2
Nói chung, Trần Kha sẽ không cho rằng mình sai. Đối với một cuộc sống có tỷ lệ dung sai thấp, một bước sai lầm là một thảm họa. Cô có thể đi từ cô nhi viện đến văn phòng luật hiện tại, đều là kết quả của những nỗ lực không ngừng nghỉ. Từ việc nhận tài trợ để tiếp tục đi học, phân tích điểm mạnh của mình dựa trên tình hình, chuyên tâm nghiên cứu chuyên ngành luật, gia nhập vào văn phòng luật của người tài trợ lúc đầu, cuối cùng trở thành luật sư kiếm tiền giỏi nhất để báo đáp, cô phải đi theo từng bước trong kế hoạch.
Phương hướng lựa chọn luật sư ly hôn cũng đã được lên kế hoạch tỉ mỉ. Cô phát hiện trí tưởng tượng của con người đối với tình yêu vô cùng cằn cỗi, luôn lầm tưởng cao cấp nhất của tình yêu là hôn nhân. Họ thường phạm phải sai lầm ngu xuẩn này, ý đồ dùng lời hứa bên ngoài ràng buộc tình cảm bên trong, đến khi phát hiện ra những điều đó không phải là sự thật thì thường đã quá muộn. Cho nên bọn họ mới cần những người như Trần Kha, vì sai lầm của mình mà trả một khoản tiền, kịp thời sửa chữa khôi phục tự do. Con người rất kỳ lạ, để cho bọn họ ngoan ngoãn bỏ tiền không dễ dàng, nhưng để cho bọn họ vì tình cảm trả tiền lại rất dễ dàng.
"Hôn nhân là do con người mua dây buộc mình." Trần Kha tổng kết như thế, tuy rằng triết lý nhân sinh mà cô ngẫu nhiên phát ra thông thường chỉ có Trịnh Đan Ny lắng nghe.
Cho tới bây giờ kế hoạch của cô đều tiến hành rất thuận lợi, duy chỉ có chuyện Trịnh Đan Ny nói chia tay là không.
Cô có thể thừa nhận mình lúc đó có chút không lý trí. Bởi vì đi công tác mà phải bay ra nước ngoài một tuần, đã rất lâu không gặp được Trịnh Đan Ny. Cô vốn tưởng rằng sẽ là buổi tối hai người ở một mình, lại bị các bằng hữu của Trịnh Đan Ny mạnh mẽ cắt đứt, hơn nữa loại tình huống này thường xuyên phát sinh, cô không có khả năng luôn bình tĩnh khoan dung.
Dựa trên nhiều năm kinh nghiệm xử lý ly hôn AO, cả Alpha và Omega đều không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Trịnh Đan Ny tuy rằng ưu tú, nhưng cũng không loại trừ khả năng không thể kháng cự đặc tính Omega. Làm sao Omega có thể nói thật khi mất lý trí? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vài ngày nữa nàng sẽ ngoan ngoãn trở về tìm mình.
Đến lúc đó Trần Kha sẽ cho nàng biết, người trưởng thành nhất định phải trả giá đắt cho lời nói và việc làm của mình. Nhất là hành vi đáng xấu hổ đơn phương đưa ra lời chia tay này, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Hơn nữa, về mặt pháp lý, hợp đồng phải được hủy bỏ bằng sự đồng thuận của cả hai bên hoặc có lý do hủy bỏ theo luật định. Việc đơn phương xé bỏ hợp đồng không ảnh hưởng đến việc thực hiện hợp đồng và hợp đồng vẫn còn hiệu lực. Bởi vậy, cô không đồng ý, Trịnh Đan Ny chia tay cũng không tính.
Vô luận nghĩ từ góc độ nào, việc chia tay của Trịnh Đan Ny là không thể chấp nhận được. Ngón tay Trần Kha vô thức gõ trên bàn, hài lòng kết luận. Lúc này mới nhớ tới cô còn có văn kiện chưa sửa xong, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong phòng đã chìm vào bóng tối, ánh đèn chẳng biết lúc nào cũng bị cô tắt đi, ngay cả màn hình máy tính cũng đã tắt, chỉ có đèn hiển thị trên bàn phím yếu ớt còn đang sáng.
Trong phòng chỉ có sự im lặng, Trần Kha đã lâu không có cảm giác như vậy. Trong trí nhớ lúc cha mẹ còn khỏe mạnh, trong nhà bởi vì cuộc sống túng quẫn thường xuyên chuyển nhà, đã từng trong vòng nửa năm chuyển qua sáu lần. Sau khi liên tiếp mất đi cha mẹ và gia đình, Trần Kha rốt cục ý thức được, nguyên lai trong sinh mệnh không có gì là không thể bỏ qua. Có ăn có uống người liền có thể sống sót, những thứ khác đều là vật ngoài thân. Loại tư tưởng này liên tục ảnh hưởng đến Trần Kha, cô có thói quen thuê phòng, sống ở nơi không có đồ đạc dư thừa, trong lòng tóm lại có loại ưu sầu ngầm quấy phá, một khi cần chuyển nhà, cô liền có thể xách túi đi. Nếu chưa từng có, sẽ không lo lắng mất đi, Trần Kha cho rằng mình đã nắm được phương pháp hoàn hảo để đối phó với số phận.
Bất quá từ khi trong phòng có thêm đồ đạc của Trịnh Đan Ny, cô rốt cuộc không có biện pháp nghĩ như trước nữa.
Trịnh Đan Ny rời đi chưa được bao lâu, đại minh tinh lại gọi điện tới. Đối phương ở trong điện thoại khóc rống, thỉnh cầu Trần Kha hiện tại cần phải bay qua một chuyến. Lỗ tai Trần Kha đang nghe, ánh mắt lại dừng ở đồ ăn vặt Trịnh Đan Ny để lại, không thể không dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, nhiều lần nhấn mạnh hy vọng đương sự có thể khống chế một chút việc tiết ra quá nhiều adrenalin rõ ràng. Đêm đó Trần Kha cảm nhận được ngôn ngữ yếu ớt vô lực, trấn an của cô không có hiệu quả, cuối cùng lại phát triển đến mức đại minh tinh muốn lấy tính mạng uy hiếp, Trần Kha bất đắc dĩ, đành phải ngựa không dừng vó chạy tới sân bay.
Điện thoại di động bay suốt hai giờ trên không trung, không biết mình trùng hợp bỏ lỡ một cuộc điện thoại đến từ mặt đất.
Trần Kha ý thức được tình thế có chút nghiêm trọng là hai ngày sau, cô thông báo cho Trịnh Đan Ny nói mình đã trở lại và phải mất ba giờ để người đó mới trả lời một tiếng "Ồ".
Nhìn không ra buồn vui, quá mức lãnh đạm, hơn nữa lúc về đến nhà cũng không thấy Trịnh Đan Ny đang chờ cô.
Tại sao lại thật sự chia tay? Trần Kha vẫn không nghĩ ra. Cô chỉ thuận miệng cho Trịnh Đan Ny một câu đề nghị để nâng cao hiệu quả cuộc sống, về phần có tiếp thu hay không, đều phụ thuộc vào bản thân Trịnh Đan Ny, cô cũng không muốn miễn cưỡng.
Trần Kha cảm thấy mình không làm gì sai, tin tưởng rằng Trịnh Đan Ny ý thức được điểm ấy tự nhiên cũng sẽ tìm cô làm lành. Nhưng giờ phút này cô khẩn cấp tìm cơ hội quan sát trạng thái của Trịnh Đan Ny, bởi vậy mới có thể khách quan đánh giá khoảng cách hòa giải giữa các nàng còn lại bao nhiêu ngày. Cho nên khi lướt qua vòng bạn bè của Trịnh Đan Ny đăng tải hoạt động biểu diễn mới nhất của ban nhạc, Trần Kha đẩy vụ án trên tay về phía sau một ngày. Cô cho rằng cặp AO này tuy nói là vô tâm với nhau nhưng đã sống với nhau hơn 30 năm, đợi thêm một ngày cũng không sao.
Để chiếm được tầm nhìn tốt hơn, Trần Kha đã tới sớm, cô muốn giấu mình trong đám người cho nên đeo khẩu trang, cầu nguyện mình tốt nhất không nên bị Trịnh Đan Ny phát hiện. Trần Kha cũng không thích loại trường hợp này, so với nó, cô tình nguyện ở trong phòng làm việc nghe AO phàn nàn về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hôn nhân, ít nhất ngồi làm việc sẽ đỡ tốn sức hơn.
Trải nghiệm kiểu này thật sự không tính là vui vẻ: trong không gian chật chội lấp đầy mọi người có vẻ điên cuồng, ánh đèn lờ mờ không thấy rõ hình dạng người trên sân khấu, nhưng âm hưởng của dàn loa lại lớn đến thần kỳ, một khi vận hành có thể thể nghiệm được lục phủ ngũ tạng bị sóng âm đánh N lần. Trần Kha cảm giác lỗ tai đau âm ỉ, nhưng cô không thể xác định là bởi vì âm hưởng quá ồn ào hay là bởi vì hát quá khó nghe.
Trong đám người kín không kẽ hở, Trần Kha thẳng tắp đứng ở dưới sân khấu, dáng người cao ngất phảng phất như một vị hòa thượng đang ngồi thiền, khí chất nghiêm nghị cùng chung quanh không hợp nhau. Màn biểu diễn đã bước vào giai đoạn không khí sôi động, khán giả giơ hai tay lên lắc lư theo tiết tấu, Trần Kha bị bọn họ nhảy đến choáng váng đầu, tâm tư của cô đều dành cho điện thoại di động đang lắc lư, có thể tưởng tượng nếu động tác kịch liệt hơn một chút, chúng nó rơi vào trong đám người sẽ bị giẫm nát.
Không thấy rõ là ai ở trên sân khấu hô một tiếng "Xin tận tình yêu nhau đi", khán giả vốn còn đang nhảy nhót giống như bị thi chú, đồng loạt ôm thành một đoàn, bên tay trái một đôi AO thậm chí còn bắt đầu hôn nhau một cách say mê. Trần Kha xuất phát từ bản năng phòng vệ ôm lấy hai tay, muốn tách ra một khu vực an toàn tương đối, nhưng vẫn tránh không được bị đôi tình nhân đang hôn môi đắm chìm này đụng phải. Khoảng cách giữa người với người bị chen chúc quá gần, đôi tình nhân xa lạ này gần như toàn tâm toàn ý tựa vào trên người Trần Kha hôn môi. Răng hàm sau của Trần Kha cắn chặt, gân xanh trên trán như ẩn như hiện, rốt cục nhịn không được rút bàn tay ra đẩy hai người trở về trạng thái đứng thẳng.
Xoay người nhìn thấy khuôn mặt thối của Trần Kha, hai người coi như có chút lương tâm, tự biết quấy rầy người khác, luôn miệng xin lỗi Trần Kha. Trần Kha không thể nói là thường lui tới quan hệ, không chửi ầm lên đã là thể hiện sự tu dưỡng tốt đẹp của cô, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp của mình, đưa cho hai người, giọng nói lãnh đạm, "Có lẽ sau này hai người cần dùng đến."
Nếu ánh sáng đủ vào lúc này, biểu cảm của hai người họ sẽ rất thú vị khi họ nhìn thấy phần giới thiệu việc làm bắt mắt trên danh thiếp.
Ngay khi sự kiên nhẫn của Trần Kha sắp cạn kiệt, ánh đèn lại bắt đầu mờ đi, chỉ còn lại ánh sáng màu lam đang phiêu đãng dao động, giống như đại dương sâu thẳm bị ánh trăng bao phủ. Đến phiên ban nhạc của Trịnh Đan Ny lên sân khấu, Trần Kha rốt cục cũng thấy rõ sân khấu.
Một chùm ánh sáng chiếu vào trên người Trịnh Đan Ny, ngay cả tóc cũng tản ra vầng sáng mê người, Trần Kha ở trong lòng yên lặng tha thứ tất cả không đáng yêu ngày đó. Đại Phát từ bi tha thứ cho không gian nhỏ hẹp, ánh đèn tối tăm cùng đám đông dày đặc, cũng có thể tha thứ cho đôi tình nhân AO bên cạnh kia, thậm chí có thể cho phép bọn họ tựa vào trên người mình hôn thêm một lát, cô cam đoan sẽ không đưa danh thiếp cho người ta nữa.
Trịnh Đan Ny đang hát rap, Trần Kha ở nhà từng nghe qua vài lần, nhưng phải thẳng thắn thừa nhận hình thức biểu hiện nghệ thuật này đối với cô mà nói vẫn có chút vượt lên trước. Nhìn thấy Trịnh Đan Ny dưới sự phối hợp ăn ý với bạn bè trong ban nhạc, mặt mày cong cong, lúm đồng tiền đáng yêu hiện lên trên mặt, cho dù đeo khẩu trang, khóe miệng Trần Kha cũng nhếch đến tận tai. Hơn nữa còn có thời gian ghét bỏ âm hưởng tại hiện trường, âm thanh không đủ lớn, theo lý nên để cho càng nhiều người nghe được Trịnh Đan Ny ca hát mới đúng.
Vượt qua những cánh tay và màn hình điện thoại di động giơ cao, Trần Kha đứng ở dưới đài bất động nhìn về phía Trịnh Đan Ny. Xuyên qua khe nứt thời gian, cô nhớ rõ Trịnh Đan Ny từng tràn đầy khát khao nói về sau muốn hát ca khúc mình viết, làm ca sĩ chính của ban nhạc tuyệt vời nhất trên thế giới.
Chúc mừng em, nhanh như vậy đã làm được rồi.
Cảnh tượng tương tự đánh thức hồi ức lần đầu tiên Trần Kha đi đến một lễ hội âm nhạc. Trịnh Đan Ny nói có hai vé, có ca sĩ nàng yêu thích, hỏi cô có muốn cùng đi xem hay không, Trần Kha vui vẻ đáp ứng, vì thế nhịn đau đem vụ kiện thù lao tương đối hậu hĩnh trên tay giao cho đồng nghiệp xử lý.
Trên thực tế Trần Kha cũng không nhớ rõ lễ hội âm nhạc kia có ai, cũng rất rõ ràng nhớ rõ bởi vì hiện trường người đông nghìn nghịt, Trịnh Đan Ny lo lắng sẽ bị tản ra, nên toàn bộ quá trình nắm chặt tay cô, mà lòng bàn tay cô đổ mồ hôi ròng rã một ngày.
Lễ hội âm nhạc đó thiết lập phân đoạn Kiss Cam, hiển nhiên loại chuyện thời thượng này cũng không nằm trong phạm vi nhận thức của Trần Kha. Cho nên khi khuôn mặt của cô cùng Trịnh Đan Ny xuất hiện trên màn hình lớn, cô còn hơi có chút ngây thơ hỏi: "Không có việc gì lại chiếu mặt chúng ta lên làm gì?"
Nhưng mà tất cả mọi người chung quanh không hẹn mà cùng hô lên khẩu hiệu "Hôn một cái" "Hôn một cái", thanh âm đinh tai nhức óc. Cảm nhận được ngón tay nắm lấy mình càng nắm càng chặt, Trần Kha ý thức được, hiện tại tựa hồ đã đến trình độ tên đã lên dây, nếu không không nghĩ ra nên kết thúc như thế nào. Vì thế cô chăm chú lau sạch bàn tay trên quần áo của mình, nâng mặt Trịnh Đan Ny lên, hôn lên môi.
Khi đó tiếng hoan hô vang vọng phía chân trời, so với tiếng ồn ào hôm nay chỉ có hơn chứ không kém, nhưng rơi vào trong tai Trần Kha, cô chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của Trịnh Đan Ny.
May mắn ca sĩ Trịnh Đan Ny thích trước khi mặt trời lặn cũng đã biểu diễn xong, nếu không Trần Kha có thể thật sự đứng không vững. Trên đường trở về, hai người trong xe trầm mặc một đường, cuối cùng tới cổng trường, Trần Kha giữ lại dây an toàn Trịnh Đan Ny đang muốn tháo xuống, trịnh trọng xin lỗi, "Thật xin lỗi, hôm nay là tình huống đột phát, ai cũng không nghĩ tới sẽ..."
"Vì sao không hôn thật?" Trịnh Đan Ny hỏi, mày nhíu chặt. Có thể tất cả mọi người đều cho rằng các nàng đang hôn môi, nhưng chỉ có hai đương sự biết, Trần Kha dùng những ngón tay khác làm vật che chắn, đem ngón cái dán lên môi Trịnh Đan Ny, các nàng nhìn như thân mật khăng khít hôn, trên thực tế lại bị ngón cái của Trần Kha ngăn cách.
"Ừmm... chị nghĩ em có thể cũng không muốn..." Trần Kha chưa bao giờ cam chịu hạ phong trong lời nói, lại trở nên ấp úng.
Trịnh Đan Ny mặc cho Trần Kha co quắp phun ra nuốt vào, không miễn cưỡng, mà tiếp tục nói, "Em chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, dù sao nếu chị dẫn một cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp, thông minh đáng yêu như em đi xem lễ hội âm nhạc, nhất định sẽ rất có thể diện."
Trịnh Đan Ny không né tránh ánh mắt kinh ngạc của Trần Kha, trong ánh mắt của cô ẩn giấu rất nhiều loại cảm xúc khó hiểu, có lẽ là tự tin thẳng thắn chân thành hoặc là còn có cái gì khác.
Trần Kha không thấu đáo mọi chuyện, nhưng cô cũng cảm thấy không sao. Cầm tay Trịnh Đan Ny, Trần Kha thay đổi vẻ vênh váo hung hăng thường ngày, tâm tình như trở lại lần đầu tiên mở phiên tòa, thấp thỏm chờ quan tòa tuyên án, cô hỏi, "Vậy em nguyện ý để cho chị có thể diện sao?"
Sinh viên ngoài cửa sổ xe còn đang người đến người đi, xe phía sau không kiên nhẫn ấn còi thúc giục. Câu trả lời của Trịnh Đan Ny là một nụ hôn, một nụ hôn chân chính.
Trần Kha chỉ nhớ mình nhắm mắt lại, thế giới bắt đầu xoay tròn, bóng tối bị màu sắc rực rỡ nuốt chửng, trong hơi thở tràn ngập mùi cam quýt mềm mại thanh ngọt.
Ngày sau đó chính là một ngày cuối tuần đầy nắng, Trần Kha cố ý rời giường sớm, lái xe đến nghĩa trang của cha mẹ, bia mộ an tường đứng sừng sững giữa núi xanh ngút ngàn, thay hai bó hoa tươi mới, Trần Kha chọn chút chuyện vui vẻ đơn giản kể lại. Theo mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng vàng chiếu lên tấm ảnh đã có chút mơ hồ trong trí nhớ, nhìn thấy nụ cười của cha mẹ, Trần Kha cũng nở nụ cười, cuối cùng dùng giọng nói chỉ có ba người có thể nghe được, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, hình như con sẽ không cô đơn nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro