Chương 1
Lúc Đại Thiên Cẩu thấy Yêu Hồ, y còn đang ngồi trong nhà kính trồng hoa bóc hạnh đào để ăn, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê, vỏ hạt hạch đào vừa giòn vừa mỏng như giấy bong ra từng mảng, lộ ra lớp thịt bên trong.
Đại Thiên Cẩu có nghe nói về uy danh của Yêu Hồ, là Đại Ma Đạo Sư trẻ nhất trong lịch sử, chiến công hiển hách, là người trông coi, bảo hộ cả đế quốc.
Nhưng thời điểm Đại Thiên Cẩu gặp Yêu Hồ, y đã 137 tuổi rồi, người thường cũng đã chết từ lâu, hoàng đế cũng đã đổi ba lần, chỉ có y còn nán lại nhân gian, làm biểu tượng cho đế quốc này.
Đại Thiên Cẩu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi tới gặp Yêu Hồ. Yêu Hồ trong lời đồn là một kẻ già nua khó chiều, tính cách quái đản, không vừa ý liền đánh bay người ta mười dặm.
Đại Thiên Cẩu được Hội đồng ma pháp chọn làm đồ đệ Yêu Hồ, người chúc mừng không ít, mà người đề cử hắn cũng không ít - đều sợ hắn sơ ý liền bị Yêu Hồ đánh chết.
Nhưng tại khoảnh khắc Yêu Hồ quay đầu lại, Đại Thiên Cẩu nghe thấy được cả tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Yêu Hồ 137 tuổi, lại có gương mặt 17 tuổi, giống như được Nguyệt Thần hôn lên, hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Ánh mắt y rực rỡ như kim sa, một đầu tóc mây như ánh trăng chảy xuôi, làn da trắng tới gần như trong suốt, nhu thuận nằm trên ghế, khuôn mặt nho nhỏ, thân thể cũng nho nhỏ, náu mình trong thảm len dệt lớn.
Trong nháy mắt, Đại Thiên Cẩu cho rằng mình gặp được tinh linh vốn biến mất đã lâu.
Nhưng giây sau, tinh linh bóp nát một quả hạch đào, còn vô cùng tự nhiên ném vỏ xuống đất.
Đại Thiên Cẩu nhìn xuống, bên cạnh ghế Yêu Hồ nằm có một vòng vỏ hạch đào.
... "Tinh linh" này, không có tí thường thức nào.
"Ngươi chính là đồ đệ mà Hội đồng ma pháp đưa tới cho ta đấy à?" Yêu Hồ nhấc nửa mí mắt lên nhìn, cứ như đang nói ngươi chẳng khác nào thịt heo Hội đồng mang tới.
Đại Thiên Cẩu ổn định lại biểu cảm, để lộ một nụ cười vừa phải, hành lễ với y, "Hân hạnh được gặp gỡ Đại Ma Đạo Sư, kẻ hèn vừa tốt nghiệp khóa 151 của Học viện pháp thuật Huyền Sâm, rất vinh dự được trở thành đồ đệ của ngài."
Ánh mắt của Yêu Hồ rơi vào bốn ngôi sao sáu cánh trên ngực Đại Thiên Cẩu, nếu y nhớ không nhầm, người thanh niên trước mắt mới chỉ 20 tuổi, đã là Ma pháp sư bốn sao rồi.
Đúng là hậu sinh khả úy.
"Lại đây." Y hiền hòa vẫy tay với Đại Thiên Cẩu, lộ ra một chiếc răng nanh nho nhỏ.
Đại Thiên Cẩu bước tới gần, chuẩn bị nghe y giảng dạy.
Thế nhưng lại được đưa cho một túi hạch đào.
"Bóc đi." Yêu Hồ vô cùng chính trực khẳng khái sai bảo hắn.
Đại Thiên Cẩu với túi hạch đào nhìn nhau, tự nhủ tám lần mình đánh không lại người ta, rồi lặng lẽ bỏ một buổi chiều ngồi lột vỏ hạch đào.
Đây chính là lần đầu tiên Đại Thiên Cẩu gặp Yêu Hồ, vào một buổi chiều nọ, trong nhà hoa tràn đầy mùi hạch đào, Yêu Hồ còn ghét bỏ hắn bóc chậm.
Đại Thiên Cẩu mỉm cười, trong lòng nghĩ, sao ngài không nghẹn chết đi.
Yêu Hồ nấc một cái toàn mùi hạch đào, mang gương mặt có thể làm em trai Đại Thiên Cẩu ra vẻ trưởng thành mà vỗ vai hắn, "Mấy đứa nhóc như ngươi, còn cần cố gắng nhiều lắm."
-----
Sau tháng thứ ba trở thành đồ đệ của Yêu Hồ, Đại Thiên Cẩu vô cùng hoài nghi truyền thuyết trong miệng thế gian.
Trong truyền thuyết, Yêu Hồ có thể một mình ngăn cản thiên quân vạn mã, là trí giả có thể tiên đoán vận mệnh đế quốc.
Nhưng bây giờ, cái người khuấy động thiên hạ còn đang ghé vào cạnh bàn ngủ rất say, còn chảy nước miếng.
Đại Thiên Cẩu cầm bữa trưa đứng bên cạnh, không biết có nên gọi y dậy hay không.
Thế nhưng Yêu Hồ ngửi thấy mùi cơm nên tự tỉnh, đôi mắt vàng óng còn mông lung vì mới tỉnh, cơ thể lại tự động rướn về phía có mùi thơm, cũng không biết được ai nuông chiều thành thói, há miệng đợi người bón ăn.
Đại Thiên Cẩu im lặng hai giây, quỷ thần xui khiến thế nào lại xiên một miếng thịt đút cho Yêu Hồ.
Yêu Hồ ăn thịt xong cũng tỉnh ngủ, thấy Đại Thiên Cẩu còn có chút bất ngờ, nhưng cũng chẳng ngại ngùng gì, nuốt xong miếng thịt còn hùng hồn đòi thêm, "Miếng nữa."
Đại Thiên Cẩu mỉm cười, xiên miếng ớt xanh đút vào miệng Yêu Hồ.
Khuôn mặt Yêu Hồ liền xanh như ớt, phun phì phì, ánh mắt do ấm ức đỏ lên, mắng Đại Thiên Cẩu, "Đại nghịch bất đạo."
Vốn giọng y đã như thiếu niên rất mềm mại, chắc là do bị ớt kích thích nên bây giờ nghe ra còn có chút nức nở yếu mềm, mắng chửi người ta mà nghe như làm nũng.
Đại Thiên Cẩu nhìn khuôn mặt thanh thuần này, rất không tiền đồ mà nhũn chân, vô cùng nghiêm túc tự kiểm điểm.
Kết quả, Yêu Hồ âm trầm nhìn hắn, "Đi chép Kiệt Tác Ma Pháp mười lần cho ta, hạn tới đêm nay."
"Kiệt Tác Ma Pháp", cả quyển ước chừng 40 nghìn chữ, tác giả: Yêu Hồ.
Nhưng mà cuối cùng thì Đại Thiên Cẩu cũng không phải chép, chẳng biết Yêu Hồ lại nổi điên cái gì, nói là muốn dẫn đệ tử đi nhìn nơi xuất phát huy hoàng của mình.
Sau đó y mang Đại Thiên Cẩu tới Hồng Nhạc quán, kỹ viện lớn nhất hoàng thành.
Đại Thiên Cẩu mặt lạnh nhìn nhóm vũ nữ đang đong đưa vòng eo, vô cùng lễ phép hỏi, "Đây là nơi khởi đầu huy hoàng mà ngài nói ư?"
Yêu Hồ uống một ngụm rượu mà cô gái tóc vàng đưa tới, chớp chớp với Đại Thiên Cẩu, "Đúng vậy, đây là nơi khởi đầu hành trình trở thành đàn ông của ta nha~"
Đại Thiên Cẩu đã vô cùng cố gắng mới kiềm chế không phát điên lên với Yêu Hồ.
Hắn từ trước tới nay vốn là người cứng nhắc, lạnh lùng lại không thú vị, những thứ trước mắt này chẳng hề có chút hấp dẫn nào với hắn, mùi phấn son ngọt ngấy còn làm hắn buồn nôn.
Hắn đẩy nữ nhân đang dựa tới không tí thương tiếc nào, nói với Yêu Hồ, "Ngài cứ chơi vui vẻ, ta ra ngoài đợi."
Đại Thiên Cẩu nói xong liền đi ra ngoài, không khí mát lạnh bên ngoài hòa tan mùi hương ngọt ngào bên trong. Hắn tựa trên lan can, suy nghĩ xem vì sao từ một Ma pháp sư có tiền đồ nhất Hội đồng lại muốn tới làm đồ đệ của Yêu Hồ tùy hứng kỳ quặc kia.
Hắn tới làm đồ đệ của Yêu Hồ đã ba tháng, Yêu Hồ không dạy hắn chút học thức nào, chỉ sai bảo hắn bóc hạch đào, đút cơm quét tước, nói ra sợ người khác cười tới rụng răng.
Hắn cũng từng kính ngưỡng Yêu Hồ, có Ma pháp sư nào không từng mơ ước đứng trên đỉnh Ma đạo như Yêu Hồ cơ chứ.
Nhưng hắn nhìn qua cửa sổ, nhìn cảnh tượng dâm dục bên trong Hồng Nhạc Quán, cảm thấy vị anh hùng hắn từng sùng bái thời niên thiếu, trải qua năm tháng yên bình đã biến thành một kẻ trần tục bốc đồng rồi.
Chuyện hắn trở thành đồ đệ của Yêu Hồ như ván đã đóng thuyền.
Đại Thiên Cẩu ngẩng đầu nhìn ngân hà. Kẻ đang tận tình hưởng lạc trong Hồng Nhạc quán kia, dù phẩm giá của y ra sao, thì y vẫn là ánh sáng của đế quốc này, là biểu tượng cho sự cường thịnh, là vị Đại Ma Đạo Sư không thể thiếu của đế quốc.
Cho nên, bởi hắn là đồ đệ của Yêu Hồ, sẽ vì y mà dâng hiến tất cả.
Bao gồm cả đưa vị đạo sư say nhũn người về nhà.
Yêu Hồ chơi trong Hồng Nhạc quán tới nửa đêm, lúc Đại Thiên Cẩu không chịu được nữa vào xách y về, y đã co lại thành một cục ngủ trên ghế mềm.
Cũng may, Yêu Hồ dù uống say nhưng lại nghe lời hơn bình thường, ngoan ngoãn cho Đại Thiên Cẩu làm gì thì làm, Đại Thiên Cẩu ôm y lên từ ghế mềm cũng chỉ lầm bầm một chút.
Đại Thiên Cẩu nhận mệnh mang y về cung điện Đại Ma Đạo, thay y lau mặt cởi giày, nhét y vào chăn nệm ấm áp.
Không thể không nói, mặt của Yêu Hồ đúng là giúp y rất nhiều, rõ là với tuổi của y có thể làm cụ cố nội của Đại Thiên Cẩu rồi, nhưng dưới ánh trăng, khuôn mặt nho nhỏ được bọc trong chăn của y vẫn non nớt như một thiếu niên.
Tay Đại Thiên Cẩu đặt trên mặt Yêu Hồ dừng lại trong nháy mắt, giữa chân mày hiện ra chút lưỡng lự.
Hắn sờ được dịch thể lạnh băng, mãi mới dám đoán là nước mắt của Yêu Hồ.
Lông mi dày dậm của y bị nước mắt làm ướt rồi.
Dưới ánh trăng, Đại Thiên Cẩu rốt cuộc nghe rõ được lời Yêu Hồ vẫn lẩm bẩm là gì.
"Đừng bỏ ta lại một mình."
Đại Thiên Cẩu thu tay về, ánh mắt phức tạp.
Đại Ma Đạo Sư vừa mới vui sướng đùa giỡn ở trong Hồng Nhạc Quán này, sau khi uống say, không biết đang cầu xin ai.
Đại Thiên Cẩu cũng không nán lại thêm mà lui ra, lúc đóng cửa lại giật mình.
Quản gia đang đứng ngoài cửa.
Quản gia vốn là một cụ già thông minh tháo vát, tuổi đoán chừng cũng bằng nửa tuổi Yêu Hồ, đã theo Yêu Hồ hơn 50 năm rồi.
Quản gia đầu tóc bạc trắng, thấy Đại Thiên Cẩu đi ra liền hỏi, "Đại Ma Đạo đại nhân lại đi Hồng Nhạc quán sao?"
"Vâng."
Hóa ra là khách quen, Đại Thiên Cẩu nghĩ thầm.
Quản gia nhìn ra được vẻ mặt "hóa ra là vậy" của Đại Thiên Cẩu.
"Đại Thiên Cẩu đại nhân, ta biết ngài vốn là người chính trực, xin ngài đừng hiểu lầm Yêu Hồ đại nhân, y cũng không thực sự muốn tới hưởng lạc tại Hồng Nhạc quán đâu." Quản gia cúi người với Đại Thiên Cẩu.
Đại Thiên Cẩu nhớ lại giọt nước mắt vừa rồi của Yêu Hồ.
Hắn kiên trì chờ quản gia nói tiếp.
Quản gia do dự một chút, nhớ tới thân phận của người trẻ tuổi trước mặt bèn không giấu diếm nữa. "Yêu Hồ đại nhân chỉ muốn hồi tưởng lại mà thôi. Hồng Nhạc quán, vào hơn một trăm năm trước cũng chỉ là một nhà hàng nho nhỏ, ở đó, Yêu Hồ đại nhân gặp được các chiến hữu của y, hẳn ngài biết họ là ai."
Đại Thiên Cẩu biết, Yêu Hồ đại nhân từng có bốn chiến hữu kề vai sát cánh, họ từng cùng nhau xông qua núi đao biển lửa.
Nhưng giờ, cũng đã sớm hóa thành cát bụi.
"Đội trưởng Hoang, pháp sư Nhất Mục Liên, Tửu Thôn đại nhân và Tỳ Mộc đại nhân."
"Đúng vậy, đúng là bọn họ." Quản gia bi ai cười cười, "Hơn một trăm năm trôi qua, nhà hàng nho nhỏ biến thành Hồng Nhạc quán, mà bốn vị đại nhân cũng ly khai nhân thế từ lâu."
"Chỉ còn lại Yêu Hồ đại nhân." Quản gia khẽ nói, "Y già lắm rồi, nhưng đế quốc cần y trẻ mãi."
"Xin ngài, đừng oán trách Yêu Hồ đại nhân, y thế thôi chứ thật ra là một người vô cùng hiền lành." Cuối cùng quản gia cúi người một cái.
Đại Thiên Cẩu cũng khom người, "Nếu ta đã lựa chọn làm đồ đệ của ngài ấy, sẽ hiến dâng tất cả cho sư phụ. Trung thành của ta, tính mạng của ta, đều giao cho ngài."
----------
Chả liên quan đâu nhưng vừa nghe Tứ Phủ vừa làm truyện này nó phiêu vcc các bạn ạ = ))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro