trong kho hàng truyền tới một tiếng va đập nặng nề kèm theo tiếng rên rỉ.

Tay tôi run một cái, cửa bị kéo tiếng vang lớn như vậy, thế nhưng trong lỗ tai tôi chỉ còn lại âm thanh tim đập sắp bể.

Sau đó tôi thấy Thư Niệm.

Anh nằm trên đất, tư thế hai tay bị trói ở sau lưng, áo quần bẩn thỉu xốc xếch, hiển nhiên bị hung hăng giằng xé qua. Quần anh bị cởi đến mắt cá chân, anh đang giùng giằng muốn ngồi dậy.


Ngay phía trước anh là một mảnh tôn dính loang lỗ vết máu, trước mặt là một người đàn ông cao lớn mang mặt nạ dữ tợn đang đứng, hắn nghe được tiếng động xoay đầu lại, tôi nhìn thấy trên người hắn có vết máu.

Trong đầu "Oanh" một tiếng, huyết khí lăn lộn dâng trào.


Thẳng đến tôi dùng hết toàn lực một cước đạp trên người hắn, người đàn ông mang mặt nạ vẫn từ đầu đến cuối nhìn tôi.


Nguyên khuôn mặt bị mặt nạ che phủ chỉ lộ ra một đôi mắt, giây phút bốn mắt nhìn nhau, tôi có một cảm giác dị thường không giải thích được chợt vụt qua.


Nhìn người đàn ông bị tôi đạp đau đến quỵ người xuống, Thư Niệm ngã ở một bên gắng sức ngồi dậy: "Đầu anh ấy bị thương, " anh kinh hoảng kêu lên, "Mau gọi xe cứu thương!"


Tôi theo bản năng quay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy trên đùi Thư Niệm phơi bày làn da bị sàn nhà sần sùi cọ xát ra một vết thương lớn.

"Em giết hắn!"


Bị cảnh tượng máu thịt mơ hồ kia làm đau nhói thần kinh, tôi nhấc chân lại hung hăng đạp về phía người đàn ông trước mặt.


Thân thể vốn đang quỳ ngồi lập tức co lại, người đàn ông ôm bụng, mặt cúi gầm xuống đất, lại không phát ra một chút âm thanh nào.


"Kha Lạc, em đừng như vậy!" Thư Niệm gấp lên, liều mạng di động thân thể muốn lại gần.


Tôi gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đang co thành một đống trên mặt đất, từ từ, loại cảm giác quái dị kia lại xuất hiện, càng lúc càng lớn, rốt cuộc tụ thành khủng hoảng vô hình.


Tựa hồ có thứ gì trọng yếu bị tôi bỏ quên.


Tôi bước lên trước, ngón tay lúc chạm phải mặt nạ dừng lại một chút, sau đó chợt tháo nó ra.


Trong nháy mắt khuôn mặt dưới lớp mặt nạ lộ ra ngoài, tôi cảm thấy huyết dịch và tay chân đều lạnh như băng.


Tôi rốt cuộc biết những cảm giác quái dị kia từ đâu tới.


Chẳng qua là che mặt mũi, quần áo vẫn là một bộ kia buổi sáng xuất hiện tại phòng làm việc. Mấy giờ trước, bóng lưng từ cửa biến mất, khiến cho tôi nhìn chằm chằm ngẩn người.


Mà ánh mắt và vẻ mặt tôi đã nhìn biết bao lần, cũng sẽ không còn người thứ hai có được.

Lý Mạc Diên.


Bốn phía an tĩnh lại, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy.


Thư Niệm quần áo xốc xếch ngồi ở trên đất, lăng lăng nhìn gò má tái nhợt té xuống đất kia.


Kho hàng trống rỗng, một trận lạnh lẽo thấu xương.


Không biết đứng bao lâu, các ngón tay vẫn luôn siết chặt rốt cuộc bắt đầu run rẩy. Tôi hung hăng ném vật trong tay xuống đất đồng thời một cước giẫm nát bấy.


Mà bị đạp bể, không chỉ là mặt nạ.


Lúc tôi đỡ Thư Niệm đi ra khỏi kho hàng, bên ngoài đã đứng không ít người. Tất cả đều mặc âu phục đen áo sơ mi trắng, thân hình cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc.


Thư Niệm đáng híp mắt vì nhất thời không thích ứng ánh sáng mạnh bị tình hình như vậy làm kinh ngạc giật mình, thân thể bởi vì khẩn trương mà cứng ngắc, đợi đến anh nhận ra trong đó một ít người là lần trước lúc anh tới Thiên Tân đã cùng tôi đi đón anh, mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Chuyện lần này, anh hẳn là bị hoảng sợ.


Tôi ngắm nhìn bốn phía. Lúc nhận được tin tức bởi vì tình huống đối phương không rõ, tôi mang tất cả nhân viên có thể tập trung trong thời gian ngắn nhất tới. Trên đường tới đây tôi đã suy tưởng qua rất nhiều cảnh tượng gặp phải, tốt, hoặc là không tốt, vô số loại. Nhưng duy chỉ có không có một loại giống như thực tế bây giờ để cho tôi bàng hoàng cùng khó chịu.


"Kha tiên sinh, " người đàn ông đứng ở hàng đầu tiên đến gần, cúi người bên cạnh tôi báo cáo: "Người mới vừa rồi chạy trốn đã bắt lại được."


Tôi "ừ" một tiếng.


Đối phương đợi một hồi, thấy tôi không có ý nói tiếp, liền quay đầu liếc nhìn kho hàng rộng mở, có chút chần chừ mở miệng: "Người kia..."


Sống lưng cứng đờ, trong nháy mắt đó tôi cơ hồ không nhịn được muốn quay đầu nhìn lại, nhưng cuối cùng vẫn là khắc chế, nhíu mày không lên tiếng.


Thư Niệm nghiêng đầu nhìn tôi một cái, từ một khắc mặt nạ bị gỡ xuống đó trở đi, anh không nói câu nào.


"Đi thôi." Trầm mặc không biết bao lâu, tôi lại lần nữa bước tiếp, đỡ Thư Niệm đi về phía xe.


Xe lẳng lặng đậu song song với kho hàng, cửa xe thẳng hướng ngay cửa kho hàng. Lúc ngồi vào trong xe, Thư Niệm đột nhiên quay đầu nhìn một cái về phía kho hàng.


Tôi theo bản năng, động tác làm ra trước khi suy nghĩ, cũng quay đầu nhìn sang.


Vốn là kho hàng ảm đạm bị ánh mặt trời bên ngoài tương phản càng mờ tối, nhưng mà bóng lưng co ro đó lại càng phá lệ rõ ràng rơi vào trong tầm mắt tôi, ngay cả tư thế cũng vẫn không thay đổi, giống như một con nhộng bị thương.

Tim tựa như bị cái dằm đâm vào, đầu tiên là chết lặng sưng lên, từ từ, mới bắt đầu liên tục đau âm ỉ.


Tôi đứng tại chỗ, trong lúc bất chợt mờ mịt không biết như thế nào cho phải.


"Kha tiên sinh..." Người đàn ông cao lớn vẫn luôn đi bên cạnh nhắc nhở khi thấy tôi thất thần.


Tôi cả kinh, chợt thu hồi tầm mắt, ngay sau đó cúi người ngồi vào trong xe.


Sát na xe khởi động, tôi nhấn xuống cửa sổ xe, hít sâu một hơi: "Đem người trong kho hàng mang đi theo."


Xe chạy rất vững vàng.


Lái xe là một vị tài xế kinh nghiệm phong phú. Thư Niệm bị chút kinh sợ, tôi ngồi cùng anh ở đằng sau.Hơn nữa tôi không xác định trạng thái tâm lý của mình bây giờ có thích hợp làm tài xế không.

"... Kế tiếp là một ca khúc, dành cho tất cả các bạn lòng đang xao động bồi hồi, hy vọng các bạn có thể tìm được ngôi sao dẫn đường thuộc về mình."


Nốt nhạc nhẹ nhàng du dương theo giọng người dẫn chương trình radio an tĩnhcất lên, huyên náo lắng xuống, kia từng là bản nhạc hoa lệ nhất trong trí nhớ của tôi:


This lonely road I am walking on


Where did it begin? Where will it end?


And when the dark night comes


Who will save my soul?


On my lonely road will I walk alone?


I never feared darkness coming near


Now I don 't know why I behold the sky


To find the brightest star


With it 's brilliant light


So I pray to there, will you shine on me?


Mother Moonlight fill my scared eyes


Light up my way with your brightest ray


Shining on everything through the clouds


Take my hands 'till the morning will come


This dusty road where I walk alone


With my restless heart and my tired bones


It 's going on and on


But I know for sure


That it 's leading me to the world of dreams


This lonely road (You are not alone)


I am walking on (When you leave your home)


Where did it begin? (And you 're far away)


Where will it end? (On a dusty way)


And when the dark night comes (I will always care)


Who will save my soul? (And I will be there)


On my lonely road (Every time you call my name)


will I walk alone?


I never feared darkness coming near


Now I don 't know why I behold the sky


To find the brightest star


With it 's brilliant light


So I pray to there, will you shine on me?


...


...


...


Đầu tôi tựa vào cửa kính xe, nhìn phong cảnh không ngừng biến đổi ngoài cửa sổ, có loại cảm giác ướt át, một mực lan tràn đến trong lòng.


Tôi kiên quyết cho Thư Niệm làm kiểm tra toàn diện thân thể.


Vết thương trên người anh không ít, nhất là vết thương do ma sát với sàn nhà kia nhìn thấy mà giật mình. May mắn là cũng chỉ là chút bị thương ngoài da, nhìn dọa người, lại không động đến gân cốt.


Làm xong một loạt kiểm tra dày đặc, kết quả báo cáo đưa đến trong tay tôi tương đối tốt, nhưng không biết tại sao, lòng vốn nên thả lỏng xuống lại càng lúc càng căng thẳng.

Tôi quay đầu nhìn gò má an tĩnh của Thư Niệm— chân mày, đuôi mắt, cánh mũi, phiến môi... Đường cong khuôn mặt vốn nhu hòa như vậy, thoáng trở nên sắc nét, liền biến thành một khuôn mặt tương đồng nhưng thần thái khác hẳn.


Người nọ không có ánh mắt thu liễm như vậy, luôn là khoe khoang mà nhiệt liệt, nơi nơi phong tình.


Hai đường lông mày rất đẹp, lúc cao hứng liền cong lên, lúc tức giận lại đứng thẳng, thời điểm đắc ý nhìn rất đáng yêu, lúc nghĩ ngợi thì nhíu lại, lúc ngạc nhiên lạ nâng lên... Còn có lúc đau đớn...


... Lúc đau đớn...


Hô hấp trở nên khó khăn, một loại cảm xúc bí ẩn mà tôi tận lực tránh từ đáy lòng từng điểm từng điểm dâng lên, chẳng biết lúc nào khóe miệng đang cong lên từ từ cương thành thẳng tắp.


Đối diện bác sĩ vẫn đang dặn dò Thư Niệm gì đó, tôi đã nghe không vào, cảnh tượng trước mắt trong hoảng hốt lại biến thành kho hàng cũ nát kia, bên trong đứng một người đàn ông mang mặt nạ, hắn sững sờ nhìn tôi, bên chân rơi xuống một mái tôn có vết máu loang lỗ.

Tiểu Niệm nói Mạc Diên là vì đẩy anh ra mới bị va đập bị thương.


Không biết làm sao tôi cũng nhớ tới lúc ấy ở ngoài cửa nghe được tiếng rên kèm tiếng va đập kia, còn có xúc cảm khi giày da đá vào trên thân thể hắn.


Rất đau đi... Tư thế co quắp như vậy mà...


Chua xót ở lồng ngực mãnh liệt dâng trào, lòng bỗng nhiên bắt đầu hoảng lên.


Tôi qua loa tìm một lý do lui ra ngoài phòng khám, tâm loạn như ma dựa vào bên cửa sổ, vừa vặn thấy chiếc xe màu đen nhỏ chở Mạc Diên chờ ở bãi đậu xe. Cách quá xa tôi không thấy được tình trạng bên trong xe, nhưng mà nghĩ cũng biết, không nhận được chỉ thị, không có khả năng sẽ có người mang hắn đi băng bó xử lý vết thương.


Tôi ngốc lăng nhìn chằm chằm cửa kiếng xe, không đề phòng cửa sổ thủy tinh đột nhiên phản xạ ánh sáng mặt trời chiếu tới, cho dù theo bản năng nhắm hai mắt lại, ánh sáng chói mắt kia vẫn làm cho đầu óc trong nháy mắt rơi vào trống không, thật là nhiều hình ảnh như đèn kéo quân thoảng qua trước mắt, tôi trong mơ hồ tựa như nắm được cái gì, nhưng lại cái gì đều không bắt được.


Tỉnh hồn lại thời điểm, khi thấy cửa xe mở ra, tôi cúi đầu nhìn hiển thị kết thúc cuộc gọi trên màn hình di động, mới ý thức tới mình mới vừa gọi điện thoại phân phó người mang hắn đi băng bó vết thương.


Người bên trong xe còn chưa lộ mặt, thân thể tôi đã không tự chủ vọt đến bên cạnh cửa sổ, mượn tường che giấu, giống như kẻ gian vậy len lén nhìn xuống. Trong trí nhớ lần trước tôi nhìn lén hắn như vậy là lúc tránh ở trong bóng tối tường rào vườn hoa công ty, nhìn hắn đứng ở bên cửa sổ, thân hình cao ngất, trong miệng ngậm thuốc lá.


Người đàn ông bị thúc giục chui ra cửa xe, ánh sáng mạnh làm khó chịu nên hơi híp mắt, quần áo có chút nhăn, tóc cũng rối loạn một chút, trán để nguyên băng gạt mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu đỏ nhạt, vô cùng chói mắt.


Mới vừa đi mấy bước, trên mặt Mạc Diên lộ ra thần sắc khó chịu, mặt mày nhăn nhó, đồng thời đưa tay ôm bụng.


Tôi siết chặt lòng bàn tay, đột nhiên có chút đau.


Không biết tôi đứng bao lâu, nghe được cửa phía sau mở ra, sau đó là thanh âm Thư Niệm nói cảm ơn với bác sĩ. Tôi đi tới, chỉ nghe được mấy câu chú ý thiếu máu không nên quá mệt nhọc các loại.Nói lời chào bác sĩ, tôi đỡ Thư Niệm đi xuống lầu dưới, trong miệng nói "Cẩn thận", nhưng tâm tư không biết bay tới nơi nào.


Sắc mặt Thư Niệm còn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần đã khôi phục không ít. Tôi sắp xếp tài xế lái xe đến biệt thự của chú Lục, nơi đó thanh tịnh, có thể để cho Tiểu Niệm tĩnh dưỡng thật tốt. Thứ hai là trong tiềm thức, tôi hy vọng người biết chuyện này càng ít càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ái