Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vi diện 1: Xuất quỹ (17)

Ngày cô kết hôn cũng là lúc hắn bỏ cuộc, cảm thấy không còn hi vọng hắn liền suy nghĩ ra nước ngoài giải toả một chút có lẽ sẽ tốt hơn đối với hắn. Vậy mà không ngờ tiểu không có lương tâm này lại không mảy may quan tâm hắn đi đâu, từ lúc nhắn với cô hắn muốn ra nước ngoài cô liền như người không quen biết đến một câu cũng không quan tâm. Hắn liền thử, thử đến lâu đến nỗi hắn không thể nào chịu được nữa liền chủ động liên lạc với cô.

Nhưng có điều Minh Viễn hắn không biết, cô nghĩ hắn cùng ai đi hẹn hò làm sao có thể chen ngang vào lúc họ đang tình cảm cơ chứ. Còn không phải do hôm cô cùng Hạ Tử Minh kết hôn hắn dắt theo một cô gái thật xinh đẹp đâu.

" Tôi sắp về nước, em có thể đến sân bay đón tôi không,  không cho phép em từ chối , em phải chuộc lỗi với tôi tôi không chấp nhận lời từ chối của em." Minh Viễn nửa đùa nửa thật mà nói. Hắn thật sự cũng muốn ngắm nhìn cô, một thời gian không có hắn bên cạnh cô sống có tốt không.

" Bây giờ sao? Sao anh về gấp vậy, như thế nào không báo em sớm một chút" Tử Hi nghi hoặc hỏi. Trong tiểu thuyết cũng có một tình tiết liên quan đến hắn, trong lúc tình cờ Hứa Minh Viễn bắt gặp Hạ Tử Minh cùng người phụ nữ khác thân mật hắn đã tiến lên đánh lão chồng trăng hoa kia của cô một trận. Hắn muốn cô cùng hắn ra nước ngoài nhưng cũng không nói lí do vì sao, cô cũng không đồng ý đi cùng hắn. Cho nên đến cuối cùng Tử Hi  vẫn luôn như bị bịt mắt mà hoàn thành danh phận thiếu phu nhân .

" Đúng vậy a, tôi còn muốn cho em bất ngờ đâu, nhưng chỉ sợ gặp em liềnQ khó như lên trời tôi mới phải báo trước " Minh Viễn đầu dây bên kia không vui nói.

" Hảo a hảo a, em cũng không phải con người như vậy, hứ" Tử Hi  bĩu môi nói.

Minh Viễn sợ cô giận dỗi cũng không đùa nữa. Trò chuyện một chút liền tắt máy.

Cô nhìn bản thân mặc trang phục xinh đẹp, nay đi chơi với hắn Tử Hi  cố tình ăn mặc xinh đẹp hơn thường ngày, chỉ là có người phụ nữ khác liền vứt cô như vứt rác, cô đâu thiếu đàn ông a, đến lúc không nhận được ánh nhìn từ cô có quỳ xuống cô cũng không để ý. Xuyên qua tấm gương phản chiếu lớn ở phòng khách cô nhếch miệng cười. Không phải sao, không có Hạ Tử Minh cô liền có Hứa Minh Viễn. Hắn là tra nam thì cô sẽ tra hơn hắn.

" Nhị phu nhân, ngài đi đâu vậy" quản gia thấy cô muốn ra ngoài nghi hoặc hỏi "Nếu muốn để tôi gọi tài xế chở ngài"

" Ngại quá, không cần đâu, tôi muốn đến sân bay đón bạn thôi" Tử Hi cười cười nói.

Đến sân bay, người người tấp nập. Dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, mọi người dường như đều vội vàng mà bước vội. Chỉ là cứ đến gần cột D dù có vội đến như thế nào có vẻ người ta cũng không bận tâm đều không hẹn mà ngoái lại nhìn dung nhan xinh đẹp của người phụ nữ

Lúc này trong đám người phát ra một tiếng gọi to "Tử Hi"

Tử Hi ngước mắt lên nhìn, người đàn ông mặc vet đen đang đi đến. Gương mặt hắn rất tuấn tú, làm da cũng cực kỳ trắng. Dáng người lại cực kỳ đẹp, so với hai nam nhân bên cô kia, có vẻ hắn vẫn nhỉnh hơn một chút dù những nam nhân kia đều là một chín một mười về nhan sắc.

Cô cười tươi nhìn hắn, không nói chỉ lẳng lặng mà nhìn , đợi hắn đến cô mới nhẹ nhàng mà đưa bó hoa trong tay cho hắn. " Chào mừng anh quay trở lại Hoa Hạ"

Không kịp phòng bị cả người cô đều rơi trọn vào cái ôm to lớn của hắn, không để cô đẩy hắn ra Hứa Minh Viễn vội vàng nói "Tiểu nha đầu thật lâu rồi không gặp tôi liền nhớ em muốn chết rồi "

Cô đẩy đẩy hắn một chút muốn thoát khỏi vòng tay của hắn chỉ là hắn cứ khư khư ôm lấy thân thể cô. Tử Hi bất lực nói" Buông em ra, cái gì mà thật lâu, không phải mới có vài tháng sao!"

Hứa Minh Viễn tiếc nuối mà buông tay rời khỏi thân thể ôn hương nhuyễn ngọc. "Tặng tôi hoa, em biết tôi thích hoa này?? Nhưng tôi lại thích em tặng tôi quà khác quà mà tôi mong muốn có được nhất...." Nói không rõ câu hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô. Vừa đùa vừa thật mà nói.

Tử Hi nhìn hắn " Còn đòi hỏi, anh không nhận vậy liền giả em" tay xinh nhỏ giả bộ đưa ra nhận lại món quà. Hứa Minh Viễn vội vàng mà né tránh" Không phải chỉ là đùa em thôi sao, không phải thật không phải thật"

" Mau,em đưa anh về thăm bác trai bác gái, họ chắc làn nhớ anh lắm rồi" .

" Bụng tôi liền ùng ục kêu rồi, tôi muốn trước đi ăn trưa, em nhanh như vậy đã muốn đuổi của nợ là tôi, cũng không biết tôi phải ngồi máy bay bay liền hai ngày đều không có đồ vào bụng em không mảy may để ý tới tôi, vô lương tâm " Hứa Minh Viễn nói.

" Hảo, chúng ta trước tiên đi ăn cơm, anh muốn ăn gì?" Tử Hi không quan tâm hắn nói cô vô lương tâm gì đó mà trả lời, cô cũng không muốn chăm trẻ em.

" Không phải trước đó đã từng hẹn nhau đi ăn đồ pháp sao, vẫn chưa đi vậy bây giờ chúng ta đi" Hứa Minh Viễn nhìn cô, trong lòng tràn ra mật ngọt, nếu người khác có thể nhìn thấy, có lẽ xung quanh hắn tràn ngập trái tim bong bóng màu hồng.

-------

Tử Hi thổi thổi bộ móng xinh đẹp vừa mới làm nhìn nam nhân đối diện cười cười: trẻ con.

Hứa Minh Viễn: Ra ngoài anh là cá mập, về nhà anh là cá con.

Vote+cmt . Mọi hành động của nàng đều là động lực cho ta ra chương. Thank you nhưng vote và cmt của m.n .Iu nhiều 😘






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro