Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Follow it through to the obvious end (part 1)

||TRANSFIC| VERKWAN| FOLLOW IT THROUGH TO THE OBVIOUS END (ONESHOT) | 

Tittle: Đi đến kết thúc rõ ràng
* Tên gốc: follow it through to the obvious end
Pairing: Verkwan (Vernon x Seungkwan – Hansol x Seungkwan)
Author: boo98 (butter)

Rating: 17+
Translator: H.J
Beta: H.J

Tag: người_sói, ma_thuật, tuổi_trưởng_thành
Note: Bản dịch đã nhận được sự cho phép của tác giả_ Bản dịch còn nhiều thiếu sót, nếu phát hiện ra hãy chỉ cho mình với nhé, mình cảm ơn.

Summary: Câu chuyện về việc em bé sói Hansol cuối cùng cũng mọc răng nanh, và làm thế nào bé tìm thấy một ngôi nhà trên đường đi của mình.

_._._._._._._._._.

Khi Hansol lần đầu tiên đi vào ký túc xá nam, bố đi tàu cùng anh và giúp anh kéo chiếc vali của mình lên một chiếc cầu thang hẹp, đến căn hộ mà anh sẽ chia sẻ cùng với những thực tập sinh còn lại. Hansol chỉ mới bước vào tuổi mà anh sẽ hơi xấu hổ khi có bố mình đi theo và tự giới thiệu bản thân với tất cả các hyung và các quản lý, nhưng mãi cho đến khi anh phải nói chuyện với Mingyu và Wonwoo, thì anh mới thật sự muốn đâm đầu vào đâu đó để chết cmnl.

Bố anh kéo hai người kia vào trong một căn bếp chật hẹp, bảo là có chuyện riêng tư nhưng Hansol vẫn có thể nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của họ từ nơi anh đang ngồi - trên sàn trong khu vực phòng khách – để gấp quần áo. Khi anh nghe bố mình cổ vũ và hướng dẫn hai người đối phó với một người sói, anh có thể cảm thấy da mặt sau của cổ của mình bừng lên một màu đỏ tươi và rồi anh chôn đầu vào chiếc áo đang cầm trên tay.

Ở một nơi nào đó, Soonyoung quăng mình xuống sàn cạnh Hansol và túm lấy chiếc áo phông của anh. "Hansol-ie ăn mặc rất thời trang nha" Soonyoung ngân nga, cầm một trong những chiếc áo polos sọc khác nhau mà Hansol sở hữu. "Em sẽ làm cho tất cả mọi người trông xấu xí mất thôi."

Hansol đẩy Soonyoung ra một chút và bật cười. "Làm gì có hả anh, mọi người đều là thảm họa thời trang cả."

"Này, ít ra thì chúng ta cũng có Mingyu mặc quần jean đẹp nhé." Soonyoung hờn dỗi và gấp chiếc áo sơ mi một cách lộn xộn, rồi quay qua đối mặt với Hansol. Đôi mắt anh sưng húp có lẽ vì đêm qua không ngủ đủ, mọi người đều thế, và mái tóc của anh xoăn tít một cách lộn xộn. "Em biết thỏa thuận của chúng ta về mấy cái giường, phải không?"

"Thỏa thuận gì ạ?"

"Về cơ bản thì không có gì cả." Soonyoung cười và vò rối mái tóc của Hansol, và Hansol cúi đầu nhưng nụ cười lan rộng hơn trên khuôn mặt. "Cả đám quá lười biếng để quyết định xem giường nào là của đứa nào, và Jihoon cứ thế ngủ ở bất cứ nơi nào, vì vậy bọn anh nhận ra rằng chỗ-ngủ-tùy-ý. Vì vậy, em nên tắm rửa thật nhanh vào ban đêm, hoặc em sẽ phải ngủ trên ghế sofa ở phòng khách. "

Trước khi Hansol có thể trả lời, bố của anh liếc ra ngoài cửa nhà bếp và gật đầu chào Soonyoung, người mà ông đã gặp trước đó khi ông đón Hansol từ phòng tập một lần và lần đó Soonyoung ở lại muộn để luyện vũ đạo. "Con sẽ ổn nếu bố về chứ? Sofia sẽ tan học trong một giờ nữa và mẹ con hôm nay đi làm về trễ. "

"Vâng ạ," Hansol đứng lên và nói. "Cảm ơn vì bố đã đi với con, giúp đỡ con và vì tất cả mọi thứ," anh thêm vào với giọng rất bé, lờ đi cách Wonwoo và Mingyu đang nhìn anh với nụ cười nhăn nhở.

Hai bố con ôm nhau, cái ôm rất chặt và hít thở trong mùi hương của đối phương. Hansol cuộn tròn trong mùi hương của gia đình, của nhà, và anh thấy xấu hổ khi cảm thấy những giọt nước mắt bắt đầu trào dâng trong đôi mắt của mình. Hansol chớp mắt nhanh chóng trước khi buông ông Chwe ra và cười toe toét với bố mình. "Nói với Sofia rằng nó nên làm bài tập về nhà của mình, hoặc con sẽ gọi điện và mắng nó đấy."

Bố anh vò xù tóc cậu con trai và nói lời tạm biệt với quản lý và những thực tập sinh khác trước khi bước ra khỏi cửa, để lại Hansol với hành lý bóc dở ở khắp mọi nơi và cảm giác muốn quay trở về nhà ngay lập tức.

Anh không giật mình khi Mingyu đột nhiên nhảy đến và choàng tay qua vai anh. "Không phải anh có ý xúc phạm em, bố của em thật tuyệt vời, nhưng chú ấy cư xử như thể em vẫn là một con chó con vậy", Mingyu nói, nhưng không có bất kỳ ý xấu nào.

Wonwoo lập tức thực thi nhiệm vụ của mình - đấm Mingyu, lực cánh tay có vẻ hơi quá mạnh và anh lắc lắc đầu. "Này, đứa con cả gần như là chuyển luôn ra khỏi nhà, như thể là đã kết hôn vậy." Wonwoo cười với Hansol, một nụ cười tự nhiên và vui vẻ. "Mọi thứ sẽ ổn thôi, đừng lo quá. Về cơ bản, giống như em ở trong phòng luyện tập 24/7 và Jihoon chỉ gắt gỏng hơn một chút thôi, nếu em có thể tin điều đó. "

Đó là sự thật, Hansol nghĩ thầm sau đêm đó sau khi treo đồ đạc của mình vào tủ quần áo chung của cả nhóm và đi vào phòng tắm để đánh răng. Anh nghĩ rằng mọi thứ sẽ lạ lẫm, việc ở trong một không gian bao quanh bởi mùi hương và âm thanh của những người không phải là thành viên gia đình anh, nhưng thực sự nó giống như là đang ở phòng tập vậy. Anh đã quen thuộc với tất cả các thực tập sinh khác, biết những người nào có đôi giày thể thao nào ở cửa ra vào, vì vậy mọi thứ dường như không tệ lắm.

Hansol nhổ bọt đánh răng vào bồn rửa và đưa chiếc bàn chải đánh răng của mình trở lại vào cái bọc bàn chải hình con voi được dính vào gương, một món quà cho việc anh chuyển đi từ mẹ mình. Cái gương trông có vẻ ngớ ngẩn, với phần còn lại của bồn rửa được bao phủ trong một đống bàn chải đánh răng của những thành viên khác và một ống kem đánh răng lẻ loi, nhưng Samuel sẽ chuyển đến vào tuần tới và có lẽ em ấy sẽ có cái gì đó thậm chí còn đáng xấu hổ hơn. Giống như một chú gấu trúc hay một con mèo, đại loại thế.

Hansol nhìn hình ảnh của mình trong gương và mất khoảng ba giây để thoa kem dưỡng da lên mặt một cách uể oải trước khi tắt đèn và đi về phía phòng ngủ.

Các giường tầng hầu hết đã được lấp đầy nhưng cũng không hoàn toàn là thế, vì vẫn còn vài thực tập sinh khác sẽ chuyển vào. Anh mỉm cười với một cục nhỏ lồi lên ở giường, đó là Jihoon - đang ngủ trên một trong những chiếc giường ở tầng trên, bên dưới tấm chăn yêu thích của anh ấy ngay cả khi Hansol không thể chỉ ra được đó là ai nếu chỉ dựa vào mùi hương. Tất cả đều có mùi giống như mọi khi, hầu như là thế, được bao phủ bởi các chất dưỡng ẩm mềm mại, mặt nạ và kem đánh răng, nhưng mọi thứ thật sự đều rất quen thuộc.

Anh đi đến một cái giường dưới đang còn trống ở ngay bên cạnh một chiếc giường khác, hai chiếc giường chỉ cách nhau tầm một hoặc hai inch, và khi anh nằm xuống, anh ngay lập tức nhận ra rằng cái giường này không thể nào ở đây vì chứng ngủ rũ (*) của Jihoon. Đây hoàn toàn là bản năng nhận biết của loài sói, và nó thậm chí còn có phần tinh tế hơn của Wonwoo.

(*) Chứng ngủ rũ (Narcolepsy) là bệnh rối loạn não hiếm gặp. Bộ não không thể điều chỉnh việc ngủ và thức dậy như bình thường, khiến người bệnh đột nhiên rơi vào giấc ngủ mà không có cảnh báo trước hoặc bị tê liệt nhất thời (mất kiểm soát cơ bắp)

Anh yên lặng nằm xuống chiếc gối đơn, kéo chăn bông quanh người, và ngay lập tức bị bao quanh bởi những mùi hương nhàn nhạt của những thực tập sinh còn sống trong ký túc xá. Mấy cái ga giường cũng hay được giặt ủi - nhưng gần đây thì không, và đáng ra chúng phải có mùi khó ngửi thì thay vào đó chúng lại cực kì thoải mái.

Hansol nhắm mắt lại, cuộn tròn như một quả bóng ở đầu giường và hít thở. Anh nghĩ Seokmin đã sử dụng chiếc giường này lần trước, có lẽ thế, cái gối có mùi giống anh ấy, nhưng cái chăn là sự pha trộn hoàn chỉnh giữa những người còn lại. Nó có mùi giống như chiếc ghế dài ở nhà của anh, một sự pha trộn mờ nhạt của sự quen thuộc của gia đình anh, một thứ gì đó rất đậm sâu đến nỗi nó không bao giờ có thể bị xóa nhòa. Hansol thở phào nhẹ nhõm, và có một chút rùng mình. Tất cả đều có mùi như một nơi nào đó mà anh thuộc về.

++

Ký túc xá không hoàn hảo, rõ ràng là thế. Rất nhiều thằng con trai nhồi nhét vào một không gian nhỏ là địa ngục đối với cái mũi của Hansol sau một vài tuần. Mọi người gần như liên tục đổ mồ hôi, ngay cả khi mùa đông đã tới vì thế không thể đổ lỗi cho máy lạnh bị hỏng được, và Hansol không thể không thấy hơi bối rối và có cảm giác lãnh thổ bị xâm chiếm sau một vài trường hợp quá nhiều hyung mượn mũ hoặc bộ sạc pin của anh.

Không ai trong số các thành viên có thể nấu ăn vì vậy nhóm chủ yếu là gọi đồ ăn ngoài và ăn ramen cửa hàng tiện lợi, kể cả khi mẹ của Hansol đã nhắn tin nhắc nhở anh ăn đủ bữa để anh có thể phát triển cân đối đến bao nhiêu lần. Nhóm cũng không dọn dẹp quá nhiều, cũng không giặt giũ đủ, nhưng mọi thứ vẫn rất tuyệt vời.

Seungkwan là một trong những người đầu tiên chuyển đến, cậu phải chuyển đến từ Jeju đến bất cứ nơi nào để luyện tập, và cậu chạm vào tất cả mọi thứ. Junhui khăng khăng rằng gia đình anh cũng có phù thủy, nhưng Seungkwan là người duy nhất cho thấy điều đó. Cậu luôn mê tín hơn một chút so với những người còn lại, và cả một chút nhạy cảm hơn về những thứ dường như vô nghĩa như trời mưa vào thứ ba hoặc lông mi rũ xuống, và một chút về ma thuật nói chung.

Một thời gian ngắn sau khi Hansol chuyển đến, Seungkwan choàng tay qua vai anh và cho anh thấy một lá bùa nhỏ gắn trên cửa sổ trong phòng khách. Nó trông giống như một sợi bện gắn liền với một tờ giấy với các biểu tượng lạ trên đó, và một vài sợi hạt nhiều màu lơ lửng bên dưới. Khi Hansol ngửi nó, nó có mùi như sả và muối biển.

"Nó dùng để thanh lọc tâm hồn và tăng sự tập trung đó," Seungkwan giải thích, những ngón tay di chuyển để nắm lấy tay Hansol một cách lỏng lẻo. Đây là một trong những điều tốt đẹp về việc làm bạn với Seungkwan; cậu không bao giờ né tránh việc skinship với Hansol, thay vào đó là luôn nắm lấy tay anh hoặc vuốt ve mái tóc anh một cách trìu mến. "Mẹ đã làm cho tớ khi tớ lần đầu tiên chuyển đến Seoul, và bà ấy nói rằng bà ấy sẽ dạy tớ cách cải tiến nó để nó không bị cũ đi. Ở nhà, bà ấy cũng có mấy cái, phòng nào cũng có, nhưng bà ấy nói bọn mình có lẽ chỉ cần một cái thôi."

Hansol gật đầu, giả vờ hiểu. Ma thuật luôn lướt qua đầu anh; gia đình anh không có bất kỳ phù thủy nào, và mọi thứ so với ở Mỹ quả thật rất khác biệt, anh đoán vậy, vì thế mà mẹ anh thậm chí còn không nói nhiều về nó. Thật tuyệt khi thấy cách mà vai của Seungkwan trở nên cao hơn và tự hào khi cậu nói về ma thuật và mấy chuyện tầm phào, mặc dù, cậu cũng có một sự tự tin tương tự sau khi hoàn thành một nốt cao mới trong phòng tập. "Thật tuyệt. Cậu có thể làm bất cứ cái gì nữa như thế không? "

Seungkwan khịt mũi và nhìn anh, giả vờ hành động thật kiêu căng, và Hansol phải vỗ vào vai cậu. "Tất nhiên là tớ có thể rồi. Ý tớ là, không phải là cái gì đó quá đặc biệt, nhưng tớ có thể làm những vài thứ nhỏ nhỏ. "

Cậu kéo Hansol ra khỏi cửa sổ, cả hai người trượt chân, và trượt về phía tủ quần áo. Seungkwan buông tay ra để sắp xếp đống quần áo lộn xộn và Hansol nhét tay vào túi. Sau một lúc, Seungkwan kêu lên và lôi bộ đồng phục trường ra, đào bới cái túi trước khi đưa cho Hansol một mảnh giấy nhỏ được giấu bên trong.

Nó trông giống như một mảnh giấy note đơn giản, với những đường kẻ màu xanh mỏng và mọi thứ, nhưng nó được gấp một cách cẩn thận và tinh tế thành một nút thắt chặt chẽ. Hansol thật sự không thể tưởng tượng được Seungkwan sẽ có đủ kiên nhẫn để dành thời gian gấp cái gì đó thành hình thù rõ ràng, nhưng từ vẻ hạnh phúc đến mức mà cậu ôm lấy nó trong tay, rõ ràng là cậu đã thực sự làm được điều đó.

Hansol cầm lấy nó và nhìn nó gần hơn khi Seungkwan đưa nó lại gần anh. Nó gấp nhiều đến nỗi tờ giấy trở nên cứng như gỗ, và trong một giây Hansol cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

"Nó thực sự rất cơ bản, nhưng nó có thể thúc đẩy sự tỉnh táo," Seungkwan nói, đưa tay lên hông và trông rất hài lòng với bản thân. "Nó rất hữu ích, tớ có thể làm cho cậu nếu cậu muốn. Tớ đã làm cho Channie một ngày trước bài thi giữa kì của em ấy và em ấy đã qua bài kiểm tra dù cả bọn đã tập luyện rất muộn vào đêm hôm trước. "

"Hay thật đó," Hansol nói, và nó thực sự là như vậy. Nếu anh tập trung, anh tưởng tượng rằng anh có thể ngửi thấy mùi gì đó gần như lưu huỳnh, giống như mùi trước khi có bão, nhưng nó đã biến mất trong giây tiếp theo và anh đưa lại cái bùa cho cho Seungkwan. "Cậu giống như Harry Potter vậy"

Seungkwan khịt mũi và nhét tờ giấy vào túi quần của mình một cách cẩn thận. "Tớ giỏi hơn Harry Potter," cậu đưa tay vẽ vào vòng tròn một cái kính và nhìn thẳng vào Hansol, "Tớ là Boo Potter. Tôn trọng tớ đi." Lời cuối cùng cậu nói bằng tiếng Anh, trông vô cùng hài hước, và Hansol bật cười, đẩy cậu ra.

"Cậu thật kì lạ."

Seungkwan bĩu môi nhưng lại nắm lấy tay của Hansol. "Sao cũng được. Thôi nào, Jihoon-hyung đã bảo tớ dạy cậu cách sử dụng máy giặt, cậu sẽ không được bỏ đi mà không tự giặt quần áo nữa đâu."

Họ đi xuống phòng giặt ủi ở tầng hầm, nơi luôn luôn có mùi như vớ và mồ hôi. Hansol ghét nó, và đó là một phần của lý do anh luôn nhờ anh Seokmin hoặc anh Soonyoung giặt đồ khi họ giặt đồ của họ. Seungkwan đổ giỏ quần áo của mình vào một trong những chiếc máy và sau khi cậu bật nó lên, giải thích to cho Hansol công dụng của mỗi cái nút để anh có thể giặt đồ, hai người ngồi trên chiếc ghế êm ái được đặt trước cái máy giặt.

Seungkwan nghiêng người về phía anh và Hansol lùi lại đủ để cân bằng trọng lượng. "Tuần trăng tròn sẽ đến vào tuần tới," Seungkwan nói, và Hansol đoán rằng anh nên biết điều này sẽ đến mới phải.

"Ừ." Hansol sờ sờ vào một lỗ hổng của cái quần jean trên đầu gối của anh.

"... Wonwoo-hyung nói rằng cậu không có thứ mà anh quản lý đưa cho anh ấy và Mingyu khi trăng tròn tới."

"... Ừ."

Seungkwan bắn cho anh một cái nhìn từ bên dưới mái tóc dài quá dài của cậu. "Gia đình của cậu hóa sói cùng nhau không? Đó là những gì hàng xóm của tớ ở nhà đã làm đấy. Họ có một căn nhà với một cái sân để ở đó đêm vào kì trăng tròn." Cậu hít vào và kéo kéo cái áo phông của mình, cái áo treo lơ lửng quanh đôi vai gầy của cậu. "Chị gái tớ luôn nói rằng chị ấy nghe thấy tiếng hú trên mặt trăng lúc trăng tròn nhưng tớ nghĩ chị ấy chỉ đang cố gắng dọa dẫm tớ thôi"

Hansol cười. " Chị ấy chắc chắn đang dọa cậu rồi. Nhưng ừm, ý tớ là, gia đình tớ chỉ có thời gian với nhau khi trăng tròn thôi. "Anh nhún vai. "Nó không giống như trong phim, cậu biết đấy, chúng tớ không phải thay đổi hay gì cả. Ý tớ là, khi cậu là một đứa trẻ thì cậu làm thế, nhưng đó chỉ là vì cậu không biết làm gì thì tốt hơn. "

Hansol để tay trên đùi, suy nghĩ. "Như kiểu là, cậu có thể thay đổi vào bất cứ lúc nào trong tháng, đúng không? Nhưng vào kì trăng tròn thì cậu cảm cảm thấy tốt hơn khi ở dạng sói, kiểu vậy đó. Cậu bị ngứa, và một số người còn tệ hơn, kiểu như, cái tinh thần muốn hóa sói khi trăng tròn tới ấy. Nhưng đúng thế, anh quản lý nói rằng tớ không thực sự cần phải ở trong một căn phòng khóa, nhưng có lẽ sớm thôi. Tất cả những gì nó làm là giúp kiểm soát tớ bay nhảy khắp nơi, trong tuần trăng tròn ấy. "

Seungkwan khẽ thở phào. "Vì vậy, cậu sẽ chỉ kỳ lạ và dễ cáu kỉnh trong một ngày hoặc tầm thể, hửm." Hansol thấy cậu đang đi xa chủ đề của cuộc nói chuyện cả dặm và đẩy vai cậu, nở nụ cười, Seungkwan tiếp tục, "Tớ có rất nhiều kinh nghiệm để đối phó với việc tức giận hàng tháng, tớ có một người chị mà, cậu biết đấy."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro