Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

57• Vương Quốc Paerun

- Cậu là ai?

Thái Tử đã từng hỏi câu tương tự trước đây.

Thế nhưng, lần này thì khác.

- Kim Rok Soo, ta không thể nhìn thấy tương lai của cậu. Cũng không thể nhìn thấy quá khứ nào khác của cậu. Tuy nhiên, ta biết chắc chắn một điều, đó là cậu đến từ thế giới khác

Cây Thế Giới nói tiếp

- Ta có thể không là gì, nhưng ta đã sống rất lâu rồi. Ta đã sống, chết đi rồi lại tái sinh vô số lần. Điều đó đã cho ta đôi mắt để nhìn thấy được một phần rất nhỏ của thế giới.

Cây Thế giới có thể nhìn thấy một chút dòng chảy của trần gian. Nhưng cũng có lúc nó không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.

Và giờ, những thứ mà Cây Thế Giới có thể thấy đang giảm dần đi.

- Đã từ rất lâu rồi.

Cây Thế giới hồi tưởng lại khi mà nó không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tạo ra một cơn bão tuyết và chiếm lấy phía bắc.

Đó là lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi.

- Có những người như cậu. Người mà ta không thể nhìn thấy quá khứ hay tương lai. Ta chỉ có thể nhìn được một chút ít từ tương lai gần của bọn họ.

Kim Rok Soo tập trung vào sự thật rằng trước đây cũng có những người như cậu.

'Họ cũng là những người xuyên không à?'

Nếu có những người xuyên không khác, anh khá tò mò về tương lai của họ.

Nhưng Cây Thế Giới đã nhanh chóng xua đi suy nghĩ ấy của Kim Rok Soo. Một câu trả lời hoàn toàn khác.

- Chủ nhân của những sức mạnh cổ đại cũng như cậu. Ta không thể nhìn thấy họ.

'Sức mạnh cổ đại?'

- Ta không thể nhìn thấu được tảng đá lý trí.

'...Mình có cảm giác mình hiểu được điều gì đó khi nó nhắc đến tảng đá lý trí.'

Kim Rok Soo nhớ về chủ nhân của cái Tảng đá màu đỏ khổng lồ đáng sợ ấy.

Anh cũng đã nghĩ về thời kỳ có nhiều người sở hữu sức mạnh cổ đại.

Chính là thời cổ xưa.

Người ta nói rằng bóng tối đã phủ xuống thế giới vào thời cổ xưa. Hơn nữa, lại còn đề cập đến việc bóng tối đã biến mất và hòa bình đã được thiết lập lại một lần nữa.

Nhưng không có thứ gì đề cập đến việc bóng tối chính xác là cái gì.

"Bóng tối là gì?"

Dodori và tu sĩ đang quan sát Kim Rok Soo nghiêng đầu bối rối trước câu hỏi của cậu. Tuy nhiên, Cây Thế Giới lại hiểu điều Kim Rok Soo đang thắc mắc và giải đáp nó.

- Ta chỉ có thể nói ra những điều mà Thế Giới cho phép ta nói.

Nó nói rằng nó không thể trả lời câu hỏi của Kim Rok Soo.

Sau đó nó bổ sung thêm một câu nữa.

- Ta cũng không thể nói bất cứ điều gì về những thứ ta không thấy được. Ta không thể đoán được danh tính thật sự của bóng tối. Nhưng ta đã sống trong khoảng thời gian đó và nhìn thấy được ‘bóng tối’. Thật không may, ta không thể mang điều đó ra thảo luận được.

Kim Rok Soo cau mày trước câu trả lời đầy khó hiểu mà chẳng mang lại được lợi ích gì.

- Ngài nói những người đang nhắm vào tôi được gọi là 'Arm'

"Đúng vậy."

- Ta không thể nhìn thấy 'Arm'. Những thứ ta có thể nhìn thấy được đang giảm đi từng ngày.

Hiện giờ Kim Rok Soo đang có một dự cảm không lành.

'...Có vẻ như mọi thứ sẽ trở thành một mớ hỗn độn khó nhằn hơn.'

Nó vốn là một mớ hỗn độn, nhưng sắp tới nó sẽ còn lộn xộn hơn nữa. Kim Tok Soo thất vọng vì Cây Thế giới không biết được danh tính thật sự của Arm.

- Nguy hiểm đến tìm ta mỗi khi ta không thể nhìn xuyên qua dòng chảy của thời gian. Có thể ta cũng sẽ tham gia vào tình huống này chứ không chỉ đứng ngoài cuộc.

Cây Thế giới đã nhanh chóng đưa ra một kết luận

- Nhưng đó là vấn đề của ta, vì thế quay lại với cậu. Cậu là ai?

Nó hỏi thêm lần nữa. Kim Rok Soo bình tĩnh đáp lại.

"Chỉ là một trong số rất nhiều người bình thường."

Giọng nói của Dodori lọt vào tai Kim Rok Soo ngay lúc đó.

"Nhân loại của bọn ta không bình thường! Và cậu ta còn kì lạ nữa kìa!"

'Nhóc đang nói cái gì vậy?'

Kim Rok Soo mặc cho câu nói của Dodori chạy từ tai này sang tai kia. Nhưng anh không thể bỏ qua lời nói của Cây Thế giới.

- Hôm nay ta định bỏ đi bốn nhánh.

'Nhánh? Nhánh cây?'

Kim Rok Soo từng nghĩ rằng Cây Thế giới sẽ rất quan tâm đến cơ thể của nó, vì thế việc nó nói ra việc này làm cậu cảm thấy đáng lo ngại. Mặc dù cái cây nhỏ hơn những gì Kim Rok Soo mong đợi, nhưng nó vẫn cao hơn cậu và các nhánh cây trông khá dày và chắc chắn.

'Tại sao nó lại vứt bỏ chúng đi?'

Kim Rok Soo mở miệng nói. Song, Cây Thế giới đã nói trước.

- Một.

Cây Thế giới đang định nói điều gì đó mà nó không được phép nói.

Trong thời kỳ mà bóng tối đã bao trùm cả thế giới. Nhiều sinh vật sống đã chống lại nhau tại thời điểm đó và từ ‘hoà bình’ không hề tồn tại.

Thời kỳ Hắc ám còn được gọi là Thời đại Chiến tranh.

Đó là khoảng thời gian mà một con người sẵn sàng giết chết ai đó vì lợi ích của bản thân.

Cây Thế giới đã nói điều đầu tiên.

- Kẻ đang đi thu thập [cổ quyền] đã thu thập được ba [cổ quyền].

Kim Rok Soo nao núng.

'Thu được ba [cổ quyền], vậy chắc chắn không phải mình. Có kẻ nào đó khác đang đi thu thập các sức mạnh cổ đại ư? Nhưng để làm gì cơ chứ?'

Mọi người hiện đang xem những sức mạnh cổ đại chỉ là cái sức mạnh tầm thường để có thể mang bên mình.

Điều này là do sức mạnh cổ đại có giới hạn nhất định. Một sức mạnh không thể phát triển thì không thể vươn cao hơn nữa.

Kim Rok Soo hỏi một cách gấp gáp.

"Tại sao lại có kẻ đang cố thu thập-"

Nhưng anh không thể nói hết câu hoàn chỉnh.

Bùm!

Kim Rok Soo nghe thấy một tiếng động lớn vào ngay lúc đó. Mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.

Một thứ gì đó vừa rơi xuống.

Kim Rok Soo cố gắng mở mắt.

- Đừng mở mắt ra.

Cây Thế giới bảo anh đừng mở mắt.

Anh cũng nghe thấy giọng nói của nữ tu sĩ trẻ Pendrick vào thời điểm đó.

"N, Ngài Cây Thế Giới! Trời ơi!"

Pendrick hét lên về phía Cây Thế giới. Kim Rok Soo cũng nghe thấy giọng Dodori nối tiếp ngay sau.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cây Thế Giới, một trong những nhánh lớn của ngươi đã mục nát và rơi xuống đất! Ngươi có bị thương không, Cây thế Giới? Ngươi không khỏe à?"

"Dodori-nim, ngài không thể đến gần đấy!"

Tu sĩ trẻ đã ngăn không cho Dodori tiến về phía Cây Thế Giới. Cậu bức bối dậm chân tại chỗ trong khi không biết phải làm gì. Sau đó, cậu đáp lại Dodori một cách yếu ớt, người đang nhìn cậu với vẻ mặt như đang hỏi tại sao cậu ta lại giữ nó lại.

"Cây Thế giới, Ngài ấy bảo ngài đừng đến."

"Là vậy sao? Thôi được rồi."

Dodori không nói thêm gì nữa trước khi quay về chỗ cũ. Tuy nhiên, ánh mắt nó đong đầy lo lắng. Ánh mắt Dodori tập trung vào Kim Rok Soo, hiện cậu đang đứng ngay cạnh nhánh cây đổ nát.

Mặt khác, tâm trí của Kim Rok Soo thậm chí đang dần trở nên rối loạn hơn.

- Thứ hai.

Cây Thế giới tiếp tục cất lời, nó nói một cách yếu ớt nhưng rất khẩn trương.

- Tìm dấu vết còn sót lại của cha mẹ Rồng hồng.

"Cha mẹ của Dodori?"

Kim Rok Soo đã lên kế hoạch xem xét vấn đề này vào một thời điểm nào đó trong tương lai.

Bùm.

Một cành lớn khác đổ xuống.

"Tôi phải làm gì, tôi phải làm cái gì đây?!"

Anh có thể nghe thấy giọng nói của Yêu tinh đang vô cùng khẩn trương. Tuy nhiên, Kim Rok Soo không có thời gian bận tâm đến, tâm trí của anh vốn đã đủ rối tinh rối mù trước những gì Cây Thế Giới đang nói.

Anh tiếp tục tập trung vào lời của Cây thế giới.

- Thứ ba.

Điều thứ

- Vị thẩm phán đã chạy trốn đến lục địa phía Đông. Tìm anh ta.

'...Nó đang nói về cái quái gì vậy?'

Kim Rok Soo nhíu chặt mày hơn nữa.

Bùm!

Một cành cây khác nữa cũng đổ xuống.

- Và điều cuối cùng.

Còn một điều nữa.

- Trong tương, Cale Barrow sẽ đóng một vai trò rất quan trọng. Và cậu ta cũng là chìa khoá để tìm thấy manh mối về cha mẹ của Rồng hồng.

'Barrow có liên quan tới cha mẹ của Dodori ư?'

Kim Rok Soo càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.

Cùng lúc đó.

Rắc.

Kim Rok Soo nghe thấy thứ gì đó vỡ ra từ trên đầu mình. Cơ thể anh đã bị đẩy sang bên ngay chính thời khắc ấy.

"...Hự!"

Một tảng đá cứng và tròn dường như đang đẩy cơ thể Kim Rok Soo sang một bên. Đồng thời, cái chi trước tròn nhỏ ở phía trước đã đỡ sau lưng anh.

Bùm!

Kim Rok Soo mở mắt.

Anh nhìn về phía nơi mình đã đứng lúc đầu. Có một nhánh lớn đã chuyển sang màu đen và đang rỉ ra một chất dịch màu đỏ.

"Con người, ngươi ổn chứ?"

Kim Rok Soo nhìn về phía con Rồng hồng, người đã đẩy anh sang một bên và sau đó hỗ trợ anh. Dodori thò đầu ra từ phía sau Kim Rok Soo. Kim Rok Soo bình tĩnh nói.

"Nhóc đã di chuyển ta bằng ma thuật."

Kim Rok Soo sẽ không cảm thấy tác động từ cái đầu cứng như đá của Dodori nếu nó làm vậy.

Đồng tử của Dodori bắt đầu rung lên trước khi chúng trở lại bình thường và nó bắt đầu nói.

"Nhưng ngươi vẫn né được nó!"

"Ừ, đúng vậy."

Kim Rok Soo thản nhiên đáp lại trước khi tiếp cận Cây Thế Giới một lần nữa.

Lách tách.

Giờ đây anh có thể nghe thấy những âm thanh mà bản thân đã bỏ lỡ vì tập trung vào Cây Thế Giới. Bốm cành cây lớn đã bị gãy.

Có những chất lỏng màu đỏ trông giống như máu người chảy ra.

'Mình đã nghĩ đó là điều bình thường, nhưng mình đã nhầm.'

Anh chưa bao giờ nhìn thấy một cái cây nào 'chảy máu' như thế này. Kim Rok Soo từ từ đặt tay trở lại thân cây Thế giới.

"Haaaa."

Một tiếng thở dài yếu ớt có thể được nghe thấy.

- Có vẻ như ta chỉ có thể cung cấp cho cậu trái quả sau khi mùa hè kết thúc. Đây đã là giới hạn rồi, những gì ta có thể nói với cậu chỉ đến đây thôi.

Giọng của Cây Thế Giới bắt đầu trầm hơn.

- Cậu không có ý định trở nên mạnh mẽ hơn, phải không?

Đúng vậy.

Kim Rok Soo không hề có ý định trở nên mạnh mẽ hơn.

Cây Thế giới đã có thể nhìn thoáng qua dòng chảy thời gian để nhận thấy điều đó về Kim Rok Soo. Đó là vì Cây Thế giới cũng giống như anh.

Cây Thế Giới không mong muốn sức mạnh. Nó không quan tâm đến quyền lực hay danh vọng.

Nó chỉ muốn một cuộc sống bình yên.

Tuy nhiên, nó đã phải hành động khi nó dự đoán thấy bản thân sẽ khó có được cuộc sống yên bình đó.

Trước đây, nó đã bao phủ miền Bắc bằng một trận bão tuyết, và lần này, nó đã vứt bỏ bốn nhánh cây của mình để đưa ra lời khuyên cho một con người mà nó còn chẳng thể nhìn thấy.

Nhưng nó cũng đã từng bảo vệ những người mà nó không thể nhìn thấy trong quá khứ.

Nó tin rằng rồi nó sẽ làm như vậy một lần nữa.

-...Bây giờ ta phải nghỉ ngơi.

Kim Rok Soo không thể nghe thấy giọng nói của Cây Thế Giới nữa. Anh bỏ tay khỏi chiếc hòm và nhìn về phía tu sĩ Pendrick. Vị tu sĩ trẻ tiếp tục khóc khi bắt đầu nói.

"Cây Thế Giới nói rằng Ngài ấy phải ngủ một giấc dài và nói rằng ngài nên trò chuyện sau, cùng với quả của Cây Thế Giới."

Quả của Cây Thế giới.

Đó là vật phẩm mà Kim Rok Soo cần lấy từ Cây Thế Giới. Anh vẫn không biết trái của Cây Thế Giới có khả năng gì. Kim Rok Soo chỉ biết rằng nó sẽ mang đến điều tốt lành, bởi thực tế chính Oilenne muốn Cây Thế giới trao nó cho Dodori.

Yêu tinh vuốt ve những cành cây đã đen với đôi mắt buồn bã khi cậu nhóc tiếp tục nói.

"Ngài ấy cũng rất thất vọng vì không thể trò chuyện với Dodori-nim và cậu Barrow, nhưng cũng yêu cầu dời cuộc trò chuyện ấy vào lần sau."

"Ta cũng thất vọng, nhưng không sao! Này Cây Thế giới, ta có thể giúp gì cho ngươi không?"

Dodori tiến đến gần Cây Thế Giới với vẻ mặt lo lắng. Tu sĩ trẻ lắc đầu.

"Phục hồi là việc mà Cây Thế Giới sẽ tự mình hoàn thiện. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi."

Loạt soạt.

Kim Rok Soo lắng nghe tiếng lá xào xạc và bắt đầu suy nghĩ.

'Kẻ đã thu thập được ba sức mạnh cổ xưa và còn muốn nhiều hơn nữa.'

'Dấu vết còn lại của cha mẹ Dodori.'

'Vị thẩm phán đã chạy trốn đến phía Đông đại lục.'

'Barrow sẽ đóng một vai trò quan trọng trong tương lai và cậu ta có liên quan đến cha mẹ Dodori'

Kim Rok Soo dùng cả hai tay để vuốt mặt.

'Khi nào mình mới được nghỉ ngơi đây?'

Kim Rok Soo không tránh khỏi việc cảm thấy não nề.

______________________________

Tuy nhiên, nỗi buồn đã tan biến chỉ sau vài ngày.

Lách tách.

Kim Rok Soo đang thư giãn trong Ngôi làng Yêu tinh ấm áp bên dưới hồ nước đóng băng, cùng lúc được thưởng thức những quả anh đào mọng nước.

"...Mình có nên sống ở đây luôn không nhỉ?"

Dodori đã đáp lại lời nói cợt nhả của Kim Rok Soo.

"Không! Nhà của chúng ta là tốt nhất!"

'Đó là sự thật.'

Kim Rok Soo đồng ý với lời tuyên bố của Raon, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Ann hiện đang ở dưới táng cây anh đào với những khay trái cây và đồ uống xung quanh. Chiếc đệm mà Kim Rok Soo đang ngồi tương đối thoải mái.

Kim Rok Soo đang được đối xử như khách sộp ở Làng Elf.

Kim Rok Soo nói với Rồng hồng

"Tập hợp mọi người lại."

"Được thôi, con người!"

Kim Rok Soo nhìn Dodori rời đi để tập hợp cả nhóm, anh đứng lên.

Jopis lẫn Dodori đã hoàn thành việc gia cố hàng rào ma thuật phòng thủ và họ hiện đang thử nghiệm nó với Choi Han hôm nay.

Lock thì đang lăn lộn trong cơn bão tuyết và vui đùa với hai chị em Miêu Tộc.

Elf trong làng rất cảnh giác với Archie, vì dù sao hắn ta cũng từng tấn công làng của họ không ít lần. Nhưng con Cá Voi sát thủ đó đâu có quan tâm, hắn vẫn rất thư thả dù bị giám sát 24/7

Còn về Barrow, sau khi nói chuyện với Cây Thế Giới xong anh đã ngay lập tức đến hỏi cậu ta về cha mẹ của Dodori

"Cha mẹ của Dodori? Tôi không biết bọn họ."

Barrow lắc đầu.

"Cơ mà tôi cũng không thể chắc chắn được, bởi có lẽ khi tôi gặp cha mẹ của cậu nhóc thì họ vẫn chưa có Dodori. Nhưng còn một trường hợp khác, đó là tôi đã... Giết cha mẹ của Dodori."

Cậu ta nói điều đó trong khi tránh ánh mắt của Kim Rok Soo.

Là một Sát Long Nhân, tất nhiên không thể tránh khỏi việc giết một con Rồng. Nhưng Kim Rok Soo chắc chắn, rằng cha mẹ của Dodori còn sống. Bởi nếu không thì tại sao Cây Thế Giới lại bảo anh tìm

Nhưng cũng không thể loại trường hợp cha mẹ của Dodori đã chết, nhưng họ vẫn có cái gì đó... có ích?

Anh đã suy ngẫm về những lời khuyên mà Cây Thế Giới trao cho mình trong vài ngày qua.

Bây giờ Kim Rok Soo đã đi đến một kết luận.

Kim Rok Soo có thể nhìn thấy tu sĩ Pendrick đang chạy về phía mình từ đằng xa. Cậu nhóc Elf dường như đang vật lộn với chiếc áo choàng tư tế lỏng lẻo khi nhóc ấy chạy.

Sau đó cậu ta bắt đầu thở gấp trước mặt Kim Rok Soo.

"Hộc- hộc, Kim Rok Soo-nim!"

"Ừm?"

"Trước khi trở lại giấc ngủ, Cây Thế Giới vừa mới nói cái này!"

'Nó nói gì cơ?'

Kim Rok Soo thúc giục tu sĩ nói chuyện, và tu sĩ nhắm nghiền mắt trước khi cậu ya bắt đầu hét lên.

"Lũ khốn có sức mạnh cổ đại đều là những tên điên rồ. Làm bất cứ điều gì cậu muốn đi."

Tu sĩ Pendrick run lên vì cậu ta chưa bao giờ nghe Cây Thế Giới nói những lời thô lỗ như vậy trước đây. Cậu ta đã nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo ngay lúc đó.

"Sao nó biết được?"

"Gì cơ ạ?''

Pendrick mở mắt và nhìn về phía Kim Rok Soo.

Kim Rok Soo đang cười rạng rỡ.

"Bảo nó đừng lo lắng. Dù sao tôi cũng định làm bất cứ điều gì tôi muốn."

Anh là người không bao giờ lên kế hoạch để làm bất cứ điều gì người khác muốn anh ấy làm.

Đúng lúc đó. Dodori trở lại cùng Jopis, Choi Han và Barrow ngay Kim Rok Soo nói. Dodori bay về phía Kim Rok Soo và hỏi

"Nhân loại, đã đến lúc đốt cháy mọi thứ chưa?"

Tu sĩ Pendrick giật mình, Archie đi theo sau bọn họ khựng lại và nhìn anh. Bọn họ nhìn về phía Kim Rok Soo sau khi nghe câu hỏi của Dodori.

Tuy nhiên, Kim Rok Soo lại đang nghĩ về một sự tồn tại khác.

Nước mắt của Thần.

Đó là thứ mà không ai biết liệu nó có thật sự tồn tại hay không.

Đó là thứ không ai có quyền sở hữu, một thứ nước tráng lệ vô chủ.

Nó được biết đến như vì thuốc lành có thể chữa khỏi mọi loại bệnh tật.

"Kim Rok Soo, nhóc mà lại tin vào thứ truyền thuyết đó sao?"

Oilenne bật cười trước tuyên bố của Kim Rok Soo và nói rằng điều đó thật vô lý.

"Con người, tại sao ngươi không trả lời? Chúng ta sẽ làm thêm một việc khác nữa chứ?"

"Đúng vậy. Chúng ta sẽ đi trộm một số thứ."

Tu sĩ Elf bỗng trở nên căng thẳng sau khi nghe thấy Kim Rok Soo nói rằng mình sẽ đi trộm thứ gì đó.

Dodori cất lời.

"Lại nữa hả?"

Tu sĩ Elf thậm chí còn sốc hơn trước.

Kim Rok Soo không quan tâm. Anh dõng dạc nói với nhóc Rồng

"Đúng."

Nếu Nước mắt của Thần thực sự là nước mắt của ‘thần’ thì nó chắc chắn sẽ tự lăn về phía anh.

Archie cau mày sâu hơn khi nghe những gì mà Kim Rok Soo.

'Bọn họ đang tính làm gì đấy.'

Cá voi sát thủ bắt đầu lo lắng.

Kim Rok Soo và cả nhóm quay trở lại quán trọ mà họ đã ở trước đó. anh trở nên bế tắc ngay khi vừa ngồi xuống và dựa lưng vào ghế.

- Con người, vui thật đó! Ta thực sự vĩ đại và hùng mạnh!

Mặt khác, Dodori đang tàng hình lại cực kỳ năng động. Không hiểu sao, Cá voi sát thủ Archie cứ lén lút nhìn anh.

Kim Rok Soo nhìn lên trần nhà và nhớ lại cảnh những Yêu tinh chia tay họ trong nước mắt.

"Ngài định rời đi sau khi chỉ ở một thời gian ngắn như vậy sao? Tôi buồn lắm đấy."

"Cứ như chúng tôi đã được nhìn thấy ánh mặt trời tuyệt đẹp bên dưới hồ nước đóng băng này lần đầu tiên sau một thời gian rất dài vậy. Tôi sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian chúng ta hạnh phúc bên nhau trong suốt quãng đời còn lại của mình."

Các Elf đã khóc khi nói những điều đó với Dodori.

"Đừng lo! Ta sẽ còn quay trở lại cùng với ông già Xanh!"

Tộc Elf đã rất vui mừng sau khi nghe thấy lời đáp chân thành, đong đầy phấn khích của Dodori.

Về phía Kim Rok Soo, anh đã rất mệt mỏi sau khi phải vượt qua các Elf và Tinh linh để ra khỏi Hồ Tuyệt Vọng. Kim Rok Soo nhớ lại hình ảnh của Trưởng làng Elf trung niên, khi ấy bà ta đang vuốt ve bàn tay anh.

"Chúng ta không phải những người xa lạ."

'Làm thế nào mà cuối cùng mình lại trở thành ‘chúng ta’, trở thành người cùng một tập thể với Elf cơ chứ?'

Kim Rok Soo không biết rốt cuộc mọi chuyện đã xảy ra như thế nào, nhưng nghĩ rằng điều đó chẳng phải điều gì quá tồi tệ, anh đã gạt phăng nó vào một góc trong tâm trí, không màng bận tâm đến nữa.

Lạch cạch!

Một ly rượu được đặt trước mặt anh.

"Cái này là vì điều gì?"

Đây là quán trọ mà nhóm của Kim Rok Soo đã ở trước khi cả bọn tiến đến Hồ Tuyệt Vọng. Kim Rok Soo hỏi ý nghĩa của ly rượu vang trong khi ngước lên và nhìn về phía chủ quán trọ.

Bà lão nhìn qua nhóm của Kim Rok Soo sau đó lẩm bẩm, như để đáp lời, cũng như để nói với chính mình.

"...Có vẻ như các cậu đã trở về nguyên dạng."

Kim Rok Soo từng nói vài điều với bà lão đã mất con gái và con rể của mình tại Hồ Tuyệt Vọng kia.

"Tôi sẽ sống sót trở về và uống hết rượu của bà."

Khóe mắt của người phụ nữ khẽ run lên. Kim Rok Soo hỏi đùa.

"Ly rượu này miễn phí đúng không?"

"Tên nhóc xấu xa! Nhìn cậu rõ giàu mà vậy đấy!"

Bà lão mỉm cười trước khi nhìn vào đầu Kim Rok Soo, rồi bà thản nhiên nói thêm.

"...Chà, xem ra trông cậu cũng đủ ấm áp rồi. Không cần uống quá nhiều rượu nữa, chỉ cần một ly là đủ."

'Ấm áp?'

Cả Kim Rok Soo và Dodori đều nao núng.

- Con người! Người bà này khá kỳ lạ!

Nhưng bà lão lại đi đến chiếc ghế cạnh lò sưởi trước khi Kim Rok Soo kịp nói gì. Kyros – cháu trai của bà lão tiến đến gần trong khi Kim Rok Soo vẫn đang dõi theo bà.

"...Bà cũng nhờ tôi mang cho ngài ít đồ ăn nhẹ."

Cậu ta từ từ mang từng món ăn lên bàn. Tuy nhiên, biểu hiện của cậu ta khá kỳ lạ.

Vì bản thân cậu đã mất cha mẹ vì Hồ Tuyệt vọng nên cậu vốn rất tò mò về nó, cũng tò mò về cách để họ lành lặn trở về từ nơi ấy.

Cậu cũng muốn biết liệu họ là ai, đồng thời cảm thấy vui lây vì họ đã sống sót để trở về.

Nhưng quan trọng nhất là, có điều này cứ liên tục thu hút sự chú ý của cậu.

"...Xin hỏi."

Cậu không thể không hỏi.

Không giống như Kim Rok Soo – người có mái tóc màu nâu nhờ vào phép thuật, cậu cháu trai bẩm sinh đã sở hữu làn tóc nâu và tàn nhang. Điều đó khiến cậu ấy trông thật ngây thơ.

Kyros – người chưa bao giờ rời ngôi làng nhỏ bên Hồ Tuyệt Vọng này, dụi mắt khi bắt đầu nói.

"Xin thứ lỗi, thưa quý khách."

Nhìn bộ dạng kia của cậu trai, Kim Rok Soo cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

Tầm mắt cậu ấy không đặt vào Kim Rok Soo, mà hơi lệch sang một bên. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy cậu ta đang nhìn vào khoảng không bên cạnh Kim Rok Soo.

Ít nhất thì trong mắt Kim Rok Soo, bên cạnh mình hoàn toàn trống rỗng.

Kyros cất lời.

"Thành thực xin lỗi, tôi không chắc là mắt mình có vấn đề hay không nhưng... A, kỳ lạ thật đấy."

Cậu lẩm bẩm một lúc trước khi chỉ vào vị trí giữa đầu Kim Rok Soo, Barrow và Choi Han.

"Nhìn như một quả bóng nhỏ màu đỏ, hay đó là một quả cầu nhỏ màu đỏ ạ? Không. Chả lẽ mình bị ảo giác ư? Mắt mình bị cái gì rồi sao...?"

Kyros dụi mắt.

Nhưng dù cậu có dụi bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì bên cạnh Kim Rok Soo vẫn tồn tại một quả cầu đỏ đang lơ lửng.

Kim Rok Soo dường như hiểu ra ngay vào lúc đó.

'Aa. Điên mất thôi.'

'Cậu ta là Nguyên tố sư?'

Kim Rok Soo không thể tin được.

Dodori chợt hét lên.

- Con người, có vẻ như tên này có thể nhìn thấy Nguyên tố!

Kim Rok Soo đương nhiên không thể nhìn thấy cục lông đỏ bên cạnh đầu mình. Dodori và những người khác cũng không thể nhìn thấy nó.

Hiện tại Nguyên tố đang tiết kiệm năng lượng vì không khí lạnh nên mới xảy ra hiện tượng này.

Tuy nhiên, họ đã nhìn thấy quả cầu đỏ bên dưới Hồ tuyệt vọng từ trước, khi nữ tu sĩ Elf cười gượng và đưa nó cho họ xem.

"Xin thứ lỗi, cậu Kim Rok Soo-nim."

Tu sĩ Elf Pendrick có vẻ mặt lo lắng khi cậu ấy đan xen các ngón tay vào nhau.

"Nếu ngài thấy ổn, ừm... nhóc Nguyên tố lửa này dù sinh ra chưa được một năm nhưng nó vẫn muốn tiễn ngài ra đến cổng làng bên ngoài hồ. Liệu có được không ạ?"

Cục lông nửa đỏ nửa trong suốt bay về phía Kim Rok Soo. Kim Rok Soo nhìn về phía Pendrick trong khi tự hỏi thứ gì đang được chuyển đến cho mình đây, thì cậu nhóc tinh ý bèn nhanh chóng giải thích.

"Quý Nguyên tố này vẫn chưa có hình dạng của chính bé, nhưng sẽ rất ấm áp nếu ngài giữ bé bên cạnh. Các nguyên tố rồi sẽ tự thay đổi hình dạng của mình khi chúng xác định được con đường riêng của bản thân."

Cục lông đỏ vẫn chưa xác định được con đường tương lai đây chính là một một nguyên tố lửa. Pendrick nhanh chóng nói thêm sau khi thấy Kim Rok Soo bắt đầu cau mày.

"Quý Nguyên tố nói rằng bé rất tôn trọng Kim Rok Soo-nim và thật sự muốn được hộ tống ngài, đến mức mà bé phải ăn v-,...không, bé đã hỏi một cách chân thành."

"...Nó tôn trọng tôi?"

Pendrick đã trả lời như thể đó là điều đương nhiên.

"Vâng thưa ngài. Nó nói rằng nó chưa từng nhìn thấy một ngọn lửa nào tàn khốc và điên cuồng như vậy trước đây! Nó muốn được như thế!"

Kim Rok Soo đáp lại ngay sau khi nghe thấy lý do tại sao nhóc Nguyên tố lửa này lại tôn trọng anh.

"Chỉ là hộ tống thôi, nên bọn tôi sẽ tách riêng với nó khi đến được ngôi làng. Hiểu rồi chứ?"

"Vâng thưa ngài!"

Pendrick đáp lại một cách nhiệt tình và cục lông đỏ đã trôi tới bên cạnh đầu Kim Rok Doo trước khi chuyển thành trong suốt. Nó đã bám theo họ đến quán trọ trong khi vẫn giữ nguyên trạng thái vô hình đó.

'Nhưng cậu ta có thể nhìn thấy Nguyên tố trong suốt này?'

Kim Rok Soo nhìn qua Kyros – người vẫn đang dụi mắt như thể cậu ta đã nhìn thấy một bóng ma, rồi cậu lại nhìn về phía bà lão.

Kim Rok Soo vẫn nhớ những gì bà vừa nói.

'...Chà, xem ra trông cậu cũng đủ ấm áp rồi.'

Kim Rok Doo bối rối khi nhớ lại câu nói đó. Từ ‘Nguyên tố sư’ hiện đang mắc kẹt trong tâm trí Kim Rok Soo. Anh quay lại nhìn Kyros thêm lần nữa.

"Aaaaa!"

Kyros đột nhiên lấy tay che mặt vì kinh ngạc.

Keng.

Cái khay rơi xuống đất.

"Quả cầu lông đột nhiên bay về phía tôi!"

Kyrls lộ ra vẻ mặt kinh ngạc trên khuôn mặt mình, cậu ta cuống quýt dõi mắt theo quả cầu lông.

Kim Rok Soo lập tức quay về phía bà lão. Bà ấy đang cười rạng rỡ với hàm răng để lộ.

"Khi ta bảo có thể nhìn thấy chúng, chồng ta đã nói với ta rằng đó là những Nguyên tố."

Bà lão nhìn về phía Cale và tiếp tục nói.

"Ta cảm thấy nhẹ nhõm vì con gái ta không thể nhìn thấy chúng. Ta đã thật sự lo lắng rằng con bé sẽ giống ta, lo rằng con bé rồi cũng sẽ nhìn thấy chúng."

"Chúng". Bà ấy chắc chắn đang nói về các Nguyên tố.

Kim Rok Soo có thể nhìn thấy sự hối tiếc hiện hữu trong đôi mắt bà ấy.

"Vì ta đã bị chính chúng nó dụ dỗ tới đây. Ta chuyển đến sống ở Vùng đất Tuyệt vọng này để có thể nhìn thoáng qua chúng nó khi chúng xuất hiện. Nhưng rồi ai biết đâu, cái hồ chết tiệt này thế mà đã dụ dỗ hết thảy mọi người, ngay cả khi họ chẳng thể thấy được các Nguyên tố."

Bà lão hướng ánh mắt về phía cháu trai

Bà đã cảm thấy nhẹ nhõm vì từng không nhìn thấy chúng trong nhiều thập kỷ.

Sẽ thật đau đớn làm sao khi luôn phải tận mắt chứng kiến những Nguyên tố xinh đẹp này lại từ chối tiếp cận bản thân.

Tuy nhiên, cháu trai của bà lại có thể nhìn thấy chúng.

"...Chà, nhưng ta đoán chúng nó cũng sẽ tiếp cận loài người."

Bà chưa bao giờ thấy chúng chủ động tiếp cận một con người.

Bà lão nhìn đi nhìn lại giữa Sully, Nguyên tố, và Kim Rok Soo – người mà nó luôn bám theo từ nãy đến giờ, rồi bà ấy cười nói.

"Cậu đã cho cháu trai tôi thấy một thứ thật vô dụng, vì vậy hãy trả tiền ly rượu."

Kim Rok Soo lắc đầu.

"Từ lúc bà thiết đãi đồ uống cho tôi, tôi đã dự là sẽ ăn chực cho bằng được rồi."

Choi Han và Barrow nhìn về phía Kim Rok Soo sau lời phát biểu đó của anh. Tuy nhiên, Kim Rok Soo không quan tâm, anh tiếp tục nói với bà lão vẫn đang mỉm cười.

"Tuy nhiên, tôi sẽ trả tiền những món ăn nhẹ khác cho bà."

"Haha, đúng là một đứa trẻ vui tính. Rõ ràng cậu trông như quý tộc vậy mà."

Cả nhóm bối rối trước kỹ năng quan sát của bà lão, nhưng Kim Rok Soo vẫn không bận tâm, anh đang nhìn Kyros.

'Mình không ngờ cậu ta lại là một Nguyên tố sư.'

Kim Rok Soo đã dính dáng đến một sự tồn tại bất ngờ. Anh có thể nghe thấy giọng nói của Dodori.

- Con người! Cậu ta cũng sẽ đi với chúng ta chứ?

'Không. Mắc gì?'

Kim Rok Soo không muốn phải vô cớ dính dáng đến người khác.

Chẳng có lý do gì để một người mang Sức Mạnh Cổ Xưa của tất cả các nguyên tố như anh lại cần đến một Nguyên tố sư.

'...Mặc dù mình thực sự không có đủ nguyên tố theo bên người.'

Kim Rok Soo chạm vào chiếc vòng tay có [Lửa Thống Trị] bên trong. Sau đó anh nhớ lại cuộc nói chuyện với tu sĩ Pendrick.

"Cô biết thẩm phán là người nào không?"

"Thẩm phán?"

"Đúng vậy. Rõ ràng là có một thẩm phán đã đến phía Đông đại lục."

Vị thẩm phán mà Cây Thế giới bảo anh tìm ra. Kim Rok Soo đã từng hỏi Sayeru, Dorph và Victoria, những người vốn đến từ phía Đông, nhưng vẫn hỏi thêm Pendrick để đề phòng.

Pendrick đưa tay lên vuốt tóc trước khi lắc đầu.

"Không. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó trước đây."

"Vậy sao?"

Kim Rok Soo không mong đợi gì nhiều.

"Đúng thế. Nhưng tôi có nghe nói về Lửa Phán xét."

"...Gì?"

Cuối cùng anh đã nghe thấy một câu trả lời bất ngờ.

Pendrick trông có vẻ khá lo lắng, cô ấy tiếp tục nói.

"Lửa Phán xét là một sức mạnh cổ xưa."

Pendrick đã mang một tấm ván gỗ cũ từ thư viện làng đến thay vì giải thích điều đó.

"Tôi vẫn nhớ rõ điều đó, vì thông tin trên tấm ván khá sốc."

"...Tôi mượn chút được không?"

"...Mượn tấm ván ạ?"

Pendrick nhìn về phía Kim Rok Soo như thể hỏi anh có thật sự nghiêm túc muốn mượn không, rồi cậu đưa ra sự đồng ý.

"Được thôi thưa ngài. Hãy làm những gì ngài muốn."

Rồi Kim Rok Soo ngay lập tức hiểu ra lý do khiến Pendrick sốc khi đọc nó.

Có ba dòng văn bản nằm tròn trĩnh trên tấm ván. Đây là dòng đầu tiên.

<Thư từ chức.>

Sau đó là dòng thứ hai.

<Cây Thế giới, cái tên đần độn kia ơi. Giờ ta đã tự do rồi đây!>

Nghe gắt gỏng ghê ta.

Kim Rok Soo nghĩ bụng

'Lửa Phán Xét. Có vẻ cũng chả hơn gì một kẻ mất trí.'

Anh càng chắc chắn hơn sau khi đọc dòng cuối cùng.

<Nước Phán xét? Xì. Giờ đây ta đã là một linh hồn tự do!>

'Mình nghĩ cuối cùng thì bản thân đã nhặt phải một thứ kỳ quặc.'

Đó là suy nghĩ của Kim Rok Soo sau khi đọc những dòng tuyên bố trên tấm ván.

Anh uống một ngụm rượu lớn để xua đi cơn bực tức. Sau đó anh lặng lẽ quan sát mớ hỗn độn mà Kyros và Nguyên tố lửa tàng hình đang tạo ra.

'Liệu mình sẽ gặp lại họ chứ?'

Nhóc Nguyên tố lửa này rất có cơ hội sẽ phát triển theo cách hơi phá hoại, một người cực kỳ ngây thơ đến mức trông hơi ngốc nghếch là Kyros, và một người bà sắc sảo.

Kim Rok Soo nghĩ rằng có lẽ bản thân sẽ không gặp lại họ trong tương lai.

Mải suy nghĩ, Kim Rok Soo đã không thể nghe thấy những gì Nguyên tố lửa đang nói trên vai Kyros, khiến cậu ta trở nên sốc và bối rối không sao kể xiết.

'...Sét bốc cháy. Tôn trọng. Biển lửa. Mạnh bạo.'

Nguyên tố lửa cứ liên tục lẩm bẩm những từ này, và hình dạng của nó hiện đang bắt đầu thay đổi. Tuy nhiên, nó vẫn chỉ là một đống lửa, khiến mọi người không thể đoán trước được hình dạng tương lai của nó.

Dẫu vậy, có một điều từ nãy đến giờ vẫn không thay đổi: ngọn lửa không rời khỏi Kyros một ly.

Về phần Kim Rok Soo, anh vẫn không biết điều gì vì anh chẳng thể nhìn hoặc nghe thấy Nguyên tố.

______________________________

"Cuối cùng thì chúng ta cũng đến nơi."

Choi Han quan sát thành phố từ bên trong cổng lâu đài.

Những mái nhà nhọn hoắt phủ đầy tuyết trắng khiến nó trông giống như một vương quốc tuyết.

Choi Han, người hiện đang mặc áo choàng trắng, quay đầu sang bên.

Một người đàn ông tóc trắng hiện ra trước tầm mắt cậu.

Kim Rok Soo đang sửa lại chiếc áo choàng linh mục của mình và mỉm cười dịu dàng.

"Điểm đến của chúng ta không quá xa đâu. Đi cùng nhau đi."

Kim Rok Soo đã đến thủ đô Bago của Vương quốc Paerun.

Anh không gặp bất cứ vấn đề gì khi nhận lấy danh tính mà Thái Tử Robbit đã tạo ra cho mình. Giờ anh đang bước đi với chiếc áo choàng linh mục bay phấp phới trên người.

Dodori nói vọng vào đầu anh.

- Con người, ở đây có lễ hội không?

Những mái nhà trắng và tuyết trắng. Tòa lâu đài trắng nằm ở phía xa. Có rất nhiều đồ trang trí trên lâu đài.

Jopis tiến đến gần Kim Rok Soo và bắt đầu nói.

"Ngài linh mục, Thành phố Bago được trang trí quá đẹp. Đang là lễ hội ở đây sao?"

Cô ấy nhìn xung quanh khi hỏi câu đó. Dường như có rất nhiều người đi qua cổng. Đường phố ở thủ đô chật cứng dù trời đang rất lạnh

Choi Han và Barrow cũng thấy vậy, cậu nhìn về phía Kim Rok Soo để tìm câu trả lời.  Cá Voi sát thủ Archie cũng lên tiếng.

"...Các ngươi đến đây mà chẳng biết gì cả hay sao?”

"Biết cái gì?"

Jopis đã từng là công chúa, nhưng cô ở Đông Đại Lục còn ở đây là Tây Đại Lục. Làm sao cô có thể biết được?

Archie nhìn về phía Kim Rok Soo sau khi nghe câu hỏi của cô. Kim bắt đầu nói thì con Cá Voi sát thủ giơ tay ngăn lại

"Cái này để tôi."

Archie thay Kim Rok Soo giải thích cho những người khác

"Vương quốc Paerun có một lễ hội khá độc đáo vào tháng Giêng. Họ mang vật tế đến hồ nước được lưu truyền là có Nước mắt của Chúa để cầu nguyện, mong mỏi rằng nỗi buồn của một năm qua sẽ trôi hết đi. Cũng có những lễ kỷ niệm trên khắp thành phố Bago."

Đôi mắt của Archie khẽ liếc qua Kim Rok Soo. Khi này, cả Choi Han và Barrow nao núng.

Có vẻ như đây là một khoảng thời gian quan trọng.

Nhưng họ định sẽ đốt cháy cái hồ với Nước mắt của Thần.

Hai người họ có cảm giác rằng nó sẽ diễn ra trùng với ngày lễ.

Choi Han và Barrow nhìn về phía Kim Rok Soo. Kim Rok Soo nói thầm để ngăn người khác nghe thấy.

"Chúng ta không muốn làm tổn thương bất cứ ai, vì vậy chúng ta sẽ không làm điều đó vào ngày lễ. Rõ ràng là mọi người đều tụ tập ở quảng trường để khiêu vũ vào đêm cuối cùng."

Đêm cuối. Mọi người sẽ tập trung tại quảng trường để nhảy nhót và hát suốt đêm như một cách để kết thúc lễ hội.

Sẽ không có ai ở hồ ngoại trừ những người lính canh. Và để di chuyển âm thầm mà không gây hại đến một vài lính canh là chuyện khá dễ dàng.

Lúc đó, Kim Rok Soo nhìn thấy Archie đang thở phào nhẽ nhõm như chút ra được một gánh nặng.

Kim Rok Soo mỉm cười, anh chợt hỏi cả nhóm một câu.

"Chẳng phải lễ hội thường kết thúc bằng pháo hoa đấy sao?"

Cả nhóm chìm vào yên lặng.

Cá voi sát thủ Archie không biết nên thốt ra lời nào. Còn Jopis, Barrow và Choi Han thì trông như đang nghĩ ngợi về điều gì đó.

Sói xanh Lock tránh ánh nhìn của Kim Rok Soo bằng biểu cảm như muốn nói rằng nhóc ấy chỉ đang mong đợi điều đó từ cậu.

Tuy nhiên, khi Kim Rok Soo chưa kịp để ý đến sự yên tĩnh này thì một giọng nói ồn ào đã vang vọng trong đầu anh rồi.

- Con người! Ngươi quả nhiên là nhân loại của bọn ta! Chúng ta không thể để người khác bị thương trong buổi trình diễn pháo hoa đó được!

Dodori trở nên vô cùng phấn khích. Làm sao một đứa nhóc 6 tuổi lại có thể dã man như vậy nhỉ? Kim Rok Soo lắc đầu và hướng mắt về phía Choi Han, Barrow và Jopis.

Choi Han và Barrow lặng lẽ nhìn lại Kim Rok Soo trước khi hỏi.

"Bọn tôi cần phải làm gì?"

Trước đây, hai người họ đã từng nghe Kim Rok Soo nói rằng. 

"Chúng ta không muốn làm hại bất kỳ ai cả."

Bọn họ không hề lưỡng lự vì Kim Rok Soo luôn có suy nghĩ như vậy, kể cả khi lúc nào anh cũng hành xử như một tên phản diện.

"Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu."

Barrow và Choi Han nở một nụ cười khi nghe được câu trả lời của Kim Rok Soo.

Sau đó, Kim Rok Soo chạm mắt với Jopis, người cũng đang mỉm cười.

"Có vẻ đây là một kế hoạch rõ ràng và lúc này là thời điểm thích hợp để thực hiện nó nhỉ."

"Tôi biết cô sẽ nói vậy mà, cô Jopis."

Kim Rok Soo quay đầu lại, đối mặt với Archie. Anh hời hợt ra lệnh cho Archie.

"Archie, ngươi hãy phụ trách tìm nơi ở đi. Dù sao ngươi cũng rành đường hơn bọn ta mà."

Rành đường hơn bọn ta.

Câu nói đó khiến Archie khựng người lại. Hắn ta quay người lại với Kim Rok Soo đang mỉm cười dịu dàng với hắn

"Ngươi biết từ khi nào?"

"Từ khi ta nói sẽ đốt và trộm thứ gì đó. Ngươi đã luôn lén lút nhìn ta, dù cho ngươi rất cẩn thận không để bị phát hiện nhưng ta vẫn phát hiện ra nó."

Anh để ý rằng Archie đã hành xử kỳ quặc như thế từ cái lúc anh nói chuyện với tu sĩ Pendrick ở làng Elf.

Archie không phải là kiểu người sẽ quan tâm đến người khác, trước kia Archie có từng nói hắn sống ở phương Bắc trong suốt quảng thời gian khi trốn khỏi sự truy sát của tộc Cá Voi. Chưa kể anh còn nhìn thấy hắn cảm thấy nhẹ nhõm khi anh nói bản thân sẽ không làm ai bị thương ở lễ hội.

Điều đó khiến Kim Rok Soo nghĩ đến một giả thuyết

Rằng Archie đã sống ở thủ đô Bago này trong suốt khoảng gian trốn khỏi người của Witira. Nó cũng giải đáp cho việc tại sao hắn lại lo lắng cho người dân ở nơi này, vì trong suốt thời gian hắn ở Thủ Đô Bago, hắn không thể tránh khỏi việc có tình cảm với những người ở nơi này.

Kim Rok Soo nhìn chằm chằm vào con Cá Voi Sát Thủ. Nhận thấy ánh mắt đó của anh, Archie thở dài rồi vuốt mái tóc trắng của mình. Hắn nói.

"Ừ, như ngươi nói. Ta đã sống ở Thủ Đô Bago này được hơn một năm rồi nên cũng rành đường hơn các ngươi. Ta có biết một quán trọ ở đây, để ta dẫn các ngươi cho."

Archie đi trước dẫn đường cho bọn họ. Nhưng chân khựng lại, như nhớ ra điều gì đó, hắn quay người lại nói với bọn họ

"Sẵn tiện các ngươi có thể nhuộm màu tóc của ta thành màu nâu giống như hồi ở quán trọ được không."

Kim Rok Soo chớp mắt nhìn Archie, sau đó nhìn sang Dodori

"Được thôi Cá voi nhỏ, cứ để ta cho!"

Dodori sử dụng ma thuật của mình nhuộm mái tóc trắng của Archie thành màu nâu.

"Được rồi, mọi người theo tôi."

Archie ngay lập tức dẫn nhóm của Kim Rok Soo vào thủ đô Vương quốc Paerun. 

Người dân không kiềm được mà lén liếc nhìn họ.

Cả nhóm vận áo choàng như những du khách bình thường. Việc đó khiến người khác khó có thể nhìn thấy khuôn mặt họ, nhưng điều đó cũng không có gì là kỳ lạ ở nơi đây.

Song, những vị khách này đều chỉ đang vây quanh một người, như thể họ đang bảo vệ cho cậu ta vậy. 

Người ta trộm nhìn vị linh mục tóc trắng.

Kim Rok Soo cảm nhận được ánh nhìn của họ và cười.

- Ngươi lại cười như vậy nữa rồi, dù ngươi đang không nói chuyện với thế tử!

Anh phớt lờ lời bình luận của Dodori như thường lệ.

Khi đi được một lúc, Archie dừng chân trước một quán rượu kết hợp nhà trọ.

"Vào thôi."

Kim Rok Soo thản nhiên nói mà bước vào bên trong như thể anh là người dẫn đường chứ không phải Archie. Cá voi sát thủ thở dài rồi bước theo sau anh cùng những người khác

Cạch.

"Chào mừng quý khách."

Archie gật đầu trước lời chào của cô nhân viên phục vụ. Bọn họ đi hàng khách đang ngồi uống rượu và phớt lờ những ánh mắt đang nhìn họ. Cả nhóm đi đến chỗ chủ quán. Archie đi lên một bước, hắn cởi chiếc mũi chùm đầu xuống và nói với chủ quán

"Tôi muốn thuê phòng"

"Vâng thưa khách, tôi sẽ chuẩn bị—"

Chủ quán khựng lại ngay khi nhìn thấy Archie

"Ra là cậu sao, Leviathan!"

'Leviathan?'

Kim Rok Soo và những người khác làm ra vẻ mặt hơi ngạc nhiên của mình. Archie không quan tâm đến điều đó mà chỉ chủ tâm vào chủ quán

"Leviathan, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Bộ cậu không còn cùng Sevastyan đến quán tôi uống rượu nữa hả?"

"À không, thật ra mấy ngày nay tôi đi du lịch, thật may là vẫn kịp lễ hội"

"Ừ đúng là may thật. Tôi sẽ chuẩn bị phòng cho cậu đây."

Chủ quán vui vẻ nói chuyện với Archie, ông ta lật lội ngăn tủ ra một chiếc chìa khác đưa cho hắn

"Đây là chìa khoá của phòng 5 tầng 3. Do cậu là khách quen nên tôi giảm giá cho đó"

"Ồh vậy sao, Cảm ơn ông nhá"

Archie nở một nụ cười tươi rói, Kim Rok Soo bất giác rùng mình trước nụ cười ấy của Archie

Cá voi sát thủ quay người lại với bọn họ, hắn đưa chìa khoá phòng cho Kim Rok Soo

"Đây là chìa khoá phòng, bây giờ tôi có việc phải đi rồi."

"Ngươi đi đâu đấy?"

"Đi gặp một người bạn. Tôi đi đây"

Archie nói trong khi kéo mũ chùm đầu lên và rời khỏi quán. Kim Rok Soo nhìn bóng lưng của hắn rồi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Archie và chủ quán khi nãy.

Chủ quán có nhắc đến một người tên Sevastyan hay đi cùng Archie đến quán này uống rượu. Hẳn người bạn mà hắn nói khi nãy chính là người tên Sevastyan ấy

Kim Rok Soo quay lại nói với những người khác đang nhìn anh

"Nhận phòng xong rồi, chúng ta sẽ đi tham quan quanh hồ."

______________________________

Lạo xạo, lạo xạo.

Bước chân của Kim Rok Soo không tạo ra nhiều tiếng động khi anh bước đi trên nền tuyết. Kim Rok Soo nhìn xung quanh.

Anh không trông thấy nhiều người.

Những người vượt qua họ chốc chốc lại khẽ khàng trò chuyện với nhau, nhưng họ đều trông rất hạnh phúc. 

Yên ắng, nhưng không nặng nề.

Kim Rok Soo thong thả sải bước như thể cậu đang dạo quanh công viên. Dodori nói vào tâm trí anh.

- Con người, có một số lính tuần tra và lính gác ở cổng!

Gần đây nó đã quen với cách làm việc tự giác rồi.

Kim Rok Soo hài lòng với Dodori, nhóc ấy đã trở nên chủ động hơn trong việc thực hiện nhiệm vụ sau khi lớn thêm một tuổi. Choi Han và Barrow tiến đến, Choi Han thì thầm vào tai anh.

"Họ nói rằng chúng ta không thể đi đến phía Bắc của hồ vì họ đang chuẩn bị cho lễ tế, nhưng ta có thể xông vào nếu muốn đấy."

Kim Rok Soo rất thỏa mãn với sự trưởng thành của Dodori, Barrow và Choi Han.

Rồng hồng ngày nào còn đem lợn rừng đến cho ba người họ nay đã trưởng thành rất nhiều. Kim Rok Soo nhìn họ với trái tim tràn ngập tự hào.

Bộp. Bộp.

Lock vỗ nhẹ lên cánh tay của anh. Lock dùng chân chỉ về phía trước khi Kim Rok Soo nhìn xuống. Nhóc ấy trông có vẻ bất ngờ.

Lock không thể nói thành lời và chỉ hỏi bằng ánh mắt. 

'Anh đừng nói đây là nơi chúng ta sẽ châm lửa đó nhé?'

Kim Rok Soo nhanh chóng hiểu điều mà Lock muốn nói. 

"Đúng, là nơi này."

Sói con và Jopis đều nhìn Kim Rok Soo và im lặng. Jopis xoay đầu, nhìn về phía cái hồ nước

'...Rộng quá.'

Cô nhìn hồ Nước mắt của Thần trước mặt.

Đáy hồ hoàn toàn khô ráo đầy những vết nứt. Cô chậm rãi đến bên Kim Rok Soo.

Tại phía bắc của thủ đô Vương quốc Paerun. 

Một hồ lớn sẽ hiện ra khi bạn đi hết con đường rộng từ cung điện. 

Kích thước của cái hồ trơ đáy này khiến những người đến đây phải sững người trong giây lát.

Jopis thận trọng hỏi Kim Rok Soo.

"Cậu Kim Rok Soo, không phải nơi này bằng khoảng một phần ba thành phố Bago sao?"

"Có lẽ vậy. Nó nhỏ hơn tôi tưởng."

'Nhỏ hơn?'

Jopis giật mình, nhưng Kim Rok Soo không để ý, cậu đặt Lock xuống rồi đi dọc theo bờ hồ.

"Giải tán và ngắm cảnh đi, rồi chúng ta sẽ tập hợp lại sau."

Kim Rok Soo nói vậy trước khi tách khỏi nhóm. Chỉ có Dodori đang tàng hình đi theo anh.

Nước mắt của Thần.

Kim Rok Soo đã nghiên cứu về cái hồ này.

Có một ngôi đền và một tế đàn ở phần hồ phía bắc. Nơi đó sẽ bị đóng cửa vì lễ hội, nhưng phần còn lại của hồ thì không.

Cale đi đến vị trí không có nhiều người và dừng lại trước một bảng thông tin.

<Nước mắt của Thần.>

<Có một truyền thuyết về cái hồ này. Một vị thần thương cảm cho Vương quốc Paerun thường xuyên lạnh giá, và đã tạo ra một hồ nước không bao giờ đóng băng.>

<Ban đầu, con người mừng rỡ vì hồ này không thể bị đóng băng. Tuy nhiên, họ rất nhanh trở nên tham lam để rồi ham muốn một thứ mà họ không nên chạm vào. Điều đó khiến thần rơi lệ khi ngài lấy đi toàn bộ nước trong hồ.>

Kim Rok Soo đứng đó và đọc tiếp.

<Con người cuối cùng cũng nhận ra sự tham lam của họ và bảo vệ hồ. Họ liên tục cầu nguyện rằng vị thần lại một lần nữa ban nước cho nó.>

Kim Rok Soo tò mò sau khi đọc thông tin mà cậu vốn đã biết.

'Ai vậy? Đó là vị thần nào nhỉ?'

Kim Rok Soo thắc mắc.

<Khoảnh khắc nước quay lại, cũng là lúc vị thần trở về từ phương nam.>

"Phía nam."

Kim Rok Soo chú tâm vào từ ‘phía nam’ và quay đầu. Sau đó, anh bắt gặp một người khác

Người đó choàng một chiếc áo choàng màu đen và che đi khuôn mặt nhưng vẫn có thể thấy được mái tóc dài màu nâu của người kia. Trông cậu ta giống như một pháp sư vậy. Pháp sư ấy im lặng nhìn về đáy hồ trơ trọi.

Không hiểu Kim Rok Soo cảm thấy pháp sự bên cạnh mình hơi kì lạ. Đúng lúc đó, Dodori nói vào trong đầu anh

- Con người, sao ngươi cứ nhìn tên pháp sư này vậy? Hừm, tên này khá mạnh đấy

'Hơi mạnh?'

Kim Rok Soo rùng mình trước sự đánh giá của Dodori.

- Hắn mạnh cỡ Hannah đấy

'Cỡ chiêu hồn sư Mary luôn?'

Cấp bậc sức mạnh của Hannah nằm giữa Choi Han, Barrow và Rosalyn. Điều đó có nghĩa là vị pháp sư đứng cạnh Kim Rok Soo khá mạnh. 

'Tên pháp sư này là ai?'

Kim Rok Soo tự hỏi bản thân trong khi nhìn vị pháp sư đang đứng đó. Nhưng rồi lời nói tiếp theo của Dodori khiến anh phải khựng lại

- Tuy nhiên hắn ta không chỉ là pháp sư đâu.

'Hửm?'

Không chỉ là pháp sư.

Câu nói đó của Dodori khiến Kim Rok Soo phải rùng mình

- Hắn ta còn làm một Bậc Thầy Kiếm Sĩ nữa

'Sao!?'

Kim Rok Soo ngạc nhiên. Chả phải ở phương Bắc này chỉ có duy nhất một Bậc Thầy Kiếm Sĩ là Clopeh Sekka thôi sao? Sao lại có thêm một người?

Chả là người này cũng giấu thâm phận là Bậc Thầy Kiếm Sĩ giống Choi Han và Barrow?

- Với cả người này còn nhuộm mái tóc của mình nữa.

Nhuộm ư.

Kim Rok Soo nhận ra vị pháp sư đứng cạnh mình cũng đang cải trang giống như anh. Anh nhìn sang pháp sư đang đứng cạnh nhưng rồi một thứ khác khiến anh chú ý.

"Tên đó đâu mất tiêu rồi trời, bảo hẹn gặp nhau mà méo thấy đâu hết."

Đó chính là Archie, hắn ta vừa lầm bầm vừa nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Chính giọng nói của hắn đã thu hút sự chú ý của pháp sư khiến anh ta quay người lại, đúng lúc đó Archie cũng nhìn về phía trước.

Ánh mắt của hai người họ chạm nhau. Chân của Archie khựng lại khi nhìn thấy vị pháp sư đó, pháp sư kia cũng có biểu hiện như vậy

"Ô hé lô bạn hiền, lâu ngày không gặp, còn khoẻ không mày?"

'Hả?'

Kim Rok Soo nhìn Cá voi sát thủ Archie nở một nụ cười rạng rỡ với pháp sư kia. Anh nhìn Archie rồi nhìn sang vị pháp sư đó

'Hắn ta là Sevastyan sao??'

Kim Rok Soo ngạc nhiên, vậy đây này chính là người bạn mà Archie nói ấy à?

Anh nhìn thấy Sevastyan cởi mũi chùm đầu của mình xuống để lộ khuôn mặt xin đẹp cùng mái tóc nâu dài và đôi mắt màu xanh lực

"Mẹ cha thằng chó, tao đứng chờ ở đây được hai tiếng rồi mà bây giờ mày mới chịu lết cái xác xuống gặp tao hả. Thời tiết lạnh chết bà mà còn cho tao leo cây nữa. Bộ mày muốn chết à, Leviathan?"

"Ui giời, tức giận làm chi hả bé Rắn? Tại đường dài hơn tui dự tính nên tới hơi trễ chút— mà khoan ngươi chờ tui tận hai tiếng lận hả? Aw hông ngờ bé Rắn lại mong chờ gặp lại tui đến thế!"

"Mày nín cho tao!!"

Sevastyan tức giận quát Archie. Đúng lúc đó, Dodori nói vào trong đầu Kim Rok Soo

- Con người, Choi Han và Barrow đang đến kìa!

Kim Rok Soo xoay đầu.

Choi Han và Barrow đang có biểu tình khác phức tạp khi nhìn Sevastyan và Archie cãi lộn với nhau. Hai người họ có lẽ đã nhận ra sức mạnh của vị Pháp Sư nhưng lại không biết nên ứng xử như thế nào vì có vẻ như pháp sư ấy quen biết với Archie

Kim Rok Soo vẫy tay ra hiệu hai người họ lại đây, Barrow và Choi Han thấy vậy cũng đi đến bên cạnh anh. Archie nhìn thấy ba người họ thì liền ngạc nhiên

"Chà không ngờ ngươi đã gặp cậu ta rồi đấy Sevastyan."

"Hửm?"

Sevastyan quay đầu lại, hắn khi nãy để ý có người khác đứng bên cạnh anh xem bản thông tin, còn nhuộm màu tóc và mắt nhưng không quan tâm lắm. Nhưng không ngờ là người này còn quen biết tên khốn kia nữa

Đôi mắt màu xanh lục của Sevastyan chuyển hướng sang hai người vừa mới đến, hắn bất chợt cau mày khi nhìn thấy hai người bọn họ.

'Bật Thầy Kiếm Sĩ.'

Hắn nhận ra ngay hai kẻ đứng bên cạnh Linh mục này là một Bậc Thầy Kiếm Sĩ. Bọn họ trông giống như những người ngoại quốc đến đây du lịch, nhưng hắn lại không nghĩ thế.

Pat. Không biết từ lúc nào Archie đã đứng ở ngay sau hắn, tên đó đặt tay lên vai Sevastyan rồi bắt đầu giới thiệu.

"Xin tự giới thiệu với mọi người, đây là bạn của tôi, Sevastyan"

"Ai bạn mày."

Sevastyan khó chịu ra mặt với Archie rồi nhìn Kim Rok Soo. Hắn đưa tay với anh

"Như thằng Leviathan nói, tôi là Sevastyan. Rất hân hạnh được gặp"

Kim Rok Soo nở một nụ cười dịu dàng với Sevastyan, nhưng trước khi anh kịp giới thiệu bản thân thì Sevastyan đã nói trước

"Sẵn tiện nói luôn, tôi không tin vào thần."

Nụ cười của Kim Rok Soo cứng đờ, anh nhìn pháp sư trước mặt đang nở một nụ cười tươi tắn mà không khỏi cảm thấy quái gở

'Câu này nghe quen quen.'

Đây là suy nghĩ chung của ba con người và một con Rồng trong khi nhìn Sevastyan vẫn đang cười rất tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro