Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chính văn chương 21

Warning: OOC, bối cảnh không hiện thực, mọi chi tiết không là thật đừng áp đặt lên người thật, nội dung fic là chất xám của tác giả, thế giới song song, đừng đặt nặng vấn đề và so sánh với thực tế

Warning bởi mình: bản dịch đã được sự cho phép từ tác giả gốc, vui lòng không copy, re-up, chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào. Bản dịch là công sức của mình đừng mang về làm của riêng bạn. Độ chính xác với bản gốc tầm 85% - 90%

—-----------------------

New chạy như bay về phòng của mình.

Vừa nãy, chỉ một chút... chỉ một chút nữa thôi… lại muốn…

Khẽ hé môi thở ra một hơi dài, New không khỏi nhớ lại những gì đã xảy ra một phút trước.

“Vậy anh có thể theo đuổi em một lần nữa không?” Zee lặp lại một lần nữa, rồi bước từng bước về phía New.

New hoàn toàn choáng váng, khi kịp định thần lại thì Zee đã đứng trước mặt, hai người cách nhau không quá nửa mét. New có thể thấy rõ từng nếp gấp trên quần áo và ánh mắt dịu dàng hút hồn của Zee.

"Anh có thể chủ động liên lạc với em không?” Zee tiếp tục hỏi. New ngay lập tức nhớ ra rằng cậu đã viết một câu như vậy trong bức thư mà cậu để lại cho Zee.

Vậy nên, đó là lý do tại sao anh không liên lạc với cậu lâu như vậy? Người này thật sự là ngốc thật hay là giả ngốc đây, làm sao có thể như vậy ngoan ngoãn nghe lời cậu vậy chứ?

New vừa thất thần vừa nén giận vì sự ngốc nghếch của anh đã hoàn toàn không để ý đến Zee đang ngày càng tiến gần cậu hơn.

“Nếu em không trả lời, anh sẽ coi đó là lời đồng ý của em.” Zee đưa tay lên chạm vào má New. Trong suốt thời gian kể từ khi cả hai gặp lại, Zee còn chưa được véo má thạch mềm núng nính yêu thích của mình. Tuy rằng thạch nhỏ của anh đã gầy đi rất nhiều, và thịt ở má cũng giảm đi một ít.

Nhưng nếu không dùng tay véo thử làm sao biết chính xác được.

“Tùy anh!” Ngay trong giây tiếp theo, New đẩy Zee ra, mở cửa và chạy đi.

New chạy một mạch phòng, dựa vào cửa thở hổn hển.

Tại sao? Vừa gặp mặt đã muốn trêu chọc cậu nữa sao?

Cuối năm ngoái, không phải anh đã nói rằng anh không còn độc thân sao, New hãy tỉnh táo lại đi.

Lắc đầu một cái, New dần dần thả lỏng.

Cậu quyết định đi tắm, sau đó sẽ đi ăn sáng, xong rồi sẽ trở về ký túc xá để lấy một số thứ cần thiết. Dù thế nào thì công việc tiếp theo cũng phải được hoàn thành thật tốt.

Khi New nhận được cuộc gọi của P'Tan, thì cậu đang trên tàu điện ngầm từ ký túc xá trở về khách sạn.

"P'Tan?"

"NuNew, anh đang ở trước cửa phòng em, em có ở phòng không?"

"Aw ~ Em đã trở lại ký túc xá để lấy một ít đồ, giờ em sẽ quay lại ngay ạ."

"Được. Vậy anh chờ em trở về, đi đường phải cẩn thận."

New chuyển màn hình điện thoại di động trở lại trang trò chuyện, nhếch miệng nhìn vào điện thoại.

"Nu, hia theo đuổi em một lần nữa, được không?"

"Nu, lâu rồi hia không gửi tin nhắn cho em, có chút không quen"

"Nu không trả lời tin nhắn của hia ..." [Biểu tượng cảm xúc khóc lóc.]

"Nu nhớ ăn sang nhé."

"Nu vẫn không trả lời hia…" [Một biểu tượng cảm xúc khóc khác]

"Nếu nu không trả lời hia, thì là nu đồng ý."

"Nu không có trong phòng à? Hia đang ở trước cửa phòng của em nè."

"Nu đi đâu rồi? Hia đợi ở cửa mười lăm phút rồi mà không có ai ở đó cả …"

"Nu… hia muốn gọi cho em, được không?"

Qua một lúc sau …

"Xin lỗi nu, hia sai rồi. Nếu nu không muốn gặp hia, hia sẽ quay về sau khi xong việc."

Tin nhắn cuối cùng là cách đây mười phút.

New cười bất lực, cậu không hiểu sao lúc gia nhập công ty của anh cậu lại thấy sợ người đàn ông này. Sợ anh để làm gì cơ chứ, Zee siêu ngốc mà.

New trực tiếp gọi một cuộc gọi thoại cho anh và rất nhanh đã có người bắt máy chỉ trong vài giây đổ chuông.

"Nu?" giọng của Zee có vẻ hơi bất ngờ

"Ừm. Anh hiểu lầm cái gì đấy. Em sẽ quay lại mà. Cúp máy đây."

Khóe miệng của New sau khi cúp điện thoại càng ngày càng cong lên.

Khi còn cách căn phòng mười mét, cậu nhìn thấy Zee đang dựa vào bức tường ở cửa. Phải nói rằng ngay cả khi người đàn ông này chỉ mặc quần áo bình thường không trang điểm, tùy tiện đứng im một chỗ thôi cũng đẹp đến mức có thể lên trang bìa của bất kỳ một tạp chí thời trang nào. Trái tim New lại đập thình thịch, cậu cũng là con người mà, con người ai chả thích cái đẹp. Từ nhỏ cậu đã thích khuôn mặt của anh rồi. Có một câu nói như thế này: Để ý vì nhan sắc, kính trọng vì tài hoa, trung thành vì nhân phẩm, phù hợp vì tính cách. Nhưng mà đã nhiều năm trôi qua như vậy, sao càng ngày anh càng đẹp trai thế này.

Nhìn thấy New đến gần, Zee nhanh chóng đứng thẳng người, New cảm thấy người đàn ông lúc này không khác gì hai con cún lớn mà anh nuôi ở nhà ba mẹ.

"Nu... Em quay lại rồi! "Có một sự phấn khích không che giấu được trong lời nói của anh.

"Vâng." Vừa mở cửa, New vừa gửi một tin nhắn cho P'Tan bằng điện thoại di động của cậu, nói rằng cậu đã về đến phòng.

Zee theo New vào cửa, nhưng lại đứng sau lưng New cách một mét, dường như là đang cố tình giữ khoảng cách.

"Nu, hia biết sai rồi"

"Hả?" New vừa bối rối vừa thắc mắc

"Hia không nên tự xem mình luôn đúng và không nên không để ý đến cảm xúc của nu. Cũng không nên cái gì cũng giấu nu, còn luôn chịu đựng một mình. Còn nữa…"

"Đều đã qua rồi.” Thời gian lâu như vậy New thật sự đã hoàn toàn buông bỏ rồi.

"Lúc nãy Nu trở về ký túc xá, có thể để lái xe của anh đưa đi mà…" Được rồi, người đàn ông này đã ở đó khi P'Tan đang nói chuyện điện thoại với cậu. Tất cả không phải là đều đã chấp nhận sao… Cậu không phải không cho anh gọi điện, chỉ là cậu không trả lời tin nhắn của anh thôi… Nhiều như vậy, làm sao để trả lời đây? Đầu óc cậu thật sự không phản ứng kịp.

"Tàu điện ngầm nhanh hơn."

"Nu..." Zee muốn nói điều gì đó, nhưng bị cắt ngang bởi tiếng chuông cửa.

New bước nhanh ra mở cửa, chắc chắn đó là P'Tan.

"NuNew, chúng ta đã thảo luận rằng chúng ta có thể quay quảng cáo vào chiều nay..." P'Tan vừa nói chuyện vừa bước vào cửa, năm giây sau đó anh liền nhìn thấy một người khác trong phòng.

"Zee, em đã nói chuyện với NuNew chưa?" P'Tan phản ứng nhanh với cái nháy mắt của Zee, sau đó quay sang nhìn New và nói: "Đột nhiên anh nhớ ra anh vẫn còn một số việc phải giải quyết, vậy nên hai đứa cứ từ từ nói chuyện đi nha."

Vì vậy, sau 30 giây ngắn ngủi, căn phòng lại trở về trạng thái chỉ có Zee và New.

"Anh hết bệnh rồi à?" Dù cho thời gian rất ngắn nhưng New đủ nhanh để nghe hiểu những gì P'Tan vừa nói. Hôm qua, nhãn hàng này cho biết việc quay quảng cáo lần này cũng không quá gấp, nhưng mà ngôi sao lớn này thật sự quá cuồng công việc, cơ thể vừa mới khỏe hơn một chút đã bắt đầu chuẩn bị đi làm.

Đương nhiên, một người đã từng quay rất nhiều quảng cáo như New làm sao không hiểu được cách làm việc của Zee và ê kíp của anh. Như vậy cũng chỉ là đang vì tất cả lợi ích của mọi người mà thôi. Ngay cả khi phía thương hiệu nói rằng mọi thứ chủ yếu dựa trên tình trạng thể chất của Zee, thì điều đó vẫn sẽ gây ra một số tổn thất không cần thiết.

Vì vậy, người kính nghiệp như Zee, làm sao có thể cho phép công việc tiếp tục trì hoãn vì lý do cá nhân của riêng anh được.

New đương nhiên hiểu, còn là hiểu rất rõ. Nhưng cậu chỉ đang giận vì người đàn ông này cứ làm việc điên cuồng lên như vậy và không chịu chăm sóc tốt cho sức khỏe của bản thân.

"Anh không sốt nữa, anh đã nghe lời em, uống thuốc rất đúng giờ.” Zee tiến lên vài bước, vừa định kéo tay New thì đã bị New dùng ánh mắt sắc như dao chặn lại.

"Em sẽ liên hệ với bên nhãn hàng, anh có thể quay về phòng rồi. Em sẽ nói với P'Tan khi em sắp xếp xong." Giọng điệu của New thờ ơ, và cậu bắt đầu ra lệnh trục xuất anh ra khỏi phòng.

"Nu, em đang lo lắng cho anh." Lần này, Zee trực tiếp nắm vai New bằng cả hai tay. New cúi đầu không nhìn Zee nhưng cũng không có phủ nhận.

"Hia không sao đâu. Nu, sau khi gặp em, hia thật sự không sao. Hia không ngờ được gặp em sớm như vậy, thật tuyệt, thật tuyệt! Nu có biết hia hạnh phúc như thế nào không?"

“Vậy anh ngày hôm qua đã biết là sẽ gặp em?” New vẫn là không có ngẩng đầu, hiện tại rất rối rắm a. Kể từ giây phút gặp lại người đàn ông này ngày hôm qua, cậu đã biết rằng tình cảm của cậu dành cho Zee không bao giờ ngừng lại, thậm chí còn trở nên mạnh mẽ hơn và bắt rễ sâu hơn trước khi cậu nhận ra điều đó. Cuối cùng, tất cả những chuyện này, chỉ có cậu vẫn cố chấp chống lại.

Ngay từ khi cậu cố ý rời đi, New đã biết rằng mình không còn đủ tư cách để ở bên Zee nữa. Cậu thậm chí không nói lời chia tay trực tiếp với Zee, không cho Zee một lý do chính đáng để chia tay, và cậu cũng không có bất kỳ liên lạc nào với Zee trong hơn một năm qua.

Cậu bỏ hết mớ bòng bong lại cho Zee, chạy ra nước ngoài không nói một lời, yêu cầu Zee phải chiều theo ý mình, chấp nhận chia tay, không được liên lạc với cậu. Cậu thực sự, quá đáng lắm.

Cho nên, trong một năm qua, New đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều điều, nhưng dường như mọi thứ vẫn như trước. Cậu chỉ biết rằng cậu chưa bao giờ ngừng nhớ và ngừng yêu Zee một ngày nào cả.

Nhưng bây giờ, cậu có tư cách và địa vị gì để nói đến tình yêu?

"Hia không biết nữa. Đây là điều ngạc nhiên tuyệt vời nhất mà Thượng đế đã ban tặng cho hia." Nhìn thấy New vẫn đang cúi đầu, Zee hơi dùng sức ôm cậu vào lòng, điều mà anh đã muốn làm từ ngày hôm qua. Cuối cùng, chủ nhân của vòng tay này đã quay trở lại. Người chiếm trọn vòng tay và trái tim của Zee luôn là New.

“Hia vốn dĩ đã định sẽ đến đón em sau khi em học xong.” Zee không né tránh mà nói ra kế hoạch của mình.

“Em không tin.” Từ lúc ngã vào vòng tay của Zee, mũi của New đã bắt đầu nóng lên, cậu muốn đưa tay lên ôm eo Zee mấy lần, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi đặt xuống. Một giây nữa, chỉ một giây nữa.

New tự nhủ cậu đã rất lưu luyến vòng tay này, nhiệt độ, hương vị, cánh tay mạnh mẽ, và sự đụng chạm quen thuộc, tất cả đều khiến đôi mắt của New bắt đầu hơi ươn ướt và khóe mắt cũng hơi đỏ.

"Thật đấy. Hia chưa bao giờ nói dối nu."

"Anh không nói dối, bởi vì anh vốn dĩ không nói bất cứ điều gì cả."

Ngay sau khi lời nói ra, bầu không khí như đông cứng lại. New ghét chính mình miệng nhanh hơn não. Rõ ràng cậu cũng nhanh chóng nhận ra rằng Zee đã làm điều này hoàn toàn vì cậu mà cân nhắc; cậu rõ ràng biết rằng Zee sẽ luôn đặt cậu ở vị trí quan trọng nhất; cậu rõ ràng cảm thấy đau lòng vì Zee đã bảo vệ cậu ngay cả khi anh gặp nguy hiểm. Thế mà… thế mà…

Cảm thấy cơ thể cậu cứng đờ ngay lập tức trong vòng tay mình, Zee biết rằng sự việc đó vẫn là một cái gai trong lòng New.

Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng đứa nhỏ với sự dịu dàng và an ủi.

"Đó là lỗi của Hia. Hia đã suy nghĩ về điều đó, và hia hứa điều tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa trong tương lai. Nu có thể cho Hia một cơ hội nữa không?"

“Không phải lỗi của anh… anh sai ở đâu chứ?” New lẩm bẩm một mình. Zee phải nhích đầu lại gần New để có thể nghe rõ nghe câu này.

"Sai ở..." Zee đang định nói tiếp thì bị New ngắt lời.

"Không ai sai cả, bây giờ ai đúng ai sai đã không còn quan trọng. Anh về đi, em muốn ở lại tiếp tục cố gắng." Cậu có chút chật vật muốn thoát khỏi vòng tay của Zee, giọng nói của New đã lấy lại bình tĩnh.

Phía nhãn hàng cũng có ấn tượng tốt về sự cống hiến hết mình của ngôi sao lớn này. Hai bên đã thương lượng và kéo dài thời gian dự kiến ban đầu sẽ quay một ngày lên hai ngày. Bằng cách này, khối lượng công việc sẽ không quá nhiều, đồng thời cũng giúp cơ thể của Zee phục hồi.

Đồng thời, đôi bên đạt hiệu quả cao, sau đó cũng đã chốt ngày trở lại của toàn đội là vào sáng ngày thứ ba.

Tuyệt vời, vừa kịp nộp báo cáo tuần làm bài tập về nhà của nhóm.

Mặc dù New đang nghĩ về những điều như thế này, nhưng khi cậu dịch thông tin chuyến bay và chuyển tiếp nó đến P'Tan, cậu vẫn hơi mất hứng.

New nghĩ, những ngày qua như một giấc mơ. Nhưng mơ có đẹp đến mức nào thì cũng phải tỉnh mộng.

Có người phiên dịch tại địa điểm quay quảng cáo, nhưng nhà tổ chức đã liên hệ trước với New, hy vọng rằng cậu có thể đồng hành cùng anh trong suốt quá trình để thể hiện sự quan tâm của thương hiệu và đối phó với một số trường hợp khẩn cấp.

Vì vậy, bây giờ New đang ngồi trên trường quay với P'Tan bên cạnh anh với một hộp bánh macaron trên tay. May mắn thay, việc quay quảng cáo này sẽ được hoàn thành trong studio, và vị ngôi sao lớn vừa mới bình phục kia sẽ không phải đối mặt với khí hậu lạnh giá khác với Thái Lan. Cũng chính vì điều này mà New đã không nói rằng Zee đã khôi phục hoàn toàn để hoạt động tại thời điểm đó. Họ đã ở bên nhau chiến đấu cùng nhau rất lâu, tất nhiên New là người hiểu rõ nhất về Zee.

New nheo mắt nhìn Zee đang làm việc cách đó không xa, vẫn chói mắt như vậy.

"Sao em không ăn?" P'Tan vừa nói vừa nhìn vào New với một nụ cười

“Dễ thương quá, không nỡ ăn.” New lè lưỡi, cậu còn dễ thương hơn cả bánh macaron.

"Zee đặc biệt yêu cầu chuẩn bị cho em đấy."

"Vâng." bởi vì vậy mà cậu lại càng không nỡ ăn…

"Album mới của NuNew sắp ra mắt vào năm sau đúng không?"

“Aw ~ P'Tan cũng biết ạ?” Đây là lý do tại sao gần đây cậu lại bận rộn với ê kíp riêng để chỉnh sửa các bản demo của bài hát. Các đĩa đơn trước đã được đón nhận rất nhiệt tình. Cậu và P'Aof dự định sẽ phát hành một album mới trước khi cậu tốt nghiệp vào năm sau. Nếu có thể, cậu cũng sẽ tổ chức một concert vào thời điểm đó. Không cần quá lớn, miễn là những người thích âm nhạc của cậu có thể đến và nghe cậu hát. Suy nghĩ đã nhiều ngày qua, New cũng muốn làm một điều gì đó để đền đáp những người đã luôn ủng hộ mình.

"À Zee… Aoftionz đã nói qua với anh."

"Aw, P'Tan cũng biết P'Aof ạ?"

"Là bạn cũ thôi. Em có thể để lại cho anh một vé xem buổi hòa nhạc được không?" P'Tan thực sự là một người hâm mộ của New.

"À, đương nhiên là được ạ! Nhưng mà không nhất định sẽ tổ chức ạ, vì chúng em cũng chỉ mới có kế hoạch này thôi ạ."

"Ừm! Anh rất mong chờ đó." P'Tan lại chớp mắt.

"Được rồi ạ~"

"Dạo này anh vẫn đang đau đầu về công việc của Zee, haizz."

“Có chuyện gì vậy ạ?” New bỗng trở nên lo lắng khi nghe về Zee.

"Bây giờ việc sắp xếp công việc cho năm sau của Zee gần như đã được lên lịch xong cả rồi. Nhưng cậu ấy đã nói với anh nửa năm trước rằng cậu ta sẽ không nhận bất cứ công việc nào vào tháng 6 năm sau, vì cậu ta muốn được rảnh rỗi."

"....." Quả nhiên, Hia không bao giờ nói dối cậu. Hia nói khi cậu học xong sẽ đến đón, đúng là tháng 6 năm sau cậu sẽ tốt nghiệp. Hia dự định làm việc này từ nửa năm trước à? Hay là sớm hơn thế? Hia đã lên kế hoạch gì khi cậu vắng mặt đúng không? Và cậu có mặt trong những kế hoạch này không?

Thấy New chợt trầm ngâm, P'Tan nói tiếp: "Anh nói với Zee là tháng đó rất khó sắp xếp công việc, có thể dời sang tháng 7 được không, cậu ta lại nói với anh, không biết nữa, đến lúc đó cứ nhìn tình hình mà giải quyết."

"Có thể là..." New biết đây là Zee đang chuẩn bị cho một trận giằng co lâu dài.

"Trước khi đến đây, cậu ta đã đến gặp anh một lần nữa và nói với anh rằng có thể không phải vào tháng 7. Vậy thì tốt hơn nên sắp xếp công việc trước mắt gọn gàng hơn, và cho cậu ta nghỉ vài ngày mỗi tháng vì cậu ta muốn ra nước ngoài."

“Khụ! Khụ!” New không dám nghĩ đây liệu có phải là Zee Pruk mà cậu quen hay không.

"Anh không biết sắp xếp như thế nào cả! NuNew, giúp anh nghĩ cách đi."

"Em…."

“Em ấy cũng không biết.” Người đàn ông đã quay xong một cảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh New, cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Haha, làm việc chăm chỉ đấy, ngồi xuống và nghỉ ngơi đi. Anh sẽ đi xem cảnh tiếp theo. NuNew, chúng ta nói chuyện sau nhé." P'Tan chào Zee và nhìn anh ngồi vào chỗ sau đó rời đi.

"Mệt không?"

"Tại sao em không ăn?"

Hai người nói cùng một lúc.

"Không mệt."

"Đợi chút nữa ăn."

Lại trả lời cùng một lúc.

Cuối cùng cả hai không chịu được nữa mà cùng phá lên cười.
















TBC……..

Cà Chua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro