Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Nó sẽ chỉ là một cuộc trò chuyện về tình hình. Harry không có lý do gì để thực sự lo lắng, cậu không hề tạo ra tất cả những điều này. Và việc sử dụng khóa cảng Cúp Tam Pháp  để xuất hiện tại nhà Voldemort không nằm trong kế hoạch của anh ta- Vol . Harry chỉ cần giữ bình tĩnh.

- R-Đúng rồi... - Chàng trai nói, giọng vẫn còn sợ hãi.

- Em đã thử sử dụng phép thuật chưa? - Riddle hỏi với vẻ hơi sợ hãi.

- Không- Người nhỏ hơn- thả ngón tay ra và nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh. - Tôi biết Bộ có thể theo dõi tôi nếu tôi sử dụng phép thuật bên ngoài trường Hogwarts.

- Tuyệt, điều đó giữ cho nơi này vẫn an toàn. - Riddle nói với nụ cười phấn khích hơn trên môi. - Đưa em về là việc phải mất vài ngày. Ta đang chế tạo một chiếc vòng cổ, có thể ngăn chặn người ta đọc suy nghĩ của em. Nếu họ cố gắng thử làm điều đó .-

- Nếu họ thử?! - Harry mở to mắt, sợ hãi trước ý tưởng đó. - Tôi không làm gì sai, tại sao họ lại muốn đọc được suy nghĩ của tôi?-

- Ta không nghĩ họ sẽ thực sự muốn đọc. Nếu họ tin những gì em sắp nói với họ, về những gì đã xảy ra.- Riddle giải thích - Ta vẫn đang nghĩ ra một câu chuyện hết sức thuyết phục, rằng em đã trải qua nhiều ngày bị mắc kẹt trong một ngôi nhà mà không hề cố gắng sử dụng phép thuật. Và ta sẽ nghĩ ra lí do thôi.

- Phải. - Người trẻ nhất đồng ý. Harry sợ, nhưng  không có nhiều việc phải làm trong tình huống này.

- Trong khi ta làm việc , em có thể sử dụng thư viện để giết thời gian. - Riddle bình tĩnh nói. - Rooth sẽ giúp em với những cuốn sách. Nếu em muốn đọc một cái gì đó cụ thể.

- Tôi không hẳn là mọt sách, nhưng nó sẽ tốt hơn là suốt ngày nhìn lên trần nhà. - Người trẻ nhất trả lời, phấn khởi hơn nhiều so với lúc bắt đầu cuộc trò chuyện.

- Ta hy vọng là em sẽ tận dụng cơ hội này. - Riddle mỉm cười nói. - Bây giờ, em có thể đi rồi .

- Ừ... - Harry định đứng dậy, nhưng cậu cảm thấy cần phải cảm ơn người đàn ông đó một chút. - À,...Bộ quần áo... Cảm ơn anh rất nhiều.

Cậu bé nhỏ hơn cảm thấy xấu hổ, ánh mắt vốn dĩ nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của anh giờ lại nhìn vào đùi của chính mình, những ngón tay lại đan chặt vào nhau.

- Em không cần phải nói cảm ơn đâu. - Riddle vừa nói vừa cảm thấy vui mừng vì lời nói của cậu bé. - Ta đã mặc  chúng khi cơ thể ta có cấu trúc của một thiếu niên mười một tuổi. - Riddle không biết tại sao mình lại nói như vậy, nhưng hắn rất vui mừng khi thấy đứa nhỏ nhất lại càng xấu hổ hơn.

- Tôi biết tôi còn nhỏ, nhưng Ngài Riddle không nhất thiết phải hạ nhục tôi. - Harry nói mà vẫn không nhìn người đàn ông trước mặt.

- Ta không cố ý đâu, ta chỉ muốn nói là chuyện đó không có gì to tát cả. - Riddle có thể không thừa nhận điều đó, nhưng hắn đã rất vui vẻ với cuộc trò chuyện đó.

- R-Được rồi... Vậy tôi sẽ đến thư viện.

Harry thậm chí không cho Riddle thời gian để nói thêm điều gì, cậu chỉ nhanh chóng rời khỏi văn phòng và đi lên tầng hai. Cảm thấy vô cùng xấu hổ về nhiều thứ.

Chàng trai trẻ biết mình có thể chất nhỏ bé, nhưng bị so sánh với Riddle mười một tuổi thì đã quá xấu hổ rồi. Bây giờ những suy nghĩ khác lại hiện lên trong đầu cậu bé, tất cả quần áo cậu mặc đều thuộc về người đàn ông có đôi mắt màu đỏ đó. Và vì lý do nào đó mà Harry không hiểu, điều đó lại khiến cậu xấu hổ theo một cách khác.

Tuy nhiên, chẳng ích gì khi chàng trai cứ chìm đắm trong những suy nghĩ khiến cậu khó chịu. Cậu sẽ quên đi tất cả những suy nghĩ đó bằng cách đắm mình trong sách. Vừa mở cửa, cậu không thể tin được nơi này lại rộng đến thế.

Có ba hành lang với các kệ ở hai bên, đầy sách, chàng trai thậm chí không biết bắt đầu từ đâu. Và thậm chí như vậy, môi trường đó dường như vẫn thoải mái để đọc sách. Chà, khi bạn mở cửa, bạn có thể thấy những cửa sổ lớn hướng ra phía sau ngôi nhà. Ngoài một cặp ghế bành màu sâm panh thoải mái, và cuối cùng là hai chiếc bàn rộng rãi tựa vào bức tường đối diện cửa ra vào.

Harry bắt đầu bước đi chậm rãi giữa các kệ sách, nhìn nhanh tên các cuốn sách ở đó. Cậu không biết hầu hết các tựa sách, nên cuối cùng cậu tưởng tượng rằng chúng chủ yếu là sách về nghệ thuật hắc ám. Thành thật mà nói, chàng trai trẻ không bao giờ hiểu tại sao họ không học nghệ thuật hắc ám ở Hogwarts. Đối với tất cả những gì cậu đã học được trong những năm trung học, loại phép thuật này chỉ cần được thực hiện cẩn thận hơn.

- Rooth. - Harry bình tĩnh gọi, cậu biết mình sẽ không cần phải hét lên.

- Vâng, thưa Ngài Harry. - Yêu tinh nhanh chóng xuất hiện bên cạnh chàng trai.

- Tôi cần trợ giúp về sách, tôi có thể có một số sách về nghệ thuật hắc ám cho người mới bắt đầu được không?

- Vâng, thưa Ngài Harry.

Yêu tinh không mất nhiều thời gian để rời khỏi bên cạnh chàng trai trẻ và bắt đầu bước đi giữa các kệ hàng. Chú gia tinh biết chính xác nơi để tìm những cuốn sách mà Harry muốn, vì chú là người sắp xếp mọi thứ. Chẳng bao lâu, chàng trai đã có trong tay năm cuốn sách cỡ trung.

- Còn gì nữa không, Ngài Harry?

- Không, cảm ơn Rooth. - Harry nở một nụ cười nhẹ và con gia tinh biến mất.

Các cuốn sách không khác nhau mấy, đều có bìa cứng màu đen. Bên cạnh cuốn sách chỉ viết đơn giản là "Bóng tối I ", và trên bìa có một loại chữ rune cổ được đánh dấu ở giữa cuốn sách, nhưng cũng có chữ số La Mã. Sự khác biệt duy nhất giữa năm cuốn sách là cách đánh số của chúng, dao động từ một đến năm. Harry chỉ giữ cuốn sách đầu tiên và để bốn cuốn còn lại trên bàn học.

Và không giống như những gì cậu tưởng tượng, cậu cố gắng đắm mình sâu vào việc đọc mà không nhận thức được thời gian đang thực sự trôi qua xung quanh mình.

*------

Khi Riddle tạm thời ngừng chế tác chiếc vòng cổ, anh nhận ra mình đã làm nó được một thời gian dài. Anh cảm thấy đói, đó là điều có thể đoán trước được, vì lúc đó đã gần hai giờ chiều. Và bữa sáng của anh đã diễn ra từ rất lâu trước khi Harry thức dậy.

Người đàn ông không mất nhiều thời gian để rời khỏi văn phòng và đi lên cầu thang để tìm kiếm người bạn bé nhỏ kia. Điều đó có lẽ đã mất nhiều thời gian hơn, vì cậu bé không thể thực hiện một câu thần chú đơn giản như Tempus . Riddle không muốn làm Harry sợ hãi bằng cách tiếp cận đột ngột, vì vậy anh đảm bảo tăng cường sự hiện diện phép thuật của mình để cậu bé có thể cảm nhận được sự tiếp cận của mình khi leo lên cầu thang.

Điều đó có lẽ vô ích khi anh mở cửa thư viện và thấy Harry đang ngồi trên ghế bành, quay lưng về phía cửa và đọc một trong những cuốn sách của thư viện. Người đàn ông biết mình vẫn chưa tạo đủ sự thân mật để chạm vào cậu bé nên chỉ đặt tay lên lưng ghế bành, cúi xuống cậu bé một chút.

- Em có đói không? - Riddle bình tĩnh hỏi.

Nhưng phản ứng mà anh nhận được là một cậu bé hét lên sợ hãi và cuốn sách đang đọc bị ném ra khỏi những ngón tay mảnh khảnh của cậu. Harry đặt tay lên ngực, cố gắng khôi phục lại nhịp tim đang đập rất nhanh vì quá sợ hãi.

- Ta không có ý làm em sợ. - Riddle bước ra từ phía sau chiếc ghế bành của Harry rồi tìm kiếm cuốn sách rơi trên sàn.

- Anh gần như đã giết chết tôi từ trái tim! - Harry nói, có chút phấn khích, nhưng ngay sau đó cậu đã tựa đầu vào ghế bành, cảm thấy Adrenaline đang rút cạn khỏi cơ thể.

///Adrenaline, còn được gọi là epinephrine, là một loại hoocmoon  và có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng (ví dụ: hô hấp).///

- Ta đã cố gắng thu hút sự chú ý của em khi ta đi lên. - Riddle nhìn kỹ hơn cuốn sách mình đang cầm, trên môi nở một nụ cười kín đáo. - Nhưng rõ ràng nghệ thuật đen tối là một chủ đề rất thú vị cho The Boy Who Survived .

- Đúng vậy, bởi vì Cậu Bé Sống Sót  sẵn sàng giết Kẻ Không Được Gọi Tên - Chàng trai trợn mắt rồi đứng dậy. - Tôi chưa bao giờ đọc một cuốn sách nào về nghệ thuật hắc ám, tôi rất tò mò.

- Chúng ta có thể thảo luận vấn đề này trong bữa trưa, bem nghĩ sao? - Riddle đóng cuốn sách lại và đưa cho cậu bé, cậu nhanh chóng đặt nó lên chiếc ghế bành mà cậu đã ngồi trước đó.

- Tôi nghĩ đây sẽ là một chủ đề hay cho bữa trưa.

Lúc này Harry cảm thấy hưng phấn hơn một chút. Đó là bữa ăn đầu tiên hai người chia sẻ, và không hiểu sao nó lại khiến cậu bé vui vẻ. Có lẽ bởi vì cậu chỉ ăn trưa với bạn bè ở Hogwarts, bởi vì khi ở nhà dì và chú, cậu chỉ có thể ăn trưa sau khi mọi người đã ăn xong.

Không mất nhiều thời gian để hai người ngồi vào bàn ăn tối và nói về cuốn sách Harry đang đọc. Về sự tò mò của cậu bé về ma thuật đen, và về khả năng chàng trai trẻ sẽ học được nó.

- {Này cậu bé, cậu đã ở đâu thế? }- Nagini hỏi ngay khi bước vào phòng ăn.

- {Vào thư viện đọc sách.}  - Harry bối rối trước câu hỏi của con rắn, nó có ngửi thấy mùi của cậu trong thư viện không?

- {Tôi chưa kiểm tra thư viện, tôi chỉ nghĩ thật lạ khi bạn không có trong phòng. }- Harry thực sự không hiểu tất cả những điều đó, và ngay sau đó con rắn đã ngồi trên đùi cậu để đòi được yêu thương.

- {Đừng lo lắng Nagini, tôi sẽ chào tạm biệt khi đến lúc phải rời đi.}  - Chàng trai nói trong khi ăn thêm một chút đồ ăn của mình.

- {Tôi không nghĩ bạn sẽ rời đi mà không từ biệt... }- Con rắn có vẻ miễn cưỡng muốn tiếp tục lời nói của mình, nhưng nó vẫn tiếp tục. - {Đừng làm tổn thương cậu bé, Tom} - Cô rắn nói với Riddle.

- {Cậu bé  không phải là thực khách đâu, Nagini, đừng lo.}  - Riddle vừa nói vừa tiếp tục ăn trưa.

-{ Đừng nói nữa như thể tôi không hiểu, tôi vẫn còn ở đây.} - cậu bé nhỏ tuổi cảnh cáo .

- {Tôi biết, Harry. Nagini không quen nói chuyện với ai khác ngoài tôi. }- Riddle xác nhận và nhìn con rắn. - {Chúng ta sẽ nói chuyện này sau Nagini, hãy ở bên cậu bé một lát nhé. Trước khi cậu bé đọc hết sách trong thư viện và không còn gì để làm.}

Riddle nói điều đó với một nụ cười nhẹ trên môi, khiến con rắn hiểu rằng cuộc trò chuyện giữa họ lúc này đã kết thúc. Điều khiến cô không hài lòng là cô đã quen nói chuyện riêng, rắn hiểu rằng người khác có thể hiểu được cả hai mới là điều lạ.

- Nếu em cần gì thì ta sẽ có ở văn phòng. - Riddle nói rồi rời khỏi phòng ăn.

Harry không đợi lâu để chắc chắn rằng người đàn ông đã ở xa và liếc nhìn con rắn, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đó vào lúc đó.

- {Bạn có thể giải thích cho tôi chuyện gì đã xảy ra không, Nagini?} - Harry bắt đầu.

- {Chỉ khi bạn hứa với tôi bạn sẽ không nói điều đó với Tom.}

- {Tôi hứa, bây giờ hãy giải thích cho tôi. }- Chàng trai thiếu kiên nhẫn trước thông tin đó.

-{ Khi thực khách làm điều gì sai hoặc không hài lòng, anh ấy sẽ niệm chú khiến họ hét lên đau đớn.}

- {Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tôi?}

- {Tôi chỉ không muốn anh ấy làm tổn thương cậu, nhóc.} - Con rắn không mất nhiều thời gian để liếm nhanh vào mặt Harry. - {Bạn cũng giống tôi, bạn là một phần trong đó. Nếu anh ấy làm tổn thương bạn, anh ấy cũng có thể làm tổn thương tôi.}

- {Anh ấy chưa bao giờ làm tổn thương cô nhỉ ?}  - Harry không thể tưởng tượng điều này đến từ Voldemort, nhưng từ Riddle thì nó hợp lý hơn.

-{ Chà, khi tôi trở thành một phần của anh ấy, điều đó thật đau đớn, nhưng anh ấy đã nói rằng điều đó đối với tôi cũng sẽ đau đớn như đối với anh ấy.}

- {Thế còn tôi là một phần trong đó thì sao? }- Harry bối rối về điều đó.

- {Hỏi anh ấy đi, anh ấy sẽ giải thích cho bạn rõ hơn tôi.}

- {Cô giải thích cho tôi được không? Như nhau mà ? }- Chàng trai trẻ bối rối.

- {Có lẽ vậy, nhưng cậu định làm gì vậy, cậu bé?} - Nagini đưa Harry thoát khỏi những suy nghĩ về quá khứ, đưa cậu trở về hiện thực.

- {Hiện tại á ? Làm gì được ?}

- {Cậu sẽ giúp anh ấy chứ?}

- {Tôi không biết điều gì có thể hữu ích. Và anh ấy dường như không cần sự giúp đỡ từ một cậu bé như tôi.}  - Harry biết mình không phải là người hữu ích nhất, cậu chỉ là một tên ngốc nhà Gryffindor lao đầu vào mọi chuyện. 

-{ Chắc chắn anh ấy sẽ gửi tôi về và bớt đi một công việc, vì việc giết tôi không còn cần thiết nữa. }- Harry trút hơi thở cuối cùng trước khi để lại bộ dao kéo được ném vào chiếc đĩa trống.

- {Cậu bé, không phải.....}

- {Tôi đi nghỉ một chút, Nagini, tôi nghĩ việc đọc sách buổi sáng khiến tôi đau đầu.}

Con rắn không cố gắng ngăn cản cậu bé, nó có thể ngửi thấy mùi buồn bã từ cậu. Cô vừa nhìn thấy chàng trai trẻ đi lên cầu thang khi cô đang ở một mình trong phòng ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro