Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 2 - Chương 43

Quyển 2: Tiếng khóc em bé lúc nửa đêm

Chương 43: Không giết người

Warning:
Thiết lập nhân vật OOC
Tác phẩm là chất xám và trí tưởng tượng của tác giả vui lòng không đặt nặng vấn đề thực tế.
Không edit, không copy, re-up, chuyển ver khi chưa có sự cho phép từ tác giả
Bản dịch đã có sự cho phép từ tác giả gốc, có độ chính xác tầm 85% - 90%

-------------------



Trong phòng thẩm vấn của Đội điều tra hình sự, Lý Hải Hải lạnh lùng nhìn Liễu Húc ngồi phía đối diện.

Phải một lúc sau, anh mới nói: "Liễu Húc, anh thật siêng năng, một ngày đến tận hai lần, thật chăm chỉ."

Liễu Húc cười chế nhạo một tiếng, hung ác nhìn Lý Hải Hải "Không phải là nhờ anh sao."

Lý Hải Hải không nói thêm gì nữa, anh chỉ nhìn thẳng vào mắt Liễu Húc, ánh mắt này khiến trái tim của Liễu Húc run lên, hắn luôn cảm thấy rằng vị cảnh sát này đã biết hết tất cả, hắn càng không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Hải Hải, vì sợ rằng Lý Hải Hải sẽ nhìn rõ tâm tư của mình.

Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng thẩm vấn, cửa phòng bị mở ra, bên ngoài là Giang Nghiêu.

Lý Hải Hải ngay lập tức đứng dậy và đi ra ngoài khi nhìn thấy cậu ta, để Tiểu Lưu ở lại tiếp tục thẩm vấn.

“Thế nào rồi?” Lý Hải Hải vừa ra ngoài đã ngay lập tức hỏi Giang Nghiêu và Châu Nhan.

Mặc dù họ nhìn thấy, là Liễu Húc và người đàn ông kia đang muốn ra tay với cô bé, nhưng không ai dám chắc rằng hắn là kẻ sát nhân thực sự đã giết chết hai nạn nhân đầu tiên và hai nạn nhân đã chết ở khu vực khác. Bởi vì không tận mắt thấy cũng không có bằng chứng chứng minh.

Giang Nghiêu đưa danh sách trong tay cho Lý Hải Hải và nói "Chúng tôi đã đến tất cả các cửa hàng của thương hiệu này ở Giang Ninh, sau khi sàng lọc tất cả danh sách mà chúng tôi có được, cuối cùng còn lại ba người này."

"Trong đó gồm có, Khâu Tịnh là một phụ nữ, cô ấy mua nó cho chồng mình. Chúng tôi đã kiểm tra và biết được chồng cô ấy đã chết vì ung thư dạ dày một năm trước. Người này được loại trừ trực tiếp. Người thứ hai có tên là Cố Nhan Nam, nhưng anh ta đã định cư ở nước ngoài cách đây một năm rưỡi. Về người đàn ông thứ ba, Châu Bắc Hoài, chúng tôi đã tìm thấy anh ta, nhưng anh ta đã tự tử bằng cách nhảy khỏi một tòa nhà cách đây 5 năm." Châu Nhan nhanh chóng nói.

Trong khi nghe hai người họ nói chuyện, Lý Hải Hải nhìn vào danh sách họ mang về.

Anh cau mày nói: "Đã kiểm tra những gì mà Châu Bắc Hoài đã làm với tấm thẻ căn cước này chưa?"

"Tôi đã kiểm tra, người này một tuần trước đã thuê một phòng trong một khách sạn cách phân đội của chúng ta khoảng 1km, và ở đó trong ba ngày. Cả hai chúng tôi đã đến khách sạn để kiểm tra giám sát và chúng tôi đã đưa video cho các đồng nghiệp của phòng điều tra kỹ thuật. Họ sẽ lập tức phát lệnh truy nã sau khi khôi phục chất lượng hình ảnh." Châu Nhan gật đầu và nói.

Lý Hải Hải khẽ gật đầu, "Được rồi, vất vả rồi, hai người đi ăn cơm trước, buổi tối có thể phải tăng ca."

Lý Hải Hải nghe xong lời nói, hai người lập tức xoay người đi ra ngoài.

Hai người họ đã không ăn gì từ khi họ khởi hành vào buổi sáng, lát nữa còn phải làm thêm giờ vào ban đêm, tốt nhất bây giờ là nên đi ăn một chút gì đó.

Lý Hải Hải cầm tập tài liệu trên tay, bước vào phòng thẩm vấn bên cạnh.

Người đàn ông cầm dao lúc nãy bị nhốt ở đây, từ lúc vào vẫn luôn cúi đầu, chỉ ngẩng đầu lên thì nghe thấy tiếng mở cửa, khi nhìn thấy Lý Hải Hải đi tới, cậu ta cũng không hề rời mắt, nhìn thẳng vào Lý Hải Hải.

“Khi nào thì cho tôi ra ngoài?” Người đàn ông hỏi.

Lý Hải Hải không trả lời ngay, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh máy ghi âm, liếc nhìn dòng chữ được ghi trong sổ ghi chép, sau đó dựa lưng vào ghế nhìn người đàn ông.

"Chậc chậc, cậu còn tưởng sẽ được đi ra ngoài sau khi giết người sao? Chỉ cần chờ chúng tôi giao cậu cho tòa án, thì cậu chờ nhận án tử hình đi." Không hiểu sao lúc này Lý Hải Hải có chút cáu kỉnh, anh thực sự không muốn thẩm vấn người đàn ông này.

Người đàn ông vẻ mặt nhẹ nhàng, mỉm cười dựa lưng vào ghế, nhìn Lý Hải Hải và nói: "Tôi không giết ai cả."

Giọng điệu bình tĩnh và lạnh lùng mà những kẻ sát nhân bình thường không có được.

Lý Hải Hải vừa mở miệng định nói thì điện thoại vang lên.

Anh nhấc nó lên không chút do dự, không biết bên kia nói gì, chỉ thấy lông mày càng ngày càng nhíu sâu. Sau khi cúp máy, anh đập mạnh điện thoại xuống bàn trước mặt.

Âm thanh cực lớn khiến hai người trong phòng thẩm vấn ngoại trừ anh đều hoảng sợ, họ ngơ ngác nhìn Lý Hải Hải.

Không đợi người ghi chép hỏi, Lý Hải Hải đỏ mắt nhìn người đàn ông nói: "Không có giết người, vậy những thứ trong nhà Liễu Húc ở đâu ra? Không giết người, vậy hôm nay hai người bắt bé gái đó làm gì? Không giết người, tại sao vừa nhìn thấy chúng tôi, hai người lại phản ứng kích động như vậy?"

Lý Hải Hải cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận trong lòng.

Nam nhân cũng mở miệng, cuối cùng nói: "Dù sao tôi cũng không giết ai, tin hay không tùy."

Lý Hải Hải không nói, nhìn người đàn ông một lúc rồi mới dần dần bình tĩnh lại.

Anh hỏi: "Cho tôi biết thông tin nhận dạng của cậu."

Người đàn ông thành thật nói: "Tên: Tống Ly, tuổi: 27, quê quán: Giang Ninh, công việc: lập trình viên."

“Giết người khi chỉ mới hai mươi bảy tuổi, cậu muốn từ bỏ tương lai tốt đẹp sao?” Lý Hải Hải tức giận nói.

Tống Ly bất lực thở dài, sau đó yếu ớt giải thích: "Tôi không có giết người."

“Vậy thì nói cho tôi biết mấy cái ở trong nhà Liễu Húc từ đâu mà có?” Lý Hải Hải nhìn Tống Ly chằm chằm không rời mắt một lúc lâu, vì sợ bỏ lỡ từng phản ứng của thiếu niên.

Quả nhiên khi nghe được câu hỏi của anh, Tống Ly lập tức cúi đầu, đờ đẫn nói: "Tôi không biết, dù sao tôi cũng không có giết ai."

Thật là dối trá, hôm nay rất nhiều cảnh sát nhìn thấy hắn và Liễu Húc đứng trước một cái bàn giống như bàn khám nghiệm tử thi, một người khống chế cô gái nhỏ, người kia cầm rìu, hiển nhiên nếu không đến kịp, sợ rằng thứ họ sẽ nhìn thấy chỉ còn lại cơ thể của cô bé. Vậy mà vẫn còn chối tội.

Lý Hải Hải đã rất tức giận.

Lúc này, cửa phòng từ bên ngoài mở ra, Giang Nghiêu thò đầu vào ra hiệu cho Lý Hải Hải đi ra ngoài.

Cửa không đóng chặt, Tống Ly mơ hồ nghe thấy tên cảnh sát bên ngoài lần đầu tiên gặp mặt nói: "Đã tìm được người."

Không biết anh ta nói những lời đó là có ý gì, hay họ đã tìm thấy ai.

Nghe được lời của Giang Nghiêu, Lý Hải Hải cười nói: "Cậu và Châu Nhan dẫn người mang về, tôi ở bên trong tán gẫu với tên này."

Giang Nghiêu gật đầu, đi tìm Châu Nhan, vội vàng cùng nhau lên đường.

Lý Hải Hải quay trở lại phòng thẩm vấn, lần này rõ ràng anh thấy được Tống Ly có chút không yên, hết lần này tới lần khác nhìn mình, do dự muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là nhắm mắt lại hỏi: “Anh đang tìm ai?"

Lý Hải Hải nhìn hắn cười: "Lát nữa sẽ biết."

Nhìn bộ dạng trêu ngươi, Tống Ly thật muốn đánh người.

Lý Hải Hải không vội hỏi Tống Ly những chuyện khác, chỉ ngồi trong phòng thẩm vấn một lúc rồi mới đi ra ngoài.

……

Giang Nghiêu và Châu Nhan dẫn theo người đến công ty khoa học kỹ thuật Trí Tinh, đưa lễ tân xem giấy tờ cá nhân của mình, sau đó đi thẳng lên đầu công ty.

Họ đến trước cửa văn phòng chủ tịch và gõ cửa.

Một giọng nam từ bên trong truyền ra: "Mời vào."

Họ đẩy cửa bước vào chậm rãi.

Người đàn ông không nghe thấy tiếng cấp dưới báo cáo công việc nên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Vừa nói, anh ta vừa ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy cảnh sát, anh ta sững sờ, sắc mặt tái mét, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Đến nhanh như vậy sao."



TBC……

Cà Chua.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro