Phần 26: Giống Hệt
26. Giống hệt
Tại căn hộ của Hạ Tuấn Lâm, chuông cửa vang lên, Hạ Tuấn Lâm dụi dụi mắt rồi đi mở cửa, chỉ thấy Tống Á Hiên cùng với hành lý đứng trước cửa nhìn mình. Cảnh tượng này khiến cậu tỉnh giấc hoàn toàn, mơ mơ hồ hồ mời người vào nhà.
"Cậu làm sao vậy?"
"Tớ nhớ lại rồi, toàn bộ"
Tống Á Hiên đầu cúi xuống với đôi mắt ửng đỏ, nhớ lại ngày đó của 3 năm trước, trái tim như bị xé nát vậy, đau đến chết người. Tống Á Hiên cho rằng Hạ Tuấn Lâm sẽ rất kinh ngạc, sau đó sẽ hỏi cậu rất nhiều vấn đề. Nhưng không ngờ Hạ Tuấn Lâm lại rất bình tĩnh.
Tống Á Hiên nói rõ mọi thứ, nói tất cả mọi thứ mình thấy trong vụ bắt cóc năm đó cho Hạ Tuấn Lâm biết. Hạ Tuấn Lâm nhìn Tống Á Hiên với đôi mắt ửng đỏ, trong lòng đầy thương xót.
Tống Á Hiên là một chàng trai rất tốt, lẽ ra cậu phải cầm micrô cả đời, đứng trên sân khấu hát bài hát của mình sáng tác, làm việc mà mình thích. Nhưng cậu bây giờ, một người từng trải qua đủ loại đau đớn, những giấc mơ cũng không còn nữa, vui vẻ cũng không, hôn nhân cũng không, con cũng không.
Tống Á Hiên không có nhà để về tạm thời ở lại nhà của Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm rất chào đón, cậu từ lâu đã rất muốn có người bầu bạn.
Tống Á Hiên nhớ lại tất cả cũng nhớ lại Mã Gia Kỳ, cho nên cậu thường đến bệnh viện thăm anh.
Đối với Mã Gia Kỳ, Tống Á Hiên cảm thấy áy náy và có lỗi. Ba năm trước nếu không phải vì bảo vệ cậu, Mã Gia Kỳ cũng không đến nổi nằm ở đây suốt 3 năm trời.
Tống Á Hiên thường đến bệnh viện, mang theo bó hoa cúc mà bản thân thích, nắm tay anh và nói chuyện với anh. Điều này cũng khiến cho cậu và Đinh Trình Hâm quen nhau, trao đổi số điện thoại với nhau.
Ngày hôm nay, Tống Á Hiên đến thăm Mã Gia Kỳ với bó hoa cúc như thường lệ, cậu đẩy cửa phòng bệnh ra thì thấy Đinh Trình Hâm đang giúp Mã Gia Kỳ lau người, cậu chìa tay ra: "Đinh ca, mang bánh đến cho anh này"
"Anh nghỉ ngơi ăn bánh đi, còn lại giao cho em" nói xong, Tống Á Hiên đưa nó cho Đinh Trình Hâm, xắn tay áo lên, lấy cái khăn và lau người cho Mã Gia Kỳ.
Đinh Trình Hâm cũng thuận theo ý cậu, mở bánh ra ăn, Tống Á Hiên chuyển động tay không ngừng, nhưng mắt thì nhìn Đinh Trình Hâm: "Thế nào? Ngon chứ?"
"Rất ngon!" Đinh Trình Hâm cười rất tươi. Tống Á Hiên thấy Đinh Trình Hâm cười như vậy, lại chuyên tâm lau người cho Mã Gia Kỳ.
Một lút sau, hai người họ ngồi trên sofa và nói chuyện phiếm, chủ đề đều là quay quanh Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm lắng nghe vô cùng thích thú, hai mắt sáng chưng nhìn Tống Á Hiên. Tống Á Hiên là một người rất cẩn thận, biểu cảm nhỏ của Đinh Trình Hâm cũng khiến cậu nhìn thấu được.
"Thực ra…. Năm đó tại sao em lại không chọn Mã Gia Kỳ?" Đinh Trình Hâm không hiểu đã muốn hỏi câu hỏi này từ rất lâu rồi. Đinh Trình Hâm cầm cái ly có chút không tự nhiên, mắt không dám nhìn thẳng Tống Á Hiên.
"Năm đó em không có sự lựa chọn, em mang thai con của anh ta. Với lại, Mã Gia Kỳ đối với em mà nói giống như một người anh trai hơn. Anh ấy giống như người thân của em vậy, vì vậy chưa hề có ý nghĩ khác đối với anh ấy"
"Nếu như thật sự có sự lựa chọn, em vẫn sẽ chọn anh ta" Tống Á Hiên uống một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn chăm chăm Mã Gia Kỳ ở trên giường.
"Tuy rằng không hạnh phúc, nhưng em yêu anh ta. Cho dù anh ta làm tổn thương em, khiến em buồn, em vẫn yêu anh ta rất nhiều, rất yêu rất yêu" Tống Á Hiên mỉm cười, cậu quay đầu lại nhìn Đinh Trình Hâm, mắt hơi hơi đỏ tiếp tục nói: "Có phải em rất ngốc không?"
Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ đầy thâm tình, sau đó trả lời: "Không, đây là yêu, cho dù mình đầy thương tích, cho dù tương lai là một ẩn số, vẫn muốn ôm anh ấy thật chặt, nắm chặt tay anh ấy"
Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, họ hiểu ngầm ý nhau không nói lời nào, mỉm cười nhìn Mã Gia Kỳ ở trên giường.
Tập đoàn AZY, Lưu Diệu Văn không mời mà đến đột nhiên xuất hiện ở trong văn phòng của Ngao Tử Dật, hai người như lửa và nước ngồi đối diện nhau chẳng nói câu nào.
Ngao Tử Dật ánh mắt sắc bén, với khí chất mạnh mẽ hơn Lưu Diệu Văn khiến cho Lưu Diệu Văn toàn thân khó chịu. Lưu Diệu Văn hiểu rõ, dù là tiền bạc hay là thế lực, bản thân thật sự không bằng Ngao Tử Dật, giống như 3 năm trước vậy, là anh ta đến trước, cũng là anh ta đưa tin cho anh biết.
Nghĩ đến Tống Á Hiên đã từng ở với anh ta suốt 3 năm qua, ngọn lửa trong tim của Lưu Diệu Văn như bùng cháy, nhưng vì mục đích đến ngày hôm nay, anh chỉ có thể nhẫn nhịn dập tắt đi ngọn lửa nhỏ đó.
"Tống Á Hiên ở chỗ anh?" Lưu Diệu Văn mở miệng trước phá đi bầu không khí yên tĩnh trong văn phòng. Ngao Tử Dật không trả lời, chậm rãi rót trà.
"Tôi không có ý định mang em ấy đi, chỉ muốn biết em ấy đang ở đâu" Lưu Diệu Văn thấy Ngao Tử Dật không trả lời mình nên giải thích. Ngao Tử Dật cuối cùng cũng có chút phản ứng. Anh ta bỏ ly trà xuống, mang ánh mắt xem thường nhìn Lưu Diệu Văn.
"Tống Á Hiên đang ở chỗ Hạ Tuấn Lâm" Lưu Diệu Văn nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, không ở cùng Ngao Tử Dật là đủ rồi.
Tròn 1 tháng Tống Á Hiên đi, giống như biến mất khỏi thế giới vậy, ở thế giới của Lưu Diệu Văn một vết tích nhỏ cũng không còn.
"Tôi thật sự không có làm tổn thương em ấy" Lưu Diệu Văn không biết tại sao, đột nhiên lại giải thích với Ngao Tử Dật, có lẽ là câu nói này đã đè nén trong lòng anh quá lâu rồi, sự oan ức ở trong lòng anh quá lâu rồi, nhưng không có ai để anh nói ra.
"Tôi hiểu"
"Anh hiểu?" Lưu Diệu Văn mở to mắt, nhìn Ngao Tử Dật đầy kinh ngạc, đây là có ý gì. Ngao Tử Dật không trả lời, dùng ánh mắt đắc ý nhìn anh rồi gật đầu.
Ngao Tử Dật đứng dậy, chỉnh lại quần áo, từ từ đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống con đường ở bên dưới: "Cậu đến chỗ tôi không phải vì hỏi tôi chuyện này sao, tôi hiểu"
Lưu Diệu Văn nghẹn lời một lúc, bị đoán được ý nghĩ trong lòng, anh đột nhiên một câu cũng không nói ra được. Không thể không khâm phục, Ngao Tử Dật xử lý việc rất nhanh, tàn nhẫn, chuẩn mực.
"Chân tướng mãi mãi không thể che giấu. Tôi sẽ không nói bất kỳ chuyện gì cho cậu biết, chính cậu là người dẫn đến tai nạn này, bản thân tự điều tra thì tốt hơn, cậu cảm thấy sao?"
"Chỉ mong khi cậu điều tra ra được chân tướng, cậu sẽ không chần chừ, không do dự. Nếu cậu xuống tay không được, tôi sẽ hiểu cho cậu, để cậu chịu khổ thay Tống Á Hiên suốt 3 năm qua" nói xong, Ngao Tử Dật xua tay ý bảo anh có thể rời đi rồi.
Lưu Diệu Văn như hồn bay phách lạc, thất thần đi ra khỏi tòa nhà.
Trong lời nói của Ngao Tử Dật có hàm ý, Lưu Diệu Văn cẩn thận nhớ lại, phân tích mỗi câu nói vừa nãy của Ngao Tử Dật. Không qua được bao lâu, chuông điện thoại vang lên, Lưu Diệu Văn lấy điện thoại ra và bắt máy.
"Ngài Lưu, tra được rồi"
"Nói" Lưu Diệu Văn cầm điện thoại càng nắm càng chặt, chân tướng anh đợi ròng rã 3 năm, cuối cùng anh cũng tra được rồi. Thư ký ở trong điện thoại nói tất cả mọi chuyện tra được cho anh biết không sót chuyện nào.
Lưu Diệu Văn biết được chân tướng, đột nhiên toàn thân chả còn lực buông lơi ở trong xe. Thư ký ở đầu dây bên kia đang đợi Lưu Diệu Văn chỉ thị, nhưng Lưu Diệu Văn đã cúp ngang điện thoại.
Lời của Ngao Tử Dật đột nhiên xuất hiện ở trong đầu của Lưu Diệu Văn "Chỉ mong khi cậu điều tra ra được chân tướng, cậu sẽ không chần chừ, không do dự….."
Ánh mắt từ tuyệt vọng từ từ chuyển sang kiên định, căm phẫn, hung ác. Nắm chặt cái kính, càng nắm càng chặt.
Chân tướng? Đây thật sự là chân tướng cuối cùng?
Một tuần sau, 8h tối, Lưu Diệu Văn xuất hiện trước căn hộ của Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, người mở cửa là Tống Á Hiên. Tống Á Hiên buồn ngủ vừa chuẩn bị đi ngủ thì chuông cửa vang lên có chút phiền.
Cậu nhăn nhó là biểu hiện bực mình rõ ràng của cậu, nhìn thấy người đứng trước cửa, Tống Á Hiên hoàn toàn hết buồn ngủ, biểu cảm kinh ngạc lập tức thay đổi, mặt Tống Á Hiên vô cảm nhìn anh.
Cậu lập tức đóng cửa, Lưu Diệu Văn dùng tay chặn cửa lại, tay bị bầm tím do bị cửa đập vào. Lưu Diệu Văn chau mày vì đau, Tống Á Hiên vội vàng mở cửa ra kiểm tra xem.
Vẻ mặt cậu đầy đau lòng nắm lấy tay của Lưu Diệu Văn, cẩn thận kiểm tra rồi trách móc: "Anh tưởng tay anh làm bằng sắt sao! Chặn lại làm gì! Có đau không?
"Đau"
Lưu Diệu Văn mang ánh mắt đáng thương nhìn Tống Á Hiên, anh không hiểu, người bị thương là anh, người đau cũng là anh, nhưng người trước mặt mắt tại sao lại đỏ rồi.
Có lẽ, trong tim em ấy vẫn còn có mình, không đúng, là luôn luôn có mình.
Lưu Diệu Văn tận dụng tình thế kéo cậu vào lòng, ôm chặt cậu trong lòng. Cái ôm này anh nhớ nhung cả tháng trời. Tống Á Hiên ngẩn ra một lúc, sau đó từ từ đẩy anh ra, Lưu Diệu Văn cũng không ép, buông cậu ra.
"Xin anh tự trọng" Tống Á Hiên mặt hơi đỏ, nhưng lại mở to mắt hung dữ nhìn anh.
"Thay quần áo đi, anh đưa em đến một nơi" Lưu Diệu Văn nắm tay cậu muốn đi vào nhà, nhưng Tống Á Hiên hất tay anh ra và ngăn anh đi vào: "Tôi không muốn"
"Em không muốn biết thật sự rốt cuộc là ai làm tổn thương Tiểu Cực sao?"
"Anh không biết thẹn khi nhắc đến Tiểu Cực sao?" Tống Á Hiên tức giận, lại một lần nữa lạnh nhạt, cậu kích động đẩy Lưu Diệu Văn ra ngoài.
Lưu Diệu Văn nắm lấy tay cậu, đầy oan ức nhìn Tống Á Hiên: "Tống Á Hiên! Tiểu Cực cũng là con của anh! Anh làm sao có thể làm tổn thương con chứ!"
"Em có biết, 3 năm trước khi anh đến nhà máy, Tiểu Cực…. Tiểu Cực nằm ở trên mặt đất, khắp người đều bị tổn thương…. Khắp người….. đều dơ bẩn, cho dù anh gọi con như nào, Tiểu Cực đều phớt lờ anh, Tiểu Cực không trả lời lại anh…."
Lưu Diệu Văn từ từ quỳ xuống và khóc nức nở, sự tuyệt vọng khi đó, không kìm được ở trong lòng mà tuôn ra. Nước mắt của Tống Á Hiên cũng không nghe lời mà từ từ rơi xuống, cậu từ từ ngồi xổm xuống, ôm Lưu Diệu Văn vào lòng, càng ôm càng chặt. Lưu Diệu Văn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, giống như một đứa trẻ, khóc thút thít.
Lưu Diệu Văn lúc đó thành thật nói ra, bi thương, ánh mắt đau buồn, Tống Á Hiên lúc này mới hiểu, có lẽ bản thân đã sai rồi. Cậu đột nhiên cảm thấy có lỗi với người trước mặt, cậu bây giờ cũng khóc như một đứa trẻ.
"Em đi với anh" Tống Á Hiên nhẹ nhàng vỗ lưng anh, an ủi anh.
10h tối, Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên đến một nhà máy bỏ hoang, con đường ban đầu rất tối khi họ đến thì sáng lên, giống như có người cố tình sắp đặt trước vậy. Tống Á Hiên có chút nghi hoặc nhìn Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn cậu, ánh mắt đầy dịu dàng và nuông chiều, anh mỉm cười và gật đầu.
Đối mặt với nơi xa lạ tối tăm này đối với Tống Á Hiên mà nói không có cảm giác an toàn, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng nắm tay Tống Á Hiên và đi vào nhà máy.
"Đừng sợ, có anh ở đây"
Bởi vì cái nắm tay này, bởi vì câu nói này, bởi vì bên cạnh có anh, nỗi lo sợ bất an ở trong lòng của Tống Á Hiên đều bị xua tan đi.
Tống Á Hiên khóe miệng hơi nhếch lên, nắm lại tay của Lưu Diệu Văn. Trái tim của Lưu Diệu Văn được buông lỏng ra, anh cho rằng Tống Á Hiên sẽ hất tay anh ra, anh không chú ý tay của Tống Á Hiên càng nắm chặt hơn.
Tống Á Hiên nghi hoặc hỏi: "Tại sao chúng ta lại đến đây?" Lưu Diệu Văn kéo cậu lại gần mình, sau đó nhẹ nhàng nói: "Gặp người"
Đến một căn phòng trong nhà máy, bên ngoài cửa sớm đã có hai người đàn ông to lớn đứng canh, họ kính cẩn gọi Lưu Diệu Văn là ngài Lưu, và gật đầu chào Tống Á Hiên. Cánh cửa rỉ sét rách nát từ từ mở ra, phát ra âm thanh chói tai.
Cửa mở ra, Lưu Diệu Văn nắm tay Tống Á Hiên đi vào. Khung cảnh ở bên trong giống hệt khung cảnh khi đó cậu và Tiểu Cực bị bắt cóc. Trong phòng có một người bị túi đen trùm đầu, rất giống cậu của 3 năm trước. Toàn thân đều bị tổn thương, quần áo rách tả tơi ở trên đất.
Trong phòng cái gì cũng đều không có, chỉ có một cái bàn nhỏ và vài cái ghế, trên bàn đầy những ly mỳ ăn liền đã hết, vài lon coca, còn có một bàn hạt dưa.
Trong phòng hoàn toàn kín, khiến người khác cảm thấy không khí không thể xuyên qua được, phía trên đầu còn có mạng nhện mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Ánh trăng chiếu vào từ mái nhà rách nát, bụi mờ ảo bay lơ lửng trong không khí, còn có cơ gió lạnh thổi ngang.
"Gọi dậy" ánh mắt của Lưu Diệu Văn sớm đã không còn sự dịu dàng vừa nãy, Tống Á Hiên từ trong mắt của anh nhìn thấy sự giận dữ và ghê tởm.
Tiếng ra lệnh vừa dứt, một người đàn ông cao lớn lấy một chai nước đầy đổ vào đầu người đó. Người đó tỉnh lại trong vô thức, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên và ngồi dậy, bởi vì hành động quá mạnh tình cờ dẫn đến vết thương ở chân bị rỉ máu, máu lại một lần nữa tuôn ra.
Lưu Diệu Văn bước đến trước mặt của Tống Á Hiên mà không nói gì, tầm mắt của Tống Á Hiên lập tức bị anh che lại, nhưng cậu nhìn bóng lưng của người trước mặt mà mỉm cười.
Anh ấy là đang sợ mình bị buồn nôn sao? Tống Á Hiên nghĩ trong lòng.
Cậu di chuyển vài bước đứng bên cạnh Lưu Diệu Văn, quay đầu nhìn anh ý bảo không sao, ánh mắt của Lưu Diệu Văn vẫn dịu dàng khi nhìn cậu, anh gật đầu.
Vết thương ở chân của người đó như bị thối rửa vậy, máu đậm đặc, xung quanh vết thương như bị hoại tử.
"Buông… Buông tha cho tôi" người đàn ông đó yếu ớt cầu xin. Lưu Diệu Văn không đánh giá cao nó, anh đi đến bên cạnh đá vào vết thương ở chân của anh ta. Anh ta hét lên đầy đau đớn, vết thương bị dính đầy bùn, giống như rắc muối vào vết thương vậy. Tống Á Hiên nhìn thấy vết thương ở chân của anh ta cũng không nhịn được mà chau mày.
Lưu Diệu Văn cúi xuống nhìn anh ta: "Bắt chước tôi vui không?"
"Sai…. Sai rồi, xin xin anh hãy buông tha cho tôi đi"
Lưu Diệu Văn nhìn một cái, người đàn ông cao to mở chiếc túi đen trên đầu của người đó ra, nhìn thấy dáng vẻ của người đó, Tống Á Hiên kinh ngạc lùi ra sau vài bước, Lưu Diệu Văn vội vàng chạy đến bên cạnh cậu. Tống Á Hiên lấy tay che miệng, mắt mở to ra nhìn hắn ta, hoàn toàn bị dáng vẻ của hắn ta làm cho kinh ngạc.
"Làm sao có thể!"
Lưu Diệu Văn đứng bên cạnh cậu, nhìn cậu giải thích: "Năm đó em thật sự nhận nhầm rồi"
Tuy rằng trên mặt hắn ta có vết thương, nhưng 90% khuôn mặt của hắn ta rất giống Lưu Diệu Văn. Cho dù là bề ngoài, vóc dáng hay đôi mắt, giống như là anh em ruột của Lưu Diệu Văn vậy.
"Đây…." Tống Á Hiên đã cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu mình, nhưng cho dù sắp xếp như thế nào vẫn không thể nói ra hoàn chỉnh được, có thể do nhìn thấy chuyện này khiến cho cậu bị sốc rất nhiều.
Lưu Diệu Văn tất nhiên là hiểu rõ cậu muốn nói cái gì, thấy cậu như vậy Lưu Diệu Văn cẩn thận giải thích: "Năm đó, có người nhìn thấy hắn ta và anh có chút giống nhau nên đã kiếm hắn ta, để hắn ta đi phẫu thuật toàn bộ khuôn mặt, hắn ta mới có khuôn mặt như bây giờ, năm đó người em nhìn thấy là hắn ta chứ không phải anh"
Lưu Diệu Văn liếc nhìn khuôn mặt đó đầy chán ghét và ghê tởm, anh hận không thể xé nát khuôn mặt đó ngay bây giờ.
Tống Á Hiên mỉm cười, từng bước tiến đến trước mặt hắn ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta: "Vậy buổi tối đó của 3 năm trước, người đeo mặt nạ và đâm tôi là anh?"
Hắn ta nhắm mắt lại và gật đầu trong bất lực. Tống Á Hiên mỉm cười, học theo hành động vừa nãy của Lưu Diệu Văn cậu giẫm đạp lên vết thương của hắn ta một cách tàn bạo, hắn ta lại một lần nữa hét lên đau đớn, âm thanh vang khắp căn phòng. Sắc mặt của hắn ta càng ngày càng trắng bệt, ngã trên mặt đất, nhìn vết thương đẫm máu ở chân mình, trong ánh mắt của hắn ta lộ ra sự tuyệt vọng.
Đột nhiên, cửa lại một lần nữa được mở ra, người bị đưa vào là Nhiễm Hân. Tống Á Hiên nhìn Nhiễm Hân, sau đó có chút nghi hoặc nhìn Lưu Diệu Văn.
"Người chỉ huy hắn ta là cô ta"
Nghe thấy thông tin này, Tống Á Hiên mở to mắt nhìn Lưu Diệu Văn. Cậu không dám tin, một người phụ nữ làm sao có thể lòng dạ độc ác đến vậy.
"Điều anh nói là thật?" Lưu Diệu Văn gật đầu.
"A Văn, em đau" Nhiễm Hân mang giọng nói nũng nịu, ánh mắt đáng thương nhìn Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn không những phớt lờ cô ta, mà còn nắm lấy tay Tống Á Hiên, giống như đang nói cho cô ta biết người trong trái tim anh là ai. Tống Á Hiên ánh mắt nghi hoặc nhìn Lưu Diệu Văn, sau đó cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Cậu không hiểu Lưu Diệu Văn tại sao lại như vậy, trước người con gái không phải là tình đầu của anh sao? Tại sao lại không quan tâm đến cảm nhận của cô ta?
Tống Á Hiên nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng không ngờ Lưu Diệu Văn lại nắm tay cậu chặt hơn. Lưu Diệu Văn nhìn cậu, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, Tống Á Hiên cũng không ngọ ngoạy nữa, để anh nắm tay mình.
Cảnh tượng này đối với Nhiễm Hân mà nói vô cùng chướng mắt. Vừa nãy bản thân mơ mơ màng màng bị đem đến đây, nghe đối phương nói là do Lưu Diệu Văn phái đến, cô ta cũng không chạy trốn. Nhưng không ngờ đến khi bước vào thấy người đàn ông nằm trên mặt đất, cô ta lúc này mới hiểu, cho rằng sự việc không có một chút sơ hở nào nhưng lại bị điều tra ra được.
"A Văn, anh nghe em giải thích" Nhiễm Hân vùng vẫy thoát khỏi sự giam giữ, cô ta chạy đến bên cạnh Lưu Diệu Văn kéo góc áo cầu xin anh.
Lưu Diệu Văn dùng lực hất ra, Nhiễm Hân té ngã xuống đất.
"Anh đưa em đến đây là muốn em làm gì?" chỗ này đối với Tống Á Hiên một khắc cũng không muốn ở lâu, cậu muốn rời khỏi nơi này, nơi này và năm đó giống hệt nhau.
"Em muốn xử lý bọn họ như thế nào?" Lưu Diệu Văn sát lại gần tai cậu nhẹ nhàng hỏi. Tống Á Hiên thực sự không nghĩ đến Lưu Diệu Văn sẽ để cậu quyết định, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, cậu bỗng nhiên nghẹn lời.
Đột nhiên, Tống Á Hiên nắm tay Lưu Diệu Văn đi đến bên cạnh người đó, Tống Á Hiên ngồi xổm xuống, nhìn hắn ta hỏi: "3 năm trước, tối ngày 4 tháng 3, người ở trên giường với cô ta cũng là anh?"
Hắn ta gật đầu.
Con người đang đến gần với sự tuyệt vọng, không còn gì là quan trọng nữa. Hắn ta như vậy là vì biết bản thân không thể sống sót đi ra, cho nên cái gì hắn ta cũng thú nhận.
Bây giờ tất cả mọi hiểu lầm đều được giải quyết, ngày hôm đó là bản thân đã hiểu lầm Lưu Diệu Văn, nếu như cậu không cãi nhau, nếu như cậu chịu lắng nghe Lưu Diệu Văn giải thích, nếu như cậu không chạy trốn, nếu như không mang Tiểu Cực theo. Tiểu Cực bây giờ có phải đã cao lên rất nhiều rồi không?
Nhớ lại những chuyện đó, mắt Tống Á Hiên từ từ bắt đầu đỏ lên, thì ra tất cả mọi chuyện đều là do cậu, nếu như không phải cậu, Tiểu Cực đã không phải rời đi rồi.
Cảm giác tội lỗi và áy náy từ từ ngập tràn trong tâm trí.
Tống Á Hiên mắt ửng đỏ, từ từ đứng dậy, lúc này cậu lại nhớ đến một chuyện. Cậu vẫn nắm tay Lưu Diệu Văn, lần này là đi đến trước mặt Nhiễm Hân.
Nhiễm Hân khuôn mặt dáng vẻ hốt hoảng lo sợ nhìn họ đi qua. Tống Á Hiên không làm gì cả, chỉ hỏi một câu mà cậu đã suy nghĩ rất lâu.
"Năm đó khi tôi mang thai, tối hôm đó thiếu chút nữa là sanh non là cô sai người làm" Tống Á Hiên nói câu này với giọng điệu khẳng định rõ ràng chứ không phải là câu nghi vấn.
Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên ở bên cạnh có phần khó tin, bản thân sao lại không nghĩ ra chuyện này.
"Phải đấy thì làm sao! Nếu không có đứa con thì Lưu Diệu Văn đã là của tôi rồi!" Nhiễm Hân nói ra câu này với ánh mắt không cố định. Cô ta đang đánh cược, đánh cược Lưu Diệu Văn sẽ không đụng đến cô ta, đánh cược Lưu Diệu Văn sẽ nễ tình cũ.
Một tiếng "Chát", Tống Á Hiên thực sự tát vào mặt cô ta, bàn tay trắng nõn của Tống Á Hiên bắt đầu đỏ lên. Nhiễm Hân che mặt, mở to mắt nhìn Lưu Diệu Văn như đang cầu xin sự thương xót vậy.
Nhưng Lưu Diệu Văn không chút động lòng, nắm lấy bàn tay ửng đỏ của Tống Á Hiên, ánh mắt của anh đầy đau lòng: "Có đau không?" Tống Á Hiên lắc đầu, ánh mắt chưa hề rời khỏi người Nhiễm Hân.
"Lưu Diệu Văn anh ấy không phải là đồ vật" Tống Á Hiên lạnh lùng nói. Lưu Diệu Văn sau khi nghe câu nói này của cậu, trong lòng vui như nở hoa vậy, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Lưu Diệu Văn luôn yêu tôi! anh ấy chỉ vì đứa bé nên mới kết hôn với cậu! Người anh ấy yêu là tôi!" Nhiễm Hân mắt ửng đỏ, kích động hét lên câu này, âm thanh chói tai khiến người khác khó chịu.
Tống Á Hiên ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Diệu Văn ở bên cạnh: "Anh yêu em hay là cô ta? Cần em hay là cô ta?"
Lưu Diệu Văn nắm lấy tay cậu, kéo cậu lại gần, thậm chí còn không thèm nhìn đến Nhiễm Hân, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người Tống Á Hiên, anh nhìn Tống Á Hiên với ánh mắt đầy yêu thương: "Anh yêu em, cần em"
Vẻ mặt của Tống Á Hiên có chút đắc ý nhìn Nhiễm Hân. Nhiễm Hân kích động chạy nhanh qua kéo Lưu Diệu Văn lại, nhưng Tống Á Hiên đã đẩy cô ta ra, cô ta lại một lần nữa bị ngã xuống đất.
"Lưu Diệu Văn là của tôi" Tống Á Hiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Nhiễm Hân, nắm chặt tay của Lưu Diệu Văn.
Cô ta bây giờ mới hiểu rõ, cho dù bây giờ Tống Á Hiên muốn giết chết cô ta, ánh mắt của Lưu Diệu Văn cũng không chớp một cái. Cô ta bắt đầu sợ hãi.
"Người đó nhất định phải chết, đánh cho đến chết, chặt bỏ chân" Tống Á Hiên chỉ vào người đàn ông và nói với Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn nhìn cậu gật đầu. Tống Á Hiên đối với hắn ta căm thù đến tận xương tủy, năm đó Tiểu Cực nhỏ như vậy, hắn ta nhẫn tâm để cho một đứa bé bị đánh cho đến chết. Điều khiến Tống Á Hiên chán ghét và ghê tởm nhất là hắn ta dùng gương mặt giống hệt Lưu Diệu Văn đi làm những chuyện xấu.
"Vậy cô ta xử lý thế nào" Lưu Diệu Văn chỉ vào Nhiễm Hân.
Tống Á Hiên lạnh lùng nhìn Nhiễm Hân đang ngồi ở dưới đất, sau đó chậm rãi nói: Ném ra nước ngoài đi"
Tống Á Hiên quyết định làm như vậy là lo lắng cho cảm nhận của Lưu Diệu Văn, suy cho cùng cô ta cũng là mối tình đầu của Lưu Diệu Văn. Cậu nghĩ rằng Nhiễm Hân chết sẽ khiến cho Lưu Diệu Văn buồn. Tống Á Hiên cũng mềm lòng, có lẽ lần này sẽ bỏ cuộc, sau này sẽ không dám làm chuyện xấu nữa.
"Nhưng em muốn cô ta phải nhìn hắn ta bị đánh chết" Tống Á Hiên ánh mắt đầy tức giận nhìn hắn ta.
"Đánh chết hắn" tiếng ra lệnh vừa dứt, hai người đàn ông cao lớn đi vào. Tống Á Hiên đã mong đợi cảnh tượng đẫm máu này, nhưng không ngờ, Lưu Diệu Văn xoay người cậu lại, để cậu quay lưng với bọn họ, nhìn mình.
"Ngoan, em đừng xem" Lưu Diệu Văn kiên nhẫn nói, ánh mắt đầy yêu thương nhìn chăm chú cậu. Tống Á Hiên thuận theo ý anh, nhìn mắt của Lưu Diệu Văn thấy bản thân mình trong đó.
Thì ra trong mắt anh ấy có mình, chỉ có mình.
Sau lưng là tiếng khóc lóc, Nhiễm Hân la hét khi nhìn thấy cảnh tượng hắn ta bị cắt lìa chân một cách tàn nhẫn, cho đến khi trong phòng không còn một âm thanh nào, chỉ còn lại tiếng khóc của Nhiễm Hân vì sợ hãi quá mức.
Cảm giác tội lỗi đang trói buộc tôi….
~♡~
Phần này dài thật sự ý, trans xong muốn xỉu mà hay :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro