Chap_1_
Trí Nghiên mất bình tĩnh hất chồng hồ sơ trên bàn xuống đất, những trang giấy rời nhau rơi tung toé khắp nơi. Mặt đỏ bừng, cô dồn cơn giận xuống nắm tay và giáng mạnh vào vách tường, miệng lẩm nhẩm hậm hực:
"Đình chỉ công tác tôi. Những tên sếp tồi! Chỉ biết khua tay bới việc và vận dụng tư duy để vắt kiệt chất xám của người khác, chẳng động não để tìm hiểu vấn đề gì cả.
Bán được nhiều xe hơi là cách làm của người chiến thắng. Nhưng công việc bị đình đốn do sự sa sút kinh tế chung, số lượng xe bán ra ít hơn so với dự kiến đâu phải vì tôi thiếu năng lực lãnh đạo..."
Trí Nghiên buồn bực với tay giật lấy chiếc cặp từ trong học bàn rồi hầm hầm bước ra ngoài. Các nhân viên dừng việc ngẩng nhìn cô.
Họ quý cô ở tài năng, lối sống bình đẳng với mọi người. Tuy nhiên trong lúc làm việc cô rất khắt khe, nguyên tắc và thỉnh thoảng còn nóng tính quát tháo. Họ rất 'hoảng' cô về khoản này. Nhưng không ai để bụng chuyện đó cả. Bởi họ hiểu Trí Nghiên cô chỉ muốn tốt cho mọi người, cho nhịp độ của công việc và cho sự phát triển của công ty.
Có người ngầm đặt cho cô rất nhiều biệt danh, có người truyền tai nhau so sánh 'giống hệt các sếp trong phim Hàn Quốc'
Thế nên, trông thái độ 'đóng sầm cửa phòng' của cô, họ biết sếp Nghiên của mình đang 'không vui'. Trí Nghiên đọc được ánh mắt dò xét của mọi người, không la hét ai, cô tiến đến bàn thư ký nhẹ giọng:
"Cô vào dọn lại mớ giấy tờ vung vãi dưới đất giúp tôi"
Cô thư ký khẽ khàng nhận lệnh. Cả không gian tái xanh. Trí Nghiên quay bước đi, bỏ lại phía sau những tiến xì xào xen lẫn trong tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Trí Nghiên cô đã gần bốn mươi tuổi. Lứa tuổi chín chắn, dày dặn gió sương và đang ở đỉnh cao của sự thành đạt. Cố tốt nghiệp đại học kinh tế khoa quản trị kinh doanh loại giỏi. Sau khi ra trường được một năm, Trí Nghiên lao vào thực tế cuộc sống. Khi thực hành vốn lý thuyết đã học, cô cảm thấy kiến thức mình còn khá nhiều hạn chế.
Không ngừng cầu tiến, cô đọc thêm, học thêm rất nhiều thậm chí là ở các lĩnh vực khác.
Có lần bị chuyển công tác lên vùng sâu, nơi mà mọi phương tiện sinh hoạt thiếu thốn nhưng Trí Nghiên cô vẫn kiên trì làm việc một cách hăng say. Kỷ niệm sống động nhất của cô (thời còn ở rừng)
Là một lần để tóc ngắn như con trai, một lần cạo đầu trọc lóc như các nhà sư tu khổ hạnh trong chốn hoang vu. Bằng tất cả nỗ lực, nhiệt huyết của tuổi trẻ, theo tháng năm Trí Nghiên dần khẳng định vị trí của mình vs xã hội.
Và hiện tại cô đang làm giám đốc điều hành của công ty kinh doanh ngành xe hơi, chi nhánh đặt tại Busan.
Thời tiết hôm nay oi bức, có lẽ trời sắp mưa chiều. Trí Nghiên lái xe chầm chậm như thả nổi giữa dòng người tấp nập ngược xuôi.
Nhìn những người buôn bán từ cửa hàng to, nhỏ đến các quầy hàng di động trên vỉa hè, cô mĩm cười. Trí Nghiên cười cho niềm hạnh phúc của họ, cười cho sự chua chát của chính cô.
Cô cảm thấy họ đang an vui hơn cô. Bởi họ được làm chủ chính mình, con cô phải thực thi quyết định của kẻ nắm tiền.
Nhiều người mong sở hữu được địa vị của cô, vì họ nghĩ chức vụ ấy đi đôi với quyền lực và sự giàu sang có đẳng cấp. Nhưng mấy ai hay cô luôn ý thức rằng cô chỉ là kẻ 'làm thuê cao cấp' cho người chủ cực kỳ khó tính.
Chẳng hạn như trưa nay, nếu cô chính thứcbị sa thải thì 'tài sản' thuộc về cô chỉ là chiếc xách tay và một phong bì gọi là tiền 'chia tay'. Cô lại đi tìm chiếc ghế giám đốc mới. Và nếu cô lại tiếp tục bị đuổi việc...cũng chỉ tạo thành vòng lẩn quẩn cho sự tồn tại của đời sống.
Bất chợt cô suy nghĩ sẽ chọn hướng kinh doanh mới cho ban thân đầy tính tư nhân.
Còn hai con đường nữa là về đến nhà, Trí Nghiên sực nhớ mình không nên đối diện với vợ bằng bộ dạng thiểu não như thế này. Cô cần một người bạn để tâm sự, để trút nỗi lòng qua những ly bia.
Cô đỗ xe vào vệ đường gọi điện cho Ân Tĩnh và họ hẹn nhau đến quán bia quen thuộc trong khu vực.
Được gặp bạn, được chia sẻ nỗi niềm, cô uống rất nhiều bia. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hẳn đi. Sảng khoái, say sưa, Trí Nghiên vỗ vào đùi Ân Tĩnh cười hả hê:
- May mà có bia đời còn dễ thương Ân Tĩnh nhỉ?
Ân Tĩnh say khướt cũng ngả nghiêng cười:
- Đúng đúng!… Ờ Mà Trí Nghiên này, cậu vẫn còn nhớ Hiếu Mẫn chớ?
- Hiếu Mẫn nào cơ?
- Làm bộ hoài. Con bé tuổi sinh viên, xinh như mộng mà ba năm trước yêu cô muốn điên lên đấy. Một tuần trước tôi có gặp, con bé trông vẫn dịu dàng như xuân Nghiên ạ.
- Ông có vài cái nghệ sĩ, rất đẹp, lại cộng thêm chức danh nghề nghiệp nghe khá "cộm" tai nên khối cô chạy theo ông là phải.
- Nhưng tôi thấy chỉ có cô bé ấy là được tính nhất và đồng cảm với ông nữa. Uổng nhỉ, cả hai rất xứng đôi.
Trí Nghiên thở dài, uống cạn ly bia:
- Nhưng tôi chào đời trước em đến mười bốn năm và sau sáu năm cưới vợ, chúng tôi mới gặp nhau. Sự khắc nghiệt của thời gian và nhân duyên! Hiếu Mẫn yêu tôi quên mất bản thân, tôi cũng thương và tôn trọng Mẫn nên tự ý rút lui. Xa nhau là giải pháp đúng đắn giúp cô bé thoát khỏi sự mù quáng của một tình yêu không lối thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro