8 - The beginning
-Vegas-
"Đây là gì?" Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc ly mà Pete đưa ra trước mặt tôi.
"Trà bạc hà."
Tôi ngửa mùi thơm của thức uống. Có mùi như kem đánh răng pha với nước nóng. "Tôi không thích nó. Nó có mùi quá nồng."
"Hãy thử nó trước. Thức uống này lành mạnh và tốt cho sức khỏe của anh."
"Tôi thích một ly espresso vào buổi sáng."
"Như vậy không tốt cho sức khỏe." Pete ép tôi uống nó.
"Vậy thì cho tôi một ít nước trái cây."
Pete lắc đầu. "Được. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ làm nước ép xanh , nhưng hôm nay anh uống trà này trước."
Cuối cùng thì tôi cũng chịu thua. Tôi mệt mỏi vì tranh cãi với Pete. Tôi nhấp một ngụm trà bạc hà. Có vẻ ngon. Không phải như những gì tôi tưởng tượng.
Nhưng tôi vẫn không thích mùi bạc hà quá hăng.
"Nhân tiện nước ép xanh là gì? Tôi vừa mới nghe nói về nó." Tôi tò mò hỏi.
"Nước ép từ hỗn hợp rau chân vịt, cần tây, dưa chuột với mật ong và chanh."
"Vậy bắt đầu từ ngày mai chỉ cần pha cho tôi trà này." Tôi vừa nói vừa đưa cho Pete chiếc ly đã cạn một lần nữa.
"Tại sao? Anh nói anh thích nước trái cây hơn?"
Tôi lắc đầu. "Tôi đã đổi ý. Tôi nghĩ món trà bạc hà này trông ngon hơn công thức nước ép xanh của cậu."
"Okay." Pete nhận lấy chiếc ly rỗng từ tay tôi.
--------------
"Tôi sẽ không ăn cái này." Tôi đẩy đĩa rau ra khỏi người tôi.
"Đây là rau. Tốt cho sức khỏe của cậu."
Tôi lắc đầu. "Tôi sẽ không bao giờ thích rau." Tôi trả lời một cách ấp úng.
Pete lấy đĩa rau. "Vậy được rồi. Tôi sẽ đổi bữa tối của anh với một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Anh không thể đến pub trong một tháng."
Tôi tròn mắt. "Làm sao có thể. Tại sao bây giờ cậu lại kiểm soát cuộc sống của tôi?" Tôi phản đối.
"Không phải chúng ta đã đồng ý rằng anh sẽ tuân theo liệu pháp của tôi sao?"
Chết tiệt. Tôi chợt nhớ ra lời hứa của mình. Tại sao tôi lại phải thực hiện lời hứa vô lý đó với cậu ta.
"Được rồi. Đưa rau cho tôi. Tôi sẽ ăn."
Pete mỉm cười hài lòng. Anh đặt đĩa trở lại bàn.
"Mời khun Vegas ăn. Tôi sẽ đợi bên ngoài. Chỉ cần kêu tên tôi khi anh ăn xong."
Tôi uể oải gật đầu.
"Còn gì nữa?" Tôi hỏi khi Pete quay lại.
"Đừng quên ăn hết đồ ăn. Lãng phí đồ ăn không tốt đâu. Hehehe." cậu ta nói và biến mất sau cánh cửa.
Tôi mỉm cười một chút và bắt đầu ăn thức ăn được dọn ra trên bàn.
--------------
"Pete! Pete! Pete!" Tôi hét lớn tên của Pete. Đột nhiên mất điện khi tôi đang đọc sách trên ghế sofa.
"Khun Vegas. Tôi ở đây." Pete đến chỗ tôi với chiếc đèn pin trên tay.
"Cái gì thế này? Sao hôm qua mất điện liên tục vậy?" Tôi càu nhàu.
"Lúc nãy, chú Tul đã nói với bảo vệ rằng sẽ có sửa chữa điện ở nhà." Tôi thở dài khó chịu. "Nhưng cũng không phải buổi tối chứ!"
"Bình tĩnh, khun Vegas. Tôi ở đây."
Mười lăm phút trôi qua mà điện vẫn chưa bật. Pete và tôi đã ngồi cạnh nhau trong im lặng. Bận rộn với chiếc điện thoại di động của chúng tôi.
"Pete."
"Krub."
"Cậu biết tại sao tôi lại sợ bóng tối đến vậy không?"
Tôi thấy cậu ấy lắc đầu.
"Lúc đó, tôi 7 tuổi, khi mất điện, tôi thấy mẹ tôi nằm bất tỉnh trên nền nhà, người bê bết máu. Bà đã tự tử. Tôi liền la hét, gào khóc thảm thiết. Tôi ngất đi và khi tỉnh lại. Tôi đang ở trong bệnh viện và bố tôi nói với tôi rằng mẹ tôi đã mất. Từ đó đến nay, tôi bị chấn thương tâm lý. Tôi rất sợ khi ở một mình, sợ bóng tối. Tôi gần như phát điên . Bố tôi đưa tôi đến bác sĩ tâm lý. Cuối cùng, sau một thời gian, tôi đã bình phục. Tôi không sợ ở một mình nữa, nhưng tôi vẫn không dám ở một mình trong bóng tối.
Pete vẫn im lặng.
"Pete."
"Krub."
"Tôi hy vọng cậu sẽ không bao giờ quên rằng tôi sợ bóng tối. Hãy hứa với tôi. Bất cứ khi nào mất điện hoặc tôi mắc kẹt trong bóng tối, cậu phải nhớ cứu tôi."
Pete gật đầu. "Tôi hứa."
"Pete. Tôi có thể mượn đùi của cậu không? Tôi buồn ngủ quá. Tôi muốn ngủ."
Pete lại gật đầu. Cậu ấy lấy đệm sofa và đặt nó lên đùi mình. Tôi đổi tư thế nằm trên ghế sô pha và ngả đầu vào lòng Pete. Tôi cảm thấy Pete nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ.
--------------------------------------------------------------
1/6/2022 với 857 từ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro