Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9

9.

Translator: Erika

——

"Ngươi...... Ngươi là Giang Trừng ở tương lai?" Thấy có kẻ toàn thân y phục tím đột ngột xuất hiện trong nhà, người đầu tiên có phản ứng chính là Ngụy Anh. Hắn tò mò ngó quanh Giang Vãn Ngâm hai vòng, lại nhìn sang Giang Trừng, bĩu môi. "Giang Trừng, sao ngươi ở tương lai lại nhàm chán như vậy chứ?"

Giang Vãn Ngâm ngơ ngác mà trông về nữ tử trước mắt, vành mắt có chút hồng lên, mãi đến khi nghe thấy giọng nói của Ngụy Anh mới xem như phục hồi tinh thần lại.

Đây là... quá khứ?

Hắn nhìn quanh một vòng, trông thấy Ngụy Anh và chính hắn vẫn còn là thiếu niên, và cả... Kim Tử Hiên? Nhưng hắn thu hồi tầm mắt quay trở về chỗ Giang Yếm Ly, đôi mắt không chớp lấy một lần, cảm giác có hơi chua dần ngưng tụ trên đầu mũi, sau đó vọt đến trên đôi mắt, khiến cho nó đau xót khôn tả, thiếu chút thì không kìm lại được thứ chất lỏng mềm yếu vô dụng kia.

Cũng may, Kim Lăng cuối cùng cũng xuất hiện, lớn tiếng gọi: "Cữu cữu!" Còn chưa dứt lời đã bổ nhào vào lòng Giang Vãn Ngâm, dường như đang rất xúc động. Thế mà cữu cữu có thể tìm tới tận đây, quả nhiên người vẫn quan tâm yêu thương hắn rất nhiều.

Sau đó, nghe được điệu bộ nghiến răng nghiến lợi quen thuộc khó lẫn vào đâu, nhưng chẳng biết có phải ảo giác hay không, mà nó lại xen lẫn chút buồn man mác, thậm chí còn có chút nghẹn ngào: "Kim! Lăng! Còn dám chạy lung tung, xem ta có đánh gãy chân ngươi không!"

Kim Lăng giật bắn mình, nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng Giang Vãn Ngâm, chạy tới níu lấy cánh tay Giang Yếm Ly: "Mẹ, cữu cữu mắng ta!"

Giang Yếm Ly vỗ vỗ tay Kim Lăng, dịu giọng khuyên bảo: "Đừng sợ hãi, cữu cữu chỉ đang hù dọa ngươi mà thôi, sẽ không đánh ngươi đâu." Nàng nhìn về phía Giang Vãn Ngâm, nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại dần đỏ hồng, nhẹ giọng nói. "A Trừng, đệ trưởng thành rồi."

Giang Vãn Ngâm ngơ ngẩn cả người, tưởng như vành mắt càng đau. Hắn hít một thật sâu, thanh âm trầm thấp, tựa như buông ra một tiếng thở dài: "Ừ. A tỷ."

Sau khi biết chuyện Giang Yếm Ly sẽ mất sớm, Giang Trừng cũng phần nào hiểu được biểu hiện của mình ở tương lai nhưng trong lòng vẫn có cảm giác chua xót. Tuy rằng hắn đã sớm tưởng tượng ra bản thân trong tương lai sẽ khổ sở như thế nào, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vừa sắc bén lại vựa mỏi mệt của Giang Vãn Ngâm, hắn bất giác siết chặt nắm tay.

Không thể như thế được, tuyệt đối không thể!

Kim Tử Hiên cũng bị dáng vẻ của Giang Vãn Ngâm hoảng sợ. Sao hắn có cảm giác hình như ở tương lai sẽ xảy ra rất nhiều biến cố? Nếu không thì tại sao một thiếu niên hoạt bát như Giang Trừng sẽ trở thành cái dạng này. Tuy rằng rất có khí thế, nhưng lại luôn có cảm giác tử khí quanh quẩn, xen lẫn với nét mỏi mệt trên gương mặt.

Đúng lúc này, hai người một lớn một nhỏ Lam Vong Cơ và cả Lam Cảnh Nghi đã trở lại, vừa lúc bắt gặp Giang Vãn Ngâm.

"A, Giang tông chủ cũng tới rồi? Đến tìm Kim Lăng sao?" Lam Cảnh Nghi nói.

Nhìn thấy Lam Vong Cơ, Giang Vãn Ngâm mới có thể dời đi chút lực chú ý. Sắc mặt hắn lập tức tối đi, Giang Vãn Ngâm gằn từng chữ một: "Lam! Vong! Cơ!"

Hắn hùng hổ bước tới, túm lấy cổ áo Lam Vong Cơ gần như là gầm lên: "Mặt mũi của ngươi lớn quá nhỉ? Hắn đã bệnh đến mức nào rồi, vậy mà ngươi còn xuống núi? Trước đây ta không nên giao người cho người!"

Lam Trạm cả kinh. Sao lại thế này? Ngụy Anh ở tương lai... không khỏe sao?

Trong lòng Lam Vong Cơ trầm xuống, cảm thấy như hơi thở bị tắc nghẽn: "Hắn... thật sự xuống núi?"

"Vớ vẩn! Ngươi vô duyên vô cớ mất tích, ngươi cho rằng hắn có thể ngồi yên trên núi đợi đấy à?" Giang Vãn Ngâm giận sôi máu. "Ta cảnh cáo ngươi, Lam Vong Cơ! Nếu như hắn xảy ra bất trắc gì. Ta tuyệt đối sẽ đem hắn đi!"

"Không được!" Ánh mắt Lam Vong Cơ đột nhiên vô cùng sắc bén, không chút thoái nhượng nào nhìn thẳng vào Giang Vãn Ngâm.

Ngọn lửa trong mắt Giang Vãn Ngâm lại bùng lớn thêm: "Ngươi còn có mặt mũi để nói không!"

"Giang tông chủ..." Lam Tư Truy vội khuyên can. "Chuyện này không phải là lỗi của Hàm Quang Quân. Đều là bọn vãn bối không tốt, gây ra rắc rối khiến Hàm Quang Quân phải tới cứu, nên mới mắc kẹt ở đây. Đúng rồi, Giang tông chủ đã gặp Ngụy tiền bối sao? Hắn có khỏe hơn chút nào hay không?"

Vẻ mặt Giang Vãn Ngâm cứng lại.

Lam Vong Cơ cũng biến sắc: "Giang Vãn Ngâm, hắn thế nào?"

"Có ca ca ngươi ở bên cạnh, hẳn là không có việc gì." Giang Vãn Ngâm cũng cảm thấy bản thân đã lỗ mãng. Bây giờ thì hắn cũng mất tích rồi, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ càng lo lắng thêm. Tình trạng sức khỏe của hắn thế kia, lỡ như bệnh tình chuyển biến xấu, vậy thì...

Biết có huynh trưởng trông chừng bên cạnh người nọ, Lam Vong Cơ lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng thế nào thì cũng không thể hoàn toàn yên tâm. Y đã tìm kiếm khắp Tàng Thư Lâu ở Giang gia mấy ngày liền, nhưng chẳng thể tìm được manh mối gì, cũng không biết phải làm sao thì mới có thể trở về. Đành phải đánh lui Ôn gia trước, rồi mới có khả năng đi tìm tung tích huynh trưởng ở thế giới này.

Hai người họ vừa thấy đã cãi nhau khiến cho đám người Ngụy Anh há hốc mồm.

"Giang Trừng, ta biết ngươi không vừa mắt Lam Trạm, nhưng sao lại thẳng thắn bạo lực như vậy? Còn nữa, kẻ mà ngươi và Đại Lam Trạm rốt cuộc là ai vậy?" Ngụy Anh đẩy đẩy bả vai Giang Trừng, lòng hiếu kỳ bùng phát.

Giang Trừng tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: "Còn có thể là ai? Nói không chừng chính là ngươi. Ngươi không nghe Lam Tư Truy kia vừa nhắc đến 'Ngụy tiền bối' sao?"

Ngụy Anh chớp chớp mắt, cảm thấy hình như có chút đạo lý. Nhưng lại vứt bỏ suy nghĩ này rất nhanh. Hắn không phải nữ môn sinh của Giang gia, làm sao để Đại Giang Trừng "giao cho" Lam Vong Cơ được chứ, lại còn "mang đi" gì gì đó. Nghe kiểu gì cũng thấy kỳ quái.

À đúng rồi, có thể người nọ là môn sinh tương đối quan trọng của Giang gia, thế nên Đại Giang Trừng quan tâm như vậy. Hơn nữa hình như người nọ còn đang mang bệnh? Thê tử của Đại Lam Trạm à?

Tưởng tượng đến cảnh Lam Vong Cơ sẽ đón dâu, còn cưới cô nương của Vân Mộng nữa chứ, chẳng hiểu sao mà trong lòng Ngụy Anh có chút ê ẩm. Nhịn không được mắng thầm trong lòng, Lam Vong Cơ đúng là kẻ khẩu thị tâm phi. Luôn từ chối lời mời đên Vân Mộng chơi của mình, còn nói không có hứng thú với những cô nương ở Vân Mộng.

"Lam Trạm, ngươi không thành thật xíu nào. Ngoài miệng nói không thích, cuối cùng cũng lấy cô nương Vân Mộng chúng ta về làm vợ?" Ngụy Anh lặng lẽ chạy đến bên cạnh Lam Trạm, kề tai nói nhỏ.

Lam Trạm có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái: "Đừng vội nói bậy."

"Sao lại là nói bậy được? Ngươi nhìn xem Đại Lam Trạm kìa, y lo lắng cho phu nhân nhà mình thế nào. Giang Trừng cũng vậy luôn. Không biết là cô nương nhà nào ở Vân Mộng muốn đi thăm trước không nào." Ngụy Anh sờ sờ cằm, lòng hiếu kỳ lại tăng vọt lần nữa.

"Không phải cô nương." Lam Trạm nói.

Ngụy Anh bị dọa sợ: "Không phải cô nương, là nam nhân đấy à? Ngươi... Ngươi là đoạn tụ?"

Lam Trạm nhìn hắn mà không nói gì.

"Không phải chứ? Lam Trạm là đoạn tụ?" Ngụy Anh đứng tại chỗ lẩm bẩm tự nói.

Nghe thấy lời hắn nói, Giang Vãn Ngâm không rảnh lườm nhau với Lam Vong Cơ nữa, dứt khoát bước tới kéo xa hắn cách Lam Trạm vài chục bước: "Ngươi đứng gần như vậy làm gì? Không nhớ người ta ghét ngươi à?"

Người lớn kia không giữ được. Thì người nhỏ cũng không thể để heo Lam gia ủi luôn được.

Ngụy Anh ngẩn người, nghĩ đến câu nói ở dưới động Huyền Vũ của Lam Trạm "Ngụy Anh, ngươi thật sự rất đáng ghét", ánh mắt nhất thời ảm đạm hẳn, chỉ "A!" một tiếng rồi chìm vào im lặng.

Thấy hắn như thế, Lam Trạm có chút đau lòng, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì, y bắt đầu tự ghét cái tật kiệm lời này của mình.

Những người khác nghe không hiểu, sau này mới nghe được tin tức từ Kim Lăng mới biết được rất nhiều chuyện về sau nên phần nào mới hiểu được, cũng biết "người nọ" trong lời họ vừa nói là ai. Tưởng tượng đến việc A Tiện ở tương lai sinh bệnh còn chạy lung tung, cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.

"Lam Nhị công tử, Giang gia Tàng Thư Lâu không phong phú bằng Lam gia, có thể sẽ khó tìm ra cách để mọi người trở về. Các vị xem xét thêm nếu có yêu cầu điển tịch nào đó, Giang gia chúng ta nhất định sẽ tận lực tìm kiếm." Giang Yếm Ly nói.

Đối diện với đôi mắt của Giang Yếm Ly, Lam Vong Cơ hơi dừng một chút, mới đáp: "Đa tạ Giang cô nương."

Kim Tử Hiên có vẻ rất là khó chịu, ho khan hai tiếng: "Các ngươi là người ở tương lai đến? Sao lại ở đây?"

Giang Vãn Ngâm dùng sắc mặt phức tạp mà nhìn hắn, không trả lời, mà nhìn về phía Lam Vong Cơ: "Đây là khi nào?"

"Sau khi giết Huyền Vũ." Lam Vong Cơ trả lời.

Đồng tử Giang Vãn Ngâm co rụt, hắn đã hiểu bây giờ là lúc nào. Hắn cắn răng: "Ôn gia sắp tới sao?"

Đúng lúc này, âm thanh kèn rú thê lương nổi lên: "Địch tấn công!"

Sắc mặt Giang Vãn Ngâm đại biến, Tử Điện hóa thành roi rũ xuống, nói với Giang Trừng: "Trông chừng Lam Vong Cơ cho kỹ, đừng để y tới gần Ngụy Vô Tiện."

Giang Trừng nhất thời không kịp phản ứng: "Người nào?"

Giang Vãn Ngâm lại lần nữa đen mặt: "Người nào cũng không được!"

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro