
One shot
Ngày hạ năm ấy nắng vàng ươm như muốn nhuộm vàng cả sân trường, gió dịu dàng vuốt ve những lọn tóc mai còn vương lại trên gương mặt tinh xảo của người thiếu nữ, mây nhẹ nhàng, bồng bềnh như đang tan vào nền trời xanh biếc, đẹp như một giấc mộng. Em xuất hiện và khiến cho bức tranh ngày ấy trở nên sống động và đặc sắc hơn bao giờ hết. Và tôi biết, ngày đó trong tôi đã bừng lên thứ gì đó chẳng thể dập tắt
Đó là lần đầu tiên Sae gặp _
Trong căn phòng rộng lớn của thư viện nơi em đang chăm chú học bài, ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ đang bao trùm lên không gian lớp học tạo nên bức tranh sống động của tuổi trẻ. Nhưng trong ánh mắt non nớt của Sae lúc bấy giờ, có lẽ chỉ xuất hiện duy nhất một bóng hình, đó chính là _.
Nơi em ngồi, cuốn sách em đọc, chiếc kính em đeo, đối với anh chỉ là phông nền để tôn lên bóng hình của cô nữ sinh chăm chỉ lúc ấy.
"Cảm giác đến cả nắng cũng đang thiên vị cho vẻ đẹp tinh tế mà giản dị của nàng" - Sae đã từng nghĩ như thế.
Để rồi đến khi anh đã cùng em bước lên lễ đài, tại sao chứ? Tại sao vẻ đẹp ấy chẳng thể khiến cho anh lay động thêm một chút nào? Tại sao cái lễ đường mà anh mơ đến hàng trăm hàng ngàn lần trước khi đi ngủ lại khiến anh chán ngấy đến như vậy?
Bởi người anh yêu chẳng phải em
Năm đó chẳng phải người anh muốn nắm lấy là em sao? Không phải, em chỉ là người anh đã từng muốn thôi. Có lẽ bởi vì em cao quá, cao đến mức anh chẳng thể với tới.
_ là thủ khoa đầu vào của ngôi trường quý tộc trong thành phố, em học giỏi, em xinh đẹp, nhã nhặn, thanh lịch. Nhưng khi nhìn em, anh có cảm giác em chính là bậc thánh nữ mà anh PHẢI tôn thờ, anh phải nâng niu nhẹ nhàng. Đó không phải cảm giác yêu......
Em như hoa trong gương, như trăng dưới nước, đẹp mỹ lệ mà chẳng thể với tới
Ngược lại với _ là chị gái của em, cô ấy không học giỏi bằng em, cô ấy không xinh đẹp bằng em. Nhưng cô ấy mang đến cho anh cảm giác muốn che chở, muốn bảo vệ và hơn hết đó là cảm giác có thể sở hữu.
Và rồi năm đó, Sae đã bước một chân vào thế giới mà anh hằng mong ước, đã chạm một tay vào giấc mơ mà anh đã mơ về không biết bao nhiêu lần. Ngày ấy chị gái của em vẫn còn là một nữ sinh 17 tuổi, cô ấy nói cô ấy thiếu cảm giác an toàn, sợ rằng anh bước chân ra ngoài kia, cô ấy sẽ không còn là một phần trong tâm trí anh. Anh đã làm một điều mà có lẽ đến chính anh cũng chẳng thế nghĩ tới.
Anh đã tới gặp cha mẹ của _ để hỏi chị em.
Rốt cục, bàn qua bàn lại, họ cảm thấy đôi trẻ vẫn còn quá non nớt để tiến tới hôn nhân, chính vì thế họ quyết định lập nên hôn ước cho đôi bạn trẻ, cho đến khi chị gái của em đủ 27 tuổi, cả hai sẽ nên duyên vợ chồng
Nhưng đến cuối cùng người anh lấy lại lấy _. Tại sao vậy? Đó là do ngày cưới, cô ấy đã rời đi.... cô ấy nói rằng cô ấy phải ra nước ngoài, cô ấy giành được một suất học bổng tại một ngôi trường danh tiếng ở Tây Ban Nha và cô ấy chẳng thể ở cạnh anh, hôn ước thì chẳng thể trì hoãn. Đến cuối cùng, trách nhiệm ấy lại đẩy về cho _.
Ngày ấy, hôn lễ diễn ra giữa một buổi chiều mùa đông xám lạnh. Trời không mưa, nhưng sương giăng đặc quánh như tấm màn tang phủ lên cả khoảng sân rộng. Hoa cưới trắng muốt cắm dọc lối đi trông như những nén nhang đang cháy dở, nghi ngút mà tàn tạ. Tiếng nhạc đám cưới vang lên khe khẽ, gượng gạo, như cố che đi một điều gì đó không nên nói thành lời.
Chú rể Sae đứng giữa gian nhà sáng đèn, trong bộ vest chỉnh tề nhưng đôi mắt anh u tối như vực sâu. Trước mặt anh, cô dâu _ cúi đầu, gương mặt nhợt nhạt như tờ giấy mỏng. Họ nắm tay nhau, mà giữa hai bàn tay ấy là một khoảng trống không thể lấp đầy — khoảng trống của những năm tháng, của một người đã rời đi, của một mối tình không được phép gọi tên.
Dưới ánh đèn vàng nhạt hắt xuống gian nhà đầy hoa cưới, _ ngồi im như pho tượng giữa những lời chúc tụng rộn rã mà xa lạ. Tấm voan trắng phủ xuống vai khiến cô cảm thấy như bị trói buộc trong một giấc mơ lạnh lẽo, không lối thoát.
Người đàn ông ngồi cạnh cô — Sae — nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhưng không thể giấu đi sự gượng gạo nơi đáy mắt, ánh mắt của một kẻ đang cố yêu, nhưng không thể.
Cô biết, trái tim Sae đã thuộc về chị gái mình — người con gái tài hoa và kiêu hãnh, người mà cô luôn ngưỡng mộ đến mức sẵn sàng hi sinh chính tuổi trẻ của mình để viết tiếp chuyện tình dang dở của chị. Hôm nay, cô đứng thay chị, mặc chiếc váy cưới mà lẽ ra chị phải mặc, nhận lấy một tình yêu lẽ ra không dành cho mình.
Tiếng đàn vang lên, chênh vênh như sợi chỉ mỏng manh buộc giữa hai linh hồn lạc hướng. Trong lòng _, mọi thứ trở nên đặc quánh — nỗi tủi hờn, sợ hãi và cả sự xót xa cho chính mình. Cô muốn khóc, nhưng nước mắt chẳng thể rơi, bởi xung quanh toàn là ánh mắt người đời — những người tưởng cô đang hạnh phúc.
Giữa khung cảnh ngập tràn hoa và rượu, cô cảm nhận rõ một nỗi lạnh thấm sâu vào tim. Cái lạnh của chiếc nhẫn trên ngón tay, của bàn tay anh khẽ nắm mà không còn sức ấm. Trong giây phút ấy, cô hiểu, mình vừa trở thành nhân vật phụ trong chính cuộc đời mình — một cô dâu khoác áo trắng, nhưng trái tim đã hóa thành màu tro tàn.
Những tháng ngày sau đám cưới, _ như một chiếc bóng lặng lẽ giữa căn nhà vốn chỉ có sự im lìm và tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn. Cô vẫn dậy sớm nấu bữa sáng, gấp chăn, lau bàn, xếp từng bộ đồ của Sae ngay ngắn trong tủ — những việc vốn nhỏ nhặt, nhưng với cô, đó là sợi dây mong manh giữ lại chút hơi ấm của một gia đình. Mỗi tối, _ vẫn ngồi chờ Sae về, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn đang nhìn vào khoảng trống vô định. Đôi tay cô đã từng mềm mại, thanh thoát, giờ đây đang có dấu hiệu gầy guộc, khô nứt vì rửa bát, vì cầm nắm những thứ nhỏ bé như thể chúng có thể níu lại hạnh phúc đang rời xa từng chút một.
Cô từng là một đoá hoa thuỷ tinh, thứ mà mọi người khi nhìn vào chỉ muốn nâng niu, chỉ muốn tôn thờ. vậy mà giờ đây, tấm gương trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ mệt mỏi, làn da xanh xao, ánh nhìn vô định. Đôi mắt ấy không còn sáng nữa — nó mờ đục như mặt hồ mùa đông, nơi chỉ còn lại những làn khói sương quẩn quanh và bóng người cô độc.
Một tối muộn, trời Tokyo mưa nặng hạt. Rin đến nhà anh trai, mang theo một chai rượu sake. Căn phòng khách vẫn sáng đèn, nhưng ánh sáng ấy lạc lõng giữa không gian u tịch. _ đang ngồi ở bàn ăn, đôi đũa trong tay run nhẹ, thức ăn đã nguội ngắt. Cô mỉm cười gượng gạo chào Rin, rồi lặng lẽ lui vào phòng ngủ. Cánh cửa trượt khép lại, chỉ còn tiếng mưa rơi và mùi rượu nồng nặc.
Rin rót cho Sae một chén, giọng trầm xuống:
"Anh biết không, nhìn chị dâu như thế... em thấy đau lòng."
Sae ngẩng lên, đôi mắt hằn quầng thâm, khẽ cười nhạt:
"Cô ấy ổn mà. Chỉ hơi nhạy cảm thôi."
Rin đặt mạnh chén rượu xuống, chất giọng lẫn giận dữ:
"Ổn? Anh không nhìn thấy à? Cô ấy gầy đi từng ngày, vẫn đợi anh ăn cơm mỗi tối, vẫn tự tay giặt áo anh, vẫn gọi điện hỏi anh có lạnh không... Anh tưởng những điều đó là 'ổn' sao?"
Sae im lặng. Bên ngoài, tiếng mưa dội xuống mái tôn rào rào, như một bản nhạc tang tóc. Một lúc sau, anh khẽ đáp:
"Em không hiểu đâu, Rin. Có những thứ... không thể quay lại được."
Rin nhìn anh trai, đôi mắt ánh lên nỗi thất vọng xen lẫn thương hại. "Không thể quay lại, hay là anh không muốn?"
Câu hỏi ấy treo lơ lửng trong không gian, chẳng ai trả lời. Ở phía sau cánh cửa bếp, _, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn ướt, đôi vai run run. Cô nghe rõ từng lời, từng tiếng. Và trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng mình đã trở thành một phần trong căn nhà này không phải vì được yêu thương, mà vì người ta cần một bóng hình để che giấu tội lỗi.
Đêm ấy, Sae ngủ trên ghế sofa, còn _ ngồi bên khung cửa sổ, nhìn mưa trút xuống không ngớt. Cô đưa tay chạm vào tấm kính lạnh buốt, khẽ thở ra. Hạnh phúc – cô nghĩ – vốn dĩ chưa từng thuộc về mình. Nhưng điều đau đớn nhất là cô vẫn cứ muốn tin, chỉ cần thêm một ngày, một khoảnh khắc, Sae sẽ quay lại nhìn cô... dù chỉ một lần, bằng đôi mắt như năm xưa.
Những ngày sau cuộc nói chuyện giữa hai anh em, _ vẫn sống đúng như trước — dậy sớm, pha cà phê, chuẩn bị bữa sáng cho Sae, rồi vội vã đến công ty khi thành phố còn chìm trong sương sớm. Cô làm việc cần mẫn như một chiếc đồng hồ lên dây sẵn, không chậm, không nhanh, chỉ đều đặn và lạnh lẽo. Buổi tối, cô trở về căn nhà quen thuộc, cởi giày, bật đèn, rồi lặng lẽ nấu ăn trong tiếng tivi Sae bỏ quên đang phát bản tin thể thao.
Nhưng một buổi chiều, giữa cơn mưa lất phất, khi tan làm, _ vô tình dừng lại trước một cửa hàng trang sức cao cấp. Qua lớp kính, cô thấy Sae — người chồng mà cô vẫn chờ mỗi tối — đang đứng bên chị gái mình. Anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhõm, đầy sức sống. Nụ cười mà cô chưa từng thấy kể từ ngày họ kết hôn. Anh cúi xuống đeo chiếc vòng lên cổ chị, động tác dịu dàng đến mức khiến người ngoài nhìn vào cũng phải ngỡ rằng họ là đôi vợ chồng mới cưới.
Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh quanh cô dường như biến mất. Tiếng xe, tiếng mưa, tiếng người qua lại... đều tan thành một khoảng im lặng chói tai. _ đứng lặng rất lâu, bàn tay siết chặt túi xách, ngón tay lạnh buốt. Một nụ cười mệt mỏi thoáng hiện trên môi — nụ cười của kẻ cuối cùng cũng hiểu rằng, không phải vì cô chưa đủ tốt, mà là vì anh chưa từng muốn ở lại.
Tối hôm đó, cô vẫn nấu cơm, vẫn dọn bàn, vẫn nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ cửa như mọi khi. Sae bước vào, gật đầu chào hờ hững, mùi nước hoa lạ vương trong không khí. _ không hỏi, không nhìn, chỉ lặng lẽ gắp cho anh một miếng cá rồi quay đi. Mọi cử chỉ của cô vẫn dịu dàng, nhưng ánh mắt đã rỗng. Cô không còn bận tâm anh ăn gì, đi đâu, hay về mấy giờ.
Ban ngày, cô làm việc với vẻ tập trung vô cảm; ban đêm, cô dọn dẹp nhà cửa như một người máy. Tất cả nỗ lực níu kéo, tất cả hy vọng mong manh — đều tan thành mây khói kể từ buổi chiều ấy. Cô thôi chờ đợi, thôi trông mong, thôi gắng gượng tin vào thứ gọi là "hạnh phúc". Trong căn nhà sáng đèn, tiếng bước chân cô vang lên khe khẽ, đều đặn, nhưng trống rỗng đến đáng sợ — như nhịp tim của một người đã quen với cô đơn, nhưng chưa đủ dũng cảm để ra đi.
Đêm đó, Tokyo lạnh đến mức hơi thở cũng hoá thành khói trắng. Trong góc khuất của một quán bar sang trọng, ánh đèn vàng mờ hắt xuống mặt bàn, phản chiếu ly whisky trong suốt mà Sae chưa chạm đến. Anh ngồi lặng, lưng tựa vào ghế, vẻ ngoài bình thản nhưng đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa cơn giông chưa nổ.
Cánh cửa quán bật mở, Rin bước vào, áo khoác còn vương mưa. Không nói nhiều, cậu đặt chiếc điện thoại xuống trước mặt anh trai. "Anh nên xem cái này." Giọng Rin trầm, dứt khoát.
Sae nhíu mày, ấn nút phát. Màn hình sáng lên giữa không gian u tịch — hình ảnh người phụ nữ mà anh từng coi là "thanh cao, không thể chạm tới" hiện ra trong bộ dạng tiều tụy đến mức khó nhận ra. Khuôn mặt chị ta gầy hốc hác, đôi môi thâm lại, ánh mắt đờ đẫn. Bên cạnh là một gã đàn ông tóc rối, dáng lảo đảo, tay cầm ống tiêm rỉ sét. Họ cười, rồi cãi vã, rồi cùng ngồi xuống vỉa hè bẩn thỉu, bàn tay run rẩy truyền cho nhau thứ chất độc mà họ cần để quên đời.
Sae không chớp mắt. Hình ảnh trước mặt như một lưỡi dao lạnh lẽo cứa thẳng vào tim. Người anh từng yêu, từng mù quáng bảo vệ, từng phản bội tất cả để giữ lấy... giờ đây chỉ là một cái xác biết cười, trôi dạt giữa đêm. Cổ họng anh khô rát, môi mấp máy không thành lời.
Rin khẽ nói,
"Chị dâu em không đáng bị đối xử như vậy, Sae."
Sae siết chặt ly rượu trong tay, bàn tay run lên, tiếng thuỷ tinh nứt khẽ.
"Anh... đã sai đến mức nào rồi, Rin?"
Giọng anh khàn đặc, trộn giữa cay đắng và nỗi sợ.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi, từng giọt nặng nề rơi xuống tấm kính quán bar như nhịp đếm của một bản cáo chung. Sae ngửa cổ, nốc cạn ly rượu đầu tiên, rồi ly thứ hai, thứ ba — như muốn đốt cháy hình ảnh kia trong đầu. Mỗi giọt rượu là một lần anh nhớ lại ánh mắt _, người vợ vẫn chờ anh trong căn nhà lạnh.
Rin ngồi im, để mặc anh trai chìm dần trong men say. Đến khi Sae không còn đứng vững, Rin đỡ anh ra khỏi quán. Ngoài kia, đèn đường hắt bóng hai anh em trên nền nhựa ướt át, kéo dài như một vệt sám buồn. Sae lảo đảo, khẽ lẩm bẩm giữa tiếng mưa:
"Cô ấy... vẫn đang chờ anh, đúng không?"
Rin siết chặt vai anh, không đáp. Họ đi trong im lặng, chỉ còn tiếng bước chân ngập nước và âm thanh của đêm — nặng trĩu, như trái tim của một kẻ vừa tỉnh giấc giữa cơn mộng dài đầy tội lỗi.
Sae lảo đảo, mùi rượu trộn lẫn mùi khói thuốc, ánh mắt đục ngầu, đôi môi mấp máy gọi một cái tên mà chính anh từng lãng quên — cái tên của người vợ hiền vẫn chờ cơm mỗi tối, vẫn lặng lẽ lau bàn ghế, vẫn giữ căn nhà khỏi mục nát bằng sự nhẫn nhịn của mình: _.
Khi cánh cửa nhà mở ra, _ đứng đó, vẫn trong bộ váy công sở chưa kịp thay, gương mặt bình thản đến lạ. Rin đỡ Sae vào phòng, rồi lặng lẽ rời đi. Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng mưa ngoài cửa sổ, tiếng thở nặng nhọc của người đàn ông say, và ánh nhìn trống rỗng của người phụ nữ đã thôi hy vọng.
Đêm dài, lạnh và đặc quánh, như chính những năm tháng mà cả hai đã cùng sống — không yêu, không hận, chỉ còn lại sự im lặng đang dần giết chết họ từng ngày.
_ dìu Sae vào phòng, động tác chậm rãi, nhẹ như sợ anh tỉnh giữa cơn mê. Cô đặt anh ngồi xuống ghế, cởi áo khoác, lau mặt cho anh bằng chiếc khăn ấm. Khi Sae nôn khẽ, cô vẫn kiên nhẫn, không cau mày, chỉ vỗ nhẹ lưng anh, giọng nhỏ như hơi thở:
"Uống ít thôi, Sae. Anh sẽ mệt đấy."
Sau đó, cô vào bếp, đun một nồi canh giải rượu, mùi gừng lan khắp căn nhà. Trở lại, cô đặt bát canh trước mặt anh, thử nhiệt độ rồi thổi nhẹ, như chăm một đứa trẻ. Rồi cô lại đi nấu nước tắm, mở sẵn bồn, đặt khăn và áo ngủ lên ghế. Khi thấy anh loạng choạng bước tới vòi sen, cô vội ngăn:
"Đừng. Anh tắm nước chảy sẽ lạnh đấy, dễ cảm lắm. Để em giúp anh."
Sae ngồi trong làn hơi nước mờ mịt, còn cô ,nhẹ nhàng gội đầu, lau mặt, rồi thay áo cho anh. Mỗi động tác đều có một sự dịu dàng hiếm hoi, không phải của một người vợ đang yêu, mà của một người đã quen với hi sinh.
Khi Sae được đặt nằm xuống giường, cô bật máy sưởi, kéo chăn đến tận vai anh, rồi khẽ dặn: "Ngủ đi, kẻo lạnh." Cô đứng nhìn anh một lát — khuôn mặt người đàn ông từng khiến cô đau khổ đến mức chết lặng giờ đây lại trở nên yếu ớt như một đứa trẻ lạc lối giữa cuộc đời . Trong giây phút ấy, Sae khẽ mở mắt. Anh thấy _ cúi xuống, đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn dịu dàng đến nao lòng.
Và trong cơn choáng men, anh chợt nhận ra sự khác biệt tàn nhẫn giữa hai người phụ nữ.
Chị gái cô — người anh từng tôn sùng, từng đặt lên bệ cao của đam mê — chỉ biết lấy đi: lấy niềm tin, lấy tiền, lấy cả sự kiêu hãnh của anh.
Còn _ — người anh chưa từng trân trọng lại chỉ biết cho: cho thời gian, cho sức lực, cho cả thanh xuân và lòng bao dung không giới hạn.
Khi cánh cửa phòng cô khép lại, Sae vẫn mở mắt nhìn trần nhà. Tiếng máy sưởi chạy đều đặn, mùi gừng còn vương trong không khí. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thấy ngực mình nhói lên — không phải vì say, mà vì hối hận.
Anh nhận ra, thứ anh từng tìm kiếm trong những ảo mộng phù hoa, hoá ra luôn ở ngay đây — trong đôi tay gầy guộc, trong ánh mắt mệt mỏi, và trong sự im lặng đầy bao dung của người vợ mà anh chưa từng học cách yêu.
Đêm ấy, Sae không ngủ được. Tiếng mưa ngoài hiên vẫn rơi rả rích, hòa cùng tiếng máy sưởi đều đều như nhịp đập nặng nề của căn nhà vốn đã quá quen với sự im lặng. Anh nằm đó, đôi mắt mở to, nhìn trân trân lên trần nhà mờ tối. Mùi gừng, mùi tinh dầu tắm, mùi nước ấm còn vương quanh anh – tất cả đều mang hơi thở của _.
Mỗi ký ức ùa về, rõ ràng đến nhức nhối. Anh nhớ buổi chiều đầu tiên cô bước vào nhà, gương mặt còn vương nét bỡ ngỡ; nhớ những lần cô cẩn thận xếp áo anh, dọn bàn, pha cà phê — mọi việc đều nhỏ bé, vụn vặt, nhưng lặng lẽ đến ám ảnh. Anh từng xem đó là điều hiển nhiên, như thể cô sinh ra chỉ để chăm sóc, để lặng im, để hứng chịu những cơn nóng lạnh bất chợt của anh.
Nhưng giờ đây, khi hình ảnh người chị sa đọa vẫn hằn trong đầu — khuôn mặt nhem nhuốc, đôi mắt trũng sâu, tiếng cười khản đặc — anh mới thấy lòng mình như bị ai bóp nghẹt. Anh đã đánh đổi tất cả vì một ảo tưởng về tình yêu thanh cao, để rồi nhận ra người thật lòng lại chính là người anh luôn quay lưng.
Sae trở mình, gối ướt lạnh. Anh đưa tay lên che mắt, nhưng càng cố quên, những hình ảnh về _ lại càng hiện rõ: bóng dáng cô khuya nay cúi người pha canh, bàn tay run run vì nóng; ánh mắt bình thản khi lau mặt anh, không trách, không hờn, chỉ mệt mỏi mà dịu dàng.
Một luồng gió lùa qua khe cửa, làm anh rùng mình. Bên phòng kế, ánh đèn ngủ của cô vẫn còn hắt ra khe cửa mảnh như một vệt sáng yếu ớt. Anh nhìn về hướng ấy, lần đầu tiên trong nhiều năm, cảm thấy căn nhà này thật sự có hơi người — không phải vì anh, mà vì cô vẫn ở đây, vẫn âm thầm giữ lại chút ấm áp cuối cùng.
Sae nhắm mắt, hơi thở dài và nặng. Trong lồng ngực, có thứ gì đó vỡ ra, nhỏ bé nhưng sâu. Hối hận, xót xa, và một nỗi trống trải không tên cứ trào dâng, lấp kín tâm trí anh.
Đêm ấy, anh không ngủ — vì lần đầu tiên, anh phải đối diện với chính mình.
Anh quyết tâm bù đắp cho cô.
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa, chiếu vào căn bếp thường ngày vốn chỉ có một mình _. Nhưng hôm nay, nơi đó lại có bóng dáng của Sae. Anh vụng về đeo tạp dề, tay cầm dao phết bơ lên lát bánh mì, động tác cứng ngắc, chậm chạp. Bếp nồng mùi trứng rán và sữa ấm — mùi hương giản dị mà ấm áp đến lạ, khác hẳn với không khí lạnh lẽo bao lâu nay.
Sae nhìn đồng hồ, rồi cẩn thận xếp những miếng sandwich lên đĩa, rót thêm một cốc sữa nóng. Anh không biết liệu có ngon hay không, nhưng ít nhất, đó là điều duy nhất anh có thể làm để bắt đầu lại — dù chỉ là một buổi sáng nhỏ nhoi.
_ thức dậy, bước xuống nhà, vẫn với dáng vẻ yên tĩnh thường ngày. Khi thấy Sae đứng giữa bếp, áo sơ mi hơi nhăn, mái tóc rối, và trên bàn là bữa sáng đã dọn sẵn, cô khựng lại trong giây lát.
Sae quay lại, hơi lúng túng. Anh gãi đầu, ánh mắt né tránh:
"Anh... chỉ là... tự nhiên thấy thèm ăn sáng thôi."
_ nhìn anh, không nói. Gương mặt cô thoáng ngạc nhiên, rồi dịu lại — không phải vì vui, mà vì trái tim cô bất giác run lên một nhịp lạ lùng. Cô ngồi xuống bàn, cầm lát bánh, im lặng nếm thử. Vị bơ hơi mặn, trứng hơi cháy, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy mọi thứ đều vừa vặn.
Sae ngồi đối diện, không dám nhìn cô quá lâu. Khi cô đặt cốc sữa xuống, anh bỗng cất giọng trầm thấp, pha chút ngượng ngùng:
"Ăn xong... để anh đưa em đi làm nhé. Anh tiện đường."
Cô hơi sững người, ánh mắt khẽ dao động. Đã bao lâu rồi anh không nói với cô một câu bình thường như thế? Không phải mệnh lệnh, không phải sự hờ hững — mà là một lời đề nghị, giản đơn, chân thành.
Bầu không khí buổi sáng dịu lại, ánh nắng hắt lên mặt bàn gỗ, chiếu lên hai người từng chung mái nhà nhưng xa cách như hai thế giới. Lần đầu tiên, _ cảm thấy sự im lặng giữa họ không còn quá lạnh.
Còn Sae — giữa ly sữa còn bốc khói và nụ cười nhạt của cô — khẽ siết chặt tay dưới bàn, tự nhủ:
"Từ hôm nay, anh sẽ học cách bắt đầu lại, dù muộn."
Chiếc xe lăn bánh trên con đường nhỏ phủ sương sớm. Bầu trời xám nhạt, ánh nắng đầu ngày yếu ớt rọi lên cửa kính, phản chiếu gương mặt mệt mỏi của Sae. Anh vừa lái xe vừa len lén nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh — _ vẫn im lặng như mọi khi, hai bàn tay đan vào nhau trong lòng, mắt nhìn xuống chiếc cốc cà phê giấy đã nguội.
Cô khẽ nhấp một ngụm, rồi cất giọng, nhẹ đến mức tưởng như chỉ để tự nói với mình:
"Anh vẫn tập ở sân cũ chứ? Mấy hôm nay trời lạnh, nhớ mang theo áo khoác nhé."
Giọng cô dịu dàng, không trách móc, không gượng ép. Chỉ là thứ quan tâm rất đời thường, rất nhỏ bé — nhưng lại khiến Sae thấy nghẹn ở cổ họng. Anh hắng giọng, khẽ đáp:
"Ừ... đội vẫn tập ở đó."
Cô gật nhẹ, mắt vẫn dõi ra ngoài cửa kính, nơi những hàng cây trụi lá lướt ngược về phía sau. Một thoáng im lặng trôi qua. Cô lại hỏi, vẫn là giọng ấy — ấm, nhưng xa xăm:
"Bố mẹ anh dạo này thế nào rồi? Em nghe nói bác gái bị đau khớp à?"
Sae thoáng sững người. Anh không ngờ cô vẫn để tâm đến những điều tỉ mỉ như thế. Anh đáp, khẽ cười gượng:
"Bà ổn rồi, anh có gửi thuốc về nhà. Còn lịch thi đấu... chắc tuần sau anh phải sang Osaka."
Cô gật đầu. Cử chỉ nhỏ, nhưng đủ khiến mái tóc cô rơi lòa xòa xuống vai, để lộ gương mặt gầy hơn trước. Cô đặt cốc cà phê xuống hộc xe, giọng khẽ trầm đi:
"Anh và cô ấy... chia tay rồi à?"
Không gian bỗng như đông cứng lại. Tiếng động cơ êm ru bỗng trở nên quá lớn giữa hai người. Sae siết chặt vô lăng, ánh mắt dán vào con đường thẳng tắp phía trước. Câu hỏi ấy — nhẹ như hơi thở — nhưng lại nặng hơn tất cả những lời trách móc anh từng nghe.
Cô vẫn ngồi yên, mắt dõi theo dòng người hối hả bên ngoài. Ánh sáng lọt qua khe cửa chiếu lên gương mặt cô, nhấn sâu quầng thâm dưới mắt và vẻ mệt mỏi không che giấu.
Cô không chờ câu trả lời. Bởi với cô, im lặng của anh chính là lời thú nhận rõ ràng nhất.
Và trong khoảnh khắc rất đời thường ấy — một chuyến xe buổi sáng, một câu hỏi nhẹ tênh — Sae chợt nhận ra rằng khoảng cách giữa hai người giờ đây không tính bằng mét, mà bằng những năm tháng anh đã bỏ lỡ để yêu thương cô.
Sae liếc sang _, lần đầu thật sự nhìn cô sau bao tháng ngày chỉ coi cô như một thói quen. Cô ngồi đó, lặng lẽ và điềm tĩnh, đôi mắt không còn ánh lên sự trách móc hay mong chờ nào. Anh chợt nhận ra — chính anh đã dập tắt ánh sáng trong đôi mắt ấy bằng những lần về muộn, những đêm nồng nàn với người khác, và cả sự im lặng lạnh lùng mà anh luôn dành cho cô.
Từ rất lâu rồi, _ đã hiểu vị trí của mình — một người vợ chỉ để che mắt thiên hạ, một kẻ thay thế. Cô không còn đòi hỏi, không còn hỏi "tại sao", chỉ giữ lại phép lịch sự vừa đủ giữa hai người. Sự ngoan hiền của cô khiến anh từng khinh thường, nhưng giờ đây lại khiến anh thấy nghẹn nơi ngực. Bởi Sae biết, chính sự im lặng ấy là bằng chứng rõ nhất cho việc cô đã buông tay — từ lâu, và mãi mãi.
Đêm đó, mưa Tokyo dày như sương đặc, rơi ào ạt xuống mặt đường phản chiếu ánh đèn mờ nhạt. Sae rời sân tập trong tiếng giày ướt sũng, lòng nặng trĩu — cho đến khi điện thoại rung lên. Giọng người phụ nữ dịu dàng vang lên:
"Sae..... đón em với"
Chỉ một câu ấy thôi cũng đủ khiến Sae bủn rủn tay lái. Anh phóng xe đi, tim đập dồn như sợ không kịp. Cơn mưa quất mạnh lên kính chắn gió, từng vệt nước trôi dài, mờ ảo như những điều anh đã lỡ đánh mất.
Khi anh đến, cô ngồi lặng trên ghế chờ ngoài cổng bệnh viện . Áo mưa ướt nhẹp, tóc rối bết dính vào má, đôi bàn tay run run ôm lấy chiếc túi nhỏ, thân thể run lên vì lạnh.
Sae cúi xuống, cởi áo khoác ngoài và choàng lên vai cô.
Anh đưa cô về nhà. Căn hộ nhỏ vắng người, chỉ còn hơi ấm lẩn khuất trong mùi trà sót lại từ sáng. Khi cô bước vào phòng, anh chạy vào bếp pha chút trà gừng ấm, anh mang vào phòng ngủ nơi cô đang co ro bên giường:
"Em sao rồi"
Chẳng hiểu sao chỉ là một lời hỏi thăm quan tâm rất đời thường nhưng lại khiến lớp áo giấpf cô đã dựng lên bấy lâu nay bỗng tan biến, lúc này đây cô chỉ thèm được yếu đuối được khóc như một đứa trẻ. Vậy ra cô cũng xứng đáng nhận được sự quan tâm.
"Em mệt quá..."
Cô nói, giọng run run. Hai hàng nước mắt mắt trực trào lăn dài trên gò má thiếu nữ
"Cả đời này, chưa ai thật sự chọn em cả. Bố mẹ chọn chị, chọn em trai. Anh cũng... chỉ chọn em vì chị ấy chẳng thể trở về với anh nữa....."
Sae lặng người, những lời ấy rơi xuống giữa căn phòng, nặng nề hơn cả tiếng mưa ngoài cửa kính.
Cô cố gắng nói tiếp, giọng nhỏ dần như đang tan ra trong hơi thở:
"Em đã cố... cố để mọi người thấy em cũng xứng đáng được yêu thương. Em học hành, em ngoan ngoãn, em giữ mình thanh cao... nhưng chẳng ai thật sự nhìn thấy em cả. Kể cả anh."
Cô khóc nấc lên, tiếng khóc như xé toạc không gian, át đi cả tiếng mưa rơi tầm tã.
Sae siết chặt tay cô, cảm giác nóng ấm xen lẫn run rẩy truyền qua da. Anh không biết phải nói gì ngoài câu thì thầm, khàn đục vì xúc động:
"Anh xin lỗi... Anh thật sự xin lỗi."
Cô ngẩng lên, đôi mắt ngấn nước nhưng ánh nhìn dịu lại. Môi cô run run, rồi gục đầu vào ngực anh, tiếng nấc nhỏ như vỡ tan trong lớp áo ngủ.
Họ ngồi như thế thật lâu, cho đến khi cô thiếp đi trong vòng tay anh. Sae bế cô lên giường, nằm xuống bên cạnh, vẫn để yên bàn tay cô trong tay mình. Gương mặt cô ướt đẫm nước mắt nhưng bình yên, hơi thở đều đều, như một đứa trẻ vừa trút bỏ hết gánh nặng.
Sae khẽ vuốt mái tóc ẩm trên trán cô, mắt anh dừng lại nơi hàng mi cong khẽ rung trong mơ. Bên ngoài, mưa vẫn rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, anh nghe thấy một thứ gì đó đang tan chảy — là sự tàn nhẫn, là kiêu ngạo, là cái vỏ lạnh lùng mà anh từng mang.
Anh cúi xuống, khẽ nói bên tai cô, giọng thì thầm như sợ làm vỡ giấc ngủ:
"Lần này... anh sẽ ở lại, thật sự ở lại."
Và trong khoảnh khắc ấy, giữa tiếng mưa rơi nhè nhẹ ngoài khung cửa, Sae nhận ra — đây không phải là sự thương hại, mà là khởi đầu của một tình yêu đã được gột rửa bằng nước mắt, bằng lỗi lầm, và bằng sự bao dung lặng lẽ của người phụ nữ anh từng đánh mất.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên len qua khung cửa sổ, _ mở mắt sau giấc ngủ dài và nặng. Cô thấy Sae vẫn ngồi cạnh, đầu tựa vào mép giường, bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô như sợ cô biến mất. Ánh nắng phủ lên khuôn mặt anh — mệt mỏi nhưng hiền lành, ấm áp như chưa từng có.
Cô khẽ cử động, Sae giật mình tỉnh dậy. Họ nhìn nhau, im lặng. Không còn khoảng cách, không còn những lớp vỏ của kiêu hãnh hay bổn phận. Chỉ có hai con người, từng đi lạc giữa nỗi đau, giờ lại tìm thấy nhau giữa những mảnh vụn dịu dàng.
Sae khẽ nói, giọng anh khàn đặc:
"Anh xin lỗi... vì tất cả."
_ chỉ nhìn anh, không đáp. Nhưng trong ánh mắt ấy, sự oán hận đã tan biến, chỉ còn lại chút ấm áp lặng lẽ — như bông tuyết tan chậm trên đầu ngón tay.
Những ngày sau đó, Sae không nói nhiều, chỉ âm thầm thay đổi: anh dậy sớm hơn cô, tự tay nấu bữa sáng, đưa đón cô đi làm, dọn dẹp, chờ cô về muộn. Còn cô, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng đôi khi, trong lúc nấu ăn, cô sẽ bất giác mỉm cười khi nghe tiếng anh cười ngoài phòng khách.
Rồi một chiều, khi họ cùng dọn dẹp vườn sau, _ bất chợt ngẩng lên. Ánh hoàng hôn rơi lên mái tóc Sae, phủ một lớp vàng ấm dịu lên mái tóc màu đỏ rượu của chàng tiền vệ. Cô bước đến, nhẹ nhàng phủi đi vệt bụi trên áo anh. Sae quay lại, bắt gặp ánh nhìn ấy — hiền lành, bình yên, không còn giấu giếm.
Anh mỉm cười, chậm rãi nắm lấy tay cô. Cô không rút ra.
Hoàng hôn đổ xuống, phủ lên hai bóng người đang đứng cạnh nhau. Không lời nào được nói, nhưng tất cả những điều chưa từng thổ lộ đều đã hoà vào hơi thở chung — ấm, dịu, và bình yên đến lạ.
Lần đầu tiên sau bao năm, _ cảm thấy lòng mình nhẹ như cơn gió. Không còn ai phải gồng lên để được yêu. Không còn ai phải níu giữ những thứ đã không thuộc về mình.
Chỉ còn họ — hai trái tim từng rách nát, giờ đang khẽ đập cùng một nhịp.
__________________________________
Chuyện xàm xí chả liên quan j đến mạch truyện chính 😔 nhưng đừng chê nka iu iu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro