Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[18+]Làm bánh cùng Nagi


Lưu ý: 18+

tags: yandere Nagi, cannibalism

_Có ai đọc lyrics bài Kiseki, cái bài hát yêu thích của Nagi chưa? Nghe nó tình kinh khủng (đọc cứ tưởng tâm tình của nagi dành cho reo). Kể cả bộ phim yêu thích của nó cũng da diết, tình cảm y như vậy.

_______________

Cách làm bánh tặng người yêu ~ Hướng dẫn tận tình cùng Nagi Seishirou.

❤️❤️❤️

1- Mua nguyên liệu!

Nagi đang đứng trước cửa hàng gần nhà, điều này khá bất thường vì anh thường không phải là người đi mua sắm. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt.

Hôm nay là sinh nhật Reo.

Reo của anh, người mà anh đã ở cạnh bên từ năm hai cấp 3. Reo của anh, người mà anh đã hẹn hò cùng được một năm rồi.

Khi anh nói với bạn bè rằng anh định tổ chức một bữa tiệc bất ngờ nhỏ chỉ dành riêng cho hai người sau khi Reo đi chơi với bạn bè xong, họ đã cười anh.

"Nagi bỏ công sức ra để làm ba cái đó hả? Hôm nay là tận thế rồi ư?"

"Thôi nào Nagi, cậu thậm chí có biết nướng bánh không thế?"

Thì, anh đúng thật là không biết làm bánh. Tuy nhiên, mặc dù tụi bạn nó nghĩ thế, anh thật ra biết nấu ăn. Sống một mình từ đầu trung học và giờ là năm cuối, anh chắc chắn đã học được một vài công thức nấu ăn trong suốt quãng thời gian đó.

Ừ thì, anh chưa bao giờ nướng bánh, chưa bao giờ có hứng thú với nó. Nhưng đây là lần đầu tiên họ tổ chức sinh nhật chung với tư cách là một cặp, anh nhất quyết muốn làm cho nó thành dịp khó quên. Rốt cuộc thì Reo cũng đã làm anh bất ngờ với món quà (một đêm) tuyệt vời cho lần sinh nhật thứ 18 của anh, và anh muốn đáp lại. Nướng bánh không thể nào khó hơn nấu ăn được, phải không? Và nếu nó có khó hơn đi chăng nữa, không lí nào mà anh được gọi là thiên tài lười biếng cho có cả.

"Đường trắng, 2 quả trứng, ca cao, bơ lạt... " Nagi lẩm bẩm khi đọc và liên tục nhìn vào gian hàng trước mặt trước khi thở dài.

Một danh sách dài như vậy chỉ cho cái bánh, rồi còn cả lớp kem phủ nữa...

Anh bắt đầu bỏ vào giỏ bất cứ thứ gì anh thấy giống như mô tả trong danh sách.

-

2 - Sau khi đã chuẩn bị hết các nguyên liệu, bắt tay vào làm bánh thôi. Đừng quên bỏ thêm một phần của bạn vào nữa nhé!

Nagi thở dài khi đặt những túi đồ đã mua lên quầy bếp.

Phiền phức ghê...

Anh nhắm mắt trong giây lát, một nụ cười nở trên môi anh khi anh tưởng tượng đến biểu cảm ngạc nhiên và vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt dễ thương của Reo khi cậu ấy vừa về. Anh gần như có thể nghe thấy giọng nói của Reo trêu chọc, 'Cậu đã làm tất cả mấy này vì tớ sao?!'.

Hơi ấm từ cái ôm của Reo, môi họ khẽ chạm nhau tạo thành một nụ hôn ngỡ kéo dài đến vô tận - tâm trí Nagi không ngừng tua đi tua lại cảnh tượng đó, hết lần này đến lần khác, từng chi tiết như khắc sâu vào tâm trí anh. Anh gần như có thể cảm thấy cơ thể Reo áp vào người mình, sự mềm mại của đôi môi đối phương, hương vị thoang thoảng của hơi thở chung của họ.

Nagi khẽ thở dài, mở mắt ra và bắt tay vào việc. Anh cẩn thận dỡ túi đồ, sắp xếp các nguyên liệu ra bàn. Lấy điện thoại ra và mở công thức, hết sức tập trung để đọc từng bước làm bánh. Anh biết công sức của anh bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng để đổi lại nụ cười trên môi Reo.

Nagi nhíu mày khi anh đọc hướng dẫn từng bước. "Vậy là mình phải chuẩn bị bánh rồi bắt đầu phủ kem giữa từng lớp hả? Nghiêm túc đấy, ai nghĩ ra mấy cái này vậy?" anh lẩm bẩm một mình. Với vẻ hơi bực bội, anh với lấy chiếc tạp dề màu hồng được trang trí bằng hình minh họa một chú mèo dễ thương. Anh buộc nó quanh eo và đeo đôi găng tay màu hồng giống vậy.

Làm nóng lò nướng và lấy chảo...

Đi đến lò nướng, anh điều chỉnh nhiệt độ lên 175 độ và đồng thời với lấy hai chiếc khuôn tròn 22cm.

Vậy là chỉ cần làm nóng vậy thôi hả? Dễ thật.

Nagi lấy một chiếc bát lớn từ tủ bếp và lấy máy trộn bằng điện ra khỏi chỗ của nó. Với máy trộn được đặt ở công suất tối đa, anh đổ đường vào, sau đó đập trứng vào, bảo đảm chúng được trộn đều. Anh lấy ca cao trên quầy bếp và thêm vào hỗn hợp kem lúc này.

Thiếu chút gì đó...

Nagi vội vã tìm dao, con dao có cán hình trái tim độc đáo của anh, không chút để ý đến bộ sưu tập dao mổ gần đó.

Một tia sáng lóe lên trong mắt anh khi anh thấy con dao mà anh đang tìm. Di chuyển nhanh chóng, anh chộp lấy nó và quay lại với phần hỗn hợp.

Với động tác nhanh nhẹ, anh cắt một phần thịt của chính mình.

Miếng thịt rơi vào hỗn hợp, tay anh giờ đang chảy máu nhưng anh không hề bận tâm. Anh với lấy máy trộn và tiếp tục đánh hỗn hợp, đảm bảo rằng phần thịt của mình đã được trộn đều vào trong.

Ánh mắt của Nagi tối sầm lại, một nụ cười nhỏ hiện trên môi anh.

Một phần của tớ bây giờ cũng là của Reo.

Nhìn thấy thịt của mình đã hoàn toàn hòa quyện vào với hỗn hợp, anh với lấy một chiếc bát khác, lần này là bát nhỏ hơn. Nagi bắt đầu ngân nga theo giai điệu của 'Twentieth Century Boy' khi anh trộn bơ, muối và một thìa vani trong bát nhỏ, trộn nhanh. Anh thêm bột mì và hỗn hợp bơ sữa xen kẽ, khuấy cho đến khi hỗn hợp hòa vào nhau.

♪ Fly like a plane ♪

♪ Drive like a car ♪

♪ All I can have ♪

♪ Babe I want to be your man ♪

Anh nhẹ nhàng trộn baking soda vào hỗn hợp bột bánh bằng đôi tay của mình. Cuối cùng, anh đổ hỗn hợp bột bánh vào những chiếc khuôn đã chuẩn bị sẵn.

Anh đã gần hoàn thành xong rồi.

Đôi mắt của Nagi liếc nhìn bàn tay bị thương của mình, máu đã chảy nhiều hơn. Sau đó, anh nhìn vào máy trộn, giờ đã nhuốm máu.

A, Reo sẽ giận mất nếu thấy mình không chăm sóc vết thương.

Anh nhanh chóng lấy bộ dụng cụ sơ cứu và lấy ra chiếc khăn cất dưới bồn rửa. Ép khăn vào tay một lúc, sau đó anh thoa sáp dầu lên tay rồi băng bó lại.

Mong Reo không quá giận...

Quay lại với cái bánh, anh cắm một chiếc tăm vào giữa khuôn và đặt chúng vào lò nướng đã được làm nóng trước đó để nướng.

Mình thật sự phải đợi tận 30 phút cho việc này sao? Phiền phức... Mấy cái công thức này đúng là lừa đảo mà.

Nagi tháo găng tay màu hồng và bắt đầu chuẩn bị những quả bóng bay, chọn những quả màu tím và trắng cho mỗi quả. Anh sắp xếp chúng quanh phòng, tỉ mỉ bày bàn và chọn ra những bộ phim từ trong danh sách có tiêu đề 'Những bộ phim Reo muốn xem lại'. Sau khi đã hoàn thiện, anh trang trí phòng ngủ của họ bằng nến và hoa hồng. Dù gì thì, đêm nay hai người họ cũng có vô vàn thời gian với nhau.

Anh nghe thấy tiếng từ lò nướng và vội vã (ừ thì, bình thản bước đi ở khoảng tốc độ đối với Nagi thì là nhanh rồi) để lấy chiếc bánh, anh quên đeo găng nên bị bỏng trong quá trình đó. Anh rút tay lại, nhanh chóng đeo găng tay trước khi cẩn thận đặt bánh lên khay để nó nguội bớt.

Bây giờ mình phải lật ngược nó lại và lấy bánh ra khỏi khuôn... Sau đó mình có thể bắt đầu làm phần kem.

Nagi nhanh chóng vứt con dao dính máu và lấy một con dao khác. Anh lướt nhẹ con dao dọc theo các cạnh của chiếc bánh, sau đó cẩn thận lật chiếc bánh lên đĩa đựng.

Bây giờ, mình có 30 phút.

-


3-T̸̡̞̩̯̘̩͎̤̐̌̏͠r̵̨̡̪̥͍̘̱̙̙̱͂̂̈́̽͋̈̕͜͝͝ă̶̡̼̇̑̐̓̔̈̄͌̎̅̚̚̕͠ ̶̡̛͎̜̲̠͈̫̹̙̟̆͋̍̎͑̆̾͌̎̈ͅt̵̰̟̯̝̙̥̯̣̰͙͎̳̾́̌̓̀̆̃̕͜ấ̷̖̩̪̳̲͍̗̲̐ͅͅn̷̢̨̡̩͚̯̣͍̲̹̺͎͛̄̔̀͜ͅ ̸̨̛̺͚̦̯̰̖̩̘̲̿͋͑̎͆̀̐̀̋̀̚͝ͅͅn̷̪̗̊̇ạ̶̡͎̗̰̯͖̦̫̹̞̜̖͌̈́̃͊̇n̶̻̫̺̊̏̊ ̸̧̯̺͑͐͒̓͝n̵̨̤̰̻͙̯͎͂̒̓̑͜͝h̵͇̝͕̜̣̝͎͇͇̭̮̒͋̀â̷̫̪̺̖̯̤͉͇̽̄͆n̷̰̜̮̍͒̊̃̏͆̌̔̽ ̴̥͎̙̪͙̹̥̲͉͇̖͍̂͛̍͒̑̉̌̄͜͝͝ç̶̜̩̠͓̮̌̍̍̏͛̄̀͑͐͋̚ͅủ̶͔̟͔͔̣̞̙͇͖͇͉̭̥̱̥́a̴̙̗̠͚̰̘̝̔͜ ̵̛͕̼̾̆̅m̵̮͓̿́̈́̈̅̎͘͜͠à̶̡͈͕̠̮̥͉̈̿͋̍̈́̍́͌͗̀̈́̀̔̐͠ỳ̶̢̡̘͕͙̼͍͍̥͕̙̗̺̉̄̓̋̚͠ ̷͚̭͔̪͔͆̀̅̽́̾̅̉̑̕͠đ̷̢̬̲̬͐͊̉̋͊̍͛̋̚̕͘ế̷̛͈̲̝̫̣̱͚̟̼̳̝̌̏̂̓͠n̸̡̨̙̯̝͚̻͚̲̭̣̬̳͙͐̈ ̴̡͉͎͉̹̥̱̰̞͔̝̣̥̔ͅk̶̳͈̬͎͖͎͍̪̣̝͎̯̂̚h̶͈̪̾̆ͅi̵̟͇̞̻̭̗̩͐̉́͊́̿̐̌̓ ̷̨͚͚̻̞͔̘̖̜̗̦̓̊͆̈́͆́̀͋͜͜m̵̫͖͕̬͖̠̲̰̬̈̑̇̏̀̄̅̾̉̈á̶̱̖͇̜͈̲̝͖͙͉͋̈́̿͑͌͂͐͛͊͝ų̵̧̤̓̐̔̈͆̾̆̎̏͆̉͒̕ͅ ̵̘͕̝̫̼̼̙̥͖̜͓̜̀̓̂̈̽ͅͅđ̷̨̛̼̲͉̯͇͔̹̗̯͚̝̻͌̅͑̓̽̑́͝͝ͅỏ̴̧̟̝͇͎̳̣̐̓͆͌͂̆̉̇̉̓̃̑̈́͝͝ ̵̥̙̤͔̦͍̻̍̊ͅn̴̡̡̹̝̬̜̞̪̰̭͖͚̊͐̀̀̂͠ớ̸͖̺̻̗͕͒͑̌͑͌̄̏̾͘͝ͅ ̶̠̭̲̯̪̪̗͔̪̂ͅc̸̬͌̏̌̍͌͝ẖ̷̱̰̰͖̺̖̜̯̮̳̩̂̉́̍͐͘͜ả̷̲̹͕̻͙̂͛̐̏̌̈̕ỳ̶̝̼̃̈́͛͒̂̚̕͜ ̵̖̩͙̯̰̜̜͎̱̞͚͓͔͍͍́̌̔͝đ̷̦̞͇̣̂͑̐̓̚ͅḙ̴̛̲̜̥̞̂̉̾̊̎̄̐̈̆̐̈́̑͌͘̕ ̸̧̗̻̣̘͖̭͉̗̬̪͎̈̌̿̅̈́̾̓͘ḩ̴̢͎̰̰̜̗̜͕̽̿͋̈́̍͌̅̚ī̴̢̡̩̭̘̫̱̳͙̣̪̯͙̌̿̓̒̋̈̚̕ͅế̵̡̧͍͈̜̟̩̼̫͇͗͝n̵̢̢̢̹̤̣̞̲͕̟͔̱̔̍̓͐́̂̇̊͜ ̸̢̛͙̪̭̗̫̝͍̭̦͑̉̉̾̊͗̅͊̌̕̚͠ṫ̸̠̞̇̏̔͆̂̚ế̵̖͌̃͊̀́̌͊̏͊͑̄͆ ̵̻̦̼͑͐̚͠


3 - Chuẩn bị phần kem thôi nào!

Nagi cởi tạp dề ra, không muốn làm hỏng món quà Reo tặng; điều đó là việc mà một người bạn trai không nên làm.

Sau đó, anh bắt đầu đi về phía một cánh cửa gỗ nhỏ nằm sau máy giặt. Khi mở cửa, một cầu thang nhỏ hiện ra, dẫn vào bóng tối.

Giữa bóng tối, một căn phòng xuất hiện, bức tường quanh nó nhuốm đầy vết máu. Ở một góc, dao mổ và ống tiêm nằm rải rác. Những sợi dây thừng sờn rách bị vứt bừa bãi trên sàn, lẫn với những mảnh quần áo rách nát nằm rải rác khắp nơi. Một chiếc đồng hồ lẻ loi treo trên tường, tiếng tích tắc của nó vang vọng khắp phòng như nhịp tim rùng rợn, lạnh lẽo.

Và ở giữa căn phòng, có một cô gái.

Nagi nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, một biểu cảm u ám hiện rõ trên khuôn mặt anh. Cô mặc bộ đồng phục Hakuho, bị bịt mắt và trói vào ghế. Mặc dù đã cố gắng vùng vẫy để giải thoát bản thân, mọi nỗ lực của cô đều vô ích.

"Lời tỏ tình ngày hôm nay của mày như vận may của tao vậy," Nagi nói với dáng vẻ bình tĩnh tiến tới gỡ miếng bịt miệng cho cô gái rồi anh tiếp tục nói. "Tao đã phải tự hỏi rằng mình sao có thể có được màu đỏ tuyệt đẹp như vậy cho phần kem của bánh."

"Đ-Điên rồi, mày bị điên rồi! Làm sao mà Reo có thể hẹn hò với một kẻ dị như mày? Có lẽ cậu ấy cũng không thông minh lắm như tao nghĩ!" Cô gái hét lên bằng giọng đang run rẩy, nỗi sợ và tức giận hiện rõ trong lời nói của ả.

Cô gái thật ngu ngốc, cô không hiểu sao? Chửi rủa một đứa giết người luôn là một ý tưởng tồi tệ.

Nhưng xúc phạm đến người thương của nó là một ý tưởng thậm chí còn tệ hơn.

Bàn tay của Nagi nắm chặt quanh con dao mổ vứt trên sàn, ánh mắt anh trở nên dữ dội hơn với tia sáng nham hiểm. "Mày trả lời sai rồi," anh rít lên, lời nói của anh có chủ đích và lạnh lùng. Bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn khi anh nói, sự căng thẳng trong không khí ngày càng tăng.

"Thật ra hôm nay tao đã định nhân từ vì tâm trạng đang khá tốt." Nagi từ từ, từng bước một tiến lại gần cô gái, khiến ả rùng mình chạy dọc sống lưng.

"Reo là hoàn hảo, mày không biết điều đó sao?"

Nagi một lần nữa nắm lấy miếng bịt miệng, làm im bặt những lời cầu xin thương xót của ả khi anh nhét nó trở lại miệng cô. Anh giả điếc trước những tiếng kêu tuyệt vọng của cô, Nagi đã quyết định rồi.

Nagi lột quần áo của cô ra, để cô trần truồng và không chút phòng vệ nào. Khuôn mặt anh toát lên đầy vẻ kinh tởm khi anh nhìn cô. Ít nhất thì cái chết của ả còn có ý nghĩa.

Anh chuyển sự chú ý sang chiếc đồng hồ gắn trên tường.

20 phút...

Anh bắt đầu công việc ghê rợn của mình, con dao mổ cắt qua da thịt cô một cách chậm rãi. Nước mắt chảy dài từ khóe mắt ả, tiếng thét đau đớn bị bóp nghẹt bởi miếng bịt miệng. Nagi vẫn thờ ơ trước sự đau đớn của cô, thậm chí là không hiện một cảm xúc nào.

Anh từ từ rạch thịt từ cánh tay, đến ngực cô, rồi đến lưng cô. Sau đó, anh tiến hành cắt vào một nửa khuôn mặt cô, nơi không có mảnh vải hay miếng bịt miệng nào che khuất.

Máu chảy khắp nơi, nhuộm đỏ căn phòng khi Nagi lấy ra một bộ ống tiêm. Với một tiếng huýt sáo nhỏ, anh lấy máu ra trực tiếp từ phần thịt hở của cô.

Anh biết rằng cô sẽ không trụ được lâu hơn nữa, việc mất một lượng máu khủng như vậy sẽ sớm ảnh hưởng đến cô và cô ấy sẽ bất tỉnh trước khi chết từ từ, đau đớn.

Khi anh lấy máu ra đầy ống tiêm thứ mười, Nagi thở dài chán nản.

"Tao thà dùng máu mình còn hơn nhưng để có được màu đỏ chính xác mà tao mong muốn. Tao phải làm vậy và tao cũng không muốn để lỡ mất sinh nhật Reo, nó sẽ làm Reo buồn mất. Reo buồn thì tao cũng buồn." Ánh mắt của Nagi nán lại trên miếng thịt đang đập của cô gái.

"Hãy coi nó như là một vinh dự đi, thật đấy. Máu của mày sẽ được hòa trộn vào thứ gì đó mà Reo ăn. Đó không phải là điều đáng mừng sao? Tao sẽ rất hạnh phúc nếu đó là tao."

Nagi liếc xuống bộ đồ thường phục màu trắng của mình, giờ đã nhuốm đầy máu. Anh cần phải nhanh chóng dọn dẹp để hoàn thành công đoạn chuẩn bị bánh thôi.

Leo lên thang ra khỏi tầng hầm, anh đẩy máy giặt trở lại vị trí cũ. Với động tác thành thạo, anh bắt đầu cởi quần áo dính máu. Gấp chúng cẩn thận, anh cất vào một chiếc túi mà anh giấu, để giặt đống quần áo dính máu sau.

Bước vào phòng tắm, Nagi dội dung dịch khử trùng lên người trước khi bật nước nóng. Khi kỳ cọ cơ thể, anh để dòng nước rửa sạch những gì còn sót lại sau công việc bẩn thỉu ấy.

Anh bỏ qua việc sấy tóc, vì việc đó sẽ mất quá nhiều thời gian (và anh thích Reo làm việc đó hơn). Anh đi về phòng và thay một chiếc áo bó với chiếc quần màu xám.

Còn 5 phút nữa.

Quay trở lại bếp, Nagi đun sữa và bột mì trong một chiếc chảo trên lửa nhỏ. Liên tục đảo đều, anh thêm từng chút máu cho đến khi hỗn hợp đặc lại thành dạng kem. Anh để sang một bên cho nguội.

Còn 1 phút.

4 - Bánh của bạn đã hoàn thành rồi! Bây giờ tất cả những gì bạn cần là chờ người yêu của bạn mà thôi <3

Chuông cửa vang lên khi Nagi vừa mới đặt bánh lên bàn. Anh vội vã chạy lại cánh cửa.

Reo.

Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo

Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo, Reo

REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO, REO

Ŗ̴̨͔͔̳̺͈͈̩̯͔̲̮͑̊̐͜Ę̵̨̣͖̗̙͙͙̜̘̖͈͔̦̃̍̓͌̕̕͝͝Ó̴̦́͗̏͌̆͒̓̀̀̾̎͝,̷̧̬̺̰̘͇̻͕̱͊͛͊̋͜͜ ̵̨̳̖̱͉̞͐̓̓̔͐͑͂̚Ŗ̴̹͇̼̪̖̘̟͖̘̝̘̹͉̘͊̎̌̎̓Ë̸͎̙̞̻̓̿̌͠O̴͍̱̺͍̞͉̻̱̗̙̪̱̟̭̬͒̾̎́̍̏̔͋,̴̤͋͋̐̕͘ ̵̞̣͓̒̐͐͑͂̉͝͠R̸̡̗̖͔͖͍̆͆͘Ȩ̸̛̮̭͇̐̀͗̈́̄͠Ó̵̯̣͈̳̮͊̽͝,̶̧͇͙͈̮̺͛̔͛͑͌̂̈́͑̐͒̿̄͝͝ ̴̧̼̼͙͎̩͙̬͖̦̣̹̞̩̫̒̌̍̓̋͌̏̐͘̕R̷͙̟̖͇̔̐̈́̉́̽͝͠ͅÉ̵̟̜̩̼̝̞̪́̓͊͠Ŏ̵̡̪͔̙̦̼͉̫̣̥́̐̀̆̔̂̚͠͝,̷̢̡̖͍̜̺͖̭̖̘͇́̐ ̷̢̖͑́̅̇̈̔̂̅̔͐͘͠͠R̶̢̫̱̅̃͒̍Ę̷̰̗̻̖̰̮͈̝̲͓̩͓͕̝͛͛̒́̉Ỏ̸̭̻͚͂̊̉̈́͠,̵̨̛̮̯̘̻͙̗̫͕̲̰̅͒̈͋̊̒̃̌̏̚ ̷̥̉̋̄͐͐̎̎̏̔͒̽̎̊̕R̸̟̾͆́͋̓͗͗̇̔̌̕͝͝͠͝Ȩ̵̛̘̣͙̖͖̝͇̐͐̃̒̈́̏̆O̶̭̅,̷̙̥͖̜̝̪̣̺̭̗̔͗͋̍́͜ ̴͚̙͔̃̈́̆͝Ŕ̵̗̞̳̙̤̼̣̪̝̦̻͕̘̞̀ͅE̵̢̢̢̛̝̫͙̹͖͖̯̜͎̅̒̈́̊͜ͅO̴̜͖̥̟̬̰̙̮͌̿̾̇,̷̛͖̗̞̖̫̙͕̮̈́̅̈͋̀͋͗ ̶̢͖̼̜̰͕͔̮͇̝̠̫͖̯̄̂͐͑̆̓̈̒́̍͐͜͠͠Ŗ̵̢̻̲̼̯̤̮̙͉̝͙̊ͅË̷͖̟̱̭̺̘́̐̾̾̚Ǫ̶̞͖̣̲̫̋̽̽̇̽̏̐̇̆̄̚,̶̨̿̈̔̎̓̐̋͌̀̑͌͝͠ ̴̨̡̦͙̻̹̟̻͎͉̘̘̅͆́̄̈̕R̴̢̯͕͍̬̲̙͓̻̼̈́̓́̐͗̃̂͑͒̾̍̒͝ͅE̸̲̩̳̺̺̗̺̦̓̊͌̅̕Ȏ̷͙͇̫,̵̧̛̯̙͚̥̠̹͇̭͍͖͖̔̏̉̈́͆̉̂͌́͛̕͠ ̷̨̣̥̣̭̦̖̮̰̔̽͜Ṛ̷̢̠̙͇͓̫͕̩̼͐̄̃̒̄͋̐͜͠Ȩ̶̨͈̟̜̯́͑͊̋̾̐̎͛͐̒͋́̔͊͝O̷̧̯͕̅̀̐̈́,̵̡̨̦͖͔̩̮̮̼̼͆͒͜͠ ̵̢̢͔̲͈̻̦̼̘͔̊̈́̊̿̂̀̉͋̂̆ͅŘ̴̛̤͖͑̈͊̂͘Ĕ̸̢̖̟̠͚̮̦̭̺̯͖͍̙̉̀̃͂̓̌̋͂̾̚͜͜͝Ọ̶̢̫̩̣͇̥̹̟̫̮̦̩̻̍̈̈́̎́͒̀̔̋̎́̽͐̕͜͝,̴͖̙͖̐̈́̓͛͊͋̆̉̀̾́̕͘͜ͅ ̴͕̻̖̮̤̲̪̃͒̎̍̍̀͐̀͋̈́R̷̨̠̙̘͆̕Ẽ̸̛̜̳̭̙̣͇̙̲͕̘̽̔̔Ơ̶̛̹͆͐̐͊̊̍͌̆̊̂̕͝,̷̫̹̮͇̞̟̦̠̺̺̆̓͂͝ ̵̳͈͇̠̣̝͓̥́̄̃Ȑ̴̠̭̒̒̓̑̓̋̌͘Ě̴̯͛̑̊̕͠Ö̷̧̢͓̪̫͚͍̜͖́,̴̨͙̪͈̝͂̇͑ ̶̟̱̰͇̦̫̭͓̼͔̰̩͕̎̒̋̾̂̐̅̾͗͜͝ͅR̴͈̬̥̤͚̹͓̎́͛̇̑̍͐̈́͘͝E̷͍̟̒̽̓͊O̷̢̙̱̮͛̈́̌̌͜,̶̜̀̋́͋̓͋̾̃̏̉͘ ̷͔̹̘͔͍̀͐̎̒̎̉̅̌R̴̡̛̗̣̼̓̏̆̆̀̅̎͛̐̍̋́E̴̡̬͚͍̖͔̮̠͚̳̼̞͍͊́̃͑͊̕Ơ̶̠͔͛̃͌͒̾͆̑̚͘,̴̬̟̮̻̮̣̭̘̔̓̀̐̆̒͜ ̸̼̻̳̀̉̔́̔R̵̖̗̥̟̙͔̠̥͎͔̙̩̈́̀̽̀̇͋̀͝͠Ę̷̝͎̜͈͍̺̓̏̆͑́̀͐̊̌͊̈́̈̃͝Ǫ̴̲̼̥̗̲͇̫͇̮̞͔̯̾̿,̸̼̗̘̩̭̀̈́̿͒̅̓́̐̇̏̀ ̷̬̫̠͉̖̅̆̓̄̽̓̾̈́̒̃͑͆̾̕R̶̡̬̘̝̫̰̥͓̈́̓̋̉̾͋̽̇̈̈́E̷̡̦̮̼̫͓̳̼̻͔͊͗̍Ơ̶͈̗̫͖͔̝̇̍̈́̋͐͂͛̊̉̾̿̔͐͘,̵̢̡̡̹̣͓̱̰̺̿ͅ ̴̨̠̗͙̦̩̲͈͙̥̯̪͉̯̔͗̚R̵̯͒̈́̏̈́̿̐̚͘Ė̸͕̗̖͈̘̈̏̿̽̋̃̌̀̚Ǫ̸̧̨̹͔̯̖̳͉͉̦̣͌́͋̅̓ͅ,̶̛̼͖͇̼͙͕̜̱͆̒̂͆̑͑ ̵̺̲͋̋̓̓́̽͒͘͠R̷̞̰̼͉͙̻͈̭̉Ė̴̳̹̖͙̔̍̑̿͌̓́Ờ̷̳̩͊́̌̀̇͘͘,̶̡̨̗̮͚͎̪̞̯͖̹̲̫̐͒̾̉̑̀̓͌́̋̒͝͝͠ ̴̯̘̲̠͈͕͂̕R̶̺̦̣̘̯͍̯͚̐̇̓͜͠Ḙ̵̢̨̛̬̩̞̗̦͚̼̙̳̻̯̈́̉̂͒̀͋̇̄̏͋̾͛ͅƠ̷̬͉̮̺̙̓̈̈͝ͅ,̷͉̜͕͈̣̱̻͔̥͋̔̂̆͝ ̶̨̢͖͉̼͔̝̹̓̓R̷̬̩͕̮͊̊̓̆̀̋͑̊͛͂͗̒̀͝Ę̷̡̱̘̲̳̙̜̝̥̟̍̂͆̐̐O̸̢̞̯͙͍̽̈́̔͋̿͂̐̋͑̏͆̓̀,̶̡̟̙̖̹̗͖̩̈́ ̶̧̰͖̹͇͕͒̂͛̈́͑̀́͑͊͌̎̕R̴̢̛͖̥̣̪̝͖̗̗͉̤͍̈́̒͐̎͒͘Ȩ̵̖͇̭̠͉̀͌̾̚Ơ̸̢̼͕͕̘͔̈̄͋̄̏̈́̇̅̂̽͊̀̿́,̴̮͔̜̙̠͖̞̭̙͖̯̳̼̐̀͂̑̅ ̴̫̩̫̼͔̬̻͗̎́̑ͅR̵̛͉̩̙̯̱̦̫̹̝͔͊͐͂͋̈͘E̵̲̭̤͚̤̼͌͑͗̅͒͛̃̿͒̅͛̈́̒͜͝͝O̴̡̻͈̦̗̼̰̲̩̪͔̜̝͒͐͋͛̕͜,̷̢̫̩̼̹̗̦̗̩̺̬̼͈̯͙͐͐͛͑̐̓̈́̚ ̸͚̞̒̋͋̒̒͝͝R̸̞̪͉̱̤̝̞͎̍̈́͐̂̏̔̀͑̂̈́͑͐̚ͅȆ̸̡̝̥͖̘̰̗͙̱̎̎̄͐̎O̴̡̧͕̗̯̫̙͇̮͒,̶̞̘͉͚͍̦̱̼̘͈̜̝̫͚̇̇̎̿̒̀́͌̏́̽͗̏̕͠ͅ ̶͎̈́̈́̏͗͊͑̿͘͠R̸̗̮̱̞͎͚̦̪̲̹͚̋̈͆͂͊͐͐̀̓̍͌̚͘͜͝Ë̶͈̠͓͔͔͚̗́O̶̝̣͒̎̌͝,̵̢̍̄́̄́̾͐̾͂͐̊͘͘ ̷̧̪̥̭͍͌̇Ŗ̶͈̩̜͛̎̇̐̆̔͘͠͝Ë̸̥́́͆͆͊͒̂̉͝O̶̰̫͉͊̊͐͂̂́͛͂̚̕͘,̴̨̧̯̳͖͇̠̯̳̈́̈́̉͐͌͌̊͒͝ͅ ̵̨̧̧̞͈̤̠̜̺̟̹̲̖̉̔͐̎͐̔̉̆̃́̕͠͝͠R̵̢͕̦͖̬͖͇̗̻̱̓͌̏̕Ë̴̡̢̪̬̖̹̮͕͇͔̜̳̺̆̉̎̍̌̂̕͘̕͜͝Ồ̸̜̤̌̽̈̀͊͐̔̌̃͑̅͋͘,̵̛̺̳͗̂̆̾͆̍̿̈́̃̀̚͘͠ ̶̡̧̧̯̠͉̝͚͎̝̝̯͍͘R̶̡̺͖̝̬͉͓̫̲͈͈̈́̈́̂̆E̴̱̤̺̘͂̈́̂͊͆̓̀̅̑̒̿Ỏ̴̢̜̣̲͖̬̬̳̖͖̱̤͖̯̜̀͒̐̏̅͐̀̉̃͊̀͠͝͝

Ŗ̴̨͔͔̳̺͈͈̩̯͔̲̮͑̊̐͜Ę̵̨̣͖̗̙͙͙̜̘̖͈͔̦̃̍̓͌̕̕͝͝Ó̴̦́͗̏͌̆͒̓̀̀̾̎͝,̷̧̬̺̰̘͇̻͕̱͊͛͊̋͜͜ ̵̨̳̖̱͉̞͐̓̓̔͐͑͂̚Ŗ̴̹͇̼̪̖̘̟͖̘̝̘̹͉̘͊̎̌̎̓Ë̸͎̙̞̻̓̿̌͠O̴͍̱̺͍̞͉̻̱̗̙̪̱̟̭̬͒̾̎́̍̏̔͋,̴̤͋͋̐̕͘ ̵̞̣͓̒̐͐͑͂̉͝͠R̸̡̗̖͔͖͍̆͆͘Ȩ̸̛̮̭͇̐̀͗̈́̄͠Ó̵̯̣͈̳̮͊̽͝,̶̧͇͙͈̮̺͛̔͛͑͌̂̈́͑̐͒̿̄͝͝ ̴̧̼̼͙͎̩͙̬͖̦̣̹̞̩̫̒̌̍̓̋͌̏̐͘̕R̷͙̟̖͇̔̐̈́̉́̽͝͠ͅÉ̵̟̜̩̼̝̞̪́̓͊͠Ŏ̵̡̪͔̙̦̼͉̫̣̥́̐̀̆̔̂̚͠͝,̷̢̡̖͍̜̺͖̭̖̘͇́̐ ̷̢̖͑́̅̇̈̔̂̅̔͐͘͠͠R̶̢̫̱̅̃͒̍Ę̷̰̗̻̖̰̮͈̝̲͓̩͓͕̝͛͛̒́̉Ỏ̸̭̻͚͂̊̉̈́͠,̵̨̛̮̯̘̻͙̗̫͕̲̰̅͒̈͋̊̒̃̌̏̚ ̷̥̉̋̄͐͐̎̎̏̔͒̽̎̊̕R̸̟̾͆́͋̓͗͗̇̔̌̕͝͝͠͝Ȩ̵̛̘̣͙̖͖̝͇̐͐̃̒̈́̏̆O̶̭̅,̷̙̥͖̜̝̪̣̺̭̗̔͗͋̍́͜ ̴͚̙͔̃̈́̆͝Ŕ̵̗̞̳̙̤̼̣̪̝̦̻͕̘̞̀ͅE̵̢̢̢̛̝̫͙̹͖͖̯̜͎̅̒̈́̊͜ͅO̴̜͖̥̟̬̰̙̮͌̿̾̇,̷̛͖̗̞̖̫̙͕̮̈́̅̈͋̀͋͗ ̶̢͖̼̜̰͕͔̮͇̝̠̫͖̯̄̂͐͑̆̓̈̒́̍͐͜͠͠Ŗ̵̢̻̲̼̯̤̮̙͉̝͙̊ͅË̷͖̟̱̭̺̘́̐̾̾̚Ǫ̶̞͖̣̲̫̋̽̽̇̽̏̐̇̆̄̚,̶̨̿̈̔̎̓̐̋͌̀̑͌͝͠ ̴̨̡̦͙̻̹̟̻͎͉̘̘̅͆́̄̈̕R̴̢̯͕͍̬̲̙͓̻̼̈́̓́̐͗̃̂͑͒̾̍̒͝ͅE̸̲̩̳̺̺̗̺̦̓̊͌̅̕Ȏ̷͙͇̫,̵̧̛̯̙͚̥̠̹͇̭͍͖͖̔̏̉̈́͆̉̂͌́͛̕͠ ̷̨̣̥̣̭̦̖̮̰̔̽͜Ṛ̷̢̠̙͇͓̫͕̩̼͐̄̃̒̄͋̐͜͠Ȩ̶̨͈̟̜̯́͑͊̋̾̐̎͛͐̒͋́̔͊͝O̷̧̯͕̅̀̐̈́,̵̡̨̦͖͔̩̮̮̼̼͆͒͜͠ ̵̢̢͔̲͈̻̦̼̘͔̊̈́̊̿̂̀̉͋̂̆ͅŘ̴̛̤͖͑̈͊̂͘Ĕ̸̢̖̟̠͚̮̦̭̺̯͖͍̙̉̀̃͂̓̌̋͂̾̚͜͜͝Ọ̶̢̫̩̣͇̥̹̟̫̮̦̩̻̍̈̈́̎́͒̀̔̋̎́̽͐̕͜͝,̴͖̙͖̐̈́̓͛͊͋̆̉̀̾́̕͘͜ͅ ̴͕̻̖̮̤̲̪̃͒̎̍̍̀͐̀͋̈́R̷̨̠̙̘͆̕Ẽ̸̛̜̳̭̙̣͇̙̲͕̘̽̔̔Ơ̶̛̹͆͐̐͊̊̍͌̆̊̂̕͝,̷̫̹̮͇̞̟̦̠̺̺̆̓͂͝ ̵̳͈͇̠̣̝͓̥́̄̃Ȑ̴̠̭̒̒̓̑̓̋̌͘Ě̴̯͛̑̊̕͠Ö̷̧̢͓̪̫͚͍̜͖́,̴̨͙̪͈̝͂̇͑ ̶̟̱̰͇̦̫̭͓̼͔̰̩͕̎̒̋̾̂̐̅̾͗͜͝ͅR̴͈̬̥̤͚̹͓̎́͛̇̑̍͐̈́͘͝E̷͍̟̒̽̓͊O̷̢̙̱̮͛̈́̌̌͜,̶̜̀̋́͋̓͋̾̃̏̉͘ ̷͔̹̘͔͍̀͐̎̒̎̉̅̌R̴̡̛̗̣̼̓̏̆̆̀̅̎͛̐̍̋́E̴̡̬͚͍̖͔̮̠͚̳̼̞͍͊́̃͑͊̕Ơ̶̠͔͛̃͌͒̾͆̑̚͘,̴̬̟̮̻̮̣̭̘̔̓̀̐̆̒͜ ̸̼̻̳̀̉̔́̔R̵̖̗̥̟̙͔̠̥͎͔̙̩̈́̀̽̀̇͋̀͝͠Ę̷̝͎̜͈͍̺̓̏̆͑́̀͐̊̌͊̈́̈̃͝Ǫ̴̲̼̥̗̲͇̫͇̮̞͔̯̾̿,̸̼̗̘̩̭̀̈́̿͒̅̓́̐̇̏̀ ̷̬̫̠͉̖̅̆̓̄̽̓̾̈́̒̃͑͆̾̕R̶̡̬̘̝̫̰̥͓̈́̓̋̉̾͋̽̇̈̈́E̷̡̦̮̼̫͓̳̼̻͔͊͗̍Ơ̶͈̗̫͖͔̝̇̍̈́̋͐͂͛̊̉̾̿̔͐͘,̵̢̡̡̹̣͓̱̰̺̿ͅ ̴̨̠̗͙̦̩̲͈͙̥̯̪͉̯̔͗̚R̵̯͒̈́̏̈́̿̐̚͘Ė̸͕̗̖͈̘̈̏̿̽̋̃̌̀̚Ǫ̸̧̨̹͔̯̖̳͉͉̦̣͌́͋̅̓ͅ,̶̛̼͖͇̼͙͕̜̱͆̒̂͆̑͑ ̵̺̲͋̋̓̓́̽͒͘͠R̷̞̰̼͉͙̻͈̭̉Ė̴̳̹̖͙̔̍̑̿͌̓́Ờ̷̳̩͊́̌̀̇͘͘,̶̡̨̗̮͚͎̪̞̯͖̹̲̫̐͒̾̉̑̀̓͌́̋̒͝͝͠ ̴̯̘̲̠͈͕͂̕R̶̺̦̣̘̯͍̯͚̐̇̓͜͠Ḙ̵̢̨̛̬̩̞̗̦͚̼̙̳̻̯̈́̉̂͒̀͋̇̄̏͋̾͛ͅƠ̷̬͉̮̺̙̓̈̈͝ͅ,̷͉̜͕͈̣̱̻͔̥͋̔̂̆͝ ̶̨̢͖͉̼͔̝̹̓̓R̷̬̩͕̮͊̊̓̆̀̋͑̊͛͂͗̒̀͝Ę̷̡̱̘̲̳̙̜̝̥̟̍̂͆̐̐O̸̢̞̯͙͍̽̈́̔͋̿͂̐̋͑̏͆̓̀,̶̡̟̙̖̹̗͖̩̈́ ̶̧̰͖̹͇͕͒̂͛̈́͑̀́͑͊͌̎̕R̴̢̛͖̥̣̪̝͖̗̗͉̤͍̈́̒͐̎͒͘Ȩ̵̖͇̭̠͉̀͌̾̚Ơ̸̢̼͕͕̘͔̈̄͋̄̏̈́̇̅̂̽͊̀̿́,̴̮͔̜̙̠͖̞̭̙͖̯̳̼̐̀͂̑̅ ̴̫̩̫̼͔̬̻͗̎́̑ͅR̵̛͉̩̙̯̱̦̫̹̝͔͊͐͂͋̈͘E̵̲̭̤͚̤̼͌͑͗̅͒͛̃̿͒̅͛̈́̒͜͝͝O̴̡̻͈̦̗̼̰̲̩̪͔̜̝͒͐͋͛̕͜,̷̢̫̩̼̹̗̦̗̩̺̬̼͈̯͙͐͐͛͑̐̓̈́̚ ̸͚̞̒̋͋̒̒͝͝R̸̞̪͉̱̤̝̞͎̍̈́͐̂̏̔̀͑̂̈́͑͐̚ͅȆ̸̡̝̥͖̘̰̗͙̱̎̎̄͐̎O̴̡̧͕̗̯̫̙͇̮͒,̶̞̘͉͚͍̦̱̼̘͈̜̝̫͚̇̇̎̿̒̀́͌̏́̽͗̏̕͠ͅ ̶͎̈́̈́̏͗͊͑̿͘͠R̸̗̮̱̞͎͚̦̪̲̹͚̋̈͆͂͊͐͐̀̓̍͌̚͘͜͝Ë̶͈̠͓͔͔͚̗́O̶̝̣͒̎̌͝,̵̢̍̄́̄́̾͐̾͂͐̊͘͘ ̷̧̪̥̭͍͌̇Ŗ̶͈̩̜͛̎̇̐̆̔͘͠͝Ë̸̥́́͆͆͊͒̂̉͝O̶̰̫͉͊̊͐͂̂́͛͂̚̕͘,̴̨̧̯̳͖͇̠̯̳̈́̈́̉͐͌͌̊͒͝ͅ ̵̨̧̧̞͈̤̠̜̺̟̹̲̖̉̔͐̎͐̔̉̆̃́̕͠͝͠R̵̢͕̦͖̬͖͇̗̻̱̓͌̏̕Ë̴̡̢̪̬̖̹̮͕͇͔̜̳̺̆̉̎̍̌̂̕͘̕͜͝Ồ̸̜̤̌̽̈̀͊͐̔̌̃͑̅͋͘,̵̛̺̳͗̂̆̾͆̍̿̈́̃̀̚͘͠ ̶̡̧̧̯̠͉̝͚͎̝̝̯͍͘R̶̡̺͖̝̬͉͓̫̲͈͈̈́̈́̂̆E̴̱̤̺̘͂̈́̂͊͆̓̀̅̑̒̿Ỏ̴̢̜̣̲͖̬̬̳̖͖̱̤͖̯̜̀͒̐̏̅͐̀̉̃͊̀͠͝͝




...

"Chào, báu vật của tớ!" Khuôn mặt Reo sáng bừng khi nhảy vào ôm Nagi và anh cũng nồng nhiệt ôm lại cậu. Bước lùi lại, Reo ngắm nhìn đồ trang trí xung quanh nhà, nụ cười trên môi ngày càng lớn hơn. "Cậu đã chuẩn bị tất cả mấy này vì tớ hả?!"

Nagi kéo Reo vào một nụ hôn, môi họ nhẹ nhàng chạm nhau. "Reo xứng đáng được vậy mà," anh thì thầm.

Reo khúc khích và vòng tay qua cổ Nagi. Nhưng biểu cảm của anh đột nhiên thay đổi, lông mày anh nhíu lên tò mò. "Mùi lạ đó là gì vậy?"

Cảm giác tội lỗi của Nagi hiện rõ khi anh trả lời, "Tớ đã làm cháy trong lần nướng đầu tiên..." Anh lấy chiếc bánh và đưa cho Reo với vẻ mặt gần như ngượng ngùng, tìm kiếm sự an ủi của cậu ấy như một chú cún con.

Ánh mắt Reo nảy lên sự thích thú rồi cậu xoa xoa đầu Nagi. "Trông ngon lắm! Nhưng tớ hy vọng cậu không bị bỏng," Cậu ấy trêu, nhưng giọng của cậu dịu lại khi nhìn thấy bàn tay băng bó của Nagi.

"Sei..." Giọng Reo có chút nghiêm túc khi anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay băng bó.

Phản ứng của Nagi là anh bày ra vẻ mặt cún con đầy tội lỗi, khiến Reo thở dài.

"Đừng giận tớ Reo. Chỉ là bỏng nhẹ thôi mà," Nagi giải thích, đặt lên má Reo một nụ hôn nhỏ.

"Được rồi, tớ tin cậu. Nhưng lần sau cẩn thận hơn nhé cún con của tớ ơi." Sự lo lắng của Reo hiện rõ khi cho phép Nagi dụi vào cổ mình, hít hà mùi hương của cậu.

"Được rồi, chúng ta ăn mừng nhé, báu vật của tớ?"

"Mhm."

-

5 - Chúc mừng sinh nhật Reo.

"Wa, Sei ơi, cái bánh thực sự ngon đó! Cậu cho gì vào thế?" Reo hỏi, nhúng ngón tay vào bánh và thưởng thức hương vị.

Nagi cười khúc khích, chọc má Reo khi cậu liếm bánh trên ngón tay mình. "Thì... tớ cho nguyên liệu bí mật vào," anh đùa đùa

Tò mò, Reo nghiêng người lại gần hơn. "Ỏ? Nói cho tớ nghe đi~" cậu dụ dỗ, vui vẻ quẹt ngón tay phủ đầy kem lên mũi Nagi.

"Tình yêu của tớ."

















































end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro