Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hydrangea (Cẩm Tú Cầu) - Xuân

Tàn nhẫn.

Touka không độc ác, xấu tính hay cay nghiệt. Cô ấy tàn nhẫn.

Nếu một cơn bão thổi bay ngôi nhà hoặc làm đổ cây, không ai nói cơn bão xấu tính cả. Người ta sẽ nói nó tàn nhẫn. Nó hành động theo bản năng nhưng vô tình làm một vật, thậm chí một người phải tổn thương. Kirishima Touka là một bí ẩn. Cô thuộc kiểu bí ẩn có giá trị để khám phá và phải mất cả đời để giải mã. Thật kỳ lạ. Khao khát lớn nhất của Kaneki là được chết thế nhưng bản thân anh lại đang mong đợi ngày mới đển để có thể nghiền ngẫm thêm một manh mối khác Touka đã trao cho anh. Dường như ngày qua ngày, anh tìm được một lý do để thức dậy mỗi sáng.

Nhưng Touka rất tàn nhẫn.

Đôi khi cô mỉm cười với anh, đôi khi cô lại không nghe điện thoại của anh. Có những khi màn đêm buông xuống, cô tìm anh trong cơn tuyệt vọng nhưng rồi lần khác lại nói không cần anh. Điện thoại anh chứa đầy những tin nhắn xin lỗi cùng những từ ngữ sặc mùi say xỉn, vỡ vụn và lộn xộn. Nhưng Kaneki không trả lời vì anh ngủ quên. Cô năn nỉ để được gặp anh, cô xin lỗi vì đã gọi anh là đồ thất bại thảm hại. Cô tha thiết muốn gặp anh ngay lúc này. Kaneki cầm áo khoác và trốn ra ngoài qua cửa sổ phòng ngủ để đến gặp cô tại công viên gần nhất. Sau đó cả hai nằm trên bãi cỏ trước một chiếc xích đu đang đung đưa theo gió. Touka giống như một bé gái, lại tiếp tục vùi đầu vào lồng ngực anh.

"Đáng ra cậu phải ghét tôi mới đúng," cô than thở liên tục, giọng nói dội vào ngực anh. "Tôi thật chẳng ra gì. Tôi là đứa tồi tệ."

"Không phải vậy đâu."

"Cậu chắc mệt mỏi với tôi lắm." Cô khăng khăng nói. Kaneki mím môi. Touka rất tàn nhẫn. "Cậu nên bỏ đi và mặc kệ tôi."

Giống như cách mọi người vẫn làm.

"Đừng nói như thế."

"Cậu quá tốt bụng..." Từ ngữ cô dùng đã bớt đi vài phần cay nghiệt. "Mỗi khi ở cạnh cậu...tôi thấy vui lắm. Cậu quá tốt với tôi."

Kaneki thở dài, nhắm mắt lại và ước rằng mọi chuyện sẽ khác đi. Nhưng Touka cần anh. Đây là lần đầu tiên anh an ủi và xoa dịu người khác. Anh là kẻ thất bại luôn muốn chết, phải dựa vào nụ cười tươi tắn của cậu bạn thân Hide để tự thuyết phục bản thân phải sống tiếp. Và, cô xuất hiện, đổ nát và vỡ vụn, cầu xin nguồn năng lượng anh không hề có. Hai tâm hồn kiếm tìm chốn dung thân ở chòm sao kia, nơi không có nổi một vì tinh tú.

Khi Touka cảm thấy đỡ hơn, cô sẽ quay lại ngồi bên cạnh anh và cả hai cùng nhau ngắm sao trời. Kaneki rất thích những lúc như vậy vì điều quan trọng nhất khi đó là bầu trời trên cao, còn những u uất, khổ đau không đủ mạnh để đeo bám họ nữa. Trong thời khắc ngắn ngủi này, hai người đều thấy hạnh phúc.

"Và đó là Nam Môn Nhị, chòm sao gần Hệ Mặt Trời nhất."

Touka dõi theo ngón tay Kaneki đang hướng lên bầu trời đầy sao, chỉ vào tinh cầu khổng lồ ngự trị tại nơi cao nhất, đang tỏa ra ánh sáng mạnh hơn, nổi bật hơn những vì sao khác. Môi Touka từ từ hé mở như bị thôi miên. Những cánh hoa anh đào tung bay trong không trung xung quanh anh và cô tựa như những bông tuyết trong truyện cổ tích.

"Đây là lần đầu tôi thấy một ngôi sao to như vậy." cô thì thầm đầy kinh ngạc.

Kaneki ngồi cạnh cô gật đầu.

"Từ thời cổ đại, nó đã được coi là ngôi sao sáng nhất thuộc chòm sao Bán Nhân Mã ở phía Nam. Người ta nói rằng nó cách Mặt Trời 4365 năm ánh sáng."

Cô mím môi, nghiêng đầu nhìn Kaneki với ánh mắt dò xét.

"Cậu biết quá nhiều." Touka không hiểu nổi. "Cậu luôn có câu trả lời cho mọi thứ. Làm sao cậu biết nhiều như thế được?"

Câu hỏi của cô khiến anh bật cười.

"Tôi đọc nhiều lắm. Chỉ thế thôi."

Touka há hốc miệng rồi quay lại ngắm sao.

"Ước gì tôi thông minh như cậu."

Ôi, nhưng cô ấy thông minh mà.

Rất thông minh là đằng khác.

Có lẽ Touka không nhận ra nhưng cô là một trong những nữ sinh xuất sắc nhất trường. Kaneki nghĩ rằng Touka là nữ sinh có số điểm trung bình cao nhất với Toán và Sinh học là hai môn học nổi trội. Đồng thời cô cũng dành rất nhiều thời gian làm việc tại quán cà phê tên Anteiku. Mỗi khi ngồi đợi Touka trên ghế dài trước cửa quán, Kaneki luôn để ý đến quầng thâm dưới mắt cô. Touka không màng hình tượng, khuôn mặt mệt mỏi ngồi xuống cạnh anh, dựa đầu vào vai anh theo cách quá thân mật khiến bụng dạ anh nôn nao. Giống như khi ngồi tàu lượn vậy. Và Touka chính là chiếc tàu lượn đó.

Nhưng cô không nhận ra điều ấy.

Touka không nhìn thấy điều gì tốt đẹp ở bản thân cả.

"Cậu thông minh mà," anh thì thầm, mắt vẫn nhìn về hướng bầu trời. "Và cũng rất xinh, giống như vì sao nằm ở đằng kia kìa."

Kaneki duỗi tay, thích thú chỉ vào một ngôi sao. Nhưng Touka không nhìn về phía ngôi sao hay nhìn theo hướng anh chỉ. Cô chỉ nhìn anh. Bờ môi run rẩy, hai má nóng lên, Touka không cảm thấy vui vẻ khi được khen ngợi. Touka nhìn chằm chằm vào anh nhưng thật khó để nhìn xuyên qua dưới ánh đèn. Cô không hiểu nổi.

Không hiểu dù chỉ một chút.

"Tôi không như thế đâu". Cách cô trả lời tạo cảm giác như lời khen của Kaneki là một câu xúc phạm. Thái độ của cô giống như cô đang sửa một phép tính bằng trí thông minh của một nữ sinh chuyên toán.

Anh chớp mắt, nhìn vào góc nghiêng của thiếu nữ một cách bối rối. Touka lảng tránh ánh mắt anh. Khi mắt hai người chạm nhau, cô bèn quay lại ngắm bầu trời. Nhưng Kaneki biết cô không ngắm những ngôi sao. Đôi mắt cô trống rỗng. Hoàn toàn trống rỗng.

"C-có mà..." Kaneki trả lời như một thằng ngốc. Trước giờ anh không hay khen ai xinh đẹp, ngoại trừ Kamishiro Rize, bạn hẹn của anh trong buổi hẹn hò thảm họa đầu tiên. Nhưng anh rất muốn nói lại điều đó lần nữa. Anh muốn nói thật to. Môi anh sẽ trở thành bảng màu tô điểm cho những mảng không màu trong tâm hồn cô. Cái cách anh khao khát được vẽ lên cô những sắc màu anh chưa từng có vừa lạ kỳ, vừa gây tò mò. Nó cũng giống như cách anh mò mẫm thật say mê trên từng trang sách chỉ có hai màu đen trắng. "Cậu rất xinh đẹ..."

"Đã bảo là không phải như thế mà." Lần này, cô nói với giọng điệu chắc chắn và khó chịu. Cô thở dài, ngồi dậy và quay lưng về phía anh. Cô tự gắm nhấm những xáo trộn trong lòng, điều mà Kaneki không hiểu nổi.

Anh nhìn tấm lưng cứng đờ của Touka trong khi cô đang vòng tay ôm lấy đầu gối. Kaneki ngồi dậy, bắt chước dáng ngồi của cô.

"Này, có chuyện—"

"Bao giờ mình làm chuyện đấy?" Touka đột nhiên hỏi, giọng cô đã mềm mỏng hơn rất nhiều.

Nhưng có vẻ cô đang thiếu kiên nhẫn.

Mặt Kaneki đỏ au. Ý cô ấy là gì...? Có phải cô ấy đang nói về chuyện...?

"Chuyện-chuyện gì cơ?"

Touka thở dài. Cô thấy bực mình vì anh quá ngốc nghếch, không hiểu được ý cô.

"Cái cầu." Cô quay về phía anh và nói rõ cho anh hiểu. Đôi mắt cô đã tìm lại được ánh lấp lánh nhưng nó không giống trước. Mắt cô sắc lẻm như lưỡi dao lam khiến Kaneki cảm tưởng như cô đang cắt anh ra thành từng mảnh. "Chúng ta đã thống nhất sẽ cùng nhau nhảy từ trên cầu xuống, nhớ không? Cậu đã hứa rồi. Khi nào chúng ta làm đây?"

Lần đầu tiên sau nhiều năm, lời hứa không còn là lời nói gió bay.

Bởi vì anh muốn chết...đúng không?

Đó là mong muốn của anh. Mong muốn được chết và mặc kệ tất thảy để được thoát khỏi cuộc đời bất hạnh, thoát khỏi loài quỷ dữ ám ảnh anh hàng đêm, thoát khỏi người mẹ bạo hành, thoát khỏi những trống vắng bố anh để lại. Không phải anh luôn muốn vậy sao?

Nhất là khi bây giờ, anh gặp được cô. Cô gái ngồi trên tàu, cô gái ôm lấy anh như thể anh là chỗ dựa duy nhất cho cuộc đời cô, và là cô gái làm ra cốc latte trang trí hình chú thỏ ngon nhất anh từng uống. Anh không tưởng tượng nổi thế giới này sẽ ra sao nếu không có cốc latte của cô.

Nhưng điều đó không còn quan trọng vì Kaneki muốn chết.

Đúng không?

"T-tôi đã bảo rồi," anh lảng tránh cái nhìn của cô. Anh không thể chịu được ánh mắt đấy. "Khi thu đến. Cũng sắp rồi. Tôi...tôi vẫn đang hoàn thành bài thơ để tham gia cuộc thi văn học tổ chức tại trường. Tôi muốn công bố nó trước khi bọn mình...làm chuyện đấy."

Touka dần thả lỏng cơ thể.

"Ồ. Viết đến đâu rồi?"

"Vẫn đang ổn, tôi thấy thế."

Cả hai rơi im lặng, cùng nhau lãng đãng nhìn vào bãi cỏ. Sau vài phút, Touka cất lời. Lần này cô nói đầy chắc chắn.

"Tôi muốn cậu đưa tôi đi hẹn hò."

Kaneki chớp mắt.

1...2...3...

Anh bối rối ngước nhìn cô, nghĩ rằng có lẽ mình chỉ đang tưởng tượng. Nhưng Touka lại nhìn anh với vẻ quả quyết.

"C-cái gì?"

"Hẹn hò." Cô lặp lại. "Trước khi chết, tôi muốn hẹn hò với cậu. Uống cà phê, ăn bánh và mấy thứ khác nữa. Tôi chưa từng hẹn hò với ai cả. Ở trường có một cậu tên Rio từng rủ tôi đi chơi nhưng tôi từ chối rồi. Cậu ta cũng là đồ ngốc, nhưng cậu lại khác. Với lại chúng ta sẽ cùng nhau làm chuyện đấy. Ngày mai tôi được nghỉ làm, cậu có muốn đi chơi không?"

Hẹn hò, một buổi hẹn thật sự, một buổi hẹn hò với cô....

Một buổi hẹn hò với Kirishima Touka.

Kaneki gật đầu lia lịa. Hai má anh nóng ran còn các đầu ngón tay rộn ràng một cách khó hiểu.

"Đ-được rồi..." anh thở gấp, bắt đầu thấm nhuần hiện thực kỳ diệu này. Một hiện thực hư hư ảo ảo. "Ừ-ừ! Đúng rồi, hẹn hò. Đi vào ngày mai. Tuyệt vời."

Cô gật đầu khẳng định.

"Oke nhé. Ngày mai nhớ đến Anteiku lúc 4 giờ chiều. Nếu cậu đến muộn, tôi sẽ cho cậu ăn đập."

Không đợi Kaneki trả lời cũng như không còn gì để nói, Touka đứng dậy, cầm áo khoác rồi ôm nó trước ngực. Sau đó cô đi về đoạn đường đã dẫn cô đến công viên này, đoạn đường hướng về nhà. Kaneki ngồi một mình im lặng gần một tiếng đồng hồ, cố gắng tiêu hóa tình huống bất ngờ mới xảy ra.

Hẹn hò...Anh sắp đi hẹn hò.

Touka và Kaneki hẹn hò với nhau.

Không nghĩ nhiều, Kaneki bật dậy khỏi mặt đất, nhảy chồm lên như thể bị gai chọc mông. Anh thở mạnh, vò đầu bứt tai, nhìn ngó xung quanh giống như đang tìm kiếm một món đồ bị mất. Tim Kaneki đang đập thình thịch, hai tay đầm đìa mồ hôi, lồng ngực rạo rực như lửa đốt. Bỗng nhiên anh muốn hát. Anh run rẩy lấy điện thoại ra, gõ dãy số đã thuộc nằm lòng.

Anh đợi đối phương nhấc máy.

1...2...3...

"Hmmmmm?"

"Hide, Hide!"

Nhưng Hide có vẻ không hào hứng như cậu bạn thân đang gọi điện lúc 4 giờ sáng này.

"Đi ngủ đi đồ ngốc. Tớ sẽ kéo quần lót cậu nếu cậu còn dám gọi điện vào giờ—"

"Touka và tớ sắp đi hẹn hò!"

—o—

Buổi hẹn là một thảm họa.

Touka đến muộn nửa tiếng. Cô ấy còn không chịu nhận bất kỳ cuộc gọi nào của trong khi anh lo lắng không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc đó, nỗi sợ bao trùm anh. Nếu như...Nếu như cô ấy làm chuyện đó một mình...? Kaneki chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi vì một người như thế. Nhưng cuối cùng, anh cũng có thể thả lỏng khi thấy cô đang đi bộ trên phố, vai đeo ba lô chú thỏ. Nhưng tay cô nắm chặt, đặt ở hai bên hông. Kaneki cứ tưởng rằng cô sẽ đấm anh một cái, nhưng Touka chỉ dừng trước mặt anh rồi kéo tay anh vào quán cà phê để bắt đầu buổi hẹn.

Buổi hẹn, một lần nữa, lại là thảm họa.

Trong suốt 2 tiếng khổ sở đó, tâm trạng Touka cực kỳ tệ nhưng cô vẫn khăng khăng muốn có buổi hẹn này. Trên bàn là chiếc bánh mâm xôi nằm giữa hai cốc cà phê của họ. Cô kể rằng cô và bạn thân, Yoriko, mới cãi nhau vì Yoriko đã nhìn thấy những vết rạch trên cổ tay Touka. Kaneki cho rằng hành động lo lắng của bạn của Touka là đúng. Bản thân anh cũng đã nhận được rất nhiều bài diễn thuyết truyền động lực từ Hide với những câu được lặp đi lặp lại liên tục như "Cậu phải sống" và "Đừng làm một thằng khùng đi tự tử". Ngược lại, Touka có vẻ như không dễ bị lay chuyển bởi lời nói của Yoriko. Với Touka, những câu nói đấy rất phiền phức. Nỗi lo của Yorki có khả năng sẽ phá hỏng kế hoạch Mùa Thu của cô và Kaneki. Và những lời như vậy có thể khiến Touka tìm được lý do để sống tiếp trong khi Touka không muốn vậy.

Bên ngoài, trời đang mưa.

"Chẳng qua cậu ấy nhỏ người và mỏng manh, nếu không tôi sẽ cho cậu ấy ăn đấm."

Kaneki chỉ biết cam chịu thở dài trong bất lực.

Tại sao lần nào hẹn hò cũng thành thảm họa vậy?

"Cậu nên bình tĩnh lại một chút..."

"Bình tĩnh á? Đéo."

Kaneki nghiến chặt hàm, đột nhiên nổi nóng.

"Tôi thấy cậu đang không công bằng và hành xử ích kỷ với bạn cậu," Kaneki cau mày. "Bạn cậu quan tâm đến cậu. Cô ấy là bạn thân của cậu nên nếu thấy cuộc đời này bất hạnh, ít nhất đừng thể hiện bộ mặt chán chường trước cô ấy. Thêm nữa, c-cậu biết gì không? Yoriko nói đúng. Hành vi của cậu rất ngu ngốc. Tự làm đau bản thân bằng cách cắt cổ tay...là hành động ngu xuẩn. Tại sao cậu vẫn làm như thế? Tôi đã bảo cậu dừng lại rồi. Chúng ta đã quyết định sẽ kết thúc tất cả vào mùa thu nhưng cậu chẳng để tâm gì cả. Tôi đã đợi cậu nửa tiếng đồng hồ. Tôi rất lo cho cậu, cậu biết không...Tôi gọi điện nhưng chẳng bao giờ cậu chịu nghe máy. Cậu có biết tôi lo như thế nào không? T-tôi tưởng cậu...cậu" Anh dừng lại một chút, kìm nén những rối bời. "Đáng lẽ cậu phải báo với tôi là cậu sẽ đến muộn. Cậu cứ đẩy những người quan tâm cậu ra xa vì cậu thấy sợ. Tôi cũng sợ lắm, nhưng tôi vẫn lo cho cậu. Lúc nào tôi cũng lo lắng vì cậu. Tôi-tôi...cậu...hôm nay hẹn hò như cứt. Tôi ghét cậu, quên mẹ cái buổi hôm nay đi, cái gì cũng lôn nhừ ấy."

Touka im lặng nhìn anh. Kaneki hiền hòa đã chạy đi đâu mất rồi. Ở đây chỉ còn lại cậu trai hai má ửng hồng, miệng thì lắp bắp, mồ hôi đổ ra như tắm, dáng dấp run rẩy như trẻ con. Ngay lúc này đây, cô không nghe được anh nói gì.

"Thôi kệ đi! Tôi biết chuyện sẽ thành thế này mà. Tôi lúc nào cũng xui xẻo rồi. Lần hẹn hò đầu tiên đi cùng Kamishiro Rize là thảm họa. Tôi lỡ tay làm đổ nước táo, ướt hết cả quần, xong cô ta đi nói với cả trường là tôi tè ra quần. Rồi mọi người bắt đầu nói là tôi—–"

Anh dừng lại khi Touka nắm lấy áo anh.

Những gì anh định nói bỗng mắc kẹt trong cổ họng, dính chặt vào đầu lưỡi, tạo ra âm thanh có thể khiến anh bật cười nếu như Touka đang không túm lấy áo anh. Kaneki chớp mắt, cố gắng tiêu hóa xem chuyện gì đang xảy ra. Hai mắt anh nhìn vào đôi tay đang bấu chặt mép áo. Đột nhiên, cô kéo anh mạnh như siêu nhân kéo xe về phía mình. Khi Kaneki nhìn lên thì cô đặt môi mình lên môi anh.

Ngoài trời, mưa bỗng ngừng rơi. Chim chóc véo von hào hứng hơn. Tim anh rộn ràng theo tiếng tí tách của ngọn lửa thuần khiết đang rực cháy. Thời gian như ngừng trôi nhưng Kaneki vẫn cảm nhận được sức nóng vấn vương vào tận xương tủy. Đôi môi cô ấm áp, cay cay hòa lẫn với vị ngọt của bánh mâm xôi và chút đăng đắng của cà phê. Dấu ấn trên đôi môi cô có thể làm lành những vết thương tưởng chừng hết đường cứu chữa. Đó là tất cả những buồn khổ khiến anh muốn tự vẫn trên cây cầu tối hôm đó. Rồi cho đến khi cô xuất hiện, hỏi tên anh dù cho anh đã biết tên cô từ rất lâu rồi.

Touka. Touka. Touka.

Bình thường, anh rất nhanh nhẹn. Nhưng vào lúc này, cơ thể anh đang đình trệ. Anh không muốn nụ hôn kết thúc. Không bao giờ. Họ hôn nhau rất vụng về, ướt át, đứt quãng vì thiếu kinh nghiệm. 1000-7 con rết bò lổn nhổn trong bụng giờ đã được thay thế bằng đàn bướm cánh xanh thiên thanh tượng trung cho Touka trong mắt anh. Nụ hôn là khởi đầu của lời hứa hẹn về một tương lai tốt đẹp hơn.

Lời hứa của hy vọng.

Touka ngừng lại. Khuôn mặt cả hai hiện lên nét kinh ngạc. Khi Kaneki mở mắt, anh không nói được câu nào. Anh nhìn cô chăm chú, kiên định như đá. Đôi môi sưng đỏ như đang muốn, muốn, muốn nhiều hơn nữa. Touka chớp chớp mắt, hai má cô ửng đỏ cực kỳ xinh xắn khiến Kaneki muốn gào thét.

"Gặp cậu ngày mai ở ga tàu."

Touka chạy đi mà không nói thêm bất kỳ lời nào. Hóc môn epinephrine cháy phừng phừng trên đầu môi. Cô đứng dậy và rời đi, để lại anh ngồi bất động trên ghế với một nụ cười ngốc nghếch và trái tim hưng phấn đến độ muốn nổ tung. Khi đang nhìn xung quanh, không biết nên làm gì tiếp theo thì anh bắt gặp ông Yoshimura đang đứng sau quầy pha chế. Ông chỉ đơn giản nở nụ cười thông thái của một người đã trải qua rất nhiều điều trên đời. Kaneki còn không thèm xấu hổ quay đi khi bị người khác nhìn thấy cảnh như vậy. Anh đang cực kỳ hạnh phúc.

Anh đột nhiên nhảy dựng lên trong sửng sốt, cầm điện thoại và gõ dãy số quen thuộc.

1, 2, 3.

"Ê, Kaneki! Cuối cùng cũng chịu gọi. Tớ có—"

"Hide! Touka vừa hôn tớ! Cô ấy hôn tớ rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro