[Văn Nghiêm Văn] HÈN NHÁT
[Văn Nghiêm Văn] HÈN NHÁT
Tên gốc: 胆小鬼
Tác giả: AD钙乃
Link:https://liubeishan54743.lofter.com/post/4bdbccb4_1ccc763be
Bối cảnh thực tế / gương vỡ lại lành / ngược nhẹ
Thời gian được thiết lập ở tuổi trưởng thành, Văn 23, Nghiêm 24
------------------
Không thể giúp bản thân, không thể nói thật lòng.
Anh tự tay biến tôi thành một kẻ hèn nhát không dám yêu anh.
01
"Em thấy anh ta sẽ không tới, không cần phải vì mình anh ta mà lãng phí thời gian."
Lẩu thêm nước lần thứ hai, Lưu Diệu Văn không mặn không nhạt trào phúng, lúc đưa tay cầm chai rượu không cẩn thận đụng phải bánh ngọt, ngón tay nhất thời dính một lớp kem ướt dính, còn có hơi lạnh của kem.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Lưu Diệu Văn chỉ mặc một cái áo hoodie dường như cũng bị hun đến nóng nảy, lấy khăn giấy dùng sức lau sạch tay, ngửa đầu lại uống một ngụm rượu.
Đinh Trình Hâm đứng lên đi qua mặt bàn vỗ lên cánh tay hắn: "Được rồi, uống ít một chút."
Lưu Diệu Văn nhíu mày theo bản năng muốn phản bác, giương mắt nhìn thấy bảy tấm bảng đứng hình người phiên bản Q tùy chỉnh ở trong tay Đinh Trình Hâm, rốt cuộc không thể nói ra lời, đành phải buông ly rượu rầu rĩ "Ừm" một tiếng.
Mã Gia Kỳ ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm, xắn tay áo sơ mi đứng lên bưng bánh kem đã có chút tan chảy lên bàn trống bên cạnh, sau đó tự mình rót cho Lưu Diệu Văn một ly nước mận chua.
"Diệu Văn, hôm nay là ngày thuộc về bảy người chúng ta, Hạo Tường sẽ tới."
Mã Gia Kỳ thanh âm không lớn, nhưng ngữ khí trầm ổn kiên định, ánh mắt bình tĩnh kết nối với mọi người. Khi nói đến "bảy người", anh nghiêm túc nhìn Lưu Diệu Văn, ngón tay tạo thành hình số bảy.
Trong nháy mắt Lưu Diệu Văn cảm thấy anh không phải tạo số 7, mà đó là cử chỉ TNT mà bọn họ tự nghĩ ra. Người trước mặt đeo kính gọng vàng có khí chất trầm tĩnh dường như cũng biến thành một gương mặt trẻ trung hơn, trên mặt mang theo nụ cười non nớt nhưng không mất đi sự kiên định, dùng giọng nói trong trẻo hô vang: Xin chào mọi người, chúng tôi là ..
"Xin lỗi, em không nên nói như vậy."
Lưu Diệu Văn cúi đầu lau mặt có chút bực bội, giống như một đứa trẻ làm sai ngoan ngoãn nghe răn dạy. Những lời nói của Mã ca luôn rất có tác dụng đối với hắn, cho dù là ở thời kỳ Thời Đại Thiếu Niên Đoàn TNT, hay là thời kỳ "ngôi sao điện ảnh mới Lưu Diệu Văn".
Không ai có thể vĩnh viễn ở lại thời niên thiếu, Thời Đại Thiếu Niên Đoàn cũng không ngoại lệ. Năm Lưu Diệu Văn 21 tuổi, TNT tổ chức concert cuối cùng, sau đó bảy người chính thức nói lời tạm biệt, mỗi người đi theo ngã rẽ của mình.
May mắn là luôn có một cái gì đó không thay đổi. Ví dụ như ngày 23 tháng 11 được bọn họ chọn làm ngày tổ chức bữa tối kỉ niệm mà các thành viên phải có mặt đầy đủ, lại ví dụ như Mã Gia Kỳ không còn là đội trưởng của hắn nữa, nhưng vẫn là sự tồn tại có thể ổn định tinh thần trong bảy người. Sự ăn ý và đoàn hồn giữa bọn họ vĩnh viễn không thay đổi.
Còn những người khác, những mối quan hệ và cảm xúc khác thì sao? Anh ấy có thay đổi không? Anh ấy đối với tôi sẽ thay đổi sao?
Lưu Diệu Văn vùi mặt vào trong lòng bàn tay, cảm thấy hơi rượu vừa mới bị nước mận chua đè xuống một chút lại bắt đầu xông lên ót.
Hạ Tuấn Lâm chủ động đảm nhận nhiệm vụ làm sôi động bầu không khí. Xem ra tham gia các chương trình talkshow và tương thanh thu hoạch được rất nhiều, cậu bé Thành Đô vốn đã khéo léo giờ phút này có vẻ cực kỳ tự nhiên và thuần thục. Trương Chân Nguyên đang tiếp lời, Tống Á Hiên đang cười, mọi thứ đều rất quen thuộc.
Lưu Diệu Văn muốn ép buộc mình hòa nhập vào, hắn không muốn trở thành người phá hỏng bầu không khí. Trước đây, hắn là một trong những người dẫn dắt bầu không khí trong nhóm, không ngờ càng lớn lên lại càng tùy hứng và trẻ con, cần anh em quan tâm đến cảm xúc của hắn.
Năm anh trai đều dung túng cho Văn Nhi, bởi vì hắn nhìn qua thật sự là quá khổ sở. Nhà làm phim trẻ với diễn xuất được đánh giá cao bên cạnh những người anh em thân thiết đã trở thành chàng trai có kỹ năng diễn xuất vụng về, vẻ mặt cố tỏ ra thờ ơ khiến người ta nhìn thấy đau lòng, lại không đành lòng chọc thủng.
Kim phút chỉ đến số 6, đã 11:30, chỉ còn nửa giờ nữa là kết thúc ngày 23 tháng 11.
Tôi sẽ cho anh thêm nửa tiếng nữa. Lưu Diệu Văn cố nén đau đầu, nheo mắt nhìn đồng hồ.
Cho dù không muốn gặp tôi, ít nhất cũng nể mặt người khác, ít nhất cũng coi tôi là sự tồn tại giống như những người khác.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên trong nhà hàng.
Lưu Diệu Văn cơ hồ lập tức tỉnh táo, mạnh mẽ đứng lên như phản xạ có điều kiện, thiếu chút nữa đánh vỡ một cái bát. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa, ánh mắt thoạt nhìn có chút trống rỗng.
Trong khoảng mười giây, nhà hàng im lặng. Chuông cửa vẫn còn không chán mà kêu, lẩu tự sôi sùng sục, không ai nói chuyện, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lưu Diệu Văn.
"Em," Lưu Diệu Văn nhíu mày, tay nắm chặt cổ áo, gian nan nặn ra một chút thanh âm: "Em đi toilet một chuyến."
Nói xong liền chạy trối chết, trên đường chạy trốn không cẩn thận va đầu gối vào ghế, một đường lảo đảo cuối cùng biến mất ở góc đường.
02
"Các anh ăn trước đi, em đi xem em ấy."
Sau suốt năm phút như ngồi trên lửa , Nghiêm Hạo Tường rời khỏi bàn ăn.
Chỗ ngồi của anh ở bên cạnh Lưu Diệu Văn, cúi đầu liền có thể nhìn thấy dưới gầm bàn người nọ đặt mấy bình rượu rỗng. Tửu lượng muỗi của Lưu Diệu Văn anh đã từng thấy qua, thật không hiểu tại sao lại uống nhiều như vậy.
Tuy nhiên nếu bọn Mã ca đều không ngăn cản, chứng tỏ những loại rượu này vẫn nằm trong phạm vi Lưu Diệu Văn uống được.
Ở nơi anh không nhìn thấy, em khi nào đã học uống rượu.
Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng thu thập tâm tình phức tạp, bước chân vội vàng đi tới trước cửa toilet. Trong cửa có tiếng nước chảy ào ạt, còn có tiếng nôn khan.
"Diệu Văn?" Nghiêm Hạo Tường lòng nóng như lửa đốt, dùng sức xoay tay nắm cửa, nhưng vô dụng, cửa đã bị khóa trái.
"Diệu Văn mở cửa ra, em như vậy anh rất lo lắng."
Không ai đáp lại, tiếng nước chảy lớn hơn một chút, tiếng nôn khan ngược lại từ từ dừng lại. Nghiêm Hạo Tường một khắc không ngừng gõ cửa gọi tên hắn, giọng điệu dần dần mang theo cầu xin: "Anh biết hiện tại em không muốn nhìn thấy anh, nhưng...".
Cửa bỗng nhiên từ bên trong mở ra, mái tóc ướt đẫm nước cùng khuôn mặt lạnh lùng và thờ ở của Lưu Diệu Văn xuất hiện trước mắt. Sức mạnh mở cửa của hắn có chút lớn, Nghiêm Hạo Tường còn nắm tay nắm cửa, bất ngờ bị kéo dẫn đến lảo đảo về phía trước một bước, thiếu chút nữa ngã vào lòng Lưu Diệu Văn.
Nhưng mà anh không ngã vào, bởi vì Lưu Diệu Văn trong nháy mắt nhìn thấy anh liền cau mày lui về phía sau một bước, biểu tình hận tránh không kịp, thậm chí mang theo trêu tức mơ hồ, giống như là đang chờ xem anh ngã xuống.
Nghiêm Hạo Tường đỡ lấy bồn rửa tay miễn cưỡng đứng vững, nhìn đôi môi nhợt nhạt của hắn lo lắng hỏi: "Không sao chứ? Còn khó chịu sao? "
Vẻ trêu tức mơ hồ trên mặt Lưu Diệu Văn rốt cục cũng trở nên rõ ràng thành một nụ cười trào phúng. Hắn đi về phía trước một bước, tay đặt lên vai Nghiêm Hạo Tường kéo người sang một bên, tự mình bước ra cửa toilet.
"Nhờ phúc của anh, chết không được."
Lúc trở lại nhà hàng, tinh thần Lưu Diệu Văn dường như tốt hơn một chút, tiếp tục cùng Tống Á Hiên trêu đùa ầm ĩ. Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm gọi Nghiêm Hạo Tường đi qua cắt bánh ngọt, Nghiêm Hạo Tường cười đáp, vừa cắt vừa bôi kem lên mặt Trương Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm, mấy người rất nhanh hỗn chiến thành một đoàn, la hét chạy khắp phòng.
Giống như mọi sinh nhật mà họ đã đón với nhau trước đây.
Cuối cùng trên mặt mỗi người đều có "màu sắc", thở hồng hộc ngồi xuống cùng nhau nâng ly nước mận chua, nói: "Kính anh em!"
Mã Gia Kỳ lại nói: "Kính Thời Đại Thiếu Niên Đoàn. "
Thời Đại Thiếu Niên Đoàn. Lưu Diệu Văn lại yên lặng gặm nhấm danh từ này một lần nữa, nếm ra vị chua chát lại ngọt ngào. Lúc nước mận chua xuống bụng, anh chợt nhớ tới sinh nhật lần thứ mười sáu của Nghiêm Hạo Tường, bọn họ đi ăn Haidilao, sáu người cầm biển hiệu vây quanh bên cạnh anh nói lời chúc phúc.
Hắn nhớ rõ mình đứng cách Nghiêm Hạo Tường gần nhất, tay vịn lên mũ sinh nhật của Nghiêm Hạo Tường, tráng chí hào hùng phản bác câu nói của Hạ Tuấn Lâm "Hy vọng sau này khi cậu học cái gì thì đệm bảo vệ nhất định đều ở bên cạnh cậu": "Cái gì chứ, chúng ta vĩnh viễn ở bên cạnh anh ấy! "
Vĩnh viễn, thì ra từ vựng trịnh trọng như vậy vào thời điểm đó vẫn có thể dễ dàng dành cho đối phương. Như vậy mấy năm nay có tính là tôi vi phạm lời hứa hay không, tôi không ở bên cạnh anh, anh có bị thương hay không, lúc bị thương có người đi cùng hay không?
Nhưng Nghiêm Hạo Tường, là anh tự tay đẩy tôi ra, là anh không muốn cùng tôi vĩnh viễn, đúng không?
Lưu Diệu Văn trong tiếng cười nắm chặt ly rượu, lúc đưa tay lấy bình rượu thì bị Nghiêm Hạo Tường giành trước một bước. Hắn không vui nhíu mày, biểu tình rất hung dữ, Nghiêm Hạo Tường lại không động đậy, cố chấp nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, biểu tình vẫn dịu dàng.
"Đối với cơ thể không tốt."
Lại tới, lại là như vậy, lại là loại hành vi nhìn như ôn nhu kì thực võ đoán này. Nghiêm Hạo Tường rốt cuộc coi hắn là cái gì? Đồ ngốc? Một đứa trẻ? Rốt cuộc anh đang ở vị trí và tâm trạng như thế nào mà nói những lời này? Tại sao anh ta luôn có thể nhẹ nhàng như vậy, như thể mọi thứ chưa từng xảy ra?
"Nghiêm Hạo Tường," Lưu Diệu Văn dùng ngón tay chỉ vào anh, chậm rãi đứng lên: "Anh đến trễ, để chúng tôi chờ thật lâu. "
Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu nhìn hắn.
"Người đến trễ phải làm như thế nào, không cần tôi dạy anh chứ?"
Lưu Diệu Văn nặng nề đặt ba cái ly rỗng lên mặt bàn, kéo lấy chai rượu trong tay Nghiêm Hạo Tường đổ đầy từng ly một. Bầu không khí trong nháy mắt giảm xuống mức đóng băng, tất cả mọi người đều im lặng.
Ngay khi Mã Gia Kỳ chuẩn bị lên tiếng ngăn lại, Nghiêm Hạo Tường đứng lên.
"Là anh không đúng." Anh nhìn chăm chú vào Lưu Diệu Văn, đáy mắt hiện ra ý cười rất nhẹ. Đối phương vẫn lạnh mặt, nâng cằm về phía anh như thúc giục.
Nghiêm Hạo Tường dứt khoát uống ly đầu tiên.
Hương vị của whisky không quá ngon, giống như một mảnh sắt gỉ sét cắt qua cổ họng, sau đó biến thành một tảng đá lớn nặng trịch rơi vào dạ dày, đập đến đau đớn.
Sau đó là ly thứ hai.
Rượu màu hổ phách đựng trong ly thủy tinh trong suốt, được ánh đèn ấm chiếu sáng rực rỡ, giống như ánh mắt của Lưu Diệu Văn. Nghiêm Hạo Tường nhìn ánh mắt u ám buồn bực của người trước mặt, trong lòng thầm nghĩ kỳ thật chỉ cần dựa đủ gần, sẽ phát hiện đôi mắt dường như trống trống rỗng của Lưu Diệu Văn thật ra có màu hổ phách dịu dàng.
Chỉ là hiện tại, anh có thể sẽ không còn có cơ hội cảm thụ màu sắc đó ở cự ly gần nữa.
Vẫn còn một ly cuối cùng.
"Tôi cam đoan, " Cổ họng Nghiêm Hạo Tường lăn lên xuống, giơ mu bàn tay lên lau đi rượu tràn ra khóe môi. Anh cố nén ho khan, đem miệng cốc rỗng hướng xuống dưới, sau đó buông xuống. Ánh mắt trong trẻo của anh xẹt qua tất cả mọi người ở đây, cuối cùng vững vàng đặt trên người Lưu Diệu Văn: "Sau này sẽ không trễ nữa, tuyệt đối sẽ không. "
Trong mũi Lưu Diệu Văn phát ra một tiếng hừ nhẹ, hai tay đút vào trong túi áo hoodie rồi ngồi xuống.
Kim đồng hồ chỉ vào số 12, ngày 23 tháng 11 chính thức kết thúc và một ngày mới đang đến.
03
"Mã ca, cảm ơn đã chiêu đãi, em buổi sáng còn có lịch trình, đi trước một bước." Hạ Tuấn Lâm đeo kính râm, ôm Mã Gia Kỳ ở cửa biệt thự.
"Đinh ca, chúng em cũng phải đi, các anh nghỉ ngơi sớm một chút." Trương Chân Nguyên ôm Đinh Trình Hâm vỗ vỗ lưng anh, sau đó nắm lấy Tống Á Hiên còn đang mơ màng buồn ngủ, thắt lại khăn quàng cổ.
"Chân Nguyên Nhi trên đường chú ý an toàn." Nghiêm Hạo Tường tiến về phía trước một bước, hướng trúc mã của mình mở rộng cánh tay.
Trương Chân Nguyên ôm lấy anh.
"Hạo Tường," Trúc Mã nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Đừng để cho mình tiếc nuối nữa. "
Nghiêm Hạo Tường ở trong gió nhanh chóng chớp chớp mắt vài cái, muốn xoa dịu sự chua xót trong mắt, sau đó anh thấp giọng nói, được.
Hai chiếc xe bật đèn đi xa và nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Bốn người còn lại đứng ở cửa, nhất thời không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Nghiêm Hạo Tường lên tiếng trước. Anh xoa xoa hai tay thở ra một hơi, nhìn về phía Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cười nói: "Mã Ca Đinh Ca, đồng ý thu nhận em một đêm không? "
Đinh Trình Hâm cười vẫy tay với anh, xoay người vào phòng. Mã Gia Kỳ nhìn anh, đẩy kính một chút nhíu mày nói: "Xem biểu hiện của em. "
Nghiêm Hạo Tường cười ra tiếng, đang muốn nói cái gì đó thì nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng ho nhẹ, là Lưu Diệu Văn.
Một thanh niên cao lớn cả người mặc màu đen hai tay đút vào trong túi áo hoodie, không chút để ý nhìn chằm chằm mũi giày của mình. Bóng dáng của hắn khuất trong bóng tối, biểu tình nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp: "Mã ca, em cũng về. "
Dứt lời nhấc chân đi, không ngờ bị người kéo cánh tay lại. Lưu Diệu Văn hơi ngẩn ra, sau đó không kiên nhẫn hất khuỷu tay, hai tay vẫn đút vào trong túi: "Buông ra. "
Nghiêm Hạo Tường không nghe, ngược lại lại vươn tay kia ra, hai tay giữ chặt cánh tay hắn, dùng sức không ít.
"Em đã uống rượu rồi, không thể lái xe."
Lưu Diệu Văn nghẹn một chút, nhíu mày thuận miệng nói: "Tôi gọi trợ lý đến đón. "
"Muộn rồi, chạy tới đây cũng cần thời gian."
"Vậy tôi bắt taxi đi, được chưa?"
"Không an toàn."
"Nghiêm Hạo Tường, ngày mai mẹ nó tôi còn quay phim, không rảnh ở chỗ này lãng phí thời gian với anh, hiểu không?". Sự kiên nhẫn của Lưu Diệu Văn hoàn toàn cạn kiệt, rốt cục rút tay bỏ lại Nghiêm Hạo Tường. Hắn xoay người nhìn người kia, phát hiện mình thật sự là đọc không hiểu vẻ bất lực trên mặt anh.
Cái quái gì đây? Thương tâm, ủy khuất, không cam lòng hay là phẫn nộ? Nghiêm Hạo Tường, anh cũng sẽ có những cảm xúc này sao?
Nghiêm Hạo Tường đứng cao hơn hắn một bậc thang, hơi cao hơn hắn một chút. Anh rũ con ngươi nhìn hắn, cả người ngược ánh sáng, ngũ quan đường nét rõ ràng càng lúc càng thâm thúy, nhất là ánh mắt. Bên trong dường như có một ít ánh nước, cũng có thể là ánh trăng, hoặc có lẽ kỳ thật cái gì cũng không có.
Đôi môi của anh hơi mấp máy, như thể có lời muốn nói.
Lưu Diệu Văn nhẫn nại, quyết định chờ anh lần cuối.
"Anh biết ngày mai em không có lịch trình."
Không phải cái này. Ai muốn nghe anh nói điều này? Ai muốn anh nói cho tôi một câu nhảm nhí mà mọi người đều biết?
Lưu Diệu Văn xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.
"Đừng đi..."Nghiêm Hạo Tường chạy đuổi theo, hai tay luống cuống nắm về phía trước, nhẹ nhàng túm lấy một góc vạt áo màu đen. Anh gần như không dùng sức, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve mảnh vải kia, khác biệt một trời một vực so với lực đạo vừa rồi nắm lấy cánh tay người. Lưu Diệu Văn lại giống như bị trúng định thân thuật, bước chân dừng lại tại chỗ.
"Diệu Văn, coi như anh cầu xin em." Nghiêm Hạo Tường bị gió lạnh thổi đến không khỏi run rẩy, ngay cả giọng nói cũng có chút phát run: "Anh muốn em ở lại. "
Anh cảm giác được thân thể Lưu Diệu Văn khẽ run lên một chút.
Khoảnh khắc dao động này đã thúc đẩy sự tự tin và quyết tâm của Nghiêm Hạo Tường, anh nắm chặt góc áo hoodie, giọng điệu thành khẩn lặp lại một lần: "Anh muốn em ở lại vì anh. "
Cuối cùng, nói ra. Như vậy, có tính là bước đầu tiên bù đắp tiếc nuối hay không.
04
Thời gian quay trở lại sáu năm trước.
Khi đó Nghiêm Hạo Tường không phải là nhạc sĩ 24 tuổi, mà là thành viên nhóm nhạc nam vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học và sắp trưởng thành.
Lưu Diệu Văn, người nhỏ hơn anh một tuổi, khi đó cũng không phải là một nhà làm phim 23 tuổi, mà là một học sinh trung học 17 tuổi cùng bạn trai trốn đông trốn tây bí mật tìm một nơi yêu sớm.
Một tuần sau kỳ thi đại học của Nghiêm Hạo Tường tuyệt vời như một giấc mơ không có thật. Thời gian bế quan kéo dài kết thúc, tình cờ nhóm cũng không có hoạt động gì, cặp đôi trẻ này dường như có rất nhiều thời gian để dành cho nhau.
Lưu Diệu Văn từ lâu đã mệt mỏi với "quy tắc gần gũi" và "quy tắc xa lánh" khắc nghiệt trước ống kính ở khắp mọi nơi. Hắn biết chỉ cần còn ở thành phố này, sẽ không có khả năng thoát ra khỏi vòng tròn quái dị càng thân thiết càng phải giả vờ không quen. Nghiêm Hạo Tường cũng nhận ra bạn trai trẻ trung khí thịnh của anh xuất hiện dấu hiệu từ chối hợp tác, sợ hắn xúc động trực tiếp tìm công ty thú nhận.
Vì trấn an Lưu Diệu Văn, cũng vì muốn nghỉ ngơi hồi phục cùng tư tâm khác, Nghiêm Hạo Tường dẫn hắn bay tới một hòn đảo nhiệt đới tương đối không được ưa chuộng.
Họ đã uống ly rượu đầu tiên trong cuộc đời trong một nhà hàng đường phố nước ngoài.
Rượu là do chủ nhà hàng tự ủ, nói là quà trưởng thành tặng cho Nghiêm Hạo Tường trước. Nghiêm Hạo Tường cầm ly bia gỗ siêu to khổng lồ vui vẻ hướng ông chủ cảm ơn, vỗ cánh tay Lưu Diệu Văn đang duỗi tới, nói: "Trẻ nhỏ không thể uống rượu. "
Lưu Diệu Văn mím môi, muốn phản bác rằng trong hai chúng ta anh mới là người nhìn qua giống trẻ nhỏ hơn. Huống hồ hắn đã mười bảy tuổi, anh cũng chưa đón sinh nhật mười tám tuổi không phải sao.
Nghiêm Hạo Tường nhìn bộ dáng dám giận không dám nói của hắn, rốt cuộc không đành lòng, đưa tay rót nửa ly bia vào ly nước cam anh đã uống hết: "Quên đi, nể tình em đẹp trai và là bạn trai anh nên cho em nếm thử một ngụm. "
Lưu Diệu Văn nhìn rượu màu vàng trong ly và ánh đèn rực rỡ lơ lửng trên đó, im lặng một hồi lâu. Một lúc lâu sau, hắn ngước mắt nhìn nghiêm Hạo Tường đã uống hơn phân nửa ly bia, sắc mặt hơi ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Nghiêm Hạo Tường, hiện tại chúng ta có phải đang nằm mơ không? "
Nghe vậy Nghiêm Hạo Tường nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, sau khi uống thêm một ngụm rượu nữa, anh đứng lên lướt qua mặt bàn tùy tiện ôm lấy má hắn, ánh mắt cùng thanh âm đều mang theo vẻ say rượu: "Bạn nhỏ đẹp trai này cũng không uống nhiều a, sao lại say? "
Lưu Diệu Văn dở khóc dở cười, nhìn người mặt mày thâm thúy hàm tình trước mặt, vô thức nuốt xuống, vẫn ngoan ngoãn ngửa đầu mặc cho anh nhéo mặt, lại giơ tay cầm lấy cổ tay gầy gò của anh, thong thả nói: "Tường ca, em thật sự có ý đó. "
"Anh biết đấy, nếu chúng ta ở Trùng Khánh, hoặc bất cứ nơi nào trong nước, khắp nơi đều có camera giám sát, theo dõi chúng ta, quang minh chính đại, lén lút, đều có."
"Chúng ta không thể nắm tay, không thể ôm, thậm chí ngay cả thân mật giữa bạn bè cũng không được phép."
"Hiện tại chúng ta ở chỗ này, ngồi ở đầu đường uống rượu, có thể không cần để ý ánh mắt của người khác, tự nhiên thân cận, bình thường tất cả chỉ xảy ra trong giấc mơ của em."
"Cảm ơn Nghiêm Hạo Tường, cảm ơn anh đã dẫn em trốn ra khỏi giấc mơ."
Tay Nghiêm Hạo Tường chậm rãi dừng động tác nhéo mặt hắn. Lưu Diệu Văn mỗi lần nói một câu, ánh mắt của hắn lại càng trong sáng một phần, đến cuối cùng hiện ra một loại thâm trầm cùng chắc chắn. Đèn rực rỡ phản chiếu trong mắt hắn, Lưu Diệu Văn từ đó nhìn thấy một đám lửa đang nhảy lên, ngọn lửa kia trong không khí tươi mát bên bờ biển thiêu đốt hắn.
Tay anh trượt xuống, thân mật ôm cổ Lưu Diệu Văn. Ngón cái đặt trên yết hầu lồi lên của hắn, yết hầu Nghiêm Hạo Tường cũng lăn một cái.
"Vậy chuyện này thì sao, Diệu Văn trong mộng đã từng làm chưa?"
Nghiêm Hạo Tường cho hắn một nụ hôn nồng đậm hương mạch nha. Đây là nụ hôn đầu tiên của họ, hơi đắng, nhiệt độ rất cao, nóng bỏng và say xỉn. Đầu lưỡi Lưu Diệu Văn còn lưu lại một chút ngọt ngào của nước cam, rất nhanh chút ngọt ngào này đã xâm lấn và chiếm lĩnh khoang miệng Nghiêm Hạo Tường.
Bọn họ đều say, nhưng lại tỉnh táo trong giấc mơ của mình.
Trong vài ngày tiếp theo, họ đã đi dạo khắp hòn đảo, thường xuyên lui tới nhất là các cửa hàng nhạc cụ và rạp chiếu phim. Nghiêm Hạo Tường sẽ ngẫu hứng đàn tấu ở tất cả những nơi có nhạc cụ, có cảm hứng thì ghi chép lại nhạc từ, lúc không có cảm hứng thì cùng Lưu Diệu Văn hát, cùng người xa lạ qua đường chia sẻ niềm vui, có một lần thậm chí còn đệm đàn cho một đôi mới cưới trong một đêm lửa trại ở địa phương. Những năm đầu mới quen biết, bọn họ ưa thích rap dữ dội và lạnh lùng, cả hai cũng bởi vì tình yêu dành cho RAP mà chậm rãi quen thuộc với nhau. Về sau theo kỹ năng ca hát nhảy vọt, giữa bọn họ cũng bắt đầu có đủ loại giai điệu, nhẹ nhàng trữ tình, ngàn hồi bách chuyển, rung động hồi tràng.
Ngược lại, thời gian đến rạp chiếu phim có vẻ yên tĩnh và thoải mái hơn. Lưu Diệu Văn thích nghiêm Hạo Tường lúc nào cũng buông lỏng tay theo cốt truyện bắt đầu chuyển biến, cũng thích ở trong bóng tối nắm lại tay anh, cho anh một sự đồng hành và ổn định.
Họ suy nghĩ về tương lai trong kỳ nghỉ vô tư của mình và lập kế hoạch cho nhau vào quỹ đạo cuộc sống của họ.
Nghiêm Hạo Tường nói muốn kiên trì làm âm nhạc, Lưu Diệu Văn thì quyết định đi học diễn xuất. Bọn họ ước định cùng nhau thi đến Bắc Kinh, thậm chí ngay cả ở nơi nào thuê phòng, mỗi tuần gặp mặt mấy lần đều thảo luận chi tiết.
Một khắc kia tương lai tựa hồ viên mãn hoàn chỉnh nằm ở trong lòng bàn tay bọn họ.
Giấc mơ tan vỡ vào đêm trước khi họ trở về nhà.
Lúc nhận được điện thoại của công ty, Nghiêm Hạo Tường đang xách theo một túi thịt nướng trở về, chuẩn bị cho bạn trai đang ngoan ngoãn ở trong khách sạn. Tên của người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại khiến lông mày anh mạnh mẽ nhíu chặt, Nghiêm Hạo Tường bước nhanh hơn, bấm nghe máy.
Anh không nhớ rõ mình nghe xong cuộc điện thoại kia như thế nào, chỉ biết sau khi cuộc gọi kết thúc, anh còn gắt gao cầm điện thoại di động rất lâu, sắc mặt khó nhìn của anh khiến người qua đường lo lắng hỏi anh có cần giúp đỡ hay không.
Nghiêm Hạo Tường dùng hết sức lực toàn thân, dùng tốc độ nhanh nhất một đường chạy về khách sạn.
Khi cửa phòng mở ra, anh nhìn thấy Lưu Diệu Văn ngồi trên tấm thảm bên giường, trong tay nắm chặt điện thoại di động, ôm chân rụt lại thành một khối rất nhỏ. Cậu trai 17 tuổi cao ráo và có đôi chân dài, nhưng sau khi ngồi xuống trông lại nhỏ bé, dễ bị tổn thương như vậy.
Nghiêm Hạo Tường quỳ gối trên thảm ôm chặt lấy hắn.
"Thật xin lỗi, là anh quá làm càn." Anh vuốt ve bả vai khẽ run rẩy của Lưu Diệu Văn, không biết rằng mình cũng đang vô thức run rẩy. Thiên ngôn vạn ngữ dâng lên cổ họng lại không biết mở miệng như thế nào, anh chỉ có thể an ủi em trai nhỏ hơn mình một tuổi một cách vô ích: "Sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ được giải quyết. "
Nhưng Lưu Diệu Văn chỉ ôm anh, tựa đầu vào vai anh nặng nề hỏi một câu: "Nghiêm Hạo Tường, anh sẽ chia tay với em sao? "
05
#刘耀文严浩翔 đường phố thân mật [bùng nổ]
Hotsearch này đã bị treo cả ngày.
Từ "thân mật" này mập mờ, không rõ ràng, giống như bộ ảnh mờ ảo, làm cho người ta mơ hồ, cảm thấy giống như đúng lại giống như không đúng.
Trong ảnh, hai chàng trai mảnh khảnh ôm nhau thân mật, hai tay ôm cổ và eo. Bộ dáng bọn họ tựa đầu vào nhau nói chuyện có thể nói là tóc tai cọ xát, trong mấy tấm ảnh, nam sinh hơi thấp một chút thậm chí giống như đang hôn lên tai và má người cao hơn.
Mặc dù blogger cho rằng người trong ảnh là Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường, nhưng vì không chụp được khuôn mặt chính diện và bức ảnh hơi mờ nên sức nóng của việc ăn dưa nhanh chóng tan đi. Nhưng công ty cũng không buông tha cho bọn họ.
"Các người có biết mình đang làm cái gì không?"
"Chúng tôi cũng đã nhận được một bộ ảnh khác, người chụp ảnh đã yêu cầu công ty một khoản tiền lớn."
"Đây là tự hủy tiền đồ. Không chỉ là không có trách nhiệm với bản thân và đối phương, mà còn là không có trách nhiệm với nhóm. "
Công ty đã hẹn gặp cha mẹ hai bên để nói chuyện, hai người được đưa về nhà riêng để tự suy ngẫm. Tài khoản Weibo phải giao nộp, điện thoại di động và máy tính bị tịch thu, cấm đi ra ngoài, tạm ngừng hoạt động.
Kéo dài đến ngày 16 tháng 8, ngày ghi hình vlog sinh nhật Nghiêm Hạo Tường.
Tiểu Lục trong đoàn rốt cục cũng bước vào hàng ngũ trưởng thành, chỉ còn lại một mình Văn Nhi bị coi là đứa trẻ.
Ăn vẫn là Haidilao. Trước máy quay, Lưu Diệu Văn đứng ở phía xa cách Nghiêm Hạo Tường nhất, trên mặt là nụ cười vừa phải: "Vậy chúc Tường ca, mỗi ngày đều vui vẻ. "
Tiếng reo hò nhanh chóng nhấn chìm câu chúc ngắn gọn này.
Vương miện sinh nhật trên đầu Nghiêm Hạo Tường sắp rớt xuống. Lưu Diệu Văn yên lặng ngồi trong góc nhìn, nhìn Mã Gia Kỳ đưa tay đỡ cái vương miện kia. Nghiêm Hạo Tường cười với anh một chút, nói, cảm ơn Mã ca.
Lúc phục hồi tinh thần lại, thịt trên đũa không biết đã đi đâu, có lẽ đã chìm xuống đáy nồi, hoặc có lẽ đã vào trong bát người khác.
Hắn bỗng nhiên rất muốn uống rượu, nhưng cũng biết mình không thể. Coca hoặc nước mận chua không đủ để kích thích cổ họng ngứa ngáy khô khan của hắn, Lưu Diệu Văn bưng bát lên, uống một ngụm canh lẩu đặc biệt cay.
Máy quay rất nhanh rời khỏi phòng, Lưu Diệu Văn cúi đầu, từ đầu đến cuối không nói thêm một câu nào, lúc mọi người ăn xong chuẩn bị rời đi, hắn cũng là người đầu tiên đi, chào hỏi xong liền trực tiếp lên xe, kéo mũ trùm rộng của áo lên đỉnh đầu.
Người ngồi cùng một chiếc xe với hắn là Nghiêm Hạo Tường.
"Diệu Văn " Anh mở cửa xe nhanh chóng lách người tiến vào, giống như đang tránh né cái gì, cũng giống như sợ do dự thêm một giây, Lưu Diệu Văn sẽ mở miệng bảo hắn đi ra ngoài: "Anh có chuyện muốn nói với em. "
Lưu Diệu Văn kéo mũ xuống, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn anh, tựa hồ đang cảm thấy kinh hỉ vì anh đến. Nghiêm Hạo Tường bị hắn nhìn đến trong lòng chua xót, gần hai tháng xây dựng tâm lý trước khi lên xe cơ hồ lung lay sắp đổ. Tuy nhiên, mọi thứ đã đến nước này, và anh không có chỗ cho sự rút lui.
"Anh sẽ đi học ở Berkeley."
Trong nháy mắt lời nói ra khỏi miệng, cả người phảng phất như bị dỡ bỏ sức lực, Nghiêm Hạo Tường nắm chặt nắm tay, buộc mình bình tĩnh hết khả năng đối diện Lưu Diệu Văn.
Đôi mắt đen láy kia trong phút chốc trở nên ảm đạm không ánh sáng, như một đầm nước chết không còn gợn sóng, sâu không thấy đáy, chỉ nhìn từ xa một cái cũng sẽ cảm giác được như chết đuối, hít thở không thông.
Chiếc xe đầy sự im lặng cũng ngột ngạt không kém. Lưu Diệu Văn ngồi ở chỗ đó không nói một lời, nhưng cảm xúc nơi đáy mắt đã sớm tràn ra, nhuộm cả người hắn thành màu đen thâm trầm. Nghiêm Hạo Tường đứng ngồi không yên trong sự trầm mặc đen kịt này, anh bức thiết phải nói điều gì đó để giải thích cho mình.
Nhưng trước khi anh mở miệng, Lưu Diệu Văn rốt cục lên tiếng, cắt ngang anh.
"Đi rồi sẽ không trở về, đúng không?"
"Khi có hoạt động trong nhóm, anh sẽ ...""
"Câu cuối cùng, anh phải chia tay với tôi, đúng không?"
"Diệu Văn, thật xin lỗi..."
"Được rồi, không cần phải nói." Lưu Diệu Văn một lần nữa đội mũ, nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ: "Trưởng thành vui vẻ, Nghiêm Hạo Tường. "
Năm, sáu năm sau đó, Lưu Diệu Văn vẫn luôn suy nghĩ, vì sao thời gian không thể giống như cây cối ven đường sẽ biến mất khi xe chạy với tốc độ cao. Nhưng chờ đợi cho đến khi những thời gian này thực sự trôi qua, lại cảm thấy không thể tin được. Thì ra những ngày tự cho là sẽ rất thống khổ hối hận, vẫn đang diễn ra từng bước từng bước một, mặt trời vẫn sẽ mọc đều đặn mỗi ngày, thiếu đi ai trái đất cũng sẽ không ngừng chuyển động.
Năm sáu năm qua bọn họ không liên lạc với đối phương nữa, giao tiếp duy nhất được duy trì bởi bày người . Ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển của Trung Hí, năm anh em đều ở trong nhóm chúc mừng hắn, Nghiêm Hạo Tường đến muộn, ở cuối đội ngũ nhắn theo bốn chữ: Chúc mừng Diệu Văn.
Mà hắn cũng xem như công việc, trả lời bốn chữ quy củ: Cảm ơn Tường ca.
Ngoài ra còn có một số thông tin được biết đến thụ động. Ví dụ, đĩa đơn mới nhất của HX-Yan một lần nữa lên Billboard, hoặc diễn viên điện ảnh mới Lưu Diệu Văn được đề cử. Nhóm cũng giành được càng ngày càng nhiều giải thưởng lớn nhỏ, buổi hòa nhạc vạn người cuối cùng trước khi bọn họ tan rã mở rất hoành tráng. Tất cả mọi thứ đang phát triển theo hướng ngày càng tốt hơn, không ai đề cập đến mối quan hệ "ngây thơ và bốc đồng" năm đó, giống như nó chỉ là một tai nạn và sai lầm tầm thường không đáng kể.
06
Mãi cho đến khi tiếng nước mơ hồ xuyên qua cửa phòng tắm truyền vào trong phòng, Lưu Diệu Văn mới ý thức được, đêm nay mình phải ngủ chung giường với Nghiêm Hạo Tường.
Nếu là trước kia, đây cũng không phải là chuyện đáng để làm ầm ĩ do dự, bất kể là làm anh em hay là người yêu cũ, chuyện như vậy bọn họ sớm đã làm vô số lần, tự nhiên tựa như ăn cơm uống nước, là một phần thói quen sinh hoạt.
Nhưng bây giờ.
Lưu Diệu Văn ngồi bên giường nhìn về phía phòng tắm, có chút mất tập trung nhìn bóng dáng loáng thoáng trên cánh cửa thủy tinh. Hắn không hiểu vì sao phòng khách trong nhà Mã Gia Kỳ lại thiết kế cửa phòng tắm như vậy, cũng không hiểu vì sao mình lại dễ dàng đồng ý ngủ cùng phòng với Nghiêm Hạo Tường như vậy.
Hắn đứng dậy.
Lúc cầm gối đầu đi tới cửa phòng, Lưu Diệu Văn bỗng nhiên dừng lại, nắm tay nắm cửa chậm chạp không có động tác. Hắn lại hồi tưởng lại bộ dạng Nghiêm Hạo Tường hai tay túm lấy góc áo hắn, còn có câu "Anh muốn em ở lại" nhẹ nhàng đến gần như nức nở.
Trong ấn tượng, Nghiêm Hạo Tường chưa từng lộ ra vẻ mặt yếu đuối như vậy, cũng chưa từng cẩn thận thỉnh cầu ai như vậy. Hắn không biết mình xuất phát từ tâm lý gì, thế nhưng đối với một Nghiêm Hạo Tường như vậy lại sinh ra một cảm giác khoái cảm quỷ dị như là trả thù thành công.
Muốn nhìn thấy càng nhiều biểu tình mềm mại của anh, muốn nghe thấy càng nhiều thanh âm khàn khàn của anh, muốn nhìn bộ dáng mắt đầy nước, khóe mắt phiếm hồng, muốn anh nhẹ giọng mềm mại cầu xin mình...
Quan trọng nhất là, muốn đem tất cả những Nghiêm Hạo Tường không ai biết này, tất cả đều chiếm cứ của riêng mình.
Không, đây vốn là của hắn, hắn chỉ là lấy lại đồ vật thuộc về mình.
Lưu Diệu Văn gần như sắp mất khống chế khỏi suy nghĩ càng ngày càng điên cuồng của mình.
Hắn hung hăng ném gối trở về giường, thần sắc hờ hững nhìn vạt áo choàng tắm phồng lên không tự nhiên.
Lúc Nghiêm Hạo Tường tắm rửa xong đi ra, Lưu Diệu Văn đang dựa vào đầu giường đọc kịch bản, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng bạc, thần sắc thập phần chuyên chú. Nghiêm Hạo Tường đứng tại chỗ nhìn hắn một hồi, phát hiện người nọ không hề phát hiện, vì thế rón rén đi đến bên giường.
"Đang xem cái gì?"
Lưu Diệu Văn cau mày, giương mắt nhìn về phía người gần trong gang tấc. Nghiêm Hạo Tường vừa tắm rửa xong thoạt nhìn mềm mại hơn một chút, sợi tóc ướt đẫm dán lên trán, hai má bởi vì hơi nước mà phiếm hồng, trên môi cũng có giọt nước. Áo choàng tắm của anh buộc lỏng lẻo, lúc hơi cúi người thì ngực liền lộ ra một mảng trắng chói mắt.
"Đi sấy khô tóc." Lưu Diệu Văn cũng không trả lời, đặt kịch bản trở lại tủ đầu giường, đẩy kính một cái.
Hắn đã định tháo kính ra, nhưng ai đó trong tầm nhìn của hắn rõ ràng hơn bình thường một chút đã khiến hắn đổi ý. Hắn nhìn lông mi dài của người nọ, ở trong lòng yên lặng thừa nhận mình có thể là thật sự cận thị.
"Ồ." Nghiêm Hạo Tường kéo dài đáp một tiếng, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Tiếng máy sấy tóc vang lên, Lưu Diệu Văn dựa vào đầu giường, cố gắng bỏ qua mùi thơm nhàn nhạt vẫn quanh quẩn ở chóp mũi.
Cùng một mùi hoa cam của sữa tắm, trên người Nghiêm Hạo Tường lại có mùi ngọt ngào hơn một chút, như trộn với mùi đường sữa.
Sao người lớn như vậy, lại vẫn giống như trước kia tỏa ra mùi sữa ẩm ướt.
Đây có phải là nói rõ, thật ra anh vẫn chưa từng thay đổi hay không?
Lưu Diệu Văn nhíu chặt lông mày, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Suy nghĩ bị gián đoạn bởi một tiếng động, nghe có vẻ như là tiếng máy sấy tóc rơi trên mặt đất. Lưu Diệu Văn xốc chăn ra xuống giường, sải bước chạy tới trước phòng tắm liền thấy Nghiêm Hạo Tường đưa lưng về phía hắn ngồi xổm trên mặt đất, cuộn tròn thành một đoàn bộ dáng hơi run rẩy.
"Làm sao vậy?" Lưu Diệu Văn nửa quỳ xuống, đặt tay lên vai Nghiêm Hạo Tường xoay anh lại đối mặt với mình. Sắc mặt Nghiêm Hạo Tường trắng bệch, cắn môi lắc đầu, lộ ra một nụ cười có chút suy yếu: "Không có việc gì, bệnh cũ. "
Dứt lời dựa cánh tay Lưu Diệu Văn miễn cưỡng đứng lên.
Lưu Diệu Văn nhìn tay anh gắt gao che dạ dày, lập tức hiểu ra. Hắn đưa tay ôm bả vai Nghiêm Hạo Tường, cẩn thận đỡ người đi đến bên giường, vội vàng hỏi: "Mang thuốc không? "
Vẫn là lắc đầu.
Lưu Diệu Văn nóng đến tâm phiền ý loạn, không nói gì đem người bế ngang ôm lấy. Nghiêm Hạo Tường giật mình, theo bản năng giãy dụa một chút, bị Lưu Diệu Văn quát không hung dữ: "Đừng nhúc nhích. "
Nghiêm Hạo Tường ngửi thấy hơi thở quen thuộc đã lâu trên người hắn, mũi bỗng nhiên có chút chua xót. Hơn nữa với tác dụng xúc tác của đau dạ dày, hai mắt Nghiêm Hạo Tường chớp chớp, nước mắt ấm áp không khống chế được rơi xuống.
Trong lòng Lưu Diệu Văn đau nhói, nhẹ nhàng bỏ người vào trong chăn nằm xuống, chuẩn bị đi tìm Mã Gia Kỳ hỏi xem có thuốc không. Nhưng mà không đợi hắn đứng thẳng lưng, Nghiêm Hạo Tường đã ôm cổ hắn cực kỳ lưu luyến , đôi mắt đỏ hoe, cũng ướt nước.
"Em đừng đi."
Từ khoảnh khắc mở miệng cầu xin Lưu Diệu Văn ở lại trước cửa biệt thự, Nghiêm Hạo Tường dường như hoàn toàn không còn chướng ngại tâm lý đối với chuyện yếu thế. Nghe theo lời nói cũng tốt, tuân theo bản tâm cũng được, anh đồng ý làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần có thể giữ Lưu Diệu Văn ở bên cạnh.
Lưu Diệu Văn lau đi nước mắt khóe mắt anh, ở trong lòng cân nhắc từ ngữ. Nhưng Nghiêm Hạo Tường dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, trước một bước chặn đường sau: "Diệu Văn, hiện tại đã muộn, chúng ta không quấy rầy Mã ca nghỉ ngơi, được không? "
Lưu Diệu Văn vẫn nhíu mày, hiển nhiên trạng thái của Nghiêm Hạo Tường không thể khiến hắn yên tâm.
"Anh không đau, chỉ cần em ôm anh, giống như trước kia giúp anh xoa xoa là không sao." Nghiêm Hạo Tường nói rất gấp, mắt cũng càng ngày càng đỏ, cuối cùng nói năng lộn xộn, dứt khoát ngồi dậy tựa đầu vào vai Lưu Diệu Văn, ôm chặt lấy hắn, gọi tên hắn, nhỏ giọng lặp đi lặp lại: "Được không? "
Cho dù là ai cũng không có biện pháp nói không với một Nghiêm Hạo Tường như vậy.
Lưu Diệu Văn thở dài một hơi, trong lòng tự nhủ, Nghiêm Hạo Tường, có phải chỉ có đau đớn mới có thể khiến anh nhớ kỹ vết sẹo hay không? Nếu vậy, tôi hy vọng anh đừng chữa lành vết sẹo và quên đi nỗi đau.
"Được."
Lưu Diệu Văn giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve gáy và lưng Nghiêm Hạo Tường, kiên nhẫn an ủi anh, chờ anh ngừng nước mắt liền ôm người cùng nằm trong chăn. Bàn tay ấm áp của Lưu Diệu Văn từ dưới áo ngủ thò vào, che lên bụng lên đang quặn của anh xoa xoa, lực đạo là vừa phải quen thuộc, giống như sinh ra đã có loại trí nhớ cơ bắp này.
Bản năng của con người quả nhiên không có cách nói dối. Anh xem, mặc dù tôi có trốn tránh anh như thế nào, ám chỉ chính mình rằng tôi chán ghét anh hận anh như thế nào, nhưng một khi tôi đụng phải anh, cảm giác được anh đối với tôi có một chút ỷ lại cùng tình yêu, mỗi một tế bào trên người tôi đều sẽ tranh nhau đáp lại anh, như vậy tôi sẽ hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Cho nên Nghiêm Hạo Tường, lúc trước anh rốt cuộc vì sao phải nhẫn tâm vứt bỏ tôi, vì sao phải tước đoạt bản năng và quyền yêu anh của tôi. Những người khác không cho tôi yêu anh, anh cũng không cho tôi yêu anh, nhưng tôi không có cách nào cả, Nghiêm Hạo Tường, tôi không có cách nào để không yêu anh. Vậy nên, tôi đã phải ghét anh cho đến bây giờ. Tức giận và hối hận làm cho người ta khắc cốt ghi tâm, tôi sử dụng cách này bí mật nhớ anh.
Nhưng bây giờ anh đã trở lại, ngay bên cạnh tôi, trong vòng tay tôi. Vì thế loại phương thức tưởng niệm này sụp đổ, không cách nào tồn tại nữa. Tôi cần phải xây dựng một cách khác, một cách để bắt đầu lại, anh có thể cho tôi biết phải làm gì không?
Nghiêm Hạo Tường cầm cổ tay hắn.
"Diệu Văn, anh có chuyện muốn nói với em."
Lưu Diệu Văn không vội vàng trả lời, nhìn cơ thể anh thả lỏng cũng biết đau dạ dày đã giảm bớt. Nhưng hắn không buông tay ra, vẫn ôm chặt ở đó, một lúc lâu sau mới vô cảm nói: "Lần trước anh nói như vậy, là lúc nói lời chia tay với tôi. "
"Anh không có ý này..."Nghiêm Hạo Tường giãy dụa muốn quay qua đối mặt với hắn, lại bị Lưu Diệu Văn nắm chặt eo, không thể động đậy.
"Anh nói đi, tôi đang nghe."
Nghiêm Hạo Tường im lặng lại, lòng bàn tay dán lên mu bàn tay Lưu Diệu Văn, chậm rãi mở miệng: "Mấy năm nay không phải cố ý không liên lạc với em. "
"Sau khi chuyện của chúng ta bị gia đình anh biết, anh và ba đã cãi nhau một trận. Ông ấy muốn anh rời nhóm để học kinh doanh, anh không đồng ý, ông ấy nói muốn đánh gãy chân anh. "
"Anh cùng ba nói chuyện rất nhiều lần, vừa mềm vừa cứng, phương pháp gì cũng đã thử qua, cuối cùng ông ấy cũng thỏa hiệp. Ông ấy nói cho anh 5 năm, với điều kiện là 5 năm sau anh phải đạt được thành tựu, hơn nữa, trong 5 năm này không được phép qua lại với em. "
Nghiêm Hạo Tường nói rất chậm, mỗi chữ đều rất rõ ràng, Lưu Diệu Văn nghe cũng rất rõ ràng. Lưng Nghiêm Hạo Tường dán lên lồng ngực hắn, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc cuồn cuộn trong cơ thể kia.
"Nghiêm Hạo Tường." Lưu Diệu Văn mở miệng gọi anh, tay đặt ở trên bụng anh di chuyển, áp vào ngực anh. Ở đó dòng nhiệt bắt đầu khởi động, nhiệt độ nóng rực.
"Anh là một kẻ hèn nhát, em cũng vậy."
Lưu Diệu Văn đang cười, thanh âm rất nhẹ, giống như thở dài: "Anh gạt em làm xong tất cả tính toán, gạt em đưa ra phán quyết về mối quan hệ của hai chúng ta. Anh thậm chí còn không hỏi em có muốn chờ anh 5 năm không. "
"Trong mắt anh, em là một đứa trẻ, yêu đương chỉ là nhất thời hứng khởi, ấu trĩ xúc động, cần người lớn thay em đưa ra quyết định tốt nhất."
"Nhưng em cũng không khá hơn, xảy ra chuyện liền chỉ biết xử lý cảm xúc, cũng không nghe anh giải thích, tự mình giận dỗi, đánh đổi chính là sáu năm."
"Sau này chúng ta đừng hèn nhát nữa, được không?"
Từ bây giờ, đừng là một kẻ hèn nhát gánh vác một mình, đừng là quỷ nhát gan bướng bỉnh, chúng ta đều lớn mật một chút, tin tưởng mình cũng tin tưởng đối phương, dũng cảm nóng bỏng yêu nhau, được không?
Nghiêm Hạo Tường cũng cười rộ lên, xoay người vào lòng Lưu Diệu Văn đối mặt với hắn, trán kề nhau, chóp mũi cọ xát, hai tay nắm chặt.
Lông mi thon dài của anh run rẩy, ánh mắt tựa như một con bướm bay vào trong đôi mắt đen nhánh của Lưu Diệu Văn. Hồ nước sâu vẫn một màu đen như trước, chỉ là lúc này đầy dịu dàng, lúc bướm lướt qua mặt nước sẽ mở ra những vòng tròn sóng nước.
"Diệu Văn, yêu đương với anh đi, cả đời không chia tay, ai chia tay ai là chó con."
Một chàng trai 24 tuổi không mơ hồ khi nói những lời ngây thơ. Cũng may Lưu Diệu Văn cũng là một đứa trẻ lớn 23 tuổi, rất vui vẻ phối hợp với trò chơi ngây thơ này.
"Anh không phải chó con, anh là mèo con."
"Ai nha mau nói đi, không nói hôn anh một cái liền coi như em đồng ý."
Thế là, chó con hèn nhát hôn mèo con hèn nhát.
Đây là nụ hôn thứ hai của họ. Đối với nụ hôn này, họ đã chờ đợi sáu năm dài.
End.
_______________________
Tiểu kịch trường:
Ngày hôm sau Lưu Diệu Văn phát hiện thuốc dạ dày đặc hiệu trong túi áo khoác của Nghiêm Hạo Tường.
Mèo con nhút nhát: Điều này anh khó có thể giải thích cho em, bởi vì anh là một con mèo.
-------------------------------
Annie: Hello mn, cuối cùng thì tui đã trở lại rồi đây, cảm ơn mn đã ủng hộ tui suốt thời gian qua nha, moaa 😘
Trời ơi truyện này hơn 8k chữ lận, tui beta muốn mờ con mắt, nếu mn thấy chỗ nào lỗi chính tả hay dịch thuật thì cmt nha, tui sẽ sửa lại liền. Ái nỉ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro