Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Hoa tử đằng nỗ lực nhốt quái vật

Bên má Daniel đau nhói. Dưới con mắt xanh nhìn xuống cậu đầy giận dữ, cậu cảm thấy xấu hổ. Cậu tức giận không biết ai đã nói với Kei về vụ việc. Đó không phải là ý định tự sát của cậu. Nó thực sự không phải vậy. Làm sao cậu có thể làm được khi mạng sống của cậu đã thuộc về hai người không phải của cậu.

Ngay cả khi mong muốn ngọn lửa địa ngục dập tắt sự tồn tại khủng khiếp của mình, Daniel, bị trói buộc bởi xiềng xích của người sở hữu mạng sống của cậu và người còn lại mà cậu nợ mạng, cũng không thể. Vì lòng trung thành và trách nhiệm của cậu đã đặt lên họ.

Cậu muốn giải thích với Kei rằng cậu không có ý định làm điều đó. Cậu sẽ không bao giờ làm vậy. Cậu quá sợ hãi khi phải để cô bé một mình trên thế giới này. Tuy nhiên, cậu đã không làm vậy. Cơn giận của cậu cũng biến mất khi cậu hạ ánh mắt xuống trước cô gái nhỏ.

Rốt cuộc thì ngay từ đầu đó là lỗi của cậu. Lẽ ra ngay từ đầu cậu không nên làm hành vi như vậy. Giờ đây, cậu lại một lần nữa khiến cô bé phải đau lòng. Daniel chỉ có thể xin lỗi vì lỗi lầm mình đã gây ra.

Cậu nói với giọng mong manh như sương sớm.

"Anh xin lỗi vì đã làm em buồn lần nữa. Anh hứa sẽ không làm thế-."

"Đừng đưa ra những lời hứa mà anh không thể giữ được."

Cô gái trẻ cũng khắc nghiệt và nghiêm khắc như Banken nhớ về cô bé. Anh ta cho rằng trước đây cô bé đã dịu dàng hơn rất nhiều. Ryo Kei, con gái của Ryo Isani và là thành viên duy nhất còn sống của gia đình Ryo. Trải nghiệm thực sự đã thay đổi con người từ cốt lõi của họ.

Anh ta không thể nhìn thấy cô bé tươi sáng và vui vẻ mà Daniel miêu tả trong quá khứ. Cô bé từng gọi Daniel là nii-chan và phàn nàn về việc mẹ cô bé yêu anh hơn cô. Giờ đây, cô chỉ là cái bóng xấu xí của chính mình trước đây, người sử dụng đệ tử của anh ta như một phương tiện sinh tồn.

Cô bé là một trong những người mà Banken thấy khó đoán. Lần đầu tiên anh ta hoảng sợ khi cô bé tát Daniel. Thiếu chủ sẽ bóp chết cả cô gái lẫn anh ta nếu ngài ấy phát hiện ra. Nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại khi thấy phản ứng của Daniel. Đáng lẽ cho đến bây giờ anh ta phải hiểu rõ hơn về hành vi của cô bé nhưng anh ta đã không làm vậy.

Không giống như Daniel, anh ta không quen lắm với cô gái trẻ này. Anh ta không biết tại sao cô bé lại thấy thoải mái với anh ta khi cô bé ghét thiếu gia chủ đến mức tan nát. Anh ta cũng không biết những cảm xúc mà cô bé dành cho đệ tử của mình.

Điều anh ta biết nhất là Daniel cảm thấy trách nhiệm đối với cô bé mạnh mẽ đến mức nó có thể sánh ngang với lòng trung thành của anh ta đối với thiếu chủ. Và cô gái trẻ chắc chắn sẽ tận dụng được điều đó.

"Em đã hy vọng anh sẽ sửa em và nói rằng đó không phải là ý định của anh."

Lời nhận xét thất vọng của cô gái nhỏ khiến cậu tập trung trở lại với cô bé. Daniel nhanh chóng trả lời cô.

"Anh không cố ý.."

Sự dịu dàng mà cậu học trò của anh ta thể hiện đối với cô gái không bao giờ khiến anh ta phải đặt câu hỏi liệu mình có bị chia rẽ nhân cách hay không. Không quan tâm đến người đang quỳ trước mặt mình, Rei bước ngang qua họ. Để họ đi theo cô bé.

Banken có thể cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của mọi người xung quanh. Như thể nhìn thấy một người nổi tiếng, mọi người đều tạm dừng việc mình đang làm để lén liếc nhìn họ ít nhất một lần. Vâng, Daniel. Điều đó không có gì bất thường và cũng không phải là điều ngạc nhiên đối với ba người họ. Daniel dần dần không để ý đến họ nhưng điều đó khiến cô gái trẻ khó chịu.

Bất chấp tất cả sự khắc nghiệt mà cô bé đổ lên đầu Daniel. Khi đối mặt với môi trường hoặc tình huống căng thẳng, chẳng hạn như trước đám đông người lạ, cô bé luôn nắm chặt tay Daniel. Trong khi Daniel có khuynh hướng không phàn nàn. Lần này cũng không khác.

Cuối cùng ra khỏi sân bay, Daniel lưỡng lự muốn buông cô bé ra nhưng lại miễn cưỡng làm theo. Họ đành phải chia tay từ đây. Một mình Banken phải đưa cô bé về nơi cô bé sẽ sống và trông chừng cô trong suốt thời gian còn lại ở Hàn Quốc.

___________________________________________________

Sau khi tạm biệt họ chia tay và Banken đưa Kei đến nơi. Đây là lần thứ hai anh ta hộ tống ai đó đến tòa nhà này. Người đầu tiên là Daniel rời đi ngay ngày hôm sau. Nghĩ đến Daniel, cậu đã đưa cho Banken một đồ vật để trả lại cho cô gái.

Đó là một cuốn nhật ký. Xét đến việc Daniel vẫn đang cầm món đồ dính máu, anh ta đoán nó thuộc về Isani. Có thể đó là một cuốn nhật ký. Không có gì đáng ngạc nhiên vì Isani là một phụ nữ khá thơ mộng.

Rất có thể Daniel có ý định trả lại cuốn nhật ký cho con gái của chủ nhân nó. Banken đã làm theo yêu cầu và bây giờ cuốn nhật ký màu tím xỉn được cô gái nhỏ cầm trên tay một tay. Hành lý của cô bé được anh ta giữ khi họ đi đến thang máy.

Daniel đã yêu cầu anh ta chăm sóc cô bé và thông báo cho cậu nếu có chuyện gì xảy ra với cô bé. Cậu bé thực sự đã yêu cầu rất nhiều. Có cảm giác như anh ta là một điệp viên hai mang làm việc cho hai người khác nhau cùng một lúc. Nhưng vì anh ta rất hào phóng với đệ tử cũ của mình nên anh ta có thể làm được điều đó.

Dù sao đi nữa, anh ta cũng không thể loại bỏ sự nghi ngờ mà mình cảm thấy đối với cô bé này. Thiếu chủ đã tha mạng cho cô bé với điều kiện không bao giờ được xuất hiện trước mặt ngài ấy và Daniel. Tuy nhiên, bản thân cô bé lại đề nghị được giữ làm con tin nếu điều đó có nghĩa là được ở gần Daniel.

Liệu anh ta có thể gọi cô bé là con tin khi cô là người đưa ra thỏa thuận và thiếu gai chủ chỉ coi đó là công cụ để giữ Daniel trong hàng ngũ? Theo định nghĩa, anh ta không thể. Điều đó cũng khiến Banken bối rối không hiểu tại sao cô bé lại muốn ở bên Daniel. Cô bé rất kiên trì hủy hoại cuộc sống vốn đã hỗn loạn của cậu, nếu anh ta nhớ không lầm.

Họ ra khỏi thang máy khi đi về phía cửa chính. Đoán rằng thiếu chủ đang ở bên trong, Banken vừa nhìn cô gái nhỏ vừa nói.

"Daniel yêu cầu tôi giữ an toàn cho cô bé. Vì vậy, tôi hy vọng em sẽ hợp tác với tôi bằng cách cư xử đúng mực."

Cô gái nhỏ thừa nhận lời nói của anh ta nhưng không trả lời. Anh ta biết điều đó. Sẽ rất rắc rối khi chăm sóc cô bé này đây.

___________________________________________________________

Kei và người đàn ông bên cạnh bước vào căn hộ. Ở bên trong, họ được chào đón bởi cảnh tượng không mong muốn của hai người. Nhìn thấy người đầu tiên, cô bé nhanh chóng nắm lấy tay người đàn ông mà Daniel-nii gọi là Banken-san.

Trước mặt cô bé là đối tượng mà cô nhóc căm ghét. Gun Yamazaki, người đứng đầu gia tộc Yamazaki, người còn được gọi là Shiro Oni. Gã tháo kính râm ra khi nhìn cô bé từ trên xuống dưới.

Đôi mắt đen của gã không che giấu được những gì gã nhìn thấy về cô bé. Một mối phiền toái. Cảm giác chẳng khác gì một con côn trùng đơn thuần luôn hiện diện khi đối mặt với người này. Điều gã bày tỏ nhiều nhất với cô bé là sự khó chịu. Mọi chuyện vẫn như cũ.

Thực lòng cô bé không quan tâm và cũng sẽ không tiếp tục quan tâm. Nếu không phải vì sự ghét bỏ đơn giản của cô bé đối với Yakuza đã chuyển thành lòng căm thù sôi sục đối với người đàn ông này. Sự chán ghét của cô bé dành cho gã bắt đầu tăng lên khi cô bé nhận ra lòng trung thành của mẹ cô bé và Daniel-nii dành cho người này. Cô không thích việc mẹ mình đặt người đó lên trước gia đình mình. Cô bé khinh thường Daniel-nii vì coi trọng người đó hơn tất cả mọi thứ và mọi người kể cả gã.

Nhưng không gì có thể sánh bằng sự căm ghét mà cô bé dành cho người này - không có con quỷ nào có thể phá hủy tất cả của cô. Có thể là mối quan hệ, gia đình hoặc cuộc sống của cô. Con quỷ này là nguyên nhân sâu xa gây ra đau khổ cho cô bé và Daniel-nii. Chắc chắn, cô rất sợ gã nhưng lòng căm thù con quỷ của cô bé đã chế ngự được nó.

Cô bé biết nếu để Daniel-nii một mình với con quỷ này, cậu cũng sẽ biến thành con quái vật thờ ơ đó. Cô bé đã tận mắt chứng kiến ​​điều đó. Cách Daniel-nii của cô bé chiến đấu và giết chết con quỷ này. Không. Cô bé thà chết còn hơn để cậu biến thành một con quái vật vô cảm, nhảy múa trong trang phục màu đỏ, dưới sự kiểm soát của con quỷ.

Vẻ mặt cô kiên quyết. Cô bé sẽ không hề tỏ ra sợ hãi trước con quỷ này. Cô trừng mắt nhìn con quỷ đang nhìn cô với ánh mắt coi thường.

"Tôi đã hy vọng nhóc sẽ mất trí và tự sát vì bị cô lập chứ. Thật không may."

Sự thất vọng thực sự trong giọng điệu của con quỷ khiến Kei nắm chặt cuốn nhật ký bên cạnh. Cô bé cố nặn ra một nụ cười vui vẻ khi nói.

"May mắn thay, nhờ có Daniel-nii mà tôi không phải làm vậy."

Con quỷ không có nhiều phản ứng ngoại trừ sự khó chịu ngày càng tăng. Cô bé cũng nhận thấy vẻ khó chịu gần như lo lắng trên khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh cô bé. Cô đã nghĩ đến cách cư xử nhưng con quỷ này đành phải mở miệng. Gã gạt bỏ sự chú ý của mình khỏi cô bé khi nói chuyện với người đàn ông bên cạnh cô.

"Banken, hãy kiểm tra thứ này trước khi tôi quên đi lợi ích của việc giữ nó sống sót."

Những đường gân trên cổ cô bé giật giật khi cô cảm thấy khó giữ được khuôn mặt của mình. Cô bé siết chặt tay người đàn ông để bình tĩnh lại. Người đàn ông bên cạnh cô lo lắng đáp lại.

"Vâng thưa thiếu gia chủ-"

"Không cần đâu. Daniel-nii chấp nhận hành vi của em."

Lần này cô bé không gượng ép nữa mà để lộ vẻ mặt nghiêm nghị pha chút khó chịu. Nó khiến sự chú ý của con quỷ quay trở lại với cô bé và Banken bắt đầu lo sợ về điều tồi tệ nhất.

Gun nhìn con bọ một cách khó chịu. Đúng như dự đoán, sự tồn tại của nó khó chịu hơn nhiều. Và nó bắt đầu khiến gã lo ngại. Giữ nó xung quanh càng có vẻ khó khăn hơn. Gã không muốn làm Daniel buồn thêm nên đã cố gắng hết sức để không giết nó và giữ nó ở gần ngay cả khi đó. Nhưng,

'Khi nào em ấy sẽ mất hứng thú với nó?'

Gã cảm thấy mệt mỏi khi nhìn cái mặt nhỏ của con nhãi này và biết nó vẫn còn một vị trí nào đó trong trái tim Daniel. Một mối phiền toái đeo bám Daniel như một gánh nặng. Nhìn vào nó, thực sự

"Thật là lãng phí tình cảm của Daniel."

Sự khinh miệt của gã đối với thứ đó càng lộ rõ ​​hơn khi con mắt xanh ghê tởm đó đang trừng trừng nhìn gã. Lẽ ra lúc đó gã nên yêu cầu cắm cả hai mắt con nhãi này ra. Con mắt nhìn gã như thể nó không chỉ là một con ruồi sởi thậm chí không xứng đáng liếc nhìn vào con mắt mà nó đang bám chặt một cách tuyệt vọng.

"!-"

Thứ đó cố gắng nói lại. Gun gần như có thể đoán được nội dung phát ra từ cái miệng đó. Một câu trả lời nặng nề khác liên quan đến cái tên mà nó không có quyền nói ra. Thành thật mà nói, gã nhẫn hơi lâu. Dành toàn bộ sự chú ý của mình vào sự việc, gã lờ mờ nhìn thấy nó. Nó đủ để khiến con mắt dao động và lời nói dừng lại trước khi nó kịp bắt đầu.

"Cái lưỡi không cần thiết của con nhóc này. Tôi có thể hỏi Daniel và em ấy sẽ cắt nếu có."

Đó là sự thật và đó là bằng chứng cho thấy vật thể đổi mắt nhìn xuống đất phá vỡ giao tiếp bằng mắt với gã. Gã sẽ thừa nhận điều đó nếu nó thực sự có thể là con nhóc vô duyên với gã. Nhưng đó chỉ là một con côn trùng thảm hại sống sót được tất cả là nhờ sự thương cảm của ai đó. Gã hy vọng nó không ngu ngốc như vậy. Gã ghét phải làm Daniel khó chịu lần nữa.

Đặt con bọ vào vị trí của nó, không khí xung quanh Gun trở lại bình thường. Gã đeo kính râm lại.

"Đừng quên thường xuyên tưới nước cho cây."

Gã thản nhiên nói trước khi bước ra ngoài. Gã dừng lại trên đường khi quay lại phía Banken, người vừa mới thở phào nhẹ nhõm.

"Banken."

Người đàn ông nao núng trước khi nhanh chóng đối mặt với gã một cách điềm tĩnh.

"Hãy đảm bảo rằng thứ này sẽ sống cho đến khi nó mất đi lòng thương hại."

Nói xong thiếu chủ rời đi, để lại Banken và Kei một mình. Đợi đã - có người khác ở bên trong. Đó là Goo Kim. Banken đã nhìn thấy hắn nhiều lần với thiếu chủ. Anh ta đã không nhận ra sự hiện diện của người đó vì cuộc đối đầu (nếu anh ta thậm chí có thể gọi nó như vậy) giữa hai người kia trước đây.

Tên cộng sự làm việc cùng thiếu chủ có vẻ thích thú với những gì vừa xảy ra. Hắn ta nở một nụ cười toe toét trên khuôn mặt. Banken cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy nó. Rất may là chuyện đó không kéo dài lâu vì người thanh niên tóc vàng đã sớm rời khỏi nơi đó theo sau thiếu chủ. Dù không phải trước đây nhưng hắn vẫn nhìn cô bé với ánh mắt thích thú.

Banken một lần nữa thở phào nhẹ nhõm. Lần này anh ta không bị làm phiền nữa. Chọc giận ai chọc giận thiếu gia chủ không phải là một ý kiến ​​hay. Anh ta không biết khi nào Kei mới biết được điều đó và làm anh ta bớt lo lắng hơn. Nghĩ đến Kei, cô gái nhỏ vẫn cúi đầu nhìn xuống. Anh ta nhăn mặt. Anh ta đã không nhận ra cô bé đang nắm tay anh ta chặt đến mức nào.

"Banken-san phải không?"

Anh ta nhìn cô bé đầy thắc mắc.

"Ra khỏi đây đi anh."

Nếu không có giọng điệu bình tĩnh cảnh báo, anh ta đã không làm theo. Quyết định cho cô gái nhỏ chút thời gian riêng tư, anh ta rời khỏi căn hộ. Ah- chết tiệt! Anh ta mang theo hành lý.

_________________________________________________________

Kei nghe thấy tiếng cánh cửa phía sau cô bé đóng lại. Tay cô bé run rẩy khi cô cắn môi. Cơn giận dữ bùng lên trong cô bé trong khi nỗi kinh hoàng lại giáng xuống lòng cô. Mắt cô mở to nhưng tầm nhìn vẫn như mù tịt. Cắn chặt hàm răng nghiến chặt, cô bé đập mạnh nắm tay nhỏ vào cánh cửa phía sau. Bàn tay cô bé đau nhức khi cô khuỵu xuống sàn. Lưng cô dựa vào cánh cửa gỗ để tựa vào.

Chiếc điện thoại được đưa cho cô đã rơi ra khỏi túi trong lúc xô xát. Cuốn nhật ký vẫn được cô bé giữ chặt bằng tay kia. Hít một hơi dài, vai cô bé rũ xuống khi cô bé nhìn lên. Mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé khi cô nhìn chằm chằm vào tấm phong bình, cố gắng bình tĩnh lại. Mọi thứ lúc này dường như im lặng.

Tận hưởng sự yên bình tĩnh lặng, cô bé đưa bàn tay trống rỗng và bầm tím về phía mặt mình. Bàn tay cô chạm vào mắt phải. Đôi mắt cô bé. Daniel-nii từng ca ngợi vẻ đẹp của đôi mắt cô bé bằng cách so sánh chúng với những viên đá quý màu xanh lam. Cô không biết đó là ký ức vui vẻ hay kinh khủng.

Cô bé dùng ngón tay đóng sầm lại hai mắt khi tầm nhìn bị bịt kín. Cô không cần phải đóng lại mắt mình vì lời gã cả. Trong bóng tối đôi mắt cô nhắm nghiền, mơ hồ cô bé thấy được hình ảnh Daniel-nii bàn đang nhẹ nhàng cầm con nhãn cầu đồng xanh lam còn lại của cô bé. Daniel-nii yêu dấu của cô đã sai. Nhãn cầu đẫm máu nhìn lại cô bé bằng tròng đen xanh từ bàn tay đỏ thẫm của cậu không đẹp chút nào.

Ah..cô đã phạm sai lầm. Cơn thịnh nộ và nỗi kinh hoàng lại trỗi dậy. Vì lý do nào đó, họ dường như luôn đến với nhau. Không bao giờ để cô bé trải qua dù chỉ một cảm giác đau đớn. Một nửa bất lực cô bé co rúm lại vì sợ hãi trong khi nửa kia của cô vẫn kiên quyết bùng cháy trong sự căm ghét không bao giờ nguôi.

| "Thật lãng phí tình cảm của Daniel" |

Kei đập đầu vào cánh cửa gỗ phía sau.

"Tên Ác Quỷ đáng chết đó.."

Cô vuốt tóc mình ra khỏi mặt trước khi nắm chặt những sợi tóc lại. Khuôn mặt cô bé nhăn lại với vẻ khó coi khi cô bé tận dụng cơn đau để tránh mất đi ý thức.

Cô thực sự không nên khơi dậy chuyện cũ vì tất cả đã nằm trong mạch máu. Sự căm ghét của cô bé đã lan tràn. Khi đứng trước tên ma quỷ tàn nhẫn đã kết liễu đời hàng trăm thủ lĩnh Yakuza và phá hủy tổ chức của chúng, việc cô bé có thể thở cho đến bây giờ gần như là một phép màu.

*Ring! Ring!....*

Chưa kể đến một sự thật khó chịu nhưng ít được biết đến trong thế giới Yakuza, đó là trước khi nghĩ đến việc giết Bạch Quỷ, họ phải đối mặt với cái Bóng của hắn trước. Một con quái vật xinh đẹp không thể chạm tới có hình dạng của một bức tường không thể chạm tới. Mọi người đều phải đối mặt với nó nhưng không ai có thể vượt qua.

*Nhấp!*

[Xin chào? Kei à-]

Sự trả thù. Một mục tiêu mơ ước của cô bé trong quá khứ. Đúng như mong đợi về mơ mộng ngu ngốc đó, nó đã thất bại giống như nhiều giấc mơ khác. Đó không phải là mục tiêu của cô bé bây giờ. Tuy nhiên, cô bé vẫn cho phép cảm giác rực cháy tồn tại một cách dữ dội như vậy trong mình. Rốt cuộc, có rất nhiều điều để tuyệt vọng. Vì vậy, thay vào đó, cô bé chọn cách để cho lòng căm thù cháy bỏng lấn át.

"Anh Daniel ơi."

Vì cô bé sẽ là sợi dây giữ chân con quái vật được nuôi dưỡng bởi tên Quỷ Yamazaki Gun.

___________________________________________________________

~Còn tiếp~

Note:
Cảm ơn bạn đã đọc!


Ngoài ra, Một sự thật thú vị về câu chuyện này;

"Bóng của Bạch Quỷ" được khắc trên chiếc cài trâm của Daniel là biệt danh/danh hiệu mà cậu ấy nhận được từ Yakuza ở Nhật Bản. Khi gia tộc chiến tranh, Daniel luôn đứng sau Gun. Với trang phục của cả hai đều có cùng màu trắng và sự khác biệt về khung hình cơ thể, Daniel thường bị kẻ thù che giấu và không thể nhìn thấy trước mặt Gun. Vì vậy, khi Daniel tấn công, dường như bóng của Gun đang chiến đấu vì gã.

Trans by 𝐋.𝐋.𝐋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro