Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9 - Jealous

-Pete-
Cuối cùng thì tôi cũng có một ngày nghỉ, khoảnh khắc mà tôi mong chờ nhất. Tôi đã sắp xếp các hoạt động khác nhau mà tôi sẽ làm trong kỳ nghỉ. Kể cả việc thực hiện sở thích chụp ảnh của tôi.

Tôi rất thích chụp ảnh vì đó là sở thích của tôi, tôi có thể nắm bắt mọi khoảnh khắc và cảnh vật. Giống như chữa bệnh, nhiếp ảnh có thể khiến tôi quên đi tất cả những điều khiến tôi căng thẳng. Hiện tại, tôi không có thiết bị như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng tôi đã bắt đầu tiết kiệm tiền lương của mình để mua chiếc máy ảnh tôi muốn.

"Pete. Lên xe đi." Win mời tôi vào ghế phụ của xe.

Tôi nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Hôm nay tôi không cô đơn, tôi đã hẹn Win cùng nhau đi chụp ảnh. Win và tôi có cùng sở thích và tôi phát hiện ra điều đó khi chúng tôi trò chuyện cùng nhau trong khuôn viên trường vài ngày trước. Win mời tôi trước và anh ấy đề nghị cho tôi mượn máy ảnh của anh ấy cho đến khi tôi có thể mua chiếc của mình.

"Tôi ngại vì đã để anh chở tôi." Tôi đã nói trên đường đi.

Win chỉ cười. "Tại sao cậu phải xấu hổ? Tôi không phải là chủ của cậu. Tôi không phải là Vegas." .

Những gì anh ấy nói cũng đúng, nhưng sau tất cả thì Win là bạn của Vegas, chủ của tôi. Vì vậy, gián tiếp tầng lớp của tôi vẫn còn kém xa Win.

"Không cần suy nghĩ nhiều đâu Pete. Hôm nay cậu là bạn của tôi. Hoặc nếu cậu không muốn làm bạn của tôi thì cứ nói là chúng ta đang hẹn hò." Win nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

Tôi há hốc mồm trước lời nói của Win vừa rồi. Nó có nghĩa là gì? Hẹn hò? Anh ấy đang đùa à? Chết tiệt! Điều này không vui chút nào. Win lại cười. "Này đừng nghiêm túc như vậy. Tôi đang đùa."

"Tôi biết ơn điều đó." Tôi nhẹ nhõm trả lời.

"Nhưng thành thật mà nói, tôi đang xem xét việc mời cậu đi hẹn hò." Win liếc nhìn tôi.

Lần này tôi thực sự đã tự lừa mình. Tôi nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ để tránh ánh mắt của anh ấy vì tôi có thể nhìn thấy bằng khóe mắt của tôi rằng Win đang nhìn tôi với một nụ cười. Và tôi không thể đoán được cái nhìn đó có nghĩa là gì.
-----------------
Tôi hướng máy ảnh vào mọi ngóc ngách của Grand Palace để chụp những bức ảnh về khung cảnh xung quanh và những du khách đang qua lại nơi này.

Khi máy ảnh của tôi bắt gặp hình ảnh của Win, người đang đứng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình, tôi ngay lập tức ghi lại khoảnh khắc đó bằng máy ảnh.

Chỉ một vài bước chân, Win dường như đi về phía tôi. Tôi ngay lập tức hạ máy ảnh xuống và mỉm cười với anh ấy. Tôi đã bị bắt gặp đang chụp ảnh.

"Có vẻ như cậu đang quan tâm đến việc biến tôi thành người mẫu của cậu." Win nói khi anh ấy đến trước mặt tôi, tôi mỉm cười. "Không phải tôi. Nhưng chiếc máy ảnh này thích chụp những thứ đẹp đẽ."

Win bật cười trước lời khen của tôi. "Cậu có hài lòng với việc chụp ảnh ở nơi này?"

Tôi gật đầu. "Vậy, chúng ta sẽ đi đâu sau khi đi nơi này?"

Mặt Win chợt buồn. "Tôi xin lỗi, tôi đã quên rằng hôm nay tôi có một cuộc hẹn với Vegas, Tay và Ram ở câu lạc bộ. Họ đang đợi ở đó."

Nghe những lời anh nói, mặt tôi buồn rười rượi. "Ồ, được thôi. Cậu cứ đến câu lạc bộ. Tôi có thể tự về nhà từ đây." " Cậu có thể cùng tôi đến câu lạc bộ. Sau đó, chúng ta sẽ đến điểm chụp ảnh tiếp theo. "

"Không cần phải như vậy. Tôi chắc chắn rằng nửa đêm các cậu trở về. Chúng ta sẽ không có thời gian tới nơi đó." Tôi từ chối.

"Nơi tôi sắp dẫn cậu đến sẽ rất đẹp vào ban đêm. Như nào? Cậu có đồng ý không?" Win hỏi một cách hy vọng.

Tôi suy nghĩ một lúc.

"Được rồi tôi sẽ đến."

Win cười hạnh phúc. Anh ta lập tức nắm lấy tay tôi và đi qua đám đông người.
-----------------
-Vegas-
"Ê, nhìn xem ai đang tới kìa!"

Ram và tôi nhìn về hướng mà Tay đang chỉ. Tôi khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Pete. Tại sao cậu ta đến được đây? Và tại sao cậu ta lại đến một mình với Win? Hôm nay không phải là ngày nghỉ của anh ấy và anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đến một điểm du lịch.

"Xin lỗi tôi tới trễ." Win nói.

"Mày luôn như vậy mà đếch phải hả? Không cần xin lỗi." Tay châm biếm. "Ồ, này Pete. Tôi nghĩ cậu còn quá sớm để đến đón Vegas. Nó thậm chí còn chưa say." Tay nói với Pete, người đang đứng cạnh Win.

"Cậu ấy đi cùng tao." Win kéo tay Pete ngồi bên cạnh.

"Woah. Hai người đang hẹn hò à?"

Pete nhanh chóng lắc đầu nói với Tay rằng những gì Tay nói là không đúng sự thật.

"Chúng tôi vừa cùng nhau đến Grand Palace để chụp ảnh." Pete giải thích khi đưa chiếc máy ảnh đang cầm trên tay.

"Tôi sẽ xem xét những gì Tay nói. Để hẹn hò với cậu." Win vừa nói vừa nhìn Pete để trêu chọc.

Pete véo eo Win. Tôi không biết tại sao nhìn thấy cảnh này lại làm tôi bực mình. Tôi cởi một chiếc cúc áo trong những chiếc cúc áo trên áo sơ mi của tôi. Đột nhiên tôi ngột ngạt, có phải chất cồn này đang bắt đầu hoạt động trong cơ thể tôi.

"Tại sao hai người lại đi chụp ảnh cùng nhau?" Tay tò mò hỏi.

"Lúc đó chúng tôi trò chuyện với nhau và hóa ra chúng tôi có cùng sở thích là nhiếp ảnh."

"Không ngờ Pete lại thích chụp ảnh." Tay kinh ngạc nói.

Không khác gì Tay, tôi cũng rất sốc. Pete là vệ sĩ của tôi, nhưng tôi thậm chí còn không biết anh ấy thích chụp ảnh. Tôi nghĩ anh ấy thích bóng đá như một chàng trai bình thường, bởi vì bất cứ khi nào có trận đấu của Barcelona, ​​Pete luôn xin phép được xem.

"Vậy, ảnh của cậu đâu? Cho tôi xem?" lần này Ram đã tham gia trò chuyện. Anh ấy với lấy chiếc máy ảnh mà Pete đã đưa cho anh ất. Ram và Tay tỏ ra hào hứng khi xem ảnh trên máy ảnh. Trong khi tôi giả vờ không quan tâm mặc dù thực sự tôi cũng rất tò mò.

"Chà. Có một bức ảnh của Win đây." Tay nói. "Có phải Pete đã chụp nó không?"

Pete lúng túng gật đầu.

"Có thật không vậy?" Win giật máy ảnh khỏi tay Ram. "Hừm. Tao trông rất đẹp trai trong bức ảnh chân thực này." Ram và Tay thực hiện những động tác gọn gàng như thể họ muốn phát điên lên khi nghe câu trả lời của Win. Hơn nữa, những gì họ đang nói về những địa điểm chụp ảnh tuyệt vời ở Thái Lan và tôi không muốn tham gia cuộc trò chuyện này.

"Tao đi vệ sinh."

Vãi thật. Không có ai trả lời. Có vẻ như họ thực sự không quan tâm đến sự hiện diện của tôi ở đây nữa. Họ đang mải mê trò chuyện.

Tôi nhìn thấy Win bước vào nhà vệ sinh từ tấm gương trước mặt tôi. Anh ta đi vào một trong những buồng vệ sinh và không dành một phút nào để rửa tay trong bồn rửa.

"Lần sau mày phải xin phép tao nếu mày muốn đưa Pete đi chơi."

Win nhìn tôi từ tấm gương trước mặt. "Tại sao tao cần phải xin phép mày?"

"Vì Pete là vệ sĩ của tao."

"Nhưng tao coi cậu ấy như một người bạn chứ không phải vệ sĩ của mày. Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ của cậu ấy. Tôi nghĩ Pete có quyền đi chơi với bất kỳ ai trong ngày nghỉ của cậu ấy."

Tôi thở dài. "Sao mày cứng đầu như vậy?"

Win quay lại đối mặt với tôi. "Tao nghĩ rằng mày quá sở hữu những gì mày có. Tao biết mày giàu có và có tất cả mọi thứ, nhưng mày phải nhớ rằng mày không phải là trung tâm để được mọi người vây quanh. Mày không có quyền lực đối với cuộc sống của người khác."

Những lời vừa rồi của Win giống như một cái tát với tôi.

Win đứng dậy từ phía trước bồn rửa và đi đến chỗ tôi. "Mày nên vui vì tao không làm phiền Mild nữa vì tao có vẻ quan tâm đến Pete hơn bây giờ." nói xong anh ta bỏ đi để lại tôi vẫn dán mắt vào cửa nhà vệ sinh phía trước.

Tôi đã cảm thấy khó chịu với những gì anh ta nói. Cảm xúc của tôi đã lên đến đỉnh điểm. Tôi thường không thực sự quan tâm những gì người khác nói, nhưng vì điều này là Win nói nó, tôi thực sự khó chịu vì một số lý do.

"Pete. Về nhà thôi." Tôi nắm lấy tay Pete. Cậu ấy trông rất sốc, Win, Tay và Ram cũng vậy.

Pete tuân theo và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Win bất ngờ nắm lấy tay Pete. Tôi liếc nhìn anh ta bằng đôi mắt sắc bén.

"Tao đưa cậu ấy đi nên để tao đưa cậu ấy về."

"Tao là chủ của Pete. Tôi có quyền ra lệnh cho cậu ta về nhà." Tôi đã cố nài nỉ.

"Hôm nay là ngày nghỉ của cậu ấy vì vậy hãy để Pete quyết định xem cậu ấy sẽ về nhà bây giờ hay muộn hơn."

"Pete?" Tôi liếc nhìn Pete yêu cầu một câu trả lời.

"Tôi-tôi sẽ về nhà sau vài giờ với Win." Pete bối rối trả lời. Cậu ấy tránh ánh mắt của tôi.

"Thấy chưa. Vì vậy, mày có thể về nhà ngay bây giờ và Pete sẽ về nhà với tao."

Tôi lần lượt nhìn Win và Pete với vẻ khó chịu. Tôi đã thua rất nặng trước Win. Tôi hất tay Pete ra khỏi tay mình và rời khỏi họ mà không nói lời tạm biệt.

Được rồi. Hôm nay tao có thể thua bọn mày, nhưng bọn mày sẽ thấy sự trả thù của tao đối với bọn mày. Đặc biệt là cậu, Pete. Cậu đã thực sự làm nhục tôi trước mặt Win.
-----------------
-Pete-
"Thật tuyệt Pete. Cậu về nhà vào giờ này?"

Tôi dừng lại và nhìn vào nguồn phát ra âm thanh. Vegas đang ngồi trên ghế với một chai rượu whisky trên bàn. Có vẻ như anh ấy đang đợi ở đó để cằn nhằn tôi.

"Cậu chưa ngủ sao?" Tôi cố gắng thay đổi cuộc trò chuyện.

"Cậu không cho rằng tôi chờ cậu sao?" Vegas đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía tôi.

Tôi lắc đầu giả vờ ngốc. "Tôi nghĩ rằng cậu đang hít thở không khí trong lành."

"Tôi biết cậu đang giả ngu trước mặt tôi. Hãy dừng ngay hành động tồi tệ của cậu."
-Vegas-
Pete đảo mắt. "Được rồi. Vậy tại sao anh lại đợi tôi?"

"Tôi chỉ muốn chúc mừng vệ sĩ của tôi, người đã làm cho tôi nhục mặt trước mặt bạn bè của mình."

"Tôi không cố ý như vậy. Nhưng tôi nghĩ Win nói đúng. Đây là thời gian nghỉ của tôi nên tôi có quyền quyết định những gì mình muốn làm." Pete cố gắng bào chữa cho mình.

"Vậy thì tại sao xin phép tôi trước?"

"Tại sao tôi cần sự cho phép? Đó là ngày nghỉ của tôi." Pete trả lời không muốn thua cuộc

Tôi cười mỉa mai. Ngay cả câu trả lời bây giờ cũng giống như những gì Win đã nói trong nhà vệ sinh lúc nãy.

"Vậy là cậu đã học được cách chiến đấu với chủ của mình?"

"Tôi xin lỗi nếu anh nghĩ rằng tôi đã sai. Tôi sẽ không tái phạm." Pete nói mà không có một chút hối hận. "Vậy là xong. Giờ thì anh đã hài lòng rồi. Vậy anh quay lại nhà chính ngủ đi.Tôi cũng mệt rồi tôi muốn nghỉ ngơi ."

Tôi nắm tay Pete khi cậu ấy chuẩn bị rời đi. "Tôi nói còn chưa xong." Tôi phản đối.

"Còn gì nữa thưa khun Vegas? Tôi mệt. Tôi muốn ngủ. Ngày mai tôi phải làm việc lại."

"Bây giờ cậu cãi tay đôi với tôi? Cái mẹ gì vậy? Vì cậu đã tiến gần được với Win? Cậu muốn hẹn hò với anh ta? Để thứ hạng thấp kém của mình có thể thăng lên?"

Pete thở dài. "Anh nói gì cũng được. Tôi mệt rồi." Pete rụt tay lại và bước đi khỏi tôi.

"Pete! Dừng lại! Tôi vẫn chưa nói xong." Tôi bực bội hét lên.

Pete không để ý đến câu nói của tôi. Cậu ta tiếp tục đi cho đến khi khuất sau cánh cửa phòng.

Chết tiệt! Pete! Bây giờ cậu ấy đủ dũng cảm để chiến đấu với tôi. Gần gũi với Win càng khiến cậu trở nên dũng cảm hơn. Tôi đoán tôi đã quá tốt với cậu ấy trong suốt thời gian qua.

Chóng mắt lên mà xem nè Pete! Tôi sẽ dạy cho cậu một bài học sau những gì cậu đã làm với tôi ngày hôm nay.
--------------------------------------------------------------
2/6/2022 với 2364 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro