6 - Trauma
11 năm trước...
-Pete-
Khi tôi mười một tuổi, tôi được đi nghỉ ở Bangkok, đến nhà khun Karn, nơi bố tôi làm việc. Tôi làm điều này hàng năm.
Tôi đang nấu bữa tối trong nhà bếp của gian hàng nơi nhân viên ở và đột nhiên điện trong toàn bộ ngôi nhà bị mất.
"Bố ... bố ...." Tôi gọi tên bố nhưng không có tiếng trả lời.
Có phải bố không có nhà?
Cuối cùng, tôi quyết định tắt bếp và bước ra khỏi bếp để tìm bố. Trước đó, tôi đến phòng thiết bị để lấy đèn pin.
Tôi bật đèn pin trên tay và bắt đầu đi về phía nhà chính. Tôi có thể lờ mờ nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ. Càng đi về phía trước, tiếng khóc của đứa trẻ càng rõ ràng. Tôi không phải là một đứa trẻ sợ ma hay những điều tâm linh nên tôi quyết định tìm ra nguồn gốc của âm thanh.
Giọng nói dường như phát ra từ phòng khun Karn. Tôi đánh liều bước vào phòng khun Karn, hướng đèn pin vào tất cả các góc trong phòng. Tôi không thể tìm thấy bất cứ thứ gì, không phải người hay ma, nhưng không hiểu sao giọng nói càng ngày càng rõ ràng trong căn phòng này.
Đột nhiên, ánh mắt tôi rơi vào bàn làm việc của khun Karn. Tôi chắc rằng tiếng khóc phát ra từ gầm bàn. Tôi bước tới, nhìn xuống và chiếu đèn pin vào gầm bàn.
"Khun Vegas!" Tôi đã ngạc nhiên biết bao khi thấy Vegas ngồi dưới bàn ôm chặt lấy chân mình. Gương mặt anh ngấn lệ. Cơ thể anh đang run lên như một người đang sợ hãi.
"Pete." Đôi mắt anh ấy nhìn tôi. Đôi mắt anh ấy sưng húp vì khóc. Đột nhiên, Vegas ôm tôi.
Anh ấy ôm tôi rất chặt.
"Pete. Giúp tôi với. Tôi sợ." Anh ấy vừa nói vừa khóc.
Tôi xoa lưng cho anh ấy. "Bình tĩnh, khun Vegas. Tôi ở đây. Khun Vegas không cần phải sợ nữa." Tôi nói cố gắng làm anh ấy bình tĩnh lại.
Sau khi anh ấy bắt đầu bình tĩnh và ngừng khóc. Tôi buông cánh tay anh ấy ra. "Khun Vegas đợi ở đây. Tôi sẽ đi nhờ giúp đỡ."
Khi tôi chuẩn bị rời đi, Vegas nắm lấy tay tôi. "Đừng đi đâu! Ở lại với tôi. Tôi sợ."
Cuối cùng, tôi lại ngồi xuống bên cạnh anh ấy. Tôi theo Vegas đến ngồi dưới bàn. Chúng tôi ngồi im lặng và thật khó xử. Chúng tôi không nói với nhau câu nào cho đến một giờ sau đó, điện bật lên.
"Thưa khun Vegas, tôi sẽ đưa cậu về phòng, được không?"
Vegas gật đầu đáp lại. Anh ấy kéo tay tôi. Giữ chặt nó. Có vẻ như anh ấy vẫn còn sợ hãi. Tôi dẫn Vegas đến phòng anh ấy và đợi anh ấy ngủ say.
Sau khi chắc chắn rằng Vegas đã bước vào giấc mơ của mình, tôi lập tức rời khỏi phòng. Tôi rất đói. Tôi không có cơ hội ăn tối do sự cố mất điện trước đó nên tôi quyết định quay lại bếp và tiếp tục nấu bữa tối của tôi
----------------
Hiện tại
-Vegas-
Chết tiệt! Điện trong nhà đột ngột vụt tắt. Tôi lập tức chộp lấy điện thoại và bật đèn led từ điện thoại lên.
"Pete! Pete!" Tôi đã cố gọi vệ sĩ của mình. Không có câu trả lời. À, tôi nhớ là Pete đã đi chơi với Macau.
"Dì Arm ... bác Tul ... Boun ...." Tôi gọi tên tất cả các nhân viên trong nhà, nhưng không có tiếng trả lời. Hình như họ không nghe vì nhà chính xa khu công nhân. Hơn nữa, vị trí phòng của tôi ở tầng hai, tôi không dám xuống lầu.
Vận rủi vẫn chưa dừng lại ở đây, mười phút sau đèn LED từ điện thoại di động của tôi vụt tắt. Tôi quên sạc nó và hết pin. Máy phát điện ở nhà cũng không bật.
Phòng của tôi tối và kỳ lạ. Tôi hoảng sợ. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người. Những ký ức tồi tệ từ thời thơ ấu ùa về ám ảnh tôi. Tôi ngã xuống đất ôm chân và vùi mặt vào giữa hai chân. Tôi nói một lời cầu nguyện, hy vọng ai đó sẽ đến và giúp tôi.
"Khun Vegas..."
Giọng nói đó. Vẫn là giọng nói của mười một năm trước. Là giọng nói của thiên thần hộ mệnh của tôi. Tôi ngẩng mặt lên. Vừa đủ. Pete đang quỳ trước mặt tôi. Anh ấy đã ôm tôi. Rất gần. Cái ôm này vẫn giống như mười một năm trước. Rất êm dịu.
"Đừng sợ thưa khun Vegas. Tôi đã ở đây." Pete nói.
Tôi gật đầu trong vòng tay của cậu ấy. Đột nhiên, điện trở lại. Pete buông tay. Má nó! Tôi vẫn muốn được ở trong vòng tay của anh ấy lâu hơn. Ở trong vòng tay của Pete, không hiểu sao tôi lại có cảm giác như được mẹ ôm vào lòng. Rất dễ chịu.
"Chờ một chút. Tôi sẽ lấy nước cho cậu." Pete bước đến chiếc tủ lạnh nhỏ trong góc phòng và lấy một chai nước khoáng.
Tôi nhấp một ngụm nước mà Pete đưa cho tôi.
"Khun Vegas có thể ngủ ngay bây giờ. Tôi sẽ canh bên ngoài."
Tôi nắm lấy tay Pete. "Đừng đi. Cậu có thể ngủ ở đây trên ghế sofa. Hãy đảm bảo tôi luôn nhìn thấy cậu trong tầm mắt." Tôi nói chắc nịch.
"Vâng thưa cậu." Pete ngoan ngoãn trả lời.
"Chăn và gối ở trong tủ." - Tôi nói rồi bước đến giường, nằm đó và nhìn Pete đang bận rộn dọn chăn gối ra khỏi tủ và sắp xếp chúng trên ghế sofa.
Nhìn thấy Pete xung quanh tôi, nỗi sợ hãi của tôi biến mất ngay lập tức. Tôi có thể bình tĩnh lại, nhắm mắt và ngủ một cách thoải mái.
--------------------------------------------------------------
31/5/2022 với 1019 từ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro