Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 2 - Chương 48

Quyển 2: Tiếng khóc em bé lúc nửa đêm

Chương 48: nhận được báo án

Warning:
Thiết lập nhân vật OOC
Tác phẩm là chất xám và trí tưởng tượng của tác giả vui lòng không đặt nặng vấn đề thực tế.
Không edit, không copy, re-up, chuyển ver khi chưa có sự cho phép từ tác giả
Bản dịch đã có sự cho phép từ tác giả gốc, có độ chính xác tầm 85% - 90%

—--------------

Một vài người đã trực tiếp quay trở lại phân đội sau khi ăn mì.

Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của mọi người, bình thường mọi người sẽ bắt đầu làm việc sau khi ăn xong, nhưng hôm nay họ tụ tập thành hai nhóm và không biết họ đang xem video gì.

Nhìn thấy Lý Hải Hải và những người khác đi vào, một nữ cảnh sát nói: "Đội trưởng, anh nhìn này."

Lý Hải Hải nghe thấy lời đó thì dừng lại, đi về phía nữ cảnh sát, cầm điện thoại qua xem cùng Giang Nghiêu và những người khác.

Video hơi mờ, hình như là quay lén ở tầng cao hơn, chất lượng hình ảnh không được tốt lắm, may mà người quay không bị run tay nên nhìn ổn.

Trong video, trên sân thượng có hai người, một người mặc thường phục màu trắng, một người mặc vest đen, nhìn như hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng họ có hình dáng rất giống nhau, chiều cao tương đương nhau, chất lượng hình ảnh quá kém nên không thể nhìn rõ mặt, nhưng lúc này nhìn qua hai người lại có cảm giác rất giống nhau.

Hai người hình như có cãi vã, xô đẩy nhau vài lần, cuối cùng cũng dừng lại, lời qua tiếng lại vài câu thì người mặc thường phục nhặt một viên gạch từ phía sau giơ lên nhân lúc người đàn ông không để ý liền đánh vào người đàn ông đang mặc vest.

Người đàn ông mặc âu phục ngã thẳng xuống đất, một lúc sau mới thấy người đàn ông mặc thường phục cởi quần áo ra, lại mặc vào người một bộ âu phục, sau đó dùng sức kéo người đàn ông mặc âu phục đến mép mái nhà, không chút do dự đẩy người đó xuống.

Sau khi được thay quần áo, Châu Nam Thần bị đẩy trong tư thế nằm ngửa ngã xuống đất, đầu trực tiếp bị đập vỡ, khi cảnh sát kiểm tra thì không phát hiện dấu vết bị đập.

"Lưu video lại trước và đưa cho đồng nghiệp của trong bộ phận điều tra kỹ thuật, để họ tìm cách điều chỉnh độ phân giải của video, càng sớm càng tốt." Lý Hải Hải trả lại điện thoại cho nữ đồng nghiệp và ra hiệu cho Giang Nghiêu theo anh vào văn phòng.

Trong văn phòng, Lý Hải Hải nhìn Giang Nghiêu và nói: "Hai người trong video là hai người mà các cậu đi tìm hiểu lúc sáng phải không?"

Giang Nghiêu gật đầu, "Chính là bọn họ."

Tuy video không để lộ nhiều về các tòa nhà xung quanh nhưng họ cũng là mới trở về từ đó, tuy hiện tại có một số thứ đã được thay đổi nhưng một số thứ vẫn được giữ nguyên, như ô vuông ở giữa mái nhà, không biết dùng để làm gì.

"Cậu cùng tôi đi thẩm vấn Châu Nam Thần." Lý Hải Hải nói xong, liền đứng dậy, mang theo Giang Nghiêu đi vào phòng thẩm vấn.

Họ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì đã có người đưa Châu Bắc Hoài thật từ phòng tạm giam đến phòng thẩm vấn.

Châu Bắc Hoài ngồi xuống đối diện với Lý Hải Hải và những người khác, mỉm cười với Lý Hải Hải và những người khác, và nói: "Cảnh sát, anh có thể làm gì được tôi?"

Nhìn thấy Châu Bắc Hoài vẻ mặt lãnh đạm, Lý Hải Hải càng muốn chọc vào chỗ đau của hắn, dùng một giọng nói cực kỳ trong sạch lạnh lùng nói: "Châu Bắc Hoài tiên sinh."

Khi Lý Hải Hải gọi tên Châu Bắc Hoài, anh cố ý dừng lại, đôi mắt cáo lộ đầy vẻ châm chọc.

Nghe thấy cái tên đã lâu không gọi này, Châu Bắc Hoài thực sự sửng sốt, kinh ngạc nhìn hai cảnh sát hình sự ngồi đối diện, hồi lâu không nói gì.

"Châu Bắc Hoài, không cần biết anh thừa nhận hay không, chúng tôi ở đây có đủ bằng chứng chứng minh anh chính là Châu Bắc Hoài, năm năm trước người chết là Châu Nam Thần anh trai của anh, chính anh là người giết anh trai của mình." Lý Hải Hải bình tĩnh nhìn Châu Bắc Hoài, nhẹ nhàng nói về những tội ác mà Châu Bắc Hoài đã gây ra năm năm trước.

Nhưng Châu Bắc Hoài cũng không có cự tuyệt như anh tưởng tượng, khi nghe được Lý Hải Hải nói như vậy, tâm tình hắn lại trở nên thoải mái hơn rất nhiều, giống như những thứ chất chứa trong lòng bao nhiêu năm cuối cùng cũng bị người phát hiện.

Phòng thẩm vấn chìm trong im lặng, không ai trong số ba người lên tiếng.

"Đúng vậy, tôi là Châu Bắc Hoài, chính tay tôi đã giết Châu Nam Thần, các anh làm sao phát hiện? Đã năm năm trôi qua, năm năm qua cũng không có ai phát hiện, rõ ràng không phải là các anh muốn điều tra, tại sao lại tìm được?" Châu Bắc Hoài đầu tiên thú nhận hành vi phạm tội của mình, sau đó chất vấn Lý Hải Hải và những người khác.

Nhưng họ không có nhiều thời gian để nói chuyện này với hắn, vì vậy Lý Hải Hải hỏi thẳng: "Châu Bắc Hoài, tại sao anh lại giết Châu Nam Thần?"

Châu Bắc Hoài nghe được câu hỏi này, tựa hồ là châm chọc cười cười.

"Châu Nam Thần từ nhỏ đã tốt hơn tôi, chúng tôi sinh cùng ngày, tại sao anh ấy phải giỏi hơn tôi và được chú ý nhiều hơn tôi. Anh ấy vẫn luôn tỏ ra đạo đức giả trước mặt tôi, nói với tôi cái gì mà giúp tôi giảng bài, làm bài tập, ai thèm quan tâm đến chuyện từ thiện của anh ấy. Cuối cùng, tôi gặp một cô gái tôi thích, cô ấy đã đồng ý ở bên tôi. Chỉ vì mới gặp anh ấy một lần, liền đem lòng yêu anh ấy. Tại sao, tại sao Châu Nam Thần có thể nhận được rất nhiều tình yêu, cho nên là tôi đã giết tất cả bọn họ, hahahaha…"

Đến cuối cùng, Châu Bắc Hoài cơ hồ có chút phát điên, trong mắt hiện lên chút dị thường.

"Giết hết bọn họ? Ngoại trừ Châu Nam Thần, anh còn giết ai nữa?" Lý Hải Hải cau mày hỏi Châu Bắc Hoài.

Châu Bắc Hoài cũng nhìn Lý Hải Hải và cười nói: "Người phụ nữ đó, một ngày sau khi cô ấy bị Châu Nam Thần từ chối, tôi đã giết cô ấy và ném cô ấy vào một hang núi ở vùng nông thôn. Cũng có thể đã bị sói hoang bắt đi mất rồi. Anh cảnh sát, anh chỉ phát hiện là cô ấy đã đi xa rồi sao? Thực ra cô ấy là do tôi giết."

Tất cả những lời hắn nói đều được ghi âm và ghi chép, cho nên không sợ sau này khi hắn phải ra tòa mà vì sợ hãi liền rút lại lời thú tội.

“Sau khi nói về những tội ác trong quá khứ của anh, anh có thể kể cho tôi nghe về những vụ án gần đây không?” Lý Hải Hải dẫn Châu Bắc Hoài đến những vụ án gần đây.

Biết rõ mình trước sau gì cũng chết, Châu Bắc Hoài cuối cùng cũng giải thích rõ ràng mọi chuyện.

"Những cô gái này đều một tay Liễu Húc giết. Anh ta là một người cực kỳ cầu toàn. Mọi thứ về anh ta đều phải hoàn hảo, nhưng anh ta lại thiếu một đứa con hoàn hảo. Anh ta cho rằng con trai thì không hoàn hảo. Chúng ta sinh ra trong gấu váy của phụ nữ, đương nhiên phụ nữ mới là sự hoàn hảo, vì vậy anh ta cần một người con gái hoàn hảo, cả đường nét khuôn mặt lẫn tay chân đều phải hoàn hảo nhất.

Cho nên, anh ta bắt đầu tìm kiếm các bé gái ở các cơ sở đào tạo và trường mẫu giáo khác nhau trong thành phố, và cuối cùng anh ta đã phải lòng hai cô bé này, nét mặt và bàn tay của họ rất đẹp nên anh ta đã trực tiếp lấy đi, tôi đã chứng kiến một sự ra đời hoàn hảo như vậy." Châu Bắc Hoài không hề hối hận khi nói ra những điều này, hắn chỉ đang tận hưởng, tận hưởng những việc vô nhân đạo mà họ đã làm với các bé gái.

"Không chỉ có hai bé gái đúng không? Còn có hai cô bé đến từ Thanh Châu và Nhạc Châu, làm sao anh tìm được?"

"Ồ, hai cô bé đó, đối tác của tôi đều ở khắp cả nước, tìm hai cô gái không có gì khó."

"Đối tác của anh có biết những gì anh đang làn không?" Lý Hải Hải cau mày hỏi.

Châu Bắc Hoài lắc đầu: "Đương nhiên không biết, tôi chỉ là lừa bọn họ muốn mở trường huấn luyện, để bọn họ giới thiệu con cái cho tôi, bọn họ muốn cùng tôi hợp tác, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này. Hừm, đám người này thật sự rất mê tiền."

Thật khó để tưởng tượng làm thế nào mà một kẻ giết người như vậy lại có gan nói rằng những người khác chỉ mê tiền bị thao túng bởi tiền bạc.

Cuộc thẩm vấn sau đó của Liễu Húc cũng diễn ra suôn sẻ, sau khi nghe Châu Bắc Hoài giải thích mọi chuyện, anh ta không im lặng quá lâu ngay lập tức thừa nhận, về phần Tống Ly, cậu ta không tham gia vào quá trình giết người mà chỉ giúp đỡ bắt cóc những cô gái nhỏ.

Đối với việc xét xử những người này, họ trực tiếp giao người cho tòa án, việc tiếp theo là việc của tòa án.

Lúc hai người ra khỏi phòng thẩm vấn cũng đã hơn bốn giờ chiều, cũng sắp hết giờ nghỉ làm.

Lý Hải Hải vừa vươn eo liền nhìn thấy Châu Diên, được anh gọi lại hai giờ trước, vội vàng chạy tới, cau mày nói: “Đội trưởng, vừa nhận được tin báo phát hiện thi thể một đứa trẻ trong khu dân cư của thành phố."




TBC……

Cà Chua.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro