Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8: Chuyển nhà



Hiện tại, tôi vẫn không nghĩ về chuyện đó sẽ làm tôi đau đớn thế nào nữa.  Điều duy nhất mà tôi nghĩ bây giờ là tìm kiếm niềm hạnh phúc. Quyết định của tôi gồm có những nụ cười, niềm vui, sự ấm áp. Tại sao nó không xảy đến với tôi? Không còn phải stress, hoang tưởng , sẽ tốt hơn cho tôi.

Tôi sẽ chuyển đi.

Tôi đã gửi giấy đề nghị với chủ nhà và họ đã đồng ý. Tôi phải chuẩn bị, dọn dẹp các thứ và phải rời đi trong vòng một tuần. Và tôi sẽ ở ngoài trước thời điểm đó. Càng đi sớm mọi thứ sẽ yên bình hơn.

Tôi biết việc này là sự thay đổi lớn với bản thân mình, dàn xếp sao cho phù hợp.
Nhưng  tôi chọn chịu đau buồn bởi những thay đổi nhỏ nhặt này thay vì phải đau đớn trong thời gian dài vì một thứ như vậy. Tôi thà làm theo cảm xúc như shit vì quyết định trong đầu đã lựa chọn, hơn là theo ý cơ thể tôi muốn gì.

Ngay khi đang nghĩ ngợi về những gì cần phải làm ở trên gác lửng, tôi nhận ra đây là lần cuối cùng tôi ở tại căn hộ này, bên cạnh Sasuke. Tôi bước thật chậm đến cánh cửa lần cuối.

Tôi chỉ đứng đó trong một khoảnh khắc trống rỗng, không chắc tôi đang làm gì, 'Tôi đoán mình nên đóng gói đồ đạc sau vậy' . Tôi tự nhủ.

Tôi chưa hề nghĩ rằng mình buộc phải rời khỏi nơi này vì một lý do kiểu như thế, cũng chưa bao giờ có suy nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra. Nói một cách nghiêm túc, ai mà đoán được chứ?

....

Tôi mở khoá cửa, bước vào trong, nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ tôi cần phải đóng thùng. Tôi đã gọi cho Kiba để mang những chiếc thùng hộ tôi.

Kiba không bao giờ thích tôi sống ở đây. Thật kì là, cậu ấy nói tôi phải sống trong căn chung cư tốt nhất, tôi nên đến chỗ xa nhất, mua một căn phòng tốt nhất để sống, ở trên cùng.
Lý do duy nhất tôi chọn toà nhà này vì mọi người sống tách biệt, và nó phù hợp với tôi.

Tộ đứng đó, ở trung tâm phòng khách, nhìn ra bầu trời tối từ cái cửa sổ lớn đối diện tôi. Bây giờ cũng khoảng 9-10 giờ tối rồi nhỉ, cũng không chắc, tôi đâu có kiểm tra đồng hồ. Điều mà tôi biết rất rõ ở hiện tại đó là tôi không còn ở ngay đây vào tối ngày hôm sau nữa.

Tôi bước vào căn phòng chính mình và nhìn đăm đăm vào chiếc giường êm ái của tôi, thật dễ chịu khi được nhìn như vậy chứ tôi không muốn ngủ.

Biết rằng nỗi ám ảnh này sẽ đi đến hồi kết nhưng chính vì việc này lại khiến tôi bồn chồn. Tôi đi đến cảnh cửa ở góc phòng ngủ, nó dẫn ra cái ban công nhỏ.

Hôm nay ngoài này lạnh hơn tôi nghĩ. Cơn gió lạnh buốt thổi mạnh, chống chọi với thân thể tôi, làm bay mái tóc khiến nó đung đưa theo. Tôi hít một hơi thật sâu và thở ra.

Tôi yêu căn hộ nhỏ, đáng yêu này. Đến lúc phải nói lời tạm biệt với nó rồi khi mà tôi vẫn co f nhiều thời gian để làm việc này. Tôi biết,thật con nít quá, như một đứa trẻ đang cố bám lấy thứ đó mà tôi biết trong ba năm, nhưng nó vẫn còn rất ý nghĩa.
Đó như một sự giải thoát để tìm lại tự do, thoáng đãng trong tinh thần, sự tự lập của tôi.

Bây giờ là  4:45 chiều, tôi đã chuyển những vật dụng của mình vào các thùng. Tôi đã gọi cho Kiba và nói với cậu sẽ chuyển nhà, vậy nên tôi đang cần tìm một nơi để ở lại. Cậu ấy nói với tôi về chỗ ở ngay vùng ngoại ô thuộc Konoha, nơi đó thực sự rất yên tĩnh, cậu và Akamaru hay đi dạo, luyện tập ở đây. Có rất ít người sinh sống, cậu cũng nói rằng đội chúng tôi đã đi qua nó vài lần khi làm nhiệm vụ. Tôi không nhớ ra, nhưng theo lời Kiba, nó có vẻ tốt đấy chứ.

Cậu cũng nhắc thêm, nơi này rất gần với chỗ của cậu, nên nếu tôi có việc gì khẩn cấp, cậu ấy có thể đến giúp đỡ ngay. Tôi liền chấp thuận và nói với cậu tôi sẽ trả tiền nếu tôi có thể chuyển đến trong ngày hôm nay.

Vì Kiba đang bận đi làm một số thủ tục của hợp đồng, tôi đã nhờ Shino đến đưa những chiếc thùng đi. Cậu ấy đã không đến được vì phát sinh có nhiệm vụ cần đi trước đó, cậu ấy đã xin lỗi vì không thể đến giúp tôi sắp xếp việc chuyển nhà và rời đi.

Tôi lấy làm ngạc nhiên, tôi đã hoàn thành xong tất cả mọi thứ, nhìn lại căn phòng trống trơn. Không có gì, không có gì ở bất kỳ chỗ nào, góc nào.

Nhin như lần đầu tôi mới chuyển đến đây. Nhưng lần này này khác, tôi cảm nhận được sự khác biệt.

Điện thoại reo lên, "Hello?" Tôi nói với giọng nhỏ nhẹ vừa đủ thoát khỏi khuôn miệng mình.

"Hinata, cậu sẵn sàng chưa?" Kiba hỏi.

"Yeah."

"Okay, xuống cầu thang và mang những đồ đạc cậu có thể cầm theo nhé. Tớ sẽ đợi cậu ở bên ngoài." Kiba nói một cách nhiệt tình.

"Ok, nhưng còn những thứ khác?"

"Người vận chuyển, Hinata, cậu nhớ họ chứ?" Cậu hỏi mỉa mai.

"Yeah, xin lỗi nhé, bye." Tôi cúp máy, rồi nhìn sang căn hộ của mình lần cuối.

"Tạm biệt nhé..." Tôi nói với nó và bước ra trước cánh cừa với một vài thứ trên tay.

Bước vào thang máy, tôi cảm nhận được có tiếng vỗ nhẹ trên đầu mình, tôi nhìn sang bên phải, là Sasuke đang đứng đó.

"Cậu định trốn ở đâu nữa à?" Cậu lại  nói với kiểu chơi đùa tôi. Có thể cậu đang cố gắng làm những việc dễ thương. Tôi ghét khi cậu ta có thể làm vậy, cậu ấy thật sự đáng yêu mà.

Tôi chỉ nhìn cậu. Tôi cảm thấy, rất...rõ...tôi không biết tôi cảm thấy thế nào nữa. Với quá nhiều cung bậc cảm xúc đang tồn tại trong đầu tôi hiện giờ, tôi không thể chỉ tập trung và biểu hiện một cảm xúc nào rõ ràng ấy ra ngoài.

Nhưng tôi có thể chứ. Nhớ đến lúc cậu ta đã chọn Sakura để trêu chọc tôi, nó hoàn toàn mang đến cho tôi một cảm xúc mãnh liệt, nó đang bay bổng, và dĩ nhiên, điều đầu tiên đến với tôi khi trông thấy cậu ta đó là sự tức giận.

Tôi tiến lên, nhấn nút thang máy.

"Tôi sẽ chuyển đi." Tôi nói ngắn gọn, bước vào trong và đến nơi thuộc về tôi. Tôi nhìn thẳng vào Sasuke một lần cuối cùng với vai trò cậu là người hàng xóm của tôi. Nét mặt của cậu thật khó đoán được cậu đang nghĩ gì. Tôi hi vọng cậu ta *shit* bản thân mình.

Đây là cách mà tôi tát vào mặt cậu ta. Tôi hi vọng rằng cậu có thể cảm nhận được nó, vì đó là tất cả những gì tôi muốn gửi đến cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro