02
Đạo Anh đạp xe đến ngôi nhà nhỏ ấm cúng ở cuối làng. Dựng xe ngay ngắn trước cửa ngôi nhà đó, cậu chạy đến trước cửa rồi gõ nhẹ lên đó 3 lần, bên trong liền có tiếng đáp lại
"Đến ngay đây"
Là Duẫn Tại Hách, ngay sau khi mở cửa và nhìn thấy gương mặt thỏ con đáng yêu của Đạo Anh liền niềm nở đón tiếp, kéo tay cậu em vào nhà ngay trước khi cậu chết cóng ở ngoài sân
"Em đến đây làm gì vậy?"
"Em muốn rủ hay người qua nhà anh Hiển Tích chơi, sợ anh Nghệ Đàm chưa dậy nên em đạp xe qua đây gọi ảnh luôn"
"Hôm qua thằng bé đi diễn về khuya, chưa dậy đâu, em ngồi đây đợi chút đi"
"Vậy em không khách sáo nữa"
Đạo Anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, Tại Hách nhanh tay rót cho cậu một ly nước. Đạo Anh nhận lấy ly nước từ Tại Hách rồi mỉm cười nói
"Dạo này anh với anh Triêu Quang thế nào rồi, có chút tiến triển gì chưa?"
"Anh với Triêu Quang vẫn vậy, bọn anh...vẫn chỉ là bạn bè thân thiết thôi"
"Bạn bè thân thiết mà tay trong tay đi khắp con phố như hai anh thì em cũng muốn thân thiết với anh Nghệ Đàm"
"Haha, vậy còn em thì sao, anh thấy em giống như đang đứng ngay ngã ba đường đó"
"Ý anh là sao?"
"Thì...đôi lúc anh thấy em thân thiết với Nghệ Đàm, thi thoảng còn có những cử chỉ thân mật nhẹ nhàng với nhau, nhưng đôi lúc em lại vô tư trở thành đứa em trai cần được bao bọc và che chở trong mắt anh Phương Điển, điều đó chẳng phải đã chứng minh em đang đứng ngay ngã rẽ trong chuyện tình cảm của chính bản thân mình sao?"
Đạo Anh im lặng, không phải vì cậu không biết giải thích thế nào, mà là vì Tại Hách đã nói quá đúng
Cậu gặp Nghệ Đàm lần đầu tiên khi trường cậu tổ chức hội chợ vào mùa xuân. Hôm đó nhà trường đã mời một vài ca sĩ nghiệp dư đến để thể hiện một vài tiết mục văn nghệ, và một trong số đó là Phương Nghệ Đàm. Ngay khi anh xuất hiện trên sân khấu với một cây ghita, khán giả bên dưới đã không khỏi bàn tán vì phong thái tự tin cũng như gương mặt khả ái của anh. Và sân trường rộng lớn và ồn ào ngày hôm đó đã bị tiếng hát ngọt ngào và đầy nội lực của Nghệ Đàm mê hoặc, không hò hét, không cổ vũ, các học sinh đứng dưới khán đài chỉ lặng lẽ lắng nghe và thưởng thức từng câu hát như mật ngọt rót vào tai, và Kim Đạo Anh lúc đó không phải ngoại lệ
Ngay sau khi tiết mục của Nghệ Đàm kết thúc, Đạo Anh đã nhanh chân chạy đi xin số điện thoại của anh ca sĩ nghiệp dư đó, rồi còn hứa hẹn sẽ đi cà phê với anh vào một ngày không xa. Lúc đó cái vẻ hồn nhiên của Đạo Anh đã làm anh ca sĩ kia vừa ngại ngùng, vừa thấy đáng yêu đến khó tả, và bị chính cái đáng yêu đó thôi thúc bản thân nhất định phải cho cậu bé này số điện thoại. Cuối cùng anh đã cho cậu phương thức liên lạc, hai người thường xuyên trò chuyện và rồi bắt đầu nảy sinh tình cảm. Đối với một người có suy nghĩ chín chắn như Nghệ Đàm, chắc chắn anh đã xác định được cái cảm xúc trong lòng là gì, nhưng với Đạo Anh thì khác, cậu cảm thấy nó hết sức mơ hồ và khó diễn tả. Và ngay khi trái tim và lý trí của cậu còn đang đấu tranh kịch liệt với cái cảm xúc không thể gọi bằng tên thì một chàng trai khác lại xuất hiện, làm Đạo Anh vốn đã rất rối bời, nay còn cảm thấy hoang mang hơn. Chàng trai đó không phải ai khác chính là Phương Điển
Ngày đó Phương Điển cùng 3 người đồng hương xuất hiện trong bữa tiệc mà Tại Hách tổ chức. Khi đó anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần jeans vô cùng đơn giản nhưng lại hớp hồn hai người trong bữa tiệc đó, người đầu tiên là Tố Trịnh Hoàn, người còn lại là Đạo Anh. Nhưng cũng giống với Nghệ Đàm, Phương Điển khiến cả con tim lẫn tâm trí cậu cực kì rối bời, dù cậu là người đầu tiên phát hiện ra chuyện người anh thích là anh Triêu Quang và cũng là người đầu tiên nhìn thấy anh khổ sở vì người mình yêu
Dần dần về sau, cậu mới biết tình cảm mà mình dành cho Phương Điển lúc đó chỉ là cảm xúc nhất thời, còn thứ mà cậu cảm nhận được với Nghệ Đàm mới chính là tình yêu đích thức, tuy vậy Đạo Anh vẫn chưa chắc chắn được điều gì, vì cậu vẫn thích cái cảm giác được anh bảo vệ, che chở như một người em trai
"Đạo Anh này..."
"Dạ?"
"Thật ra anh với Triêu Quang chỉ là bạn bè, bọn anh không có mối quan hệ gì trên tình bạn như mấy đứa đồn đoán đâu"
"Vâng vâng, bọn anh chỉ ôm nhau nhẹ vài cái rồi nắm tay nhau đi cả đoạn đường dài thôi"
"Không Đạo Anh, em không hiểu đâu, anh không hề có tình cảm với Triêu Quang"
"Anh không có tình cảm với anh Triêu Quang thì anh có tình cảm với ai đây"
"Với Phương Điển...anh thích anh Phương Điển..."
Câu nói của Tại Hách như xét đánh ngang tai, chính xác hơn là một cú đấm mạnh vào trái tim Đạo Anh. Thì ra bấy lâu nay, Triêu Quang đối với Tại Hách chỉ là tấm băng che mắt mọi người về tình cảm của Tại Hách dành cho Phương Điển. Giờ cậu mới nhận ra, cái ngày Triêu Quang nhập viện vì sốt cao, Tại Hách là người duy nhất không đến thăm với lí do bận việc gia đình, nhưng ngày hôm sau lại rủ Phương Điển làm Triêu Quang buồn mất mấy ngày. Đạo Anh nhìn Tại Hách, gằn giọng nói
"Tôi tin tưởng nhầm người rồi, thật sự nhầm, anh không đáng được anh Triêu Quang đối xử như vậy"
"Vậy cậu nghĩ mình đủ tư cách để anh Phương Điển bảo vệ sao, cậu chẳng tốt hơn tôi là bao đâu"
"Anh..."
"Tôi nói cho cậu hay, cậu đừng nghĩ tôi không biết, tôi biết nhiều điều về cậu hơn cậu nghĩ, vậy nên nếu có ý định vạch trần bộ mặt thật của tôi thì cậu cứ việc, tôi cũng không ngại phanh phui hết tất cả mọi thứ về cậu đâu"
"Được, vậy tôi không sẽ không nhẹ tay với anh đâu"
"Cậu có vẻ mạnh miệng đó, liệu đến khi tôi nói ra những bí mật của cậu, cậu còn như vậy được hay không, lúc đó ai sẽ là người đau lòng nhất nhỉ, có lẽ là Nghệ Đàm rồi"
Đạo Anh cứng họng, Tại Hách đúng là nham hiểm, hắn biết rõ điểm yếu của cậu là Phương Nghệ Đàm nên từ giờ về sau, mỗi lần gặp mặt có lẽ hắn ta sẽ liên tục châm chọc cậu bằng cách nhắc tới Nghệ Đàm mất
"Đạo Anh à, tôi nghĩ cậu nên giữ bí mật này cho riêng mình thì hơn, dù sao cậu cũng không muốn Nghệ Đàm đau lòng, và cũng không muốn Phương Điển thất vọng đâu, đúng chứ?"
"Tại Hách tôi cảnh cáo anh, nếu anh không đối xử tốt với anh Triêu Quang, anh không yên với tôi đâu"
"Yên tâm đi chàng trai, tôi giả vờ quan tâm cậu ta được lâu như vậy, thêm chút nữa cũng không thành vấn đề"
"Tôi đi trước, lát nữa Nghệ Đàm dậy anh nói anh ấy tới nhà anh Hiển Tích giúp tôi"
"Được, tạm biệt"
Đạo Anh đứng dậy, đạp xe rời đi, Tại Hách cũng quay lại căn bếp chuẩn bị nốt bữa sáng cho Nghệ Đàm. Nhưng hai người đâu biết, ở một góc phòng, Nghệ Đàm đã nghe thấy hết tất cả mọi chuyện. Anh như sụp đổ, nước mắt rơi lã chã, không dám tin Tại Hách chỉ lấy Triêu Quang làm tấm băng che chắn cho tình cảm dành cho Phương Điển, cũng không thể ngờ được Đạo Anh lại có tình cảm với cả anh lẫn Phương Điển. Cảm giác bị mọi người lừa dối thật tồi tệ, và Nghệ Đàm không thể chịu đựng được điều đó, anh thật sự muốn Đạo Anh nói rõ với mình rằng cậu có tình cảm với anh hay không, anh không muốn mình trở thành một trò đùa trong tình cảm này
"Anh Tại Hách, em không ăn sáng đâu, anh ăn một mình nhé"
"Em đi đâu vậy?"
"Gặp Đạo Anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro