Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 2 - Chương 39

Quyển 2: Tiếng khóc em bé lúc nửa đêm

Chương 39: Đôi mắt

Warning:
Thiết lập nhân vật OOC
Tác phẩm là chất xám và trí tưởng tượng của tác giả vui lòng không đặt nặng vấn đề thực tế.
Không edit, không copy, re-up, chuyển ver khi chưa có sự cho phép từ tác giả
Bản dịch đã có sự cho phép từ tác giả gốc, có độ chính xác tầm 85% - 90%

------------------






Lúc này, Lý Hải Hải trầm mặc không nói. Những gì anh nói trước đó chỉ là để lừa gạt Liễu Húc, nhưng không ngờ rằng anh đã đoán đúng một phần, người này đã nhìn thấy tất cả.

Nhìn thấy Lý Hải Hải im lặng, Liễu Húc có chút lo lắng, không biết viên cảnh sát đang suy nghĩ gì, có tin hay không. Cho nên, để chứng minh sự vô tội của mình, Liễu Húc ngồi ngay ngắn, đặt hai tay lên bàn trước mặt, nhìn thẳng vào Lý Hải Hải và nói với giọng cầu xin: "Tin tôi đi, cảnh sát. Tất cả những gì tôi nói là thật, tôi thực sự không có nói dối."

Vẻ mặt Lý Hải Hải vẫn thờ ơ, không ai biết người cảnh sát hình sự có lúc nghiêm nghị đôi khi cà lơ phất phơ này đang nghĩ gì.

"Được, tôi tin anh. Vậy anh nói cho tôi biết, anh đã nhìn thấy hung thủ giết người như thế nào?" Lý Hải Hải nhìn Liễu Húc cười hỏi.

Liễu Húc dừng một chút, như suy nghĩ gì đó, sau đó nhìn Lý Hải Hải một cái rồi nói: "Hình như hắn cầm một cây rìu nhỏ cứa vào cổ bé gái, có thể là do bé gái còn sống, cho nên hắn chỉ cần một nhát là cắt đứt luôn. Còn có một cô bé nữa, hắn dùng dây siết cổ người đó trước, cô bé nắm lấy tay hắn, và dậm mạnh chân xuống đất trong tuyệt vọng, rất lâu sau mới tắt thở. Tôi thấy hắn dùng rìu này chặt đứt từng bàn tay của cô bé."

Không biết anh ta nghĩ gì, anh ta đột nhiên hỏi Lý Hải Hải, "Cảnh sát, anh có cho rằng kẻ sát nhân này là người cầu toàn không?"

Lý Hải nhướng mày hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"

Liễu Húc cau mày, nghiêm túc nói: "Cô bé đầu tiên tôi nhìn hắn giết có nét mặt rất ưa nhìn, xương cốt hoàn mỹ, trong khi bàn tay của cô gái nhỏ kia mảnh khảnh, ngay cả các đốt ngón tay cũng rất cân đối. Anh có nghĩ rằng kẻ sát nhân chỉ muốn tìm một người hoàn hảo ở các bộ phận khác nhau, sau đó cắt lấy để tạo thành một cơ thể khác hoàn hảo không?"

"Nếu như vậy, chẳng phải sẽ có nhiều người gặp nguy hiểm sao? Cảnh sát, anh nên thả tôi ra rồi đi tìm tên sát nhân này đi. Tôi thực sự không biết chuyện gì nữa." Liễu Húc lại nói

Mặc dù Liễu Húc đã nói nhiều như vậy, nhưng thái độ của Lý Hải Hải vẫn rất trầm ngâm, anh nhìn Liễu Húc một cái, nói: "Nếu anh nói như vậy, chúng tôi cũng không biết lời anh nói có bao nhiêu phần là thật, vậy nên chúng tôi không thể thả anh. Hơn nữa anh cũng chưa chỉ ra được đặc điểm nhận dạng của kẻ sát nhân, chúng tôi càng không có cái gì để chứng minh lời anh nói là sự thật."

Liễu Húc dừng một chút, nhắm mắt lại cố gắng hồi tưởng, một lát sau, anh ta đột nhiên mở mắt ra nhìn Lý Hải Hải, nói: "Tôi đã nhìn thấy đôi mắt của hắn."

Sau khi nghe xong lời của anh ta, phòng thẩm vấn lập tức trở nên yên tĩnh hơn, Lý Hải Hải quay đầu nhìn Tiểu Lưu, sau đó nói với Liễu Húc: "Nói cho tôi biết."

Lần này Liễu Húc nắm bắt cơ hội, thay vì nói những thông tin anh ta biết, thì anh ta đã mặc cả với Lý Hải Hải trước "Cảnh sát, nếu tôi nói, vậy anh có thể để tôi đi, phải không?"

Lý Hải Hải cong môi cười, "Nếu sự thật chứng minh là anh thực sự không có vấn đề gì, thì đến đúng giờ tự nhiên sẽ thả anh đi."

"Ồ, để tôi nói.” Liễu Húc cảm thấy tốt hơn khi nghe nói có thể được thả cho nên liền nói: “Đúng vậy, tôi định đến Công viên nhân dân đi dạo, nhưng lúc đó tôi nghĩ công viên không có người. Tôi đi đến góc Tây Nam thì nghe tiếng đập cành cây, lúc đầu không thấy ai, tưởng là chó mèo đi lạc nhưng khi rẽ vào góc thì thấy kẻ sát nhân đang bế một cô gái đang hôn mê. Tôi lại không dám bứt dây động rừng, chỉ đứng xem rốt cuộc hắn muốn làm gì. Tôi thấy hắn đeo một cái túi trên cổ, sau đó hắn mở túi đồ ra lấy từ trong đó ra một chiếc rìu sắc nhọn. Lúc này, tôi mới nhận ra rằng hắn có thể đang có ý định giết người, tôi sờ vào túi tìm điện thoại của mình muốn gọi cảnh sát, nhưng tôi phát hiện ra rằng tôi đã không mang theo điện thoại."

Liễu Húc hít sâu một hơi, tựa hồ vẫn còn sợ hãi khi nhìn thấy tên sát nhân khi giết người, nói thêm: "Tôi mơ hồ nhìn thấy ánh mắt của hắn khi hắn đứng lên giết người, nhưng không phải rất rõ ràng. Đó là một đôi mắt đào hoa, khóe mắt hoàn mỹ không chút nếp nhăn. Tôi nghĩ rằng đó là một người đàn ông vẫn còn trẻ. Đại khái chính là như vậy."

Liễu Húc nói xong, lo lắng nhìn Lý Hải Hải, chờ viên cảnh sát nói.

Anh ta nhìn thấy Lý Hải Hải gật đầu nói: "Ừm, đại khái thì tôi hiểu rồi, nhưng có một vài điều tôi không hiểu. Anh có thể giải thích được không?"

Liễu Húc sửng sốt một chút, sau đó giơ tay lau mồ hôi lạnh không ngừng đổ trên trán, gật gật đầu.

Lý Hải Hải nói: "Anh nói anh đi dạo trong công viên, nhưng giờ đó đã gần sáng, anh lại không sống gần Công viên Nhân dân. Đã muộn như vậy rồi. Sao anh đi dạo xa vậy?"

"Cái này, là bởi vì lúc đó tôi ăn khuya quá no, cho nên mới nghĩ ra ngoài đi dạo, đi một hồi thì đi tới đó."

“Và sau đó tôi đã tình cờ nhìn thấy kẻ giết người.” Lý Hải Hải gật đầu, cái lý do này miễn cưỡng nghe thì cũng hợp lý "Tốt, điều này tạm ổn. Nhưng anh nói rằng anh quên mang theo điện thoại di động, cho nên anh không thể gọi cảnh sát ngay lập tức, vậy tại sao anh không gọi cảnh sát ngay sau khi anh rời công viên và về đến nhà của mình?"

Liễu Húc càng thêm căng thẳng, hai chân không ngừng phát run, hai tay đan chặt vào nhau vì căng thẳng.

"Tôi, lúc đó tôi nhìn thấy cảnh tượng đó trong lòng có chút sợ hãi. Tôi, tôi không biết, kẻ sát nhân có nhìn thấy tôi đứng ở gần đó không, tôi sợ rằng hắn sẽ trả thù tôi." Liễu Húc lắp bắp trả lời

Tất nhiên, điều này vẫn có thể nghe hợp lý, nỗi sợ hãi khiến bạn bị ám ảnh tâm lý, cho nên bạn có thể quên bất cứ điều gì để bảo vệ bản thân.

Liễu Húc vốn tưởng rằng cảnh sát không tin lời mình nói, cho nên lo lắng đến mức muốn đập bàn đứng dậy, lại nghe thấy Lý Hải Hải gật đầu nói: "Thôi, được rồi, chúng tôi lúc này chưa có vấn đề gì, anh có thể rời đi. Nhưng vì anh là nhân chứng duy nhất nhìn thấy hung thủ gây án, cho nên anh vui lòng không rời khỏi Giang Ninh cho đến khi kẻ sát nhân bị bắt. Chúng tôi sẽ liên hệ với anh bất cứ lúc nào nếu có bất kỳ câu hỏi nào liên quan."

Liễu Húc hiển nhiên không ngờ chuyện này lại đảo ngược nhanh như vậy, anh ta vẫn là không phản ứng kịp.

Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, Lý Hải Hải hỏi: "Làm sao? Anh muốn ở lại ăn trưa à?"

Nghe được lời của Lý Hải Hải, Liễu Húc chỉ đột ngột đứng lên, cúi đầu chào Lý Hải Hải lần, nhưng đến lần thứ ba thì bị Lý Hải Hải ngăn lại, "Được rồi, được rồi, sức khỏe của tôi vẫn tốt, chưa đến mức phải đưa tiễn như vậy đâu."

"Đi, tôi đưa anh ra ngoài."

Liễu Húc đi theo Lý Hải Hải ra ngoài cho đến khi cùng nhau đi đến cổng của phân đội, Lý Hải Hải dừng lại và nhìn Liễu Húc đang từ từ đi về phía nhà của mình.

Lúc này Tiểu Lưu đã đi ra, đứng ở phía sau bên phải của Lý Hải Hải, có chút bối rối hỏi: "Đội trưởng, người này chắc là có vấn đề. Sao anh lại để anh ta đi nhanh như vậy?"

Lý Hải Hải quay lại nhìn Tiểu Lưu cười nói: "Cậu nhìn ra có vấn đề, chẳng lẽ tôi lại không nhìn ra được? Cậu tìm người theo dõi anh ta, chỉ cần từ xa theo dõi anh ta thôi, xem anh ta tiếp xúc với ai và báo lại cho tôi nếu có gì bất thường."

Tiểu Lưu nhận nhiệm vụ, đứng lên ngay lập tức và chào Lý Hải Hải "Tôi xin hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Lý Hải Hải cười lắc đầu, khi đi ngang qua Tiểu Lưu, anh vỗ vai cậu ta một cái rồi đi về phòng làm việc của mình.




TBC……

Cà Chua.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro