Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 04

Hiện tại, ở Nghiêm phủ, ngoài vợ chồng Nghiêm lão gia, sức khỏe ngày càng sa sút do những đứa con trai yêu quý liên tiếp qua đời và Nghiêm Hạo Tường, người đang hoảng sợ trước cái chết của quản gia, người có địa vị cao nhất chính là Lưu Diệu Văn.

Lẽ ra hắn có thể nhân cơ hội tiến hành điều tra kỹ càng những kẻ khả nghi, ai ngờ vậy mà lại sa vào lưới tình. Hắn hiện tại ở trong phòng trấn an vị tiểu thiếu gia đang vô cùng sợ hãi - Nghiêm Hạo Tường.

Dưới màn đêm sâu thẳm, ánh trăng như chìm vào lòng nước, tỏa sáng rực rỡ. Lưu Diệu Văn nhìn Nghiêm Hạo Tường đang ngủ say, định sang giường bên cạnh ngủ, vừa nhấc người dậy đã bị một đôi tay níu lại.

"Ngươi có thể ngủ cùng ta không?"

Nghiêm Hạo Tường mở mắt ra, đôi mắt lấp lánh hơi nước, trong veo, tràn đầy khẩn cầu. Tiểu thiếu gia không có dùng "phải" hay "nhất định phải" mà thay vào đó dùng từ "có thể" vô cùng thiếu tự tin. Sự bất lực của y lúc này có lẽ là vô tận.

Lưu Diệu Văn ngẩn ra, cũng không nói ra câu: "Ngài, thỉnh tự trọng", ma xui quỷ khiến thế nào lại cởi áo khoác và nằm xuống bên cạnh gối của Nghiêm Hạo Tường.

Một thân thể lạnh như băng xông đến, Lưu Diệu Văn vô thức ôm lấy, trong đầu dường như có một thanh âm nào đó thôi thúc hắn, bảo hắn hãy ôm chặt hơn, để hơi ấm cơ thể cùng với trái tim đang đập loạn nhịp của chính mình giao hết cho người kia.

"Lâm thúc là người đã chứng kiến ta trưởng thành". Nghiêm Hạo Tường nói, phá vỡ sự im lặng trong phòng, "Ta thực sự rất buồn khi thấy Lâm thúc chết trước mặt ta như thế."

Trái tim của Lưu Diệu Văn thắt lại khi thanh âm nức nở của Nghiêm Hạo Tường vang lên. Hắn không nói gì, chỉ xoa đầu an ủi y.

"Lưu Diệu Văn, ngươi thấy mà đúng không, người ở cùng ta lâu ngày, cuối cùng đều sẽ gặp xui xẻo..."

Y dùng sức ôm Lưu Diệu Văn chặt hơn, mùi thơm trong trẻo đặc trưng bay vào mũi Lưu Diệu Văn, khiến hắn hồn vía lên mây, trái tim hắn lại một lần nữa vì Nghiêm Hạo Tường mà mềm nhũn.

Hắn nghe thấy chính mình đang nói với Nghiêm Hạo Tường, sao có thể như vậy được? Đừng sợ, có ta ở đây.

“Vậy ngươi sẽ luôn ở bên ta chứ?”
Đôi mắt y dưới ánh trăng đêm thật lung linh, tựa như một mặt hồ trong vắt.

Lưu Diệu Văn muốn nói “Ừm” nhưng lại không thể nói được, hắn không thể tự lừa dối chính mình.

"Xin lỗi."

Đêm lạnh dần.

“Vậy ngươi có thể hôn ta được không?”

"Ta...". Lưu Diệu Văn còn chưa nói xong liền cảm nhận được đôi môi lạnh buốt nhưng mềm mại của người kia áp lên môi mình. Trong nháy mắt, đầu óc hắn trống rỗng, nắm đấm đang siết chặt vì cố gắng kìm nén cũng dần thả lỏng, chìm đắm trong nụ hôn say đắm ấy.

Cái chạm lạnh lẽo ấy nhanh chóng tan biến, chỉ còn lại một nụ hôn vội vã.

Nghiêm Hạo Tường lại nở nụ cười trêu chọc đầy ẩn ý, thỏa mãn liếm môi: "Chúc ngủ ngon."

Nửa đêm, gió vẫn thổi, người vẫn thức.

Lưu Diệu Văn hoàn toàn mất ngủ, hắn hiểu nụ hôn bất chợt này có ý nghĩa gì.

Nó đánh dấu sự phá vỡ ranh giới tưởng chừng hòa bình nhưng bí ẩn giữa họ, cũng là sự sa ngã bất thường của chính hắn.

Gia nhập Bang Khúc Thủy năm 17 tuổi, trong chín năm qua hắn đã thực hiện vô số nhiệm vụ, không bao giờ thất bại, không bao giờ rung động. Một lần được giao nhiệm vụ trà trộn vào vũ trường lớn nhất Thành Đô, khiến vũ nữ nổi tiếng nhất say đắm theo đuổi mình, tự nguyện tiết lộ bí mật của vũ trường, nhưng khi cần ra tay thủ tiêu, hắn không hề nao núng, vung dao lên gáy của vũ nữ. Nhìn ánh mắt kinh ngạc và tuyệt vọng của cô ta, lòng hắn bình thản như nước trong hồ.

Nhưng tại sao, từ khi gặp Nghiêm Hạo Tường, hắn lại luôn mềm lòng?

Lưu Diệu Văn không thể hiểu rõ, không thể đoán được, cũng không dám mạo muội đoán già đoán non. Hắn sợ hãi, sợ rằng câu trả lời là một con dao nhọn đẫm máu, đâm thẳng vào tim hắn như khi hắn đâm vũ nữ năm xưa vậy.

Nghiêm Hạo Tường không giống như những gì người ngoài đồn đại, y không phải là kẻ lăng nhăng trác táng, nhưng cũng không phải là chú thỏ trắng thuần khiết và tốt bụng. Sự yếu đuối của y là thật, đa tình cũng là thật. Y có thể lao vào lòng một người xa lạ, cũng có thể gieo rắc tình cảm khắp nơi. Y có thể rúc vào lòng hắn nỉ non sợ hãi, cũng có thể để lại một nụ hôn vô lý rồi nói chúc ngủ ngon. Y như một chiếc hộp Pandora, dụ dỗ người ta dùng máu để mở ra nhưng vẫn một mực đóng chặt.

Ngay cả qua một lớp áo mỏng manh, Lưu Diệu Văn cũng không thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của Nghiêm Hạo Tường.

"Nghiêm Hạo Tường, bao giờ người mới có thể cho ta thấy sự chân thành của ngươi, dù chỉ một lần thôi?"

Bóng đêm vô tận yên ắng, không ai có thể nhìn thấy giọt nước từ khóe mắt Nghiêm Hạo Tường chảy xuống.

.
Hết chương 04

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro