Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chú chim cô độc

Nguồn : https://3088701339.lofter.com/post/317af388_2b90f0183

⚠️ Warning : SE, cân nhắc trước khi đọc

♡♡♡

La Vân Hi nhận được thiệp cưới của Bạch Lộc khi đang trên đường tan làm về khách sạn, anh đang chơi game để giết thời gian trên đường, đây là ván đấu ngược gió, anh cau mày không nói một lời, nghĩ rằng lần này chắc chắn sẽ thua.

Hình ảnh thất bại trong trò chơi và thông báo tin nhắb Wechat cùng nhau xuất hiện trên màn hình điện thoại, anh nhìn vào thông báo tin nhắn hiện lên trên đầu điện thoại và ngẩn người rất lâu, đã không còn quan tâm đến trò chơi vừa thua, vì anh thấy cô nói: "Anh ơi, em sắp kết hôn rồi."

Mở hộp thoại trò chuyện với Bạch Lộc, lần trò chuyện trước vẫn dừng lại ở lời chúc mừng năm mới, mà giờ đã gần cuối năm rồi. Bạch Lộc gửi đến một tấm thiệp mới điện tử, giới trẻ bây giờ thích sự tiện lợi, thiệp mới viết tay ngày càng ít thấy, đi từng nhà phát thiệp thật không bằng một đường link gửi cho cả nhóm. Anh đột nhiên nhớ tới cảnh đại hôn ở Ma cung khi quay Trường Nguyệt, trên thiệp mời gửi đến các phái Tiên môn có viết: "Thề hẹn bạc đầu, còn lưu trên giấy. Lá đỏ đề thơ, định tại phả uyên ương". Thiệp mời viết tay thì sao, chẳng phải cũng chẳng có được một kết thúc tốt đẹp hay sao.

Anh nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, cô ấy nói cô ấy sắp kết hôn rồi, cô ấy còn nói La Vân Hi anh nhất định phải đến nhé. Nên vui mừng cho cô ấy, La Vân Hi nghĩ vậy, thế nên anh trả lời: "Được". Sau đó lại thấy một chữ có vẻ qua loa quá, anh lại trả lời: "Chúc tân hôn hạnh phúc nhé Lu Lu". La Vân Hi không phát hiện ra tay mình gõ chữ đã hơi run, cũng như anh không phát hiện ra giọt nước mắt nơi khóe mắt. Anh bỗng nhớ đến lời chúc phúc anh dành tặng cô khi quay Trường Nguyệt năm đó: "Lu Lu, chúc em có một đám cưới hạnh phúc viên mãn". Giờ thì đã thành hiện thực rồi, anh đáng ra phải vui mừng mới phải.

Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa số, đêm nay trăng to và tròn, nhìn từ hướng nào cũng có thể cảm nhận được sự viên mãn mà nó thể hiện, nhưng những điều con người gán ghép cho nó như trăng khuyết trăng tròn, buồn vui ly hợp, nó không cảm nhận được, đúng vậy, trăng chỉ là trăng, dù nó bất biến từ xưa đến nay, nhưng nó cũng chỉ là trăng mà thôi.

Ngày cưới của Bạch Lộc được ấn định vào dầu đông, thật khéo, hôm đó trời đổ tuyết, là trận tuyết đầu tiên của thành phố nhỏ phương Nam này, kết hôn vào lúc tuyết đầu mùa, quả thực rất lãng mạn. Cũng lãng mạn giống như Viên Soái và Giang Quân đã xác định tình cảm của nhau trong trận tuyết đầu mùa năm đó.

Khi La Vân Hi đến khách sạn, vừa khéo gặp Tôn Trân Ni, nhìn cách ăn mặc của cô ấy, có vẻ là phù dâu. Anh tiến lại chào hỏi, nói những câu xã giao như đã lâu không gặp, "Càng ngày càng xinh đẹp." Tôn Trân Ni có vẻ không muốn nói chuyện với anh lắm, chỉ buông một câu "Cô ấy ở phòng nghỉ tầng hai", rồi lại tiếp tục chào hỏi những vị khách khác.

Trước đó, Bạch Lộc đã dặn Tôn Trân Ni rất nhiều lần: "Nếu La Vân Hi đến thì bảo anh ấy lên phòng nghỉ tìm chị, nếu không đến thì... không đến thì thôi". Cô sợ anh đến, lại sợ anh không đến, quen biết nhau nhiều năm như vậy, họ vẫn luôn ở bên nhau với tư cách bạn bè, anh em, những hành động quá thân mật khi đóng phim cũng có thể giải thích rõ ràng bằng một câu chỉ là nhập tâm quá mà thôi, họ hiểu rõ tình cảm của đối phương, nhưng lại giả vờ ngây ngốc tận hưởng sự mơ hồ và phỏng đoán này. Nhưng sau hôm nay, mối quan hệ dị dạng này sẽ không còn nữa.

Lần cuối cùng, được tùy hứng thêm lần cuối cùng này nữa thôi, La Vân Hi nghĩ. Thế là anh đến trước cửa phòng nghỉ, nhẹ nhàng gõ cửa. Một tiếng "Mời vào" vui vẻ truyền ra, anh đẩy cửa bước vào, bên trong chỉ có một mình Bạch Lộc, cô đã thay váy cưới, hôm nay cô rất đẹp, dáng vẻ này của cô dần trùng khớp với dáng vẻ khi La Vân Hi gặp cô lần đầu, chiếc váy dài lộng lẫy, lớp trang điểm tinh tế, còn có nụ cười lịch sự xa cách.

Chính anh là người phá vỡ sự ngượng ngùng này trước: "Hôm nay đẹp lắm".

Cô cười nói: "Cảm ơn". Sau đó lại là một hồi im lặng. Thực ra Bạch Lộc có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng khi gặp anh, cô lại không biết mở lời như thế nào.

"La Vân Hi, anh có hối hận không?" Sau một hồi lâu, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, ánh mắt như muốn nhìn thấu anh. Anh không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, thế nên anh bước tới ngồi xuống một bên ghế sofa khác, cúi đầu, không nói thêm lời nào.

"Anh có biết tại sao em lại chọn mùa đông để kết hôn không, vì tuyết đầu mùa rơi vào mùa đông, hai người hôn nhau vào lúc tuyết đầu mùa rơi sẽ được bạc đầu đến già. Vậy nên nếu em kết hôn vào ngày này, chắc chắn em sẽ hạnh phúc hơn chỉ hôn nhau thôi"

"Thế thì chắc chắn em sẽ hạnh phúc hơn cả Giang Quân Viên Soái." La Vân Hì ngước mắt nhìn người đối diện, chậm rãi nói ra câu này.

"Chúng ta đã quen nhau mười năm rồi đấy La Vân Hi, mười năm, thực sự rất lâu, lâu đến mức có thể quen biết rất nhiều người, cũng có thể hoàn toàn quên đi một người, lâu đến mức vết thương có thể lành lại, đóng vẩy rồi thành sẹo. Viên Soái đã vắng mặt trong cuộc đời của Giang Quân mười năm, nhưng anh chỉ có mười năm trong cuộc đời của em." Bạch Lộc tuy nói những lời này với nụ cười trên môi, nhưng không giấu được giọng run rẩy và đôi mắt ửng đỏ. Cô tự giễu cười một tiếng, giơ tay lau đi giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt.

La Vân Hi rất muốn tiến lại ôm cô, nhưng anh không thể, anh chỉ có thể cầu nguyện vô số lần với thần linh trên trời, hy vọng cô mọi sự thuận lợi, thân thể khỏe mạnh. "Lu Lu, em nhất định phải hạnh phúc." Câu nói này của La Vân Hi rất chân thành, rất thật lòng, đối với người mới cưới mà nói, có thể coi là một lời chúc phúc không tệ.

"Em sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ hạnh phúc." Bạch Lộc nhìn La Vân Hi, không thể kìm nén được những giọt nước mắt đang lăn trong hốc mắt, tất cả những điều này đều lọt vào mắt La Vân Hi, anh vẫn đứng dậy đi đến bên cô, nhưng không còn như trước đây, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô mà đưa cho cô một tờ khăn giấy, dùng giọng điệu như an ủi nói: "Hôm nay là cô dâu, khóc sẽ không đẹp."

Bạch Lộc không để ý đến tờ khăn giấy đó, cô đứng dậy, bốn mắt nhìn nhau với La Vân Hi, chiếc váy rộng chiếm phần lớn không gian, ngược lại khiến họ trở nên thân mật hơn. "La Vân Hi, lâu như vậy rồi, em vẫn luôn nợ anh một lời cảm ơn, khi quay Đường Mật, có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời em, cảm ơn anh đã kéo em một tay vào lúc đó, nếu không có Đường Mật, không có anh, có lẽ em đã thực sự không thể chống đỡ được nữa rồi, em đã từng nói Đường Mật là sự cứu rỗi của em, thực ra em muốn nói rằng, anh là sự cứu rỗi của em, đối với em lúc đó, anh thực sự giống như một tia sáng, vì vậy em đã cố gắng hết sức để giữ lại tia sáng này, muốn giữ lại anh, anh xem, lúc đó em thực sự rất thích anh, em nghĩ... em nghĩ anh đều biết." Giọng nói của Bạch Lộc dần nghẹn ngào, như đang kể một câu chuyện độc thoại về mối tình đơn phương.

"Bây giờ, em cuối cùng cũng có can đảm để nói với anh, em đã từng yêu anh, rất yêu, nhưng yêu một người rất mệt mỏi, đặc biệt là yêu một người không thể, vì vậy em đã cố gắng không yêu anh nữa, may mắn thay, em đã làm được." Nói xong những lời này, Bạch Lộc cảm thấy như trút được gánh nặng, cô nhận lấy tờ khăn giấy trong tay La Vân Hi, nắm chặt trong lòng bàn tay.

La Vân Hi đã không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Lộc, có hối hận không, anh đã từng tự hỏi mình rất nhiều lần, có lẽ là hối hận, nhưng trên thế giới này, những người yêu mà không được đáp lại quá nhiều, hối hận thì có ích gì, nếu hối hận có ích, thì kết cục của câu chuyện sao lại có nhiều chuyện trái ý đến vậy. La Vân Hi ba mươi hai tuổi không thể ngờ rằng, anh sẽ yêu cô gái vừa nhí nhảnh vừa có phần nhạy cảm này, cô thực sự giống như một chú nai nhỏ, nhảy nhót ùa vào cuộc sống của anh, nhưng anh thường không phân biệt được cô và Giang Quân, đến nỗi khi anh phản ứng lại, chú nai nhỏ đó đã rời xa cuộc sống của anh ngày càng xa.

“Lu Lu, kiếp sau, đổi lại để anh nói yêu em trước, được không?" La Vân Hi nghĩ, nên đặt dấu chấm hết cho mười năm của họ, trọn vẹn cũng được, không trọn vẹn cũng được, họ đều đã đi đến hồi kết của câu chuyện, vì vậy anh nói kiếp sau, kiếp sau anh sẽ là một người dũng cảm, kiếp sau, anh sẽ yêu em như em đã yêu anh trước đây, và sẽ nói cho em biết.

Bạch Lộc nghe câu này thì trước tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại hơi gật đầu cười đáp ứng lời hứa này. Cuối cùng cô cũng đợi được câu trả lời mà cô đã đợi bấy lâu nay, hóa ra, trong trò chơi trốn tìm mang tên tình yêu này, họ không phải là quan hệ người trốn và người tìm, chỉ là họ chưa hiểu rõ luật chơi, đều mặc định mình là người trần, vì vậy, họ đều thua sạch trong trò chơi này.

Khóe miệng họ cong lên, nhưng trong ánh mắt lại là nỗi chua xót và đắng cay vô tận, họ cười nhìn nhau, giống như lúc mới gặp, hóa ra, chúng ta thực sự không may mắn như Viên Soái Giang Quân, tất nhiên, cũng không dũng cảm như họ.

Trong lễ cưới, La Vân Hi ngồi ở một góc không mấy nổi bật, anh nhìn Bạch Lộc chậm rãi bước về phía người mình yêu, chứng kiến cô bước tới hạnh phúc của mình. Đám cưới hạnh phúc đôi bên cùng tiến ấy, đại khái là đã thực hiện được trong khoảnh khắc này. Khoảnh khắc Bạch Lộc đứng trên bục, cô đã bắt gặp chính xác La Vân Hi ở góc phòng, cô nhìn về phía anh, vừa khéo anh cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, không ai biết rằng đám cưới này, thực ra cũng là một lời tạm biệt long trọng.

"Đã nói rồi La Dực, kiếp sau, đổi lại để anh nói yêu em trước."

"Tạm biệt, Bạch Mông Nghiên, tạm biệt, tình yêu của anh."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro